NGƯỜI VỢ QUYẾN RŨ CỦA TỔNG TÀI


Đồng hồ đang dần trôi, trong căn phòng chờ hầu hết các ứng cử viên tham gia cuộc thi đều đã có mặt đông đủ.

Cuộc thi sắp sửa diễn ra sau khoảng chừng hơn mười lăm phút tới.

Dường như ai trong số họ cũng đang lo lắng, hồi hộp, tim đập thình thịch.

Tiếng thở dài, hơi thở cũng mạnh hơn, có người đến thở cũng không nổi.

Từ bên ngoài cửa Châu Gia Luân mặc bộ vest xanh da trời nhạt đang chậm rãi bước vào, anh tiến đến gần ba cô gái đang nép bên góc trái căn phòng.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

Tiếng bàn tán xì xào: “đẹp trai quá!” Nhưng anh chỉ nhìn về hướng mà Như Yên đang đứng.

Vừa tới gần anh mỉm cười tươi nói: “Như Yên cuộc thi sắp bắt đầu rồi chị chuẩn bị tốt cả rồi chứ?”
Như Yên khẽ gật đầu, mặt khá là căng thẳng nhưng vẫn cố nở nụ cười đáp lại: “mọi thứ đã chuẩn bị xong nhưng mà tôi có chút căng thẳng.”-cô vừa dứt lời thì chu môi thổi phù mạnh một tiếng rõ lớn.

Châu Gia Luân nói tiếp: “chị đừng quá căng thẳng, cứ trình bày hết khả năng của mình là được.

Cố lên!”
Cô còn chưa kịp phản ứng gì thì Lưu Phiên Như cũng từ cửa bước tới.

Ả tỏ vẻ thân thiện, miệng mỉm cười đến gần Như Yên nhẹ nhàng nói: “Như Yên cô cũng tham gia cuộc thi sao? Nếu đã tham gia thì đừng để sếp như tôi đây phải mất mặt đó nhé! Cố lên.”
Như Yên cười gượng: “tôi sẽ cố gắng hết sức thưa phó tổng Lưu.”
Châu Gia Luân thấy không khí giữa hai người họ khá căng thẳng, sợ sẽ ảnh hưởng tới tinh thần Như Yên khi tham gia cuộc thi nên vội vàng kéo Lưu Phiên Như ra ngoài.

“Phiên Như chúng ta đi thôi.


Như Yên cần chuẩn bị cho cuộc thi nữa.” Ả vốn chưa định đi thì đã bị Gia Luân kéo một mạch ra khỏi căn phòng.

Ly La và Hà Thanh đứng cạnh lại sững sờ thêm.

Ánh mắt dồn về Như Yên.

Ly La nói: “hôm nay bốn vị giám khảo của cuộc thi đều đến khích lệ cậu rồi đó, chỉ thiếu mỗi ông chủ tịch nữa thôi! Không phải họ đã nhằm ý định cho cậu thắng cuộc khi chưa bắt đầu chứ?”
Như Yên lắc đầu: “làm gì có, họ là giám khảo chắc chắn sẽ chấm công bằng.

Tớ cũng giống như các cậu muốn chiến thắng bằng chính năng lực của mình chứ không phải bằng mối quan hệ.

Vì thế bớt suy diễn linh tinh hộ tớ.”-Cô lấy ngón tay giữa ấn nhẹ lần lượt lên trán Ly La và Hà Thanh.

Hà Thanh nhìn xung quanh căn phòng rồi hỏi tiếp: “nè, các cậu nói xem nhiều người như này liệu chúng ta có vượt qua được vòng sơ tuyển này không?”
Như Yên mỉm cười: “haza…không nói trước được điều gì.

Chỉ có thể nói là cố gắng hết sức để bản thân không hối tiếc bất cứ điều gì khi cuộc thi kết thúc thôi!”
Ly La nở nụ cười tươi rói khích lệ: “đúng thế, chazoo…”- cánh tay cô đưa về trước bẻ vuông góc ở khuỷu tay, nắm chặt bàn tay lại.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Như Yên móc từ túi ra nhìn lên màn hình rồi nở nụ cười tươi đi ra ngoài.

Cuộc điện thoại video của Đoàn Mẫn Nhi.

Cô nhấc máy đưa về trước mặt, vẫy tay: “Nhi Nhi làm sao thế?”
Mẫn Nhi đang ở phòng làm việc, đầu dựa lên chiếc ghế tựa êm ái, nở nụ cười khích lệ: “Yên Nhi à chazoo… tớ tin cậu.

Moa…moa…”- liên tục mấy nụ hôn ngọt xớt trên màn hình điện thoại.


Như Yên bật cười: “cảm ơn cậu, lúc nào giành được giải chắc chắn mời cậu một bữa.”
Mẫn Nhi gật đầu: “được, vậy cậu phải cố lấy giải về cho tớ nhé! Này…Nếu không giành được thì cũng phải giật về đó.

Cậu biết chưa hả?”
Như Yên không nhịn được cười nên cười vang mấy tiếng, đầu gật lia lịa: “tớ biết rồi, nhất định giật về cho cậu.”
Bỗng gương mặt Như Yên trầm lại một lát, mắt sáng rực lên khi đầu giây bên kia Ôn Gia Long vừa ghé mặt vào từ sau vai Mẫn Nhi: “Này chị dâu thi tốt nhé.

Chazzo…”
Ngay lập tức bị một cú xô mạnh phản lại từ Mẫn Nhi, tiếng nói vội vàng: “Yên Nhi cậu thi tốt nhé! Cúp đây.” Cuộc điện thoại vừa tắt thì Đoàn Mẫn Nhi liếc mắt nhìn xung quanh, khẽ nói: “Ôn Gia Long anh làm gì vậy hả? Người khác nhìn thấy thì sao?”
Ôn Gia Long hai tay đút túi quần, chân lùi lại đứng nghiêm túc: “xin lỗi vì đã hành động lỗ mãn.”
Đoàn Mẫn Nhi khoanh tay, nhìn anh bật cười nói tiếp: “anh nên nhớ kĩ lời hứa mấy ngày trước làm việc cho nghiêm túc vào đi.

Biết chưa hả?”
Ôn Gia Long nhìn đồng hồ, há hốc miệng nói: “bây giờ anh có cuộc họp, đi trước đây.”
Đoàn Mẫn Nhi phải bật cười nhìn theo Ôn Gia Long đi khuất bóng.

Vừa lúc Ôn Cố đi ngang qua chứng kiến mọi việc.

Nhìn thấy con trai mình dường như thay đổi, không còn ương bướng như trước đây, cũng chưa bao giờ thấy Ôn Gia Long nghe lời ai như thế.

Chả trách mấy ngày qua lại ngoan ngoãn đi họp đúng giờ làm việc nghiêm túc tới thế.

Thì ra do cô gái này.

Ông nhìn kĩ cô gái trước mặt rồi đánh giá: ngoại hình ưa nhìn, khuôn mặt xinh đẹp, cá tính.


Đặc biệt có thể trừng trị được thằng con trai ông thì đương nhiên ông gật đầu đồng ý.

Chỉ sợ thằng Gia Long lại ong bướm như trước đây làm khổ cô ấy.

Ôn Cố quay sang nói với thư kí: “anh gọi cô gái kia tới văn phòng tôi.”- Ông chỉ tay về phía Đoàn Mẫn Nhi.

Một lúc sau, Đoàn Mẫn Nhi gõ cửa phòng chủ tịch, mở cửa bước vào.

Cô cúi nhẹ đầu: “chủ tịch ngài gọi tôi có việc gì sao?”
Ôn Cố ngoảnh mặt lên nhìn, cười nhẹ nói: “cô đừng quá căng thẳng.

Như này đi bây giờ chúng ta không nói chuyện công việc nên tạm thời bỏ qua cấp bậc ở công ty.

Chuyện tôi muốn nói đến là quan hệ của cô và Gia Long.”
Đoàn Mẫn Nhi cười ngượng đáp lại: “ngài có hiểu nhầm gì không ạ?”
Ôn Cố chỉ về chiếc ghế đối diện nói tiếp: “cô ngồi xuống đi.

Con trai ta thì ta hiểu rất rõ.

Tính nó từ trước tới nay đều chơi bời ong bướm, cũng chưa từng nghe lời ai bao gồm cả tôi.

Nhưng lúc nãy tôi thấy nó rất để tâm đến lời cô nói.

Tôi nghĩ lần này nó thật lòng với cô.

Hay là như này đi, cô cùng tôi phối hợp diễn một màn kịch.

Cô có thể nhận ra nó có thật sự quan tâm cô còn tôi xem nó đã đủ trưởng thành hay chưa, để còn giao lại sản nghiệp Ôn Thị về hưu cũng an tâm hơn.

Cô thấy thế nào?”
Đoàn Mẫn Nhi ngập ngừng: “chuyện…chuyện này…”

Ôn Cố thở dài mấy tiếng rồi nói tiếp: “cứ xem như cô đang giúp tôi đi.

Còn việc cô chấp nhận nó hay không thì còn tuỳ vào hai đứa.”
Đoàn Mẫn Nhi đành gật đầu đồng ý: “được.”
Cánh cửa ngoài vừa lúc mở ra, Ôn Gia Long hồng hộc xông vào mà không hề gõ cửa.

Ngay lập tức gương mặt Ôn Cố và Đoàn Mẫn Nhi trở nên thay đổi, như thể rất căng thẳng.

Tiếng nói từ đằng xa: “bố làm cái gì vậy hả? Sao gọi cô ấy vào đây?”
Ôn Cố trợn trừng mắt nói: “ta không đồng ý chuyện giữa hai đứa.”
Ôn Gia Long tiến đến gần nói tiếp: “bố có quyền gì mà cấm cản chứ! Đó là chuyện riêng của bọn con.”
Ôn Cố gật đầu, vẻ mặt có chút giận giữ: “vậy được.

Nếu con chọn nó thì ngay lập tức rời công ty, trả lại hết thẻ ngân hành, xe và cả căn biệt thự hiện tại con đang sống.

Còn nếu con chọn tất cả phải từ bỏ nó.”
Ôn Gia Long móc từ ngực áo vest ra một chiếc ví da màu đen lấy lần lượt khoá xe, khoá nhà, thẻ ngân hàng và tháo luôn thẻ nhân viên đặt xuống bàn, chằm chằm nhìn bố: “như này đủ rồi chứ! Con chọn cô ấy.”
Ôn Cố mặt đầy nghiêm túc hỏi lại: “con thật sự từ bỏ mọi thứ chọn cô gái này sao? Như thế con sẽ từ cậu chủ thành một kẻ hai bàn tay trắng.

Suy nghĩ kĩ chưa.”
Ôn Gia Long nở một nụ cười nhạt: “bố tưởng ai cũng quý tiền hơn mọi thứ giống bố sao? Tiền có thể kiếm lại nhưng cô ấy chắc chắn là duy nhất.

Con vẫn cần cô ấy hơn bất cứ thứ gì.”
Bỗng nhiên cả Ôn Cố và Đoàn Mẫn Nhi bật cười sặc sụa.

Ôn Cố gật đầu: “xem ra con trai ta trưởng thành thật rồi.”
Ôn Gia Long ngạc nhiên thốt lên: “là…là hai người đang đóng kịch gạt con sao?”
Ôn Cố đứng dậy khỏi chiếc ghế, đi tiến đến gần con trai, vỗ lên vai, ghé sát tai thì thầm: “ta chỉ giúp con được chừng này thôi! Còn theo đuổi được hay không vẫn cần xem khả năng của con.”
Ôn Gia Long nhìn bố cười một cái nhẹ khẽ gật đầu sau đó lại quay về phía Mẫn Nhi.

Hai ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt nhẹ nhàng âu yếm và hạnh phúc hơn hẳn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi