NGƯỜI YÊU CHÍ TỬ



Từ Tuệ “hừ” một tiếng, chế giễu nói: “Nó chính là một tên sói mắt trắng vô ơn, uổng phí tâm tư bao nhiêu năm nay của ba.


“Bà bớt nói vài câu đi!” Phó Xuân Sơn trừng mắt nhìn bà ta, bất lực nhìn tôi nói: “Không còn sớm nữa, ông nội cháu cũng yên nghỉ rồi, trở về sớm đi!”
“Vâng! Cảm ơn chú hai.

” Phó Xuân Sơn và Từ Tuệ đã quá ngũ tuần rồi, hai người không có con cái, nắm giữ cổ phần ở Phó thị, cuộc sống trôi qua cũng bình đạm.

Tuy Từ Tuệ hay nói lời cay độc, nhưng bụng dạ không xấu, cuộc sống của hai vợ chồng khiến rất nhiều người ngưỡng mộ.

Thấy hai người đã đi xa, tôi đứng trước tấm bia của ông nội, có chút thất thần, ông nội ra đi, e là duyên phận giữa tôi và Phó Kiến Hưng cũng hết rồi.


Gió sẽ ngừng, mưa sẽ tạnh, mặt trời rồi sẽ xuống núi, cuối cùng tôi cũng sẽ để mất anh.

“Ông nội, ông nhớ giữ gìn sức khỏe, một thời gian nữa cháu sẽ lại đến thăm ông.

” Tôi cúi người xuống thật sâu, vừa quay người định rời đi thì ngây ra.

Phó Kiến Hưng đến đây từ lúc nào?
Anh mặc một bộ đồ màu đen, sắc mặt nặng nề, lạnh lẽo, dáng người thon dài đứng phía sau cách tôi không xa, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn vào bia mộ của ông cụ, sắc mặt vô cùng nặng nề, không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

Thấy tôi quay lại, anh thu lại tầm mắt, thấp giọng nói: “Đi thôi!”
Anh… đến đón tôi sao?
Thấy anh quay người định đi, tôi vội cản lại: “Phó Kiến Hưng, ông nội đã đi rồi, anh cũng nên buông bỏ rồi, anh cũng biết đó, những năm này ông đã hi sinh cho anh quá nhiều…”
Thấy ánh mắt anh nhìn tôi càng lúc càng lạnh lẽo, tôi không khỏi ngừng lại, nhất thời không biết nên làm gì.

Vốn tưởng rằng anh sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ anh không nói lời nào mà đã rời đi rồi.

Theo anh đi ra khỏi nghĩa trang, sắc trời đã dần tối, vốn tôi đã gọi xe đến, nhưng vì có Phó Kiến Hưng ở đây nên tài xế đã rời đi trước rồi.

Tôi cũng đành phải trở về cùng Phó Kiến Hưng, anh khởi động xe, cả một đoạn đường yên lặng đến đáng sợ, tôi mân mê ngón tay, hết lần này đến lần khác muốn hỏi về tình huống của Lục Hòa Nhi, nhưng mỗi lần nhìn thấy sắc mặt nặng nề của anh, tôi lại nuốt lời muốn nói vào trong.


Một lúc lâu sau, tôi không kiềm chế được mà hỏi: “Cô Lục sao rồi?” Người ta không phải do tôi đẩy, nhưng dù sao cũng ngã xuống ngay dưới tầm mắt tôi.

“Hừ…” Chiếc xe vốn đang di chuyển chợt dừng lại, quá đột ngột khiến cơ thể tôi nghiêng mạnh về phía trước theo quán tính, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, dây an toàn giữ tôi lại, tôi ngồi về vị trí cũ, cơ thể Phó Kiến Hưng cũng ép vè phía tôi.

Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, cảm nhận được sự nguy hiểm, tôi không khỏi co người lại, nói: “Phó Kiến Hưng…”
“Cô hi vọng cô ấy sẽ ra sao?” Anh nói, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, đầy châm biếm: “Thẩm Mai Trang, không phải cô thật sự cho rằng ông cụ đưa cô chiếc hộp đó thì tôi sẽ không li hôn với cô đấy chứ?”
Tim tôi chợt lạc mất một nhịp, anh đúng là không có gì là không biết, chuyện mới mấy tiếng mà anh đã biết rồi.

“Tôi không đẩy cô ấy.

” Đè nén lại sự khổ sở trong lòng, tôi nhìn vào mắt anh, có chút muốn bật cười: “Phó Kiến Hưng, chiếc hộp ông nội đưa tôi, tôi không biết bên trong có gì, tôi cũng không định dùng nó để duy trì hôn nhân của chúng ta, ngày mai tôi sẽ đến Tòa án Nhân dân làm giấy tờ li hôn.



Sắc trời đã tối hẳn đi, tiếng gió bên ngoài cùng với tiếng mưa rơi vào cửa xe, khiến không khí vốn đã nặng nề trở nên càng yên lặng, u ám hơn.

Tôi đột nhiên đồng ý li hôn dường như khiến Phó Kiến Hưng cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi, anh nhếch miệng, cười khẩy: “Hòa Nhi vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, bây giờ cô đồng ý li hôn là định để cho xong chuyện hay sao?”
“Anh muốn tôi phải làm gì!?” Đúng thế, người trong lòng anh phải nằm viện vì tôi, sao anh có thể dễ dàng thả tôi đi được.

“Bắt đầu từ ngày mai, cô đi chăm sóc cho cô ấy.

” Anh ngồi thẳng dậy, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng, ánh mắt trở nên sâu xa.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi