NGƯỜI YÊU CHÍ TỬ



Nói rồi tay anh dùng sức, kéo tôi lên trên người anh bằng một lực rất mạnh, sau đó hành động nhanh chóng rút kim truyền nước trên mu bàn tay anh ta rồi xoay người và đè lên tôi.
Tôi tức giận: “Phó Kiến Hưng, anh thả tôi ra."
Anh xấu xa nói với giọng khàn khàn: “Thả ra? Chứ không phải em chọc cho anh giận là vì muốn anh làm thế này sao? Sao hả? Không vui ư?"
"Phó Kiến Hưng, nếu anh không muốn đứa bé này thì anh có thể nói thẳng, không cần phải dùng cách này nhiều lần để ép tôi bỏ con." Tôi bình tĩnh lại, trong lòng biết là tôi không vùng vẫy khỏi anh được.
Anh dừng tay, mắt nhắm lại rồi thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm bất lực: “Thẩm Mai Trang, rốt cuộc em muốn anh làm sao đây?"
Tôi không nói, sự đau đớn lan tràn khắp lòng ngực, cứ hành hạ lẫn nhau như thế này thì khi nào mới chấm dứt đây?
"Anh làm thế này khiến tôi khó chịu, dậy đi!" Có vài chuyện, không phải chỉ trong ngày một ngày hai là có thể giải thích hay nói rõ được.
Dù sao thì tuyết rơi một ngày đâu thể khiến băng dày gần mét!
Anh nói: “Chắc là không được!"
Tôi lập tức đỏ mặt, giọng nói hơi gấp gáp: “Phó Kiến Hưng, đây là bệnh viện!"
Anh gật đầu: “Anh biết, em muốn không?"
"Không muốn!" Chuyện này không có ranh giới cuối nào khác.
Anh hôn lên trán tôi, sau đó tự mình kéo tôi, tôi nhíu mày, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào.
Một lúc lâu sau, tôi hơi muốn chạy đi: “Anh bình thường lại chưa?"
"Lát nữa!" Giọng nói của anh hơi khàn.
Tôi...

...
Một lúc lâu sau, anh thả tôi ra, xoay người lại nằm trên giường, hơi thở nhẹ lại.
Tôi đứng dậy, thật sự không muốn ở lại lâu.
Sửa đồ cho ngay ngắn lại rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Đúng lúc gặp Lục Hòa Nhi ở trước cửa, mặt tôi vẫn chưa hết đỏ.
Nhìn sắc mặt của cô ta, khả năng cao là đã nhìn thấy.
"Thẩm Mai Trang, cô không biết xấu hổ à!"
Tôi gật đầu: “Ừ, vậy nên cô nhìn lén cũng không tốt lành gì đâu." Nhướng mày lên: “Bây giờ cô có thể đi vào, có khi anh ấy còn có thể làm lần nữa đấy.

Dù sao thì thể lực anh ấy vẫn tốt lắm, đúng không nào?"
Nói xong, tôi tránh cô ta và đi.
Tay tôi hơi khó chịu, tôi tìm phòng vệ sinh và rửa rất lâu.
...
Đi ra khỏi phòng bệnh thì trời đã tối, Thẩm Mạnh là một tên quỷ khó đối phó.
Thấy xe anh ta đỗ ở ngoài biệt thự nên tôi dừng xe ở một nơi cách khá xa, định quay xe lại để đi đến chung cư Vân Đồng, nhưng chỉ trong hai phút.
Anh ta đã chặn xe trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng nhưng lại nở nụ cười: “Cứ trốn tránh thế này không phải là chuyện lâu dài đâu! Khi đó anh nói rồi, nếu có thể gặp lại lần nữa thì giữa chúng ta không còn là anh em nữa, nên tiếp xúc với nhau bằng cách thức khác."
Tôi ngồi trên xe, nhìn anh ta bước xuống xe và nhàn hạ đi đến bên cạnh tôi, dựa người lên cửa xe tôi, cực kì nhàn nhã.
Đúng thế!
Không tránh được!
Tôi xuống xe, ánh mắt nhìn anh ta lạnh lùng hơn: “Anh muốn gì?"
Anh ta cười mỉm nhưng lại hơi lạnh lùng: “Đi với anh, Mai Trang à, những năm qua anh rất nhớ em!"
Tôi cười, mắt ươn ướt: “Nhớ tôi làm gì? Nghĩ nên hành hạ tôi thế nào sao? Nghĩ làm sao để tôi nhìn cảnh anh giết người ư? Muốn tôi ngày ngày sống trong bóng tối của anh sao?"
Anh ta nhắm mắt, một lúc lâu sau mới mở ra, cực kì sáng: “Em và Phó Kiến Hưng không hạnh phúc đúng không?"
Tôi lắc đầu: “Tôi rất hạnh phúc!"
Anh ta cười nhạt: “Em cướp ngừoi đàn ông của con gái của Mạc Tri Sính, em nghĩ mình có thể bình an trong bao lâu?"
Không muốn nói chuyện nhàm chán thế này, tôi nhìn anh ta: “Anh đến đây là để nói những chuyện này sao?"
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: “Về Hoài An với anh đi.


Anh đã mua nhà cũ lại, cũng đã sửa sang lại xong xuôi rồi, giống như trước kia như kiểu em thích."
Tôi cười: “Trở về để tiếp tục sống trong bóng tối của anh?"
Anh ta nhíu mày, sắc mặt càng thêm lạnh lùng hơn: “Mai Trang em biết mà, anh chưa từng nghĩ đến chuyện tổn thương em."
Tôi cười: “Vậy tức là tôi tự khiến mình tổn thương à?"
"Mai Trang, em cố chấp thế này không tốt cho em." Anh ta hơi mất kiên nhẫn: “Cả Mạc Tri Sính và Lâm Uyển đều không phải là kẻ lương thiện gì, lần trước em và họ nói chuyện và tan rã trong không vui, em tưởng họ cứ thế mà bỏ qua sao.

Có thể em không e ngại bọn họ, nhưng em nghĩ đến đứa bé trong bụng mình chưa?"
Tôi sững sờ, bất ngờ nhìn anh ta: “Anh theo dõi tôi à?"
Anh ta nhíu mày: “Không phải, là bảo vệ em!"
"Haha!" Tôi cười: “Cảm ơn sự bảo vệ của anh!"
Nếu không lái xe được thì tôi tự đi bộ.
Tay tôi bị anh kéo lại: “Em cố chấp thế thì sẽ tự hủy hoại mình đấy!"
Vốn dĩ tâm trạng tôi cũng không tốt rồi, giờ bị anh ta kéo nên trong lòng rất bực mình, quay đầu lại nhìn anh ta và nhấn mạnh: “Tôi hủy hoại mình cũng tốt hơn anh hủy hoại tôi chứ nhỉ? Tại sao anh không thể tha cho tôi? Khó khăn lắm tôi mới tìm được những nguồn sáng trong cuộc sống, sao anh lại muốn hủy hoại? Thẩm Mạnh, kéo tôi vào địa ngục thì anh được lợi gì hả?"
Có vài kí ức tôi đã quăng đi lâu lắm, cũng đã quên từ lâu rồi, nhưng khi Thẩm Mạnh xuất hiện, có vài thứ bắt đầu rạn ra và bắt đầu lộ ra.
Nó trần trụi khiến người ta nhìn mà khó chịu.
Hai mươi lăm năm trước, trong con hẻm ở trên đường lớn của Hoài An, một bà cụ lẻ loi một nửa đời người nhặt được một bé gái.

Bé gái mới hai tháng tuổi, nhưng chắc vì bị bỏ lại lâu nên cô bé đói bụng sôi sùng sục, chỉ có thể dùng tiếng khóc để bày tỏ sự đói bụng của mình.
Bà cụ là người lương thiện, thấy cô bé đáng thương nên ôm về nhà và đút nước đường, rồi quấn cho cô bé bằng một chiếc chăn mới.


Vốn dĩ bà muốn ôm đứa bé này đến đồn công an.
Nhưng đã đi nhiều lần mà công an cứ nói tạm thời Hoài An không có trại trẻ mồ côi, cũng không thể để một đứa bé ở đồn công an được, sẽ ảnh hưởng đến công tác.
Sau đó bà cụ đưa đứa bé này về nhà và nuôi dưỡng.

Bà là một người làm nông nên thu nhập không nhiều, vốn dĩ nuôi mình thôi cũng đã rất khó khăn, giờ thêm một đứa bé nên càng khó khăn hơn nữa.
Cũng may có một nhà đầu tư đầu tư một nhà máy lớn ở huyện Hoài An, Hoài An quá nhỏ nên nhân công không nhiều.

Để tuyển người làm, chỉ cần có thể làm việc được thì dù là người lớn hay con nít đều có thể vào làm.
Vậy nên tuy bà đã sáu mươi nhưng cũng vào nhà máy làm việc, làm mười lăm năm.

Mười lăm năm sau, cô bé cũng đã mười lăm tuổi, đã có thể giúp bà làm việc.
Nhưng lúc này bà cụ đã bảy mươi lăm tuổi rồi, mười lăm năm qua bà làm lụng ngày đêm, sức khỏe vốn dĩ không được tốt giờ cũng đã vô cùng yếu.
Cô gái lại sắp lên cấp ba, để có tiền cho cô gái có thể học cấp ba nên bà cụ đưa con riêng của nhà đầu tư về nhà.
Thế này thì nhà đầu tư sẽ cho bà cụ một khoản tiền, nhân tiện phụ trách luôn phần học phí của cô bé.
Cô gái đó là tôi, còn con riêng của nhà đầu tư đó là Thẩm Mạnh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi