NGƯỜI YÊU CŨ BỊ TÔI BỘI BẠC GIÀU TO RỒI

Tối đến, cả đoàn tập trung ở đại sảnh tầng một cùng ăn cơm. Đặc sản ở đây là cá nướng nguyên con, bên trên phủ một lớp dày ớt băm xanh đỏ, nhìn thôi cũng đủ thấy cay. Phương Hiệp độ này bị nóng trong, vừa ngồi vào bàn đã muốn á khẩu: “Sao mà cay khiếp thế này?”

Cậu phục vụ món giải thích: “Không cay chút nào đâu người đẹp ơi, chị ăn thử là biết, đây là ớt ngọt vườn rau bên chúng tôi trồng.”

Cố Khinh Chu nghe vậy nhón đầu đũa nếm thử, chờ người phục vụ đi rồi mới quay sang bảo Giang Nhứ: “Lừa đấy, cũng cay ra trò.”

Giang Nhứ cười muốn đứt hơi: “Người ta gọi món ai cũng ăn cá, mỗi mình cậu ăn ớt, đúng là đồ ngốc.”

Cấp trên thường rất hiếm khi hòa mình cùng nhân viên mà luôn có chút cảm giác xa cách. Mọi người nghe hắn nói vậy thì đổ dồn mắt về phía Cố Khinh Chu, thế nhưng y lại chẳng có phản ứng gì, vẻ mặt cũng không tức giận.

Phương Hiệp cắn đũa, đảo mắt qua lại nhìn hai người một, sau đó to gan hỏi: “Giang Nhứ, sao cậu với sếp Cố có vẻ thân nhau quá vậy? Hai người quen biết từ trước hả?”

Thật ra điều cô nàng tò mò nhất chỉ nằm ở vế đầu tiên, vế thứ hai chỉ là vui miệng hỏi thêm để không có vẻ quá tọc mạch.

Hiển nhiên số người thắc mắc cùng một vấn đề giống Phương Hiệp chẳng ít, nghe cô nàng nói xong, tất cả đều nhất loạt nhìn sang.

Giang Nhứ còn đang trầm lặng cân nhắc câu trả lời thì Cố Khinh Chu đã lên tiếng: “Trước đây tôi và Giang Nhứ là bạn cùng lớp.”

Y nói tiếp: “Bọn tôi là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp cũng mất luôn liên lạc, không ngờ lại vào làm cùng công ty.”

Quãng thời gian kia của hai người chẳng ai hay biết, bắt đầu trong im lặng, kết thúc trong lỡ làng, sau phút chia tay thậm chí cũng không thể đường đường chính chính khóc òa lên một trận. Mỗi người đều phải vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, trước đó sống ra sao, sau này vẫn như vậy.

Mối quan hệ ấy được chôn giấu quá sâu, Cố Khinh Chu nói ra ai nấy đều kinh ngạc, đồng thời cũng rất tự nhiên tìm được nguyên nhân cho những cử chỉ thân mật trên mức bình thường giữa hai người.

“Không ngờ sếp Cố và Giang Nhứ là bạn học luôn.”

“Hèn nào hai người hay đi cùng nhau như vậy.”

“Chán cái thằng này quá đi mất! Giang Nhứ, sao ông không bảo sớm cho bọn tôi biết?”

“Đúng đấy đúng đấy.”

Giang Nhứ lại không ngờ Cố Khinh Chu sẽ nói thẳng ra, vô thức thoáng liếc nhìn y, sau đó trước ánh mắt của mọi người chậm rãi ngả lưng vào thành ghế, cười hì hì đáp: “Chậc, bạn học cũ với nhau, một bên là sếp, bên còn lại chỉ là lính quèn, tôi làm gì có mặt mũi nào mà nói? Xấu hổ chết.”

Đây có lẽ là lời giải thích hợp lí nhất.

Lý Tư Ngạo nhìn hắn với vẻ mặt đầy tổn thương của một người bị phản bội: “Cái đậu má, chuyện lớn như vậy sao anh không nói với em?!”

Giang Nhứ thờ ơ gắp một đũa thức ăn: “Anh mày cũng có nói với ai khác đâu.”

Lý Tư Ngạo cãi: “Đâu có giống. Anh với họ khác anh với em chứ?”

Giang Nhứ vội vã dừng lại, ném một củ lạc vào trong bát gã: “Ôi chà, anh với mày có chuyện gì đâu nào? Mày đừng có nói linh tinh, Phương Hiệp còn đang ngồi đây đấy.”

Quan trọng hơn là Cố Khinh Chu cũng đang ở bên cạnh.

Phương Hiệp ngán ngẩm đảo mắt, mặc kệ hai người bọn hắn, quay sang nói chuyện với những người khác.

Cố Khinh Chu cúi đầu chăm chú gỡ xương cá trong đĩa, chẳng mấy chốc đã lọc được một đống. Thừa dịp không ai chú ý, y đổi đĩa của mình sang cho Giang Nhứ rồi mới bắt đầu ăn.

Vì ngại nhằn xương phiền hà nên Giang Nhứ vốn rất ít khi ăn cá, vậy mà vừa trông thấy đối phương như vậy đã thuận tay gắp lên. Cố Khinh Chu thấy hắn chưa thèm nhìn đã ăn, không nén được cất tiếng: “Cậu không sợ tôi chưa gỡ hết xương à?”

Mí mắt Giang Nhứ giật giật, động tác nhai nuốt chậm lại rõ rệt. Sau khi cẩn thận cảm nhận, chắc chắn rằng mình không bị hóc xương, hắn đáp: “Chứng tỏ tôi rất tin tưởng cậu.”

Cố Khinh Chu hừ một tiếng.

Cả ngày đi đường mệt mỏi, ăn cơm xong chẳng ai có tâm trạng chơi bời gì nữa, tất cả lần lượt về phòng. Giang Nhứ hết sức tò mò về lịch trình ngày mai. Tắm rửa xong xuôi đi ra, trông thấy Cố Khinh Chu vẫn nằm tại sofa làm việc trên máy tính, hắn không kìm được hỏi: “Ngày mai đi đâu chơi đấy?”

Nghe vậy Cố Khinh Chu ngước mắt, ngẫm nghĩ trong giây lát rồi trả lời: “… Không biết.”

Mấy chuyện này y chẳng mấy để tâm, hoàn toàn phó thác cho hướng dẫn viên du lịch. Sực nhớ ra hình như mình có bản lịch trình, y bèn mở điện thoại di động xem thử: “Ngày mai và ngày kia leo núi nhân tạo, chơi trò chơi xây dựng đội ngũ. Ngày kìa ăn đồ nướng, sau đó leo núi dã ngoại…”

Đọc được vài câu, Cố Khinh Chu ngừng lại, có lẽ cũng cảm thấy mấy nội dung được sắp đặt này quá nhàm chán. Y lấy tay chọc màn hình tới lui, bất mãn hỏi: “Tại sao còn phải leo núi?”

Cho dù Cố Khinh Chu giỏi đánh nhau, song không có nghĩa là y thích vận động.

Giang Nhứ uể oải nằm lên giường, cảm thấy buồn cười: “Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai giờ? Ra ngoài chơi cũng thoải mái, cậu ôm máy tính làm việc mãi như thế mới là chán chết ấy.”

Nghe hắn nói, Cố Khinh Chu gõ ngón tay mấy lần lên bàn phím, sau đó gập máy tính lại. Y đi đến tủ quần áo tìm đồ ngủ, bảo với Giang Nhứ: “Gì thì gì tôi cũng không leo.”

Trước kia Giang Nhứ không hề biết Cố Khinh Chu ghét vận động đến mức này, dù sao hồi cấp ba mỗi khi đến tiết thể dục y vẫn hành xử bình thường, hơn nữa kết quả cũng rất khá. Hắn kéo ngăn tủ đầu giường tìm đồ ăn nhưng kết quả chỉ thấy vài cái “áo mưa”, bèn nhíu mày đóng sập lại.

Tiếng nước xối ào ào vọng ra từ phòng tắm, một tầng sương mù tràn lên lớp cửa kính mờ. Giang Nhứ nghĩ thầm Cố Khinh Chu tắm cũng phải mất một lúc lâu, suy tính tới lui rồi quyết định gọi điện cho mẹ Giang. Hiềm nỗi đầu bên kia không nhận cuộc gọi, hắn gọi thêm vài lần nữa, cuối cùng bị thẳng thừng cúp máy.

Hẳn là vẫn còn giận.

Thật ra Giang Nhứ cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Hắn cầm điện thoại nhìn chằm chằm hồi lâu, vò đầu bứt tóc nghĩ xem tết Đoan Ngọ tới nên làm gì.

Nếu hắn về, mẹ Giang chắc chắn sẽ cư xử lạnh lùng với hắn. Nếu không về, Cố Khinh Chu nhất định sẽ hỏi.

Đây là lần đầu tiên Giang Nhứ cảm nhận tình thế hiện tại thật tiến thoái lưỡng nan, nhưng đồng thời cũng cảm thấy may mắn là mẹ Giang không dùng biện pháp nào khác ngoài chiến tranh lạnh. Dù sao so với việc lấy cái chết ra đe dọa, như thế này vẫn còn tốt chán. Tuy Giang Nhứ cũng sẽ có cách xử lí, song hắn không muốn làm đến mức đó nếu chưa phải tình huống bất khả kháng.

Cố Khinh Chu tắm xong đi ra, trông thấy Giang Nhứ ngẩn người nhìn điện thoại, bèn nhào cả thân thể mang đầy hơi nước buốt lạnh vào ngực hắn: “Đang xem gì đấy?”

Giang Nhứ bình thản đổi từ ứng dụng gọi điện sang ứng dụng trò chơi, tiện tay chạm vào mái tóc hơi ướt của y: “Tôi định gọi hội chơi một lát.”

“Thật không?” Cố Khinh Chu nhìn hắn.

Y luôn có cảm giác Giang Nhứ đang giấu giếm mình chuyện gì đó.

Giang Nhứ nhủ thầm, giác quan thứ sáu của Cố Khinh Chu hình như linh quá rồi đấy. Hắn nhét di động xuống gối, xoay lưng đè người kia xuống: “Ông đây đã lừa cậu bao giờ chưa?”

Tóc Cố Khinh Chu còn ẩm, nước chảy ra từ ngọn thấm xuống ướt một mảng giường. Y không cam tâm bị Giang Nhứ trấn áp, lật người đè ngược lại hắn, sau đó từ trên cao nhìn xuống nói: “Cậu gạt tôi nhiều lần lắm rồi.”

Giang Nhứ sờ chóp mũi, dứt khoát dang rộng tứ chi, ánh mắt mang theo ý cười xấu xa: “Được, tùy cậu xử trí. Cậu muốn thế nào tôi sẽ làm thế đó, tuyệt đối không phản kháng, thấy được không?”

Cố Khinh Chu vô cảm chống tay hai bên người hắn, đôi tai trắng trẻo hơi ửng hồng. Y nắm cổ áo Giang Nhứ, giọng điệu hệt như con hổ giấy chọc một cái là rách: “Cậu chắc chưa?”

Giang Nhứ chớp chớp mắt: “Chẹp, cậu thử là biết mà.”

Cố Khinh Chu vẫn luôn miệng bảo Giang Nhứ giỏi thì xuống nằm dưới thử xem, nhưng lúc này khi hắn thực sự cho y thỏa ý nguyện, y lại không dám động đậy, có vẻ khá bất đắc dĩ.

Đối phương cố tình nhúc nhích chân, cười hì hì hỏi: “Sao im như phỗng thế? Sợ hả?”

Cố Khinh Chu lấy đầu gối chặn chân hắn lại, thấp giọng cảnh cáo: “Bây giờ cậu đang nằm dưới đấy.”

Nói đoạn y buông mi mắt, vén áo Giang Nhứ lên, song động tác có vẻ vụng về chưa quen thuộc. Ai đó lại cực kì ngoan ngoãn hợp tác, giơ tay lột áo với vẻ mặt mong chờ háo hức, im lặng chờ màn diễn tiếp theo.

Áo đã cởi xong, chỉ còn lại quần.

Mặc dù cả hai đã làm hết những điều nên làm và không nên làm, nhưng không hiểu sao Cố Khinh Chu vẫn cứ liên tục vấp váp, nhiệt độ vành tai chẳng những không hạ xuống mà còn có xu hướng tăng lên. Rốt cuộc y cũng không thể cởi nốt chỗ quần áo còn lại của Giang Nhứ, đành bất lực gục đầu xuống vai hắn: “Cậu làm đi.”

Giang Nhứ cố tình hỏi lại: “Gì cơ?”

Cố Khinh Chu đá hắn: “Đừng nói linh tinh nữa.”

Giang Nhứ nghĩ thầm, ban nãy cậu bản lĩnh lắm mà? Hắn vươn tay tắt đèn ngủ, thuận đà ôm Cố Khinh Chu lăn ra giữa giường, vừa cười vừa bảo: “Thế là kiếp này cậu không có số nằm trên rồi.”

Cố Khinh Chu ôm mặt hồi lâu không đáp, quả thực cảm thấy hơi nhục nhã, cũng may trong bóng tối không nhìn rõ lắm. Giang Nhứ hôn y, chẳng biết sực nhớ ra điều gì mà dừng lại: “Ngày mai còn phải leo núi đấy.”

Có nên giữ gìn thể lực không?

Đương nhiên, người cần giữ gìn ở đây không phải chỉ mình hắn, mà còn cả Cố Khinh Chu.

Đối phương nghe vậy mở mắt, nhìn hắn qua khe hở giữa những ngón tay: “Muốn leo cậu tự mà leo, tôi không leo.”

“Còn mấy hoạt động khác thì sao?” Giang Nhứ hỏi.

Nghe đoạn, Cố Khinh Chu khẽ nhướng mày. Y vẫn luôn cảm giác hôm nay Giang Nhứ hơi là lạ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thốt lên một câu: “… Có phải cậu bị “bất lực” không?”

Trên tủ đầu giường đặt một pho tượng trang trí, nó bất chợt lắc mạnh mấy lần như thể bị một trận chấn động mãnh liệt ảnh hưởng. Thình lình pho tượng lăn xuống rơi trên sàn nhà, phát ra một tiếng ‘thịch’ trầm đục, may mắn phía dưới có trải thảm nên không sứt mẻ chút nào.

Nơi này ở vùng ngoại ô vắng vẻ, trời đêm bạt ngàn sao sáng, cảnh sắc trong trẻo lung linh. Trăng dần lặn, mặt trời lên, sáng sớm sương mù lảng bảng, cỏ cây ướt đẫm sương mai, mang theo hơi lạnh phảng phất.

Phương Hiệp dạo một vòng trong vườn rau sau khách sạn, hái mấy quả cà chua nhỏ mang về. Dù đã mặc một chiếc áo khoác mỏng nhưng cô vẫn thấy khá lạnh. Mải chà xát mảng bùn bám trên giày, cô chợt trông thấy Giang Nhứ từ trên tầng đi xuống: “Này, Lý Tư Ngạo đâu?”

Giang Nhứ một tay đút túi, chân bước uể oải: “Tôi có ngủ chung với nó đâu, sao biết được.”

Phương Hiệp ăn một quả cà chua, hương vị ngọt ngào lạ thường: “Vậy sếp Cố đâu?”

Đối phương không trả lời ngay mà liếc nhìn Phương Hiệp một cái, sau đó nhấc hai quả cà chua khỏi tay cô, ăn xong mới chậm rãi đáp: “À, hôm qua sếp không cẩn thận va chân vào đâu đó, sáng nay tôi phải giúp sếp mang bữa sáng lên phòng.”

Phương Hiệp sực nhớ hôm nay đoàn có lịch trình hoạt động: “Đi đứng có ảnh hưởng gì không? Nghiêm trọng lắm không?”

“Chưa biết, chắc là cũng không ảnh hưởng gì đâu.” Giang Nhứ nói.

Hắn vào bếp phía sau khách sạn gọi hai phần bữa sáng mang lên tầng, lúc đẩy cửa vào phòng vẫn thấy Cố Khinh Chu nằm lì trên giường chưa dậy. Giang Nhứ đặt khay lên bàn, bước tới vỗ nhẹ lên người y: “Dậy đi.”

Cố Khinh Chu không nhúc nhích, bộ dạng lờ đờ nửa sống nửa chết.

Giang Nhứ vươn vai, xoay cổ một lát, bụng nhủ thầm đêm qua mình cũng đâu mạnh tay đến mức đó, đi lại chắc là vẫn được thôi: “Còn chưa dậy là tôi lột hết chăn.”

Dù vẫn đang cảm thấy mình không còn ra hồn người nữa, Cố Khinh Chu nghe xong rốt cuộc cũng nhúc nhích chút đỉnh. Y toan lên tiếng nhưng cuống họng khàn đặc chẳng thể phát ra âm thanh, cuối cùng đành dứt khoát bỏ cuộc. Y đưa mắt nhìn Giang Nhứ rồi nhìn sang tủ quần áo, ra hiệu cho đối phương đem quần áo ra giúp mình.

“Cậu tự đi đi.” Giang Nhứ từ chối.

Cố Khinh Chu nghi hoặc nheo mắt: “?”

Giang Nhứ đáp: “Tôi bất lực.”

-Hết chương 56-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi