NGƯỜI YÊU CŨ EM ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT KHỎI TÔI



Lúc này, tại văn phòng của Sở Hạo Dương.

Đứng trước mặt anh bây giờ là trưởng phòng quan hệ công chúng.

Anh nhìn vào máy tính, tin đồn DT sẽ đứng ra huỷ bỏ tư cách dự thi của Đường Tịnh Nhu vẫn rất hot.

Anh không nhìn người kia mà hỏi.
“Điều tra như thế nào rồi?”
Trưởng phòng quan hệ công chúng - Vương Trì đứng trước thái độ của anh mà run như cầy sấy, nơm nớp lo sợ thông báo.
“Sở tổng, chúng tôi đã rà soát số phiếu mà Đường Tịnh Nhu được bỏ, quả thật là có vấn đề”
Sở Hạo Dương nhăn mày khó chịu.
“Rồi sao nữa?”
Vương Trì vừa lau mồ hôi mà đứng cũng không vững.
“Tôi muốn hỏi xin chỉ thị của tổng giám đốc rằng chúng ta có nên làm theo ý kiến của cư dân mạng huỷ tư cách dự thi của Đường Tịnh Nhu cũng như đưa ra thông báo kịp thời đến truyền thông…”
Lúc này, Sở Hạo Dương mới rời mắt khỏi máy tính, anh ngước ánh mắt lên nhìn Vương Trì, đanh giọng.
“Tôi cho anh hai tiếng để giờ anh điều tra được như vậy? Bây giờ lại dám vác mặt đến hỏi ý kiến của tôi?”
Vương Trì hoảng hốt, giật nảy mình lắp bắp giải thích.
“Cái này… không biết Sở tổng còn muốn điều tra gì nữa sao?”
Sở Hạo Dương bật thẳng người dậy, đập tay xuống bàn nói lớn.
“Anh thử nghĩ xem, buff phiếu lộ liễu như vậy để nhận lại thông tin bị huỷ tư cách dự thi.

Anh tưởng Đường Tịnh Nhu ngu ngốc đến mức không biết gì hay sao?”
Sở Hạo Dương liếc mắt nhìn Vương Trì vẫn đang đứng chơi vơi giữa phòng, anh nới lỏng cà vạt trên cổ mình, lạnh giọng.
“Tôi cho anh thêm một tiếng nữa… nếu như không điều tra ra rõ ràng thì ngày mai anh không cần đến công ty nữa đâu”
“Vâng… vâng… tôi biết rồi ạ! Tôi sẽ đi làm ngay!”
Vương Trì thực sự không muốn đứng trong căn phòng này thêm một giây phút nào nữa, mỗi lần đứng trước anh, cái khi thế mà Sở Hạo Dươn toả ra đều khiến anh ta cảm thấy nghẹn lại, không tài nào thở được.
Ra đến bên ngoài, anh ta mới dám thở mạnh một hơi, đi đến bàn thư kí của Tô Nhược Mẫn, anh ta chưa kịp hó hé tiếng nào đã bị thư kí Tô phủ đầu.
“Đúng là đồ ngu!”
Vương Trì thấy nét mặt tươi cười của Tô Nhược Mẫn, anh ta nghĩ rằng cô làm việc cho Sở tổng đã lâu như vậy nên có lẽ sẽ biết chút ít.


Anh ta xoa xoa hai lòng bàn tay lại với nhau, mỉm cười nhìn Tô Nhược Mẫn.
“Thư kí Tô, cô biết thông tin gì về vấn đề buff phiếu kia không? Tại sao tổng giám đốc Sở lại nổi giận như vậy?”
Tô Nhược Mẫn nhếch mép cười cợt, đứng dậy khỏi ghế đi đến gần Vương Trì.
“Tôi đang thắc mắc anh làm sao mà leo lên được chiếc ghế trưởng phòng quan hệ công chúng vậy? Anh không biết động não hả?”
“Tôi…”
“Vậy tôi nói cho anh tôi sẽ được gì đây?”
Vương Trì gãi gãi đầu, cười nói.
“Tôi mời cô trà chiều, tất cả đều do cô chọn”
Tô Nhược Mẫn không nói gì nữa, đưa tay ra ý muốn nói Vương Trì đưa điện thoại, anh ta hiểu ý đưa cho cô, thư kí Tô vừa lên trang web đặt đồ ăn vừa nói.
“Cô Đường bị đồn buff phiếu là bạn gái cũ của Sở tổng, hiện giờ anh ấy đang muốn nối lại tình xưa.

Cô ấy rất chính trực, năng lực thì khỏi phải bàn rồi.

Anh biết phải làm gì rồi chứ?”
“Ý cô là cô Đường đó bị hãm hại”
“Anh thông minh hơn một chút rồi đấy.

Việc cần làm của anh bây giờ chính là tìm ra người hãm hại cô ấy… nếu không anh xác định cuốn gói rời khỏi đây đi!”
Vương Trì đột nhiên hiểu ra gì đó, nháy mắt với Tô Nhược Mẫn rồi biến mất dạng.
“Thảo nào vừa nãy Sở tổng lại tức giận như vậy… tôi biết phải làm gì rồi! Cảm ơn cô! Tiền trà chiều tôi sẽ trả…”
30 phút sau
Vương Trì cầm trên tay trà chiều cùng nhiều đồ ăn vặt khác mặt phơi phới đến đưa cho Tô Nhược Mẫn.
“Mẫn Mẫn, trà chiều của cô đây”
Tô Nhược Mẫn nhìn sắc mặt tươi tỉnh của Vương Trì mà thầm cười.
“Sao? Điều tra được chưa?”
“Điều tra được rồi.

Lần này tôi sẽ không để tống giám đốc Sở thất vọng đâu!”
Vương Trì hít sâu một hơi đưa tay gõ cửa phòng của anh, vừa hay có Tạ Thần Phong ở đây.

Vương Trì đứng nghiêm chỉnh trước mặt Sở Hạo Dương báo cáo.
“Sở tổng, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.

Người buff phiếu cho Đường Tịnh Nhu và cũng là người chửi mắng cô Đường ở trên mạng xã hội đều có IP là một tài khoản clone của một công ty quan hệ công chúng.

Đây có thể coi là một âm mưu được lên kế hoạch từ trước”
Sở Hạo Dương ngước mắt nhìn Vương Trì.
“Đã tra được người đứng sau chưa?”
Vương Trì niềm nở báo cáo, coi như gỡ gạc lại sai lầm ban nãy.
“Cũng đã tra được rồi, người tố cáo cô Đường chính là người có bài dự thi xếp hạng thứ 20, tên là Lâm Nhĩ Ninh của công ty thiết kế Minh Nguyệt…”
“Theo như thông tin tôi tìm hiểu được thêm thì do cô ta ăn cắp bản thiết kế của người khác nên đã bị Minh Nguyệt sa thải”
Sở Hạo Dương trầm ngâm, lúc sau mới nói.
“Vậy bộ phận quan hệ công chúng giải quyết như thế nào?”
“Thực tế thì phía quan hệ công chúng cũng đã ra tay giải quyết dứt điểm rồi…”
Tạ Thần Phong ngồi đó nghe được tán thưởng.
“Chà… nhanh nhảu gớm nhỉ!”
Vương Trì đưa tay lấy điện thoại từ trong túi áo vest ra, mở hotsearch lên giơ ra trước mặt Sở Hạo Dương và Tạ Thần Phong xem.

Giờ đây, mục tin tức tìm kiếm nhiều nhất chính là thông tin Lâm Nhĩ Ninh ăn cắp bản thiết kế của người khác đem đi dự thi.
Tạ Thần Phong nhìn được thông tin này bất giác giật giật khoé môi, cậu dường như ngửi thấy mùi âm mưu từ phía của Vương Trì.
“Anh định…”
Vương Trì cười nheo mắt nói.

“Lợi dụng Lâm Nhĩ Ninh, thay Đường Tịnh Nhu trút giận đồng thời dụ một phần nick ảo của cô ta ra.

Sự việc này hiện tại đang được cư dân mạng bàn tán rất xôn xao, đều là nhờ nick clone từ phía hai bên, trong thời gian ngắn rất khó để rửa oan cho Đường Tịnh Nhu cho nên chúng ta phải cẩn trọng từng bước một dùng hotsearch để dịch chuyển sự chú ý của cư dân mạng…”
“Dần dần chúng ta sẽ tung phốt của Lâm Nhĩ Ninh, giữ chân mấy acc clone của cô ta, đợi cư dân mạng quay sang mắng chửi cô ta thì lại tiếp tục để lộ một chút manh mối! Qua nhiều bước đệm, cho dù các nick clone có bị nghi ngờ Lâm Nhĩ Ninh cũng không thể đổ tội cho Đường Tịnh Nhu, đến lúc này công ty lại đăng thông báo giúp Đường Tịnh Nhu hoàn toàn giải oan!”

Thái độ của Sở Hạo Dương đã không còn cau có nữa mà chuyển dần sang dễ chịu.

Tạ Thần Phong nheo mắt vô tay khen ngợi Vương Trì.
“Cao tay! Rất cao tay! Được chỉ dẫn quả nhiên khác hẳn, thông minh hơn rồi đấy”
Sở Hạo Dương chỉnh lại cà vạt, đứng thẳng người dậy nói.
“Được rồi, việc còn lại giao lại cho anh nhưng mà nên nhớ chúng ta phải đăng đàn thông báo trước 9h sáng mai”
“Vâng, xin tổng giám Sở cứ yên tâm”
Sở Hạo Dương đi đến cửa kính nhìn ra ohias bên ngoài bằng ánh mắt mong chờ, anh lẩm bẩm.
“Tịnh Nhu, em yên tâm.

Anh nhất định sẽ giải oan cho em”

Buổi tối
Sở Hạo Dương đỗ xe ở phía dưới chung cư của Tịnh Nhu, anh chỉ lặng lẽ nhìn từ dưới lên trên căn hộ của cô mà mỉm cười, cuối cùng vì không chịu nổi mà anh quyết định gọi điện.
“Tịnh Nhu… là anh”
Tịnh Nhu ngồi ở ghế sofa, rảnh rỗi quấn vài lọn tóc vào tay cất giọng.
“Em biết! Anh gọi có chuyện gì không?”
Sở Hạo Dương chống tay lên cửa xe.
“Anh muốn nói anh đã tra ra việc buff phiếu ảo rồi…thủ phạm là Lâm Nhĩ Ninh! Em nên cẩn thận với cô ta”
Tịnh Nhu ôm cái gối ở trong lòng, nhăn mày.

Cô biết ngay là do Ngô Hạo Hiên và Lâm Nhĩ Ninh giở trò mà.

Hai người đó đúng là lòng dạ thâm độc.
Ngô Hạo Hiên thì vì chuyện Minh Nguyệt đang trên bờ vực phá sản cộng với chuyện ly hôn với Trịnh Thư Tuyết mà bắt đầu ghi thù Tịnh Nhu, trước đó có lẽ cũng đã chướng tai gai mắt cô từ lâu nhưng lại không dám phản kháng lại cho nên bây giờ ông ta đã cấu kết cùng Trương Dực và Lâm Nhĩ Ninh chơi xấu cô bằng cách dùng nick clone buff phiếu cho cô lên cao chót vót.

Một đằng thì “ủng hộ” một đằng lại dùng một IP khác lên mạng phanh phui nói xấu cô để cư dân mạng cùng lên chửi… nhưng bọn họ đâu có ngờ Sở Hạo Dương lại điều tra ra nhanh như vậy đâu chứ!
Nghe được lời đó của Sở Hạo Dương, Tịnh Nhu cười thầm, lên tiếng tán thưởng.
“Giám đốc Sở, hiệu suất làm việc của anh cũng nhanh đấy chứ”
“Đương nhiên, từ trước đến giờ những việc liên quan đến em anh đều rất quan tâm.

Cho nên anh không muốn em bị thiệt thòi”
Tịnh Nhu đỏ mặt khi nghe được lời dụ dỗ mật ngọt đó của Sở Hạo Hiên, cô cứ ôm chặt chiếc gối ở trong lòng.

Lúc sau mới đứng dậy đi rót một cuốc nước để uống giúp ổn định lại tinh thần…
“Ồ vậy sao? Vậy khi nào giám đốc Sở định rửa oan cho em đây?”
“Ngày mai.

Trước 9h ngày mai anh sẽ đăng tin thanh minh làm rõ vụ việc này, bộ phận quan hệ công chúng đã tung phốt Lâm Nhĩ Ninh ăn cắp thiết kế của em mang đi dự thi, dùng tin tức đó để chèn lên tin tức của em, dụ cư dân mạng chú ý sau đó sẽ chính thức rửa tội cho em”
“Cho nên hôm nay tốt nhất em đừng lên mạng đọc mấy bài báo lá cải linh tinh không đúng sự thật, đợi đến khi công ty đăng đàn công bố thì hãng đọc.

Trên mạng loại người nào cũng có, cho dù có lên tiếng thanh minh cũng sẽ có người vào nói nên em cũng đừng bận tâm”
Tịnh Nhu giãn cơ mặt, cầm cốc nước lên uống một ngụm sau đó mới nói.
“Sở Hạo Dương, em không yếu đuối như anh nghĩ đâu.

Dù sao cũng cảm ơn anh”
“Anh biết, anh tin em”
Lúc sau, Sở Hạo Dương vì quá nóng lòng muốn gặp cô mà bắt đầu được nước lấn tới.
“Em chỉ cảm ơn suông bằng lời nói vậy thôi à?”
“Chứ sao nữa?” Tịnh Nhu ngẩn to te hỏi lại.
Sở Hạo Dương mở cửa bước xuống xe, dựa người vào thành xe, cười tà mị.
“Anh muốn một nụ hôn từ em”
Khuôn mặt Tịnh Nhu lúc nãy đã đỏ rồi giờ nghe thêm câu này nữa lại càng đỏ hơn, cô nắm chặt cốc nước trong tay cười trừ.
“Ừm… trừ khi anh xuất hiện ở trước mặt em trong vòng 10s thì có lẽ em sẽ xem xét”
Sở Hạo Dương ngậm cười như kiểu con thỏ này sập bẫy rồi, anh nói.
“Là em nói đấy nhé! Vậy em thử nhìn ra ban công đi”
Tịnh Nhu bất ngờ đặt cốc nước xuống bàn, nuốt một ngụm nước bọt xuống cổ họng, cô bỏ điện thoại xuống chạy thẳng ra ban công nhìn xuống.

Đến khi chạy ra, dù ở tầng cao đến mức như thế nào cô vẫn có thể nhìn rõ được ánh mắt thâm tình của Sở Hạo Dương đang nhìn lên, nhìn về phía cô.

Lúc này, chợt Tịnh Nhu nhớ lại lời nói của Trịnh Thư Tuyết lúc chiều.

Bà ấy nói rằng vài hôm trước sau khi từ Minh Nguyệt trở về Sở Hạo Dương có đến tìm bà ấy hỏi chuyện về sáu năm trước.

Ngay khi nghe đến cái tên của người đàn ông ấy, Tịnh Nhu đã sững người lại.

Cô cố gắng cúi gập đầu xuống tiếp tục nghe Trịnh Thư Tuyết nói, cô vẫn còn nhớ rất rõ lời bà ấy nói.
“Chị không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nếu đã không buông bỏ được cậu ấy thì em nên đi tìm cậu ấy.

Với kinh nghiệm là một người từng trải, chị muốn nói với em rằng đời người rất ngắn, nếu em không chịu nắm bắt đến cuối cùng người nuối tiếc vẫn chỉ có em mà thôi”
Tịnh Nhu nói cô sẽ suy nghĩ và xem xét.

Cô cứ tưởng rằng mấy ngày này chắc chắn Sở Hạo Dương sẽ không còn thời gian bận tâm đến cô ai mà ngờ ngay lúc chiều Trịnh Thư Tuyết vừa nhắc đến anh thì buổi tối anh đã có mặt ở đây rồi.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung, Tịnh Nhu xoay người vội vàng đi ra thang máy chạy xuống chỗ anh.

Cô của hiện tại muốn một lần nữa xác định lại một điều rằng nếu cô bước tiếp về phía anh thì anh sẽ chấp nhận cô đúng không? Cô có thể tin tưởng anh thêm lần nữa hay không đây?
Tịnh Nhu đi xuống sảnh chung cư, chạy ra phía ngoài liền nhìn thấy Sở Hạo Dương một thân tây trang dựa cả người vào thành xe.

Sở Hạo Dương ngẩng mặt lên nhìn cô, anh đứng thẳng người, anh chìa bàn tay của mình ra đưa về phía cô.
“Tịnh Nhu, lại đây!”
Tịnh Nhu từ từ đưa tay ra, nắm thử.

Có lẽ cô vẫn nên thử một lần nữa xem sao! Ngay khi hai bàn tay của hai người vừa chạm vào nhau, Sở Hạo Dương đã kéo một mạch Tịnh Nhu về phía anh, anh thuận thế giang tay ôm trọn cô vào lòng.

Ôm nhau được một lúc, Tịnh Nhu mới nhớ ra việc tại sao mình lại xuống đây.

Cô buông anh ra, ngước mắt nhìn khuôn mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng với cô.

Lúc sau, mặt cô bắt đầu đỏ lên như gấc, lúng túng cúi mặt xuống nói lí nhí.
“Anh… anh nhắm mắt lại đi!”
Sở Hạo Dương đương nhiên cũng chiều cô mà làm theo, Tịnh Nhu thấy anh đã nhắm mắt.

Cô liều mình tiến tới nắm cà vạt của anh kéo xuống, đặt một nụ hôn phớt như chuồn chuồn đạp nước lên môi anh thay cho lời cảm ơn thứ hai.

Trong khi Sở Hạo Dương chưa kịp cảm nhận được hết vị ngọt từ đôi môi cô thì đã không thấy cô đứng trước mặt anh đâu nữa rồi.
Sở Hạo Dương mở mắt thấy cô ba chân bốn cẳng chạy trốn, vốn định bước đến trêu cô một lúc nhưng anh chưa kịp làm gì thì cô đã mất dạng.

Sở Hạo Dương cười cười, anh đưa tay lên miệng miết nhẹ môi mình, dường như tư vị của cô vẫn còn đọng ở đây.

Anh nhủ rằng nhất định lần sau sẽ không để cô chạy trốn như vậy nữa.
Đạt được mục đích, Sở Hạo Dương nhìn lên nhà của Tịnh Nhu một lần nữa.

Anh biết giờ này cô đang trốn một góc để cho đỡ ngượng… trước khi lên xe, anh còn nhắn cho cô một tin.
“Tiểu Nhu, ngủ ngon!”
Không cần người kia hồi đáp anh đã cất điện thoại bởi dù cô có trả lời hay không thì anh cũng thấy mãn nguyện lắm rồi…
_____________
P/s: Gớm khổ… đã nghiện còn ngại ????.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi