NGƯỜI YÊU CŨ EM ĐỪNG HÒNG CHẠY THOÁT KHỎI TÔI



Chiều hôm ấy, Tịnh Nhu hoàn thành xong sớm công việc của mình, ngay sau đó liền lái xe đến bệnh viện thăm Tiêu Nhất Nam.

Tiêu Nhất Nam đang vừa ăn vừa nhắn gì đó trên điện thoại thì đột nhiên cánh cửa phòng bệnh được Tịnh Nhu kéo ra, nhìn thấy cô, cô nàng đã hí hửng.
“Tịnh Nhu cuối cùng cậu cũng đến rồi.

Mình ở đây đang chán chết đây nè”
Tịnh Nhu lườm nhẹ cô nàng nói bóng nói gió.
“Hừm…tớ thấy cậu đang chơi rất là vui đấy chứ.

Cậu đang nói chuyện với ai à?”
Tức khắc Tiêu Nhất Nam giật nảy mình giấu ngay chiếc điện thoại đang ở cuộc trò chuyện với Tạ Thần Phong vào trong chăn, cô nàng gãi gãi tai cười trừ.
“Không…không có ai hết.

Nói chuyện công việc với chị Văn Văn thôi”
Có quỷ mới tin Tiêu Nhất Nam.
Tịnh Nhu cúi thấp người xuống nhìn Tiêu Nhất Nam bằng ánh mắt sắc lẹm, rít nhẹ.

“Vậy sao? Tớ không tin đâu”
“Nói đi, rốt cuộc cậu với Tạ Thần Phong là như thế nào?”
Nhắc đến Tạ Thần Phong, Tiêu Nhất Nam nhất thời bối rối.

Nhớ lại nụ hôn cùng lời tỏ tình hôm qua Tiêu Nhất Nam bất giác đỏ mặt, cô nàng lúng túng quay mặt đi chỗ khác chu môi nói dối.
“Bọn tớ chẳng thế nào cả, không có gì hết”
“Ồ, không có gì thật sao? Không có gì tại sao anh ấy lại xuất hiện ở bệnh viện? Mình nhớ hồi trước hai người ghét nhau lắm mà, sao bây giờ thân thiết quá vậy?”
Thay vì nói thật, Tiêu Nhất Nam vẫn chọn cách giấu giếm.
“Thì bởi vì tớ là nghệ sĩ dưới trướng của anh ấy mà, tớ bị thương anh ấy đến thăm thì có gì lạ đâu”
“Ồ, vậy sao tớ không thấy anh ấy đi thăm nghệ sĩ khác vậy nhỉ?”
Đối mặt với những câu hỏi thăm dò của Tịnh Nhu, Tiêu Nhất Nam thật sự không chịu nổi, đành nói thật nhưng lại lái sang một hướng khác…
“Thôi cậu đừng thẩm vấn tớ nữa, tớ nói là được chứ gì!”
“Được…khai mau cho chuỵ”
“Ờ thì…tớ và Tạ Thần Phong trước mắt…đại khái…có lẽ là quan hệ…anh hùng cứu mĩ nhân…”
“Gì hả?”
“Chẳng phải trước đó lúc đổi công ty, anh ấy đã cứu tớ một lần sao.

Lúc đó tớ có hứa mời anh ấy đi ăn, nhưng bận quá quên mất, chưa thực hiện được”
Nói đến đây, gương mặt của Tiêu Nhất Nam đã đỏ lại càng đỏ hơn.
“Rồi dạo trước, tớ bị fan cuồng bám theo khi xuống máy bay.

Anh ấy lại cứu tớ thêm lần nữa.

Cho nên để cảm ơn anh ấy, sau đó chúng tớ đã liên lạc nhiều hơn…”
Tịnh Nhu chỉ cần nghe đến đây đã hồ hỏi hỏi.
“Vậy giờ hai người đang trong mối quan hệ yêu đương đúng không?”
Tiêu Nhất Nam tức khắc chặn miệng Tịnh Nhu lại, chối đây đẩy.
“Chưa có yêu nhau…”
Trước đó, thật sự Tiêu Nhất Nam rất muốn giấu chuyện Tạ Thần Phong tỏ tình mình với Tịnh Nhu, nhưng suy đi tính lại, dù sao Tịnh Nhu cũng là bạn thân nhất của cô nàng, chuyện gì cô cũng chia sẻ với cô nàng, cho dù có giấu thì sau này cũng sẽ bại lộ thôi…chi bằng cứ nói hết ra thì hơn.
“Ừm…thật ra…hôm qua Tạ Thần Phong đã tỏ tình với tớ…”
Tịnh Nhu kinh ngạc hét lớn.
“Cái gì? Tỏ tình á? Vậy cậu trả lời như nào?”
“Tớ chưa trả lời…bời vì…”

Tịnh Nhu nhìn ra nét mặt túng quẫn đắn đo của Tiêu Nhất Nam, chỉ vỗ nhẹ vai hỏi tiếp.
“Cậu vẫn còn lo lắng gì sao?”
“Anh ấy cho tớ một tuần để trả lời…nhưng thật sự tớ vẫn chưa xác định được tình cảm của mình chỉ là mới hảo cảm thôi nên chưa trả lời vội…với cả gia thế thân phận của anh ấy…nói chung là chưa đâu vào đâu hết…”
“Vậy thì cậu cứ suy nghĩ đi, dù sao vẫn nên trân trọng những gì mình đang có mà…hihi”
Hai người trò chuyện thêm nhiều chuyện phiếm khác, đên mức quên cả thời gian.

Lúc Tịnh Nhu phát hiện ra đã là 6h tối rồi.

Cô đỡ Tiêu Nhất Nam nằm xuống, đợi cô nàng ngủ say lúc ấy mới rời đi.
Tịnh Nhu đóng cửa phòng bệnh lại cũng là lúc điện thoại trong túi của cô vang lên.

Nhìn thấy tên người gọi cô không chần chừ bắt máy.
“Mẹ, sao giờ này mẹ lại gọi cho con?”
“Mẹ gọi qua công ty con nhưng không ai nghe máy, Tịnh Nhu à, gần đây con có ổn không? Có vất vả lắm không?”
“Vẫn ổn ạ.

Không bận lắm, chờ khi nào có thời gian con sẽ về thăm mẹ”
Đường Lệ nghe giọng con gái có vẻ ổn, dường như cũng đã mường tượng ra cuộc sống hiện tại của con bé, nhưng lúc sau bất giác giọng điệu bà có chút ngắc ngứ…
“Tịnh Nhu à, chuyện đó…”
“Mẹ, có gì mẹ cứ nói thẳng đi”
Ánh mắt của Đường Lệ chợt trubg xuống.
“Mẹ muốn hỏi gần đây con có còn liên lạc với nhà họ Diệp không?”
“À…gần đây Diệp Tư Thành rất bận.

Chúng con không có liên lạc gì, mẹ không cần phải lo lắng đâu”
Nghe được câu trả lời của Tịnh Nhu, Đường Lệ mới dám thở phào.
“Vậy thì tốt, chuyện nhà họ Diệp, mẹ con chúng ta đừng nên nhúng tay vào, để tránh…”
Chưa để Đường Lệ nói hết câu, Tịnh Nhu liền cắt ngang.
“Mẹ à…bà Diệp bị bệnh rồi, là bệnh thiếu máu bất sản, cần làm phẫu thuật cấy ghép tuỷ”
Đường Lệ nghe xong có chút bất ngờ.
“À, vậy đã tìm được tuỷ thích hợp chưa?”
“Vẫn chưa ạ, trong kho tuỷ dự trữ của bệnh viện và những người thân bên cạnh đều không phù hợp, chỉ còn cách chờ tin ở bên ngoài thôi”
Đường Lệ mới đầu khá băn khoăn nhưng sau cùng vẫn đưa ra ý kiến.

“Vậy Tịnh Nhu, chúng ta…có thể giúp gì thì cứ giúp nhé, xem như là tích đức cho mình…hồi trước mẹ bị bệnh ung thư tuyến giáp, cũng nhờ may mắn mới có người tốt bụng giúp đỡ mà…nói chung…”
Đường Lệ nói đến đây đột nhiên có chút ngập ngừng, nhưng Tịnh Nhu cũng đã đoán ra phần nào, cô nhẹ nhàng cất lời.
“Mẹ, con hiểu rồi.

Con cũng nghĩ như vậy mà”

Tập đoàn Triệu thị
Triệu Tư Tư ngồi nghiêm chỉnh trong phòng làm việc, đúng lúc này cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, cô ta đang chăm chú vào mấy tờ giấy gì đó cũng thuận miệng nói vọng ra.
“Mời vào”
Anh chàng trợ lí nghiêm chỉnh bước vào phòng báo cáo.
“Sếp Triệu, tôi đã giải quyết xong việc cô căn dặn rồi”
Triệu Tư Tư lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn người trợ lí.
“Hửm? Anh làm kiểu gì vậy?”
“Tôi đã móc nối với một nhà thiết kế hiện đang là thực tập sinh của công ty Tinh Nghệ, trả tiền để cô ta hại văn phòng Đường Tịnh Nhu tội đạo nhái.

Giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong chỉ cần cô ra lệnh là Đường Tịnh Nhu đó sẽ thân bại danh liệt”
Triệu Tư Tư nghe trợ lí báo cáo mà miệng không khép lại được.
“Haha…được, anh làm tốt lắm.

Đợi đến khi tôi và Hạo Dương ra nước ngoài khảo sát, anh vạch trần chuyện này cho tôi”
Ngay sau đó người trợ lí cũng đưa ra trước mặt của Triệu Tư Tư một tệp tài liệu đã chuẩn bị sẵn rồi nói.
“Tôi cũng đã chuẩn bị tài liệu hợp tác với Dương Thiên, chờ hai bên khảo sát thực tế xong, là có thể kí kết hợp đồng”
Triệu Tư Tư đưa tay đón lấy tài liệu, từ từ lật giở từng trang ra xem, gật gật đầu.
“Tài liệu không có vấn đề gì, anh liên lạc với Dương Thiên giúp tôi…”
Ngay khi người trợ lí xoay người muốn đi ra ngoài để liên lạc với Dương Thiên, đột nhiên Triệu Tư Tư gọi lại.
“À không! Đừng liên lạc nữa, tôi sẽ đích thân đến đó một chuyến”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi