NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Khoảng thời gian bận rộn nhất của các dự án điện ảnh là vào hai tháng trước khi công chiếu. Giờ mới là tháng Sáu, Diệp Dương còn tưởng mình có thể thong dong tới cuối tháng Bảy, nào ngờ thứ Hai đi làm, Tần Tuyết Lan đã nã một phát súng vang dội, chị ta nói có thể “Em đang bước” sẽ thay đổi lịch chiếu, bảo mọi người thứ Tư này tới Công ty Điện ảnh Thời Đại họp. Chị ta còn dặn Diệp Dương chuẩn bị báo cáo phân tích các tác phẩm cạnh tranh được khởi chiếu vào ba dịp Thất Tịch, Quốc khánh và 11/11.

“Em đang bước” mới ấn định ngày công chiếu nửa tháng đã phải thay đổi rồi sao? Diệp Dương suy nghĩ, cảm thấy có lẽ là do tuần trước “Bôn Nguyệt” mở họp báo, tuyên bố sẽ công chiếu vào dịp Quốc khánh.

“Bôn Nguyệt” có dàn diễn viên toàn các minh tinh, vốn đầu tư lớn, là một bộ phim điện ảnh được dư luận chú ý, đặt nhiều kỳ vọng. Trước đó có tin đồn “Bôn Nguyệt” có quá nhiều cảnh cần xử lý đồ họa, đoàn làm phim không thực hiện kịp nên không thể chiếu vào dịp Quốc khánh, muốn tấn công màn ảnh rộng vào Tết Nguyên Đán. Dịp Quốc khánh không có siêu phẩm nào nên “Em đang bước” mới dám ấn định ngày công chiếu. Kết quả chẳng hiểu sao đột nhiên tuần trước “Bôn Nguyệt” lại tuyên bố sẽ tham gia cuộc đua phòng vé Quốc khánh.

Sự xuất hiện của “Bôn Nguyệt” là mối uy hiếp lớn với các bộ phim điện ảnh chiếu vào Quốc khánh.

Cái bánh Quốc khánh to là vậy, một bộ phim mới tham gia, chắc chắn những tác phẩm còn lại sẽ mất đi một phần doanh số phòng vé.

Thêm cả “Bôn Nguyệt” thì dịp Quốc khánh đã có tới mười hai bộ phim điện ảnh rồi, sắp đạt tới trạng thái bão hòa.

Thứ tư, Thời Đại mở cuộc họp, quả đúng do chuyện của “Bôn Nguyệt”, chỉ là vẫn chưa chắc chắn có đổi lịch chiếu không.

Thời Đại triệu tập mọi người đến cũng vì muốn nghe ý kiến của họ.

Hiện giờ có ba sự lựa chọn là Thất Tịch, Quốc khánh và 11/11, mọi người đều nghiêng về hướng công chiếu vào Thất Tịch và Quốc khánh hơn.

Tháng mười một là tháng ế ẩm của phòng vé, nếu không có bom tấm nào gồng gánh thì doanh số cũng ảm đạm ngắc ngoải, như vậy quá mạo hiểm.

Dù Thất Tịch là không phải dịp quá ăn khách, nhưng lại vào kỳ nghỉ hè, có đông khán giả học sinh sinh viên, cũng khá ổn định.

Chiếu vào Quốc khánh cạnh tranh lại gay gắt, khó lường được thực lực đối thủ, nếu chất lượng phim nổi trội thì liều một phen cũng được.

Kết quả phân tích số liệu của đội phát hành bên Thời Đại cho biết, dịp Thất Tịch chỉ có hai đối thủ cạnh tranh chủ chốt, nếu marketing tốt, suất chiếu ngày đầu tiên có thể đạt 28-30%, tổng doanh thu phòng vé có khả năng lên tới chừng 350 triệu tệ.

Số lượng phim chiếu trong Quốc khánh quá lớn, đạo diễn của “Em đang bước” lại là người mới, cũng không có diễn viên nào đảm bảo doanh thu, tình hình khả quan nhất là chiếm được 8-10% suất chiếu ngày đầu, nếu không có yếu tố bất ngờ gì thì doanh thu sẽ vào khoảng 300 triệu tệ.

Tần Tuyết Lan mời Công ty Truyền thông Phương Viên trình bày về tình hình marketing của các tác phẩm cạnh tranh trong hai thời điểm công chiếu này.

Theo như báo cáo công tác marketing của các tác phẩm cạnh tranh trong hai giai đoạn này, kết quả vẫn là công chiếu vào Thất Tịch thỏa đáng, còn Quốc khánh thì khá mạo hiểm.

Mức độ tiếp nhận của thị trường đối với tác phẩm được quay bởi một đạo diễn mới không cao, cuối cùng Thời Đại vẫn chọn đổi lịch chiếu sang Thất Tịch.

Đến chiều, tổng giám đốc của Điện ảnh Thời Đại cho thư ký đặt bàn tại một nhà hàng đồ Nhật gần đó, mời mọi người dùng cơm.

Sau khi quyết định dời lịch sang dịp Thất Tịch thì cũng chỉ hai tháng nữa là “Em đang bước” sẽ được công chiếu, thời gian gấp gáp, đây còn là một cuộc chiến khốc liệt, mọi người cũng chẳng còn lòng dạ ăn uống, chỉ biết tốc chiến tốc thắng.

Ăn xong rồi lại họp, tiếp tục thu xếp công tác tuyên truyền phát hành sau khi đổi lịch chiếu, họp xong đã mất thêm một buổi chiều.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Tần Tuyết Lan nói sẽ cho người gửi ghi chép cuộc họp vào mail cho mọi người, mong mọi người cố gắng vất vả một chút, nộp kế hoạch mới trước thứ Sáu.

Lúc rời khỏi tòa cao ốc Thời Đại thì trời cũng đã tối đen.

Chu Gia Ngư hỏi Diệp Dương: “Tối nay cậu phải làm thâu đêm hả?”

Diệp Dương thở dài: “Có mỗi một ngày thôi, không thức đêm thì biết làm sao. Các cậu thì thế nào?”

Chu Gia Ngư nói: “Kế hoạch của bọn tớ cũng đơn giản, có mười trang PPT thôi, sáng mai sửa sang lại đôi chút là được, không như kế hoạch tận hơn một trăm trang của các cậu, còn phải sửa bao nhiêu nữa.”

Diệp Dương cười: “Công việc của các cậu còn ở phía sau, hai tháng, năm trailer, ba clip đặc biệt, trung bình bảy ngày một clip, sẽ có lúc các cậu phải khóc đấy.”

Chu Gia Ngư nhìn Diệp Vị Quân đang nói chuyện với sếp mình gần đó, cất tiếng: “Trailer là danh thiếp của một bộ phim, áp lực của anh ấy khá lớn, mấy cái clip đặc biệt của tớ chỉ là món nhắm, làm đại khái là được. Nhưng tớ nghĩ chắc anh ấy sẽ ổn thôi, trailer cuối của bộ ‘Liêu Trai’ năm ngoái cần gấp quá nên anh ấy tự tay cắt cảnh, nộp lên mà không bị sửa chữa gì cả, chuyện này đến giờ vẫn là một kỳ tích đấy. Sếp tớ bảo phong cách của anh ấy khá phù hợp với gu của đội chốt phương án bên Thời Đại, nếu muốn giữ vị khách quý này thì phải trông cậy hết vào anh ấy.”

Diệp Dương thoáng ngạc nhiên: “Trailer đó là anh ấy làm sao?”

Chu Gia Ngư nói: “Cậu cũng có ấn tượng về nó phải không?”

“Đâu phải chỉ ấn tượng không thôi!” Diệp Dương nói, “Tớ xem mà cả người râm ran, vì trailer ấy tớ mới muốn mua vé ra rạp, nào ngờ lại đó lại là một bộ phim dở tệ, dở tới nỗi tớ ngồi như ngồi bàn chông.”

Chu Gia Ngư cười ha hả: “Vậy nên người của bên Thời Đại mới thích, trailer lừa được người xem vào rạp đều là trailer tốt cả.”

Diệp Vị Quân bước lại, nghe tiếng cười của Chu Gia Ngư, anh hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vậy?”

Chu Gia Ngư mừng rỡ chỉ Diệp Dương: “Nói cái trailer thần thánh của anh đấy, trailer lừa được cả cô ấy ra rạp, xem xong thì phát hiện chẳng ra gì, thiếu điều tức chết, mau lên, vừa hay cô ấy đang ở đây, anh nhận lỗi đi.”

Diệp Dương cười: “Tôi xem rất nhiều trailer rồi nhưng chỉ ấn tượng với ba cái thôi, một là ‘Hồng Phất trốn chạy trong đêm’, hai là ‘Ảo ảnh’, ba là ‘Liêu Trai’.”

Diệp Vị Quân nói: “Ba bộ phim này đều thuộc thể loại kỳ ảo phương Đông, chắc được vậy cũng nhờ ảnh hưởng của kỹ xảo cả.”

Chu Gia Ngư đùa: “Anh đùn đẩy thế này là không muốn đền vé cho người ta đúng không?”

Diệp Dương ý thức được ngay Chu Gia Ngư lại quên lời dặn của mình rồi, cô bèn cướp lời: “Nói vậy thì anh ấy đâu chỉ lừa mỗi mình tớ, chắc phải bao cả rạp mới đủ, làm gì có ai hại đồng nghiệp của mình như cậu?”

Diệp Vị Quân cười nói: “Người không quen thì không phải mời mà đúng không? Nếu không thì tôi phá sản mất.”

Chu Gia Ngư dương dương tự đắc: “Người quen thì sao?”

Diệp Vị Quân nói: “Người quen thì đương nhiên phải mời.”

Chu Gia Ngư cười, nửa đùa nửa thật bảo Diệp Dương: “Diệp Dương, nghe thấy chưa, chính miệng anh ấy nói đấy, để anh ấy mời đi, đừng để người ta được lợi.”

Diệp Dương cười: “Xem ra anh ấy không nợ tớ mà nợ cậu mới đúng.”

Hai người cùng bật cười.

Diệp Dương lại bảo: “Chắc tối nay tớ phải thức đêm rồi, không tán nhảm với hai người được nữa, tớ phải đi trước đây, ngày kia gặp lại nhé.”

Chu Gia Ngư gọi cô lại, nói: “Cậu không về nhà sao, tớ đi xe tới đây đấy, để tớ chở cậu một đoạn.”

Diệp Dương lắc đầu: “Tớ tới công ty, về nhà dễ mất tỉnh táo lắm.”

Diệp Vị Quân nói: “Công ty cô ở đâu, để xem tôi có tiện đường không.”

Chu Gia Ngư sợ cô từ chối, bèn nói: “Công ty cô ấy ở Vịnh Thanh Diệp, có phải Vị Quân cũng ở Vịnh Thanh Diệp không?”

Diệp Vị Quân nhìn Diệp Dương: “Ở chỗ nào của Vịnh Thanh Diệp?”

Diệp Dương chỉ đành nói: “Cao ốc Trung Ninh.”

Diệp Vị Quân cười: “Vậy đi với tôi đi, nhà tôi ở đối diện Cao ốc Trung Ninh.”

Vì vậy Diệp Dương chỉ đành cảm ơn, bước lên xe anh.

Vừa lên xe Diệp Vị Quân, Diệp Dương đã nhận được tin nhắn của Chu Gia Ngư: “Cưng ơi, người ta có thiện cảm với cậu đấy! Chỉ là đang do dự thôi, cậu nắm cho chắc cơ hội vào đấy! Đừng có quan tâm tới lòng tự ái nữa, nghĩ tới điều kiện của người ta đi. Chẳng lẽ cậu muốn tìm một người ngoại tỉnh, học tớ với Gia An trả tiền vay mua nhà cả đời, về sau còn phải sốt xình xịch chuyện cho con đi học hay sao? Tớ không bảo cậu dính chặt lấy anh ấy như con bé õng ẹo đáng ghét, tớ biết như vậy rất rẻ tiền, thường mọi người cũng chẳng buồn để tâm tới kiểu con gái như vậy. Nhưng có thể thuận theo tự nhiên thì cậu cũng đừng vờ ngớ ngẩn.”

Diệp Dương khẽ thở dài.

Dù lời cô ấy nói là sự thật, nhưng sự thật lại khiến người ta buồn bực.

Cô tắt máy.

Diệp Vị Quân vừa lái xe vừa hỏi: “Cô mệt rồi à? Họp cả ngày cũng chẳng phải chuyện nhẹ nhàng gì.”

Diệp Dương không chỉ mệt mà còn đói, cô không quen ăn đồ Nhật, trưa chỉ nếm được mấy miếng, giờ tim đã đập loạn lên rồi. Cô xoa trán: “Có phải các anh đã quen rồi không?”

Diệp Vị Quân nói: “Hợp tác với Thời Đại khá căng thẳng, nhưng bên họ cũng chuyên nghiệp, một là một hai là hai, không như vài vị khách nhỏ khác, chẳng hiểu gì cả nhưng chuyện nào cũng muốn nhúng tay vào, làm loạn cả lên, cuối cùng kết quả cũng chẳng ra sao.” Anh thoáng dừng lại, “Tần Tuyết Lan thì là một ngoại lệ.”

Diệp Dương phì cười.

Diệp Vị Quân lại nói: “Cũng may là chị ta không có quyền quyết định những chuyện quan trọng, cùng lắm cũng chỉ giục tiến độ, đề đạt vài ý kiến sửa đổi nho nhỏ thôi, cũng còn đỡ.”

Diệp Dương lại thở dài, nói: “Các anh cũng may mắn, tất cả hoạt động bên tôi đều bị chị ta kiểm soát.”

Diệp Vị Quân nói: “Thật ra chị ta cũng tốt, chỉ là hơi nóng nảy, nói chuyện chẳng nể nang ai, dễ khiến người khác bị tổn thương.”

Cứ nghĩ tới Tần Tuyết Lan, Diệp Dương lại thấy đau khổ, cô nói: “Có lẽ khoảng thời gian chung đụng của bọn tôi chưa đủ dài…”

Radio tuôn ra tiếng nhạc chậm rãi, Diệp Dương không nói tiếp nữa, cô lắng nghe một lát, thấy quen tai bèn nói: “Đây là…”

“Đừng bảo tôi cô cũng biết cả bài này nhé.” Diệp Vị Quân rất ngạc nhiên.

Diệp Dương cố gắng nhớ xem mình đã nghe ca khúc này ở đâu. Cô cảm thấy đáp án đã bên môi rồi nhưng lại không bật lên nổi.

Diệp Vị Quân thấy cô suy nghĩ gian nan vậy bèn tốt bụng nói: “Có cần tôi gợi ý một chút không?”

Diệp Dương từ chối ngay: “Không, chắc chắn tôi sẽ nhớ ra được, đừng nói.”

Nhưng hát xong cả bài rồi mà Diệp Dương vẫn không nhớ ra, cô chỉ đành bỏ cuộc: “Tôi nhớ một có cảnh phim, chắc hẳn đây là bài hát trong bộ phim về cao bồi miền Tây. Trong khu rừng rậm ngập tràn ánh sáng, một gã cao bồi và một chàng trai mắt xanh ruổi ngựa song song, có sợi dây được buộc giữa hai con ngựa, bọn họ vừa đi vừa phơi quần áo.”

Diệp Vị Quân nói: “Slow West.”

Diệp Dương nhớ ra, cô cười: “Đấy, tôi bảo là phim cao bồi miền Tây mà, đây là nhạc nền của nó sao?”

Diệp Vị Quân gật đầu.

Diệp Dương hồi tưởng lại: “Bộ phim này được chiếu trong liên hoan phim X, đợt năm 2014 hay 2015 gì đó, vừa hay rạp phim ngoài cổng nhà tôi có buổi phát sóng liên hoan phim, tôi rảnh rỗi quá đâm nhàm chán, thấy vẫn còn vé bèn mua một tấm. Bộ phim này còn chưa kịp làm phụ đề, bọn họ phải đặt một tấm bảng phụ đề dưới màn ảnh. Chiếu đến cảnh dây phơi quần áo, cả phòng cùng cười ồ lên, ấn tượng của tôi khi ấy khá sâu đậm.”

Diệp Vị Quân nhìn cô, nói: “Tôi cũng vậy.”

Diệp Dương ngạc nhiên: “Thật sao?”

Diệp Vị Quân nói: “Rạp chiếu phim Galaxy tại Lam Gia Viên, phải không?”

Diệp Dương nghe thấy đúng thật, bèn cười: “Bắc Kinh bé nhỏ thật.”

Diệp Vị Quân cười: “Bảo Bắc Kinh nhỏ, nó có hơn hai mươi triệu người, nói nó lớn, thực ra đi tới đi lui cũng chỉ có từng ấy chỗ.”

“Đúng vậy, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp, đi đâu cũng trông thấy nhau.” Diệp Dương thở dài, nói.

Diệp Vị Quân hỏi: “Mấy giờ rồi vậy?”

“Tám giờ ba lăm.” Diệp Dương nhìn đồng hồ.

“Cũng muộn thế này rồi, bảo sao tôi lại thấy đói.” Diệp Vị Quân cười, “Cô đói không, tôi thấy hình như lúc trưa cô không ăn gì, có muốn đi ăn cơm trước không?”

Diệp Dương xoa bụng, nói: “Tôi đói sắp chết rồi đây, vừa hay anh lại hỏi, anh muốn ăn gì, tôi mời, coi như là tiền xe.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi