NGƯỜI YÊU CŨ THẤY TÔI ĂN LẨU MỘT MÌNH

Dịch: Hạnh

Một nụ hôn kiểu Pháp ướt át khiến người ta phải đỏ mặt.

Cơ thể anh thoáng nóng lên, cô hôn lên cổ anh, người anh vẫn còn mùi xà phòng sạch sẽ.

Trương Kiền ôm cô xem phim.

Cao bồi tránh được họng súng của tay sát nhân, chạy băng băng trên đường. Taxi đi ngang qua, cao bồi vừa lên xe tiếng súng đã vang lên. Viên đạn bắn xuyên qua đầu tài xế taxi, cao bồi đành giữ tay lái, lùi xe giữa làn mưa đạn.

Anh chợt nói: “Anh hơi đói, em nấu cơm được không?”

Diệp Dương tựa vào vai anh, không nhúc nhích, chỉ hỏi: “Anh muốn ăn gì?”

Trương Kiền hỏi: “Nhà em có gì?”

Diệp Dương suy nghĩ rồi đáp: “Mỳ, hoành thánh, sủi cảo.” Cô thoáng dừng lại, “Em làm được cả bánh canh trứng cà chua nữa.”

Trương Kiền nói: “Vậy thì bánh canh đi.”

Diệp Dương chán nản: “Anh chọn khéo thật. Lâu lắm rồi em chưa làm món này.” Rồi cô hỏi, “Anh có kiêng gì không, ăn được rau thơm chứ?”

Trương Kiền hỏi: “Em đoán thử xem?”

Diệp Dương choàng cổ anh, lắc đầu: “Em nhớ trước đây anh có ăn, không biết bây giờ còn ăn không?”

Trương Kiền hỏi tiếp: “Em còn nhớ gì nữa?”

Diệp Dương đáp: “Em nhớ anh không ăn cà rốt, không ăn tôm.”

Trương Kiền mỉm cười: “Em vẫn nhớ rất nhiều.”

Diệp Dương hỏi xong nhưng vẫn không muốn nhúc nhích, cô ôm anh ngồi hồi lâu.

Trong khi ôm anh, đầu óc cô như trống rỗng, cô không nghĩ ngợi gì, chỉ thoáng cảm thấy cơn mệt mỏi, chỉ muốn dựa vào đó nghỉ ngơi trong chốc lát.

Trương Kiền vươn tay ấn phím tạm dừng, anh ôm eo cô, gập laptop lại.

Căn phòng hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.

Hồi lâu sau Diệp Dương mới chuẩn bị bỏ đi nấu cơm, anh lại giữ eo cô, không để cô nhúc nhích: “Ngồi thêm một lát nữa.”

Diệp Dương không cựa quậy nữa, lát sau, cô mới khẽ thốt câu hỏi: “Vậy sau đó anh và Thịnh Siêu không liên lạc với nhau nữa sao?”

Trương Kiền nói: “Cậu ấy từng tìm anh, nói muốn tiếp tục hợp tác, anh suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn không đồng ý. Bọn anh đều trưởng thành rồi, suy nghĩ không còn như xưa, cả hai xem như cũng có chút thành tích trong sự nghiệp riêng, chẳng dễ thay đổi vì đối phương. Nếu có hợp tác thì cuối cùng cũng chỉ chia tay trong buồn bã, chẳng bằng cứ ai làm việc nấy, nếu cần gì thì giúp nhau vẫn hay hơn.”

Diệp Dương quay mặt đi, môi chạm vào da thịt anh, chợt cô muốn cắn anh, đấu tranh một hồi, cô to gan ghé lại cắn thật.

Anh chỉ khẽ nhíu mày vì ngạc nhiên, thậm chí còn chẳng kêu một tiếng, vì cô cắn rất nhẹ, chỉ như gãi ngứa.

Cắn xong cô đưa tay lau nước bọt, cười: “Đau không?”

Anh lắc đầu, đau thì không đau, nhưng lại hơi ngứa. Hàm răng cô như lông vũ phất qua lòng anh, khiến anh phải ngứa ngáy không yên.

Cô rời khỏi lòng anh.

Diệp Dương bước vào bếp, cô đeo tạp dề lên, lấy cà chua trong tủ lạnh ra rửa, thái hạt lựu đặt vào bát. Rồi cô lại lấy bát thủy tinh, cho chút bột mì vào, đun nước ấm, vừa rót nước vừa nhào bột mì.

Nửa ướt nửa khô, nặn thành bánh canh.

Chưa được bao lâu, Trương Kiền đã theo cô vào bếp, anh đứng bên nhìn cô.

Anh rất kỳ vọng vào tài nấu nướng của cô.

Hồi trước khi còn yêu nhau, cô nói cô nấu ăn rất giỏi, mấy món gà, vịt, cá phức tạp thì không biết làm, nhưng cơm nhà cô nấu rất ngon. Biết tay nghề cô rồi, anh luôn muốn được ăn cơm cô nấu. Lúc cô tặng anh quả bí đỏ, anh còn mong cô sẽ tự tay làm cho mình ăn, chỉ là cô không chịu về nhà anh nấu nướng, thế là anh cũng chưa từng được nếm món ăn của cô.

Bị anh nhìn như vậy, Diệp Dương thoáng phần lúng túng, cô ngước mắt hỏi anh đang nhìn gì, anh nói, không có gì, nhưng vẫn tiếp tục nhìn cô.

Trong cái nhìn chăm chú như kéo dài bất tận của anh, gò má cô dần nóng bừng, chóp mũi rịn mồ hôi. Cô muốn nén nỗi lúng túng xuống, nhưng cũng chỉ tổ phí công. Nhiệt độ cứ tăng dần, cô thoáng cảm giác choáng váng, rồi trong cơn choáng váng, cô lại thấy đây như một giấc mộng.

Từ khi gặp lại Trương Kiền, cô thường cảm thấy như mình đang mơ.

Cô cảm giác cuộc trùng phùng ấy chỉ là sự không cam lòng ẩn giấu tự sâu đáy lòng cô ùa ra, rồi tạo nên một cơn mơ. Còn thực chất, cái lần cô và Trương Kiền chia tay nhau trong ký túc xá vào chín năm trước đã là lần cuối họ gặp mặt. Còn lần cô bắt gặp Lương Châm ôm anh tại Học viện Điện ảnh chính là lần cuối cô nhìn thấy anh trong đời mình.

Trương Kiền thấy càng lúc đầu cô càng rũ xuống thấp, bèn tiến lại, vươn tay nâng cằm cô lên.

Diệp Dương đã định né tránh, nhưng lại bị anh giữ chặt, cô không trốn nổi.

Cô cố hạ bớt luồng nhiệt trên mặt, nhưng chóp mũi vẫn lấm tấm mồ hôi, cô thoáng khó xử, định giữ lấy cổ tay anh, để anh bỏ cằm mình ra, nhưng tay cô dính đầy bột, không thể chạm vào anh được. Cô đang định lên tiếng thì chợt anh đã đặt một nụ hôn lên môi cô.

Diệp Dương sợ bột dính lên áo quần anh không giặt được nên không dám nhúc nhích, chỉ có thể giơ tay lên. Dường như anh thích vẻ bất lực không thể phản kháng của cô, bàn tay lần vào lớp áo T-shirt, cởi đồ cô ra, rồi đặt cô lên tủ lạnh, vừa hôn vừa vuốt ve.

Là một người phụ nữ khỏe mạnh đã lâu không động vào chuyện chăn gối, Diệp Dương chẳng khác nào mớ củi khô, chỉ một đốm lửa đã đủ khiến cô bùng cháy. Vả lại, dù gì người này đây cũng là người cô thích, anh vừa vuốt ve, người cô đã mềm nhũn, nếu không có anh đỡ, có lẽ cô đã trượt xuống đất, hòa thành một vũng nước.

Cô lại cảm nhận được sự nhiệt tình của anh.

Kể từ khi trùng phùng, cô ít khi cảm nhận được sự nhiệt tình này từ anh, đến giờ mới chỉ bắt gặp hai lần.

Lần thứ nhất là buổi tối trên cầu vượt, lần thứ hai là bây giờ.

Vào những thời khắc còn lại, dường như Trương Kiền luôn rất tỉnh táo.

Tỉnh táo, tính toán.

Những lời tựa thật tựa giả, như là “Em đối xử với tôi như vậy, tôi rất khó chịu”, “Đừng hối hận, hối hận lại thành ra vô vị”, “Vốn tất cả đều là vì em”, từng câu từng chữ anh nói đều có mục đích.

Anh biết rõ sức hấp dẫn của mình, anh biết những lời mình thốt sẽ gieo rắc những mộng tưởng hão huyền gì trong lòng một người phụ nữ, anh cố tình khiến người ta phải mơ mộng viển vông.

Cuối cùng, cô không thể chịu nổi nỗi giày vò hành hạ, chỉ đành cúi đầu xin lỗi.

Thật ra ban đầu cô nào cảm thấy áy náy với anh, tất cả là vì cái vẻ tổn thương anh đắp lên đã tác động tới cô.

Anh khiến cô cảm giác tất cả đều là lỗi của mình, cô nên xin lỗi mới phải.

Anh ấn thích tấm ảnh của Diệp Vị Quân cũng vì muốn gây áp lực cho anh ấy. Anh nói cho Diệp Vị Quân, mà cũng nói với cô rằng, anh vẫn đang nhìn họ, khiến họ không thể toàn tâm toàn ý phát triển quan hệ.

Lúc tiết lộ cô là người yêu cũ của mình, dù rằng anh cũng đang giải vây cho cô thật, nhưng dường như cũng chẳng phải hoàn toàn có ý giúp đỡ. Nếu thật lòng muốn giúp cô, anh hoàn toàn có thể nói riêng một câu với Tào Hành, chẳng lẽ Tào Hành lại không nể mặt mà tiếp tục ngấp nghé người yêu cũ của anh? Anh chỉ muốn gây thêm áp lực cho Diệp Vị Quân mà thôi.

Anh luôn khiến Diệp Vị Quân phải băn khoăn liệu mình có nên trở mặt với bên A vì cô không.

Cuối cùng, chuyện quay lại cũng là cô mở lời.

Không biết do cô là người nói chia tay, nên muốn bắt đầu lại thì cô cũng buộc phải là người lên tiếng; hay do anh muốn chừa đường lui, nếu có không thành công cũng là tại cô cả.

Nhưng dù sao thì mọi suy tính của anh đều đã được toại nguyện.

Nếu có một người đàn ông tính toán mưu toan nhường này chỉ để có được tình yêu của bạn, bạn sẽ thấy thật vinh hạnh. Nhưng cô không có cảm giác anh yêu cô, vì cô từng có được tình yêu của anh, cô biết khi yêu anh sẽ thế nào, giờ, cô chỉ cảm nhận được sự không cam lòng nơi anh.

Lần duy nhất cô cảm thấy có lẽ anh còn yêu mình là thoáng chớp mắt trên cầu vượt.

Khoảnh khắc ấy, anh khao khát cô, đó là nỗi khao khát đến từ bản năng.

Đến cả khi ân ái với anh cô cũng không cảm nhận được nỗi khao khát ấy.

Trong cơn mơ màng, cô thấy mình như trở lại chín năm trước, khi anh vẫn còn là một Trương Kiền chưa bị xã hội và cuộc sống mài giũa gột rửa, anh có sự nhiệt tình thẳng thắn, anh có nét lãng mạn không nề hà điều gì. Anh sẽ ngậm tai cô, nói với cô rằng, anh muốn mãi ân ái với cô, đến khi thế giới này già nua, đến khi bọn họ chết đi trong đống hoang tàn.

Đã bao năm trôi qua rồi nhưng anh vẫn rõ những chỗ nhạy cảm trên cơ thể cô, ngón tay có thể khơi dậy khát vọng trên từng mạch máu dễ như bỡn.

Trong đầu cô có một ý nghĩa điên cuồng, cứ như vậy đi, dù sao họ cũng chẳng có ngày mai, cô chưa từng gặp đôi tình nhân nào chia cách mười năm, đến khi quay lại có thể đi cùng nhau tới cuối đường. Cô chỉ từng bắt gặp con người ta quay về trong cuồng nhiệt, rồi nhanh chóng chia tay.

Phòng bếp và phòng ăn là hai buồng trong ngoài, cách hai cách cửa mới tới phòng khách, cuối phòng khách là phòng ngủ của Lý Tiểu Bạch, cách ba lớp cửa, chắc Lý Tiểu Bạch sẽ không nghe thấy gì.

Nghe thấy cũng chẳng sao, người như các cô đã bắt gặp đủ chuyện. Trước đó, lúc cô còn ở phòng trọ chung tường, bức vách mỏng như giấy, cặp tình nhân phòng bên cứ quấn lấy nhau hàng đêm, coi cô như người chết. Cô bèn mua tai nghe về, lúc ngủ thì nghe nhạc mà thiếp đi, để tránh giữa nửa đêm lại bị “gọi” dậy.

Dù anh nói quá khứ chỉ là quá khứ, nhưng vào giờ phút này đây, cô vẫn cảm thấy nỗi hận nơi anh, đó là nỗi hận đến từ mọi ngóc ngách cơ thể.

Cô khẽ kêu tên anh, nhưng nước trong nồi đang lục bục sôi, tiếng vang càng lúc càng lớn, che lấp tiếng cô.

Cô lo nước cạn, nhưng lại nghĩ mình cho khá nhiều nước, chắc sẽ không cạn nhanh tới vậy.

Làn hơi nước trong bếp càng lúc càng dày, bầu không khí ẩm ướt, hai người như được vớt ra từ dưới nước, cả người ướt rượt.

Có mấy lần cô không nén nhịn được, muốn chạm vào anh, nhưng anh giữ chặt cô lại. Anh không cho cô chạm vào mình, chắc là chê tay cô dính đầy bột.

Giằng co một hồi, cuối cùng cũng kết thúc, nghỉ ngơi một lúc, cô chỉnh trang lại quần áo rồi tiếp tục nấu cơm. Anh cũng tỏ ra như không có chuyện gì, tiếp tục đứng tựa tường nhìn cô nấu ăn.

Nồi gần cạn sạch nước, thật là nguy hiểm, cô vội tắt lửa.

Tay cô toàn là bột, cô rửa rất lâu, rồi lại lấy thêm chút bột mỳ làm hoành thánh. Chỉ là người cô mềm nhũn, không còn sức lực, hồi lâu nhịp tim mới trở lại bình thường.

Làm xong hoành thánh, Diệp Dương mở tủ lạnh lấy hành gừng tỏi, rửa rồi bắt đầu lột vỏ, thấy anh đứng không, cô bèn bảo anh mở tủ lấy trứng đập vào bát.

Trương Kiền mở tủ lạnh, thấy bên trong ngập đồ ăn, có trứng, có cà chua, trái cà, rau thơm, đậu phụ, ngập tràn hương vị cuộc sống.

Anh lại nhớ tới tủ lạnh nhà mình, trừ đồ uống ra thì gần như chẳng có gì.

Đập trứng rồi, anh lấy đũa đánh, đánh xong rảnh rỗi, cô lại cho anh nhặt rau, rửa rau.

Làm xong thì cô cũng đã bắc chảo xào cà chua.

Hương thơm vừa bốc lên hai người đã cảm thấy đói bụng.

Bánh canh là đồ ăn phương Bắc, nhưng cô làm rất thành thạo.

Nghĩ tới chuyện cô tới quê anh từ năm mười sáu, rồi lại ở đây suốt hơn mười năm, anh chợt cảm thấy thật kỳ diệu.

Lúc ăn cơm trong phòng ăn, hai người không lên tiếng.

Lý Tiểu Bạch bước khỏi phòng ngủ, lúc đi ngang qua phòng khách để vào nhà tắm, thấy hai người đang ăn cơm, cô ấy cất tiếng chào, hỏi xem họ đang ăn món gì. Diệp Dương đáp bánh canh, họ làm nhiều lắm, hỏi cô ấy có muốn ăn không.

Lý Tiểu Bạch xoa bụng, nói tối nay mình ăn hơi nhiều, giờ còn chưa tiêu hóa hết, cô ấy không ăn nữa.

Ăn bánh canh xong, cô dọn dẹp bàn ăn rồi vào bếp rửa bát.

Lúc cô rửa bát, anh vẫn cứ tựa vào cửa nhìn cô.

Ngắm một hồi, anh bước tới sau lưng cô, lần vào trong áo.

Giờ trong phòng trống không, rất tiện hành động. Anh chỉ vuốt ve mấy lần, cô đã ngã vào lòng anh.

Cô quay lại, anh cúi đầu hôn cô, nhưng lại dừng lại bên bờ môi, anh cười: “Chợt anh không muốn hôn em nữa, chỉ muốn ôm em thôi.”

Cô vùi mặt vào vùng cổ ấm áp của anh: “Em cũng vậy.”

Anh ôm eo cô, hỏi: “Ngày mai em rảnh không, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi, lâu lắm rồi anh không ra ngoài.”

Cô hỏi: “Đi đâu?”

Anh nghĩ một lát, đáp: “Anh cũng không có chỗ nào muốn tới quá, cứ đi dạo lòng vòng thôi, ví dụ như đi vườn thú, bảo tàng công nghệ, hình như lâu lắm rồi anh chưa ghé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi