NGƯỜI YÊU CŨ THỨ 108


"Bạn gái mới của Tần Kỳ, thật là yếu ớt quá đi...."
Người phụ nữ đang bóp miệng tôi chợt lên tiếng, cô ta vừa dứt lời, những tiếng cười sau lưng tôi càng vang lên ồn ào hơn.

Tôi lạnh toát sống lưng, cứng ngắc ngoảnh về sau.
Cha mẹ ơi! Một loạt bóng người màu trắng, tóc dài xõa tung, xếp thành một hàng dài đứng trước mặt tôi! Hình như là những con ma nữ, tôi nhận ra điều đó vì thấy chúng đang lơ lửng, chân không chạm đất....
Những hồn ma đó cứ nhìn tôi cười khanh khách, sau đó xếp thành một vòng tròn, vây tôi vào giữa, tất cả đều là một bộ dạng tóc dài xõa tung, khuôn mặt lờ mờ không nhìn rõ! Họ đồng thanh cất tiếng nói, những âm thanh xì xào xì xào, tôi nghe vào tai mà rợn người sởn gai ốc:
"Chúng tôi là bạn gái cũ của Tần Kỳ...."
"Chúng ta đều giống nhau thôi....:"
"Nhan Tiểu Đình, cô chính là người thứ 108 đấy....."
Tôi ngồi giữa một vòng tròn các vong hồn ma nữ, sợ đến nỗi không nói nổi nên lời.


Những hồn ma này mới nói gì vậy chứ?
Nói tôi là bạn gái cũ thứ 108 của Tần Kỳ sao?
Tôi quỳ sụp xuống đất, nở nụ cười cay đắng.

Trên đời này chỉ có người với người mới lừa dối nhau thôi, còn hồn ma thì luôn thành thật, những lời họ vừa nói, tôi tin không phải là nói dối.
Tần Kỳ, rốt cuộc anh ta còn bao nhiêu bí mật đang giấu tôi nữa???
Tôi đúng là một con ngốc, lẽ ra ngay từ khi gặp đứa bé gái nọ lần đầu tiên, nhìn thấy dòng chữ "108, Nhan Tiểu Đình, người cuối cùng", ngay từ lúc đó tôi đã phải ngộ ra số phận của mình không được bình thường rồi!
Tôi ngẩng mặt lên nhìn một lượt xung quanh, những hồn ma vẫn vây quanh tôi, bọn họ thi nhau cười đùa cợt nhả tôi.

Nghe giọng cười đều là những cô gái trẻ, đều tầm tuổi như tôi, vậy mà họ đều đã trở thành những vong hồn....
Nghĩ đến đây, tôi giật mình, một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Xung quanh tôi đang là 107 vong hồn những người bạn gái cũ của Tần Kỳ, còn tôi lại là người thứ 108, vậy chẳng phải tôi cũng sẽ giống như họ, tôi sẽ chết, sẽ trở thành vong hồn thứ 108 hay sao???
Không! Tôi không muốn chết!
Tôi run lẩy bẩy, ngẩng mặt nhìn hồn ma đang bóp miệng tôi, thều thào nói:
"Tại sao....!các cô...!lại chết? Tần Kỳ...!đã làm gì các cô?"
Cô ta nghe xong thì hai mắt trợn ngược lên trông mà phát sợ, tay càng bóp miệng tôi chặt hơn, đau đến nỗi tôi ứa cả nước mắt.

Cô ta nhìn chòng chọc vào tôi, gằn từng tiếng:
"Cô đi mà hỏi hắn ấy! Hỏi xem hắn đã lừa gạt và giết hại chúng tôi như thế nào!"
Tôi sững người, sống lưng lạnh toát.

107 mạng người, là 107 mạng người vô tội đó! Tại sao anh ta có thể táng tận lương tâm như vậy được chứ?
Hồn ma nọ vẫn chưa chịu buông tay đang bóp miệng tôi ra.
"Nhan Tiểu Đình, cô là người rất đặc biệt! Tất cả 107 người chúng tôi, hắn đều chỉ quen trong vòng một tháng, sau đó giết chúng tôi!"
"Chỉ có mình cô là khác! Hắn quen cô hẳn một năm! Sau đó không hề giết cô, mà lại để cho cô sống tiếp! Hắn còn vì cô mà chuẩn bị sẵn con đường sự nghiệp thuận lợi cho cô!"
"Cô nói xem, tại sao chỉ có mình cô được sống hạnh phúc, còn chúng tôi lại phải chịu thiệt thòi như vậy? Cô đáng chết!"
Cô ta càng nói càng kích động, suýt nữa nhào đến cào mặt tôi, thật may có những hồn ma khác kịp thời cản cô ta lại.

Tôi chỉ biết cúi đầu xin lỗi, thật sự tôi cũng không làm gì sai, nhưng hồn ma này quá hung hãn, xem ra khi chết cô ta bị Tần Kỳ hại rất thê thảm, nên hận thù mới sâu như vậy.
Tôi đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cho ra điều mà tôi băn khoăn bấy lâu nay:
"Các cô có từng gặp một đứa bé gái, mặc bộ đồ màu đỏ, người nhỏ nhắn, nó cao từng này...."
Tôi còn chưa kịp nói hết câu, tất cả 107 hồn ma vây quanh tôi đều xù tóc lên, đôi mắt đỏ ngầu trông rất khiếp.

Họ gào lên, có vẻ rất phẫn nộ:
"Đứa trẻ sao...!ha ha ha...!Cô thật sự nghĩ cô ta là một đứa trẻ sao?"

107 hồn ma vây tôi vào giữa, mỗi người một câu:
"Tôi kể cho cô nghe một câu chuyện."
"Mười năm trước, có một chàng trai đam mê cosplay, anh ta tìm đến con phố chuyên bán đồ cổ trang.

Con phố đó có một cửa hàng rất nổi tiếng, bán đồ rất đẹp, rất đông khách, chỉ có điều chủ cửa hàng chưa từng lộ mặt bao giờ."
"Chủ cửa hàng đó thực ra chính là một hồn ma, không biết cô ta sống cách đây bao lâu, chỉ biết cô ta sống trong một thôn nhỏ, cô ta mắc chứng bệnh lạ, không thể lớn được, hình hài mãi mãi chỉ là một đứa trẻ con...."
"Gia đình, người thân coi cô ta như yêu quái, xa lánh, hắt hủi cô ta.

Các cô gái trong thôn luôn chê cười, khinh bỉ cô ta, khiến cô ta uất ức, ôm hận trong lòng."
"Căn bệnh quái dị đó khiến cô ta không sống được lâu, cô ta chết trong hận thù, để lại một lời nguyền!".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi