NGƯỜI YÊU ĐÀO HOA CỦA TÔI

Sáng sớm, Hồng Diệp mặc xong đồng phục, lặng lẽ đi xuống dưới lầu, muốn ra sân ngoài Nhà Tư Đồ đi tản bộ thì một thanh âm lạnh nhạt sau lưng cô vang lên.

"Đừng tưởng rằng A Tĩnh chỉ yêu một người!" Nghe được tiếng bước chân, Đỗ Như Hủy cũng theo tới.

Muốn đuổi cô gái đáng ghét này đi, xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình ra tay.

“Em biết anh ấy từng có rất nhiều bạn gái." Hồng Diệp ngắm người phụ nữ từ trước đến nay đối với cô luôn có ý đối địch một cái, thoải mái mở miệng.

"Đều duy trì không đến ba tháng." Đỗ Như Hủy mặc kệ yếu thế, lại lần nữa đưa ra quá khứ của anh.

"Chúng tôi sẽ vượt qua ba tháng, anh ấy đối với tôi tốt lắm." Không biết Đỗ Như Hủy có ý gì Hồng Diệp vô tư khoe ra.

Trong mắt hiện lên một tia ghen tỵ, Đỗ Như Hủy tuyên bố: "Tôi cùng cậu ấy yêu nhau trong hai năm, tôi là mối tình đầu của anh, cũng là người anh ấy yêu nhất, tất cả các cô gái khác đều không thể thay thế được vị trí của tôi."

Đỗ Như Hủy tuyên bố, làm cho Hồng Diệp choáng váng.

Cô trầm mặc một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, "Điều này sao có thể? Chị là chị dâu mà! Anh ấy làm sao có thể......"

"Tôi trước khi cùng A Hồng kết hôn, đã từng yêu A Tĩnh." Khóe môi đỏ mọng, Đỗ Như Hủy hào phóng thừa nhận.

Thì ra là thế, khó trách ánh mắt của cô từ trước đến nay đầy ác ý.

Chẳng lẽ...... Cô ta còn xem A Tĩnh như là người yêu của mình?!

"Nhưng chị hiện tại đã kết hôn, anh ấy cũng quen tôi rồi!" Hồng Diệp chặt chẽ nhìn người phụ nữ trước mặt, cũng không bị chuyện công khai của cô ta dọa chạy mất.

“Hai người quen rồi, sẽ có lúc chia tay." Đỗ Như Hủy nhanh chóng đánh trả.

"Vậy thì chờ chúng tôi chia tay nói sau! Hiện tại, bạn gái của anh ấy là tôi!" Hồng Diệp trừng mắt nhìn tình địch, khẩu khí kiên định, tuyệt không thả lỏng.

"Hừ, anh ấy chơi chán sẽ bỏ cô nhanh thôi!" Bị buộc đến không còn lời nào để nói, Đỗ Như Hủy bỏ lại nguyền rủa, xoay người rời đi.

Hồng Diệp đứng ở tại chỗ, yên lặng chăm chú nhìn theo bóng lưng tình địch.

Cô sẽ không khóc, cũng sẽ không cùng cô ta yếu thế. Mặc kệ ai nói gì, bọn họ sẽ không chia tay đâu..., cô cũng sẽ không buông Tư Đồ Tĩnh ra, tuyệt đối sẽ không......

- -- ------ ---

"Mình không phải tạo ra nghiệp chướng nữa rồi chứ?"

Nhìn trên Internet tấm ảnh chính mình cùng nữ sinh khác, phía sau còn phụ họa một đống binh loạn, đầu Tư Đồ Tĩnh như sắp nổ bung.

Anh không biết tại sao học sinh trong trường học lại rãnh rỗi đến như vậy, còn có thời gian làm những việc này. Ở trên máy tính, thay đổi sự thật, hẳn là cũng rất tốn thời gian đó? Không dành thời gian học bài, bày ra âm mưu, nói bừa chuyện xưa, có thể bớt rãnh rỗi sinh nông nổi không vậy?

Đều do lúc trước anh vì muốn kiếm kinh phí, bán ra nhiều ảnh chụp ra ngoài, hơn nữa những bức chụp lén...... Tình sử bọn họ bị thêu dệt oanh oanh liệt liệt, đã dài đến một trăm lẻ tám chương, vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Xem ra việc giáo viên chủ nhiệm tìm anh đến giải thích thời gian cũng không xa...... Ayyy!

“Cậu có biết là tốt rồi." Ngải Kim quái thanh quái khí nhìn tên bạn trai của bạn mình chuyên làm chuyện xấu liếc mắt một cái, "Ai bảo không chịu giới thiệu bạn gái mới, để cho hai đứa mình khỏi phải thanh minh...... Hai người chúng ta thật sự có cùng một chỗ sao? Nếu có, bị như vậy tôi cũng không sao cả......"

Nghe đi, dỗi rồi đây!

"Khiến cho toàn bộ cán bộ hội học sinh đều giống như hậu cung của cậu á!" Đầu cũng có chút đau, bởi vì nghe lời trách móc mang thù hận, đối với tin đồn này anh rất không vui vẻ.

"Đúng đó! Hội học sinh các cậu đúng là loạn đó." Ngải Kim dùng giọng nói nhượng bộ, thấp giọng trêu chọc.

Tư Đồ Tĩnh vì tự thân sơ sẩy mà khiến cho phong ba nên cảm thấy áy náy, nhưng mấy lời của người phụ trách cứ luân phiên trách cứ rót vào trong tai, thật đúng là vô vị.

"Tiểu......" Uông Đại Vân trừng mắt nhìn người đang nói mà liếc mắt một cái.

"Các cậu nói cũng bằng thừa, cũng không còn do bản thân hư hỏng sao? Tớ bị đồn cùng A Trăn lục đục với nhau, giành trai nữa chớ!" Vệ Mỹ Trản nứt nở nhìn đến lời bộc bạch trong hình ảnh, cũng vừa bực mình vừa buồn cười. Dễ dàng biết là học sinh ác ý thêu dệt ra chuyện không hề có.

"Dạ dạ dạ, đều là lỗi của tớ! Tớ thực xin lỗi các vị tiểu thư. Xin cho tiểu nhân vì các vị tiểu thư pha ấm trà......" Tư Đồ Tĩnh chỉ kém không có quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, làm ơn mọi người không cần phải cầm thương mang côn đánh người anh.

"Không cần, để cho cậu pha trà, thanh danh của tớ cũng mất." Vệ Mỹ Trản khoát tay, quyết định cách xa khỏi Tư Đồ Tĩnh một chút, không cho anh xum xoe.

"Đúng vậy đó, trà đưa tớ là tốt rồi, tự chúng tớ pha." Ngải Kim biết Tư Đồ Tĩnh có trà ngon, nên tự lấy ra, nhưng không cho anh phục vụ.

Lại để cho anh động thủ, các cô có nhảy đến sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

"Ayy!" Tư Đồ tĩnh đưa lên hộp trà, biểu tình thực ai oán.

Nằm mơ cũng không nghĩ đến từ trước đến nay giá trị con người cao ngạo như mình lại bị đám nữ sinh kia ngần ngại đến một lời hay cũng không có, còn bị trở thành ôn dịch...... Thật sự rất đả thương.

Đang lúc Tư Đồ Tĩnh vì bị mọi người ghét bỏ mà tâm tình chịu ảnh hưởng thì đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

"Mời vào." Ngồi ở cạnh cửa Uông Đại Vân tới mở cửa.

"Hội trưởng, giáo viên chủ nhiệm tìm anh." Một nữ sinh đáng yêu lớp mười, xấu hổ e sợ chạy vào báo cáo.

"Tốt, đã biết." Cho dù trong lòng đang sôi sục, Tư Đồ Tĩnh vẫn như trước duy trì nụ cười.

Nữ sinh lớp mười không biết phát sinh chuyện gì, nhìn thấy hội trưởng đại nhân tươi cười, cô gái hoài xuân e lệ biểu tình nhanh chóng rời đi.

Hội trưởng đối với cô ta nở nụ cười, thật sự rất vui vẻ nha! Cô ta khoái hoạt rời đi khỏi phòng họp hội học sinh.

Tư Đồ Tĩnh trừng mắt nhìn trang web có các tấm ảnh chụp, sắc mặt rất khó coi. Loại này vừa thấy cũng biết là ảnh đã qua sửa chữa, muốn tìm anh thảo luận cái gì? Giáo viên chủ nhiệm cũng ăn no rảnh rỗi, thời gian nhiều lắm sao?

"Hội trưởng đại nhân, mau đi đi! Chủ nhiệm anh đang chờ a!" Vệ Mỹ Trản một tay chống cằm, lành lạnh nhắc nhở.

"Chậc chậc...... Tôi nghĩ chủ nhiệm nếu tìm hội trưởng gây phiền toái, hội học sinh chắc sẽ phải có trách nhiệm phối hợp với chuyện ảnh chụp." Ngải Kim theo các nữ sinh kia thêu dệt chuyện xưa Logic, hợp lý suy đoán.

Bởi vì bà cô hổ Thái Thường tìm vương tử, xem ra ở trong đáy mắt, chính là thầm mến. Một trăm lẻ tám chương còn tiếp, đại khái sẽ đến tai cái bà hổ cái thầm mến vương tử.

Tư Đồ Tĩnh vốn muốn bước ra khỏi cửa phòng họp, lại nghe Ngải Kim lên tiếng khiêu khích,anh chợt dừng bước lại, xoay người cảnh cáo, " Ngải Kim!"

"Được được được, tớ câm miệng!" Biết hội trưởng đại nhân tâm tình không tốt, cô có chừng có mực.

Soái ca, trăm ngàn lần đừng giận mà!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi