NGƯỜI YÊU GIẢ TƯỞNG

Trở về phòng, Liêu Thần Hi mang Doll hình cậu và Cao Duy do fan hâm mộ tặng lúc rời sân bay Bắc Kinh hồi sáng ra, đặt chúng cạnh hoa hồng rồi chụp ảnh, còn phải dùng thêm cả filter mới chịu, tính đăng weibo.

Nhưng mà viết cap gì bây giờ…

Liêu Thần Hi cầm điện thoại do dự hồi lâu, một hàng chữ gõ nhiều lần rồi vẫn xoá đi, nhìn giao diện đăng bài của weibo, cậu vò đầu bứt tóc cuối cùng vẫn thoát ra.

Cậu cảm thấy tốt nhất vẫn không nên đăng thì hơn, đăng xong nhất định sẽ có cả đống người ùa vào mắng cậu, trước cậu hại Cao Duy nhập viện, giờ Cao Duy đích thân đến giúp cậu PR, kiểu gì thì kiểu cũng là cậu liên tục chiếm tiện nghi của người ta.

Cậu nhét điện thoại xuống dưới gối, trở mình trên giường, càng nghĩ càng thấy trạng thái bản thân có hơi đần đần, đăng có cái weibo cũng phải suy đi tính lại, đây không phải dáng vẻ nên có của Liêu Thần Hi.

Nhưng cùng lúc đó, cậu lại hơi hưởng thụ cảm giác này, không dám bước tiếp cũng chẳng dám lùi lại…

“Đậu má!” Liêu Thần Hi bỗng ngồi dậy, từ từ, sau đó lầm bầm nhỏ giọng bảo “Dixme, đừng bảo là mình thích anh ta nhé?”

Lần trước Liêu Thần Hi yêu đương là hồi mới lên đại học, khi đó cậu cũng giống bao người khác, tràn ngập tò mò với cuộc sống đại học và cả cái thứ tình yêu tình báo vườn trường các thứ nữa, thế nên rất nhanh sau đó cậu đã thích một đàn anh khoá trên, vóc người nho nhỏ, lớn lên chả “công” tẹo nào, đeo một chiếc kính cận gọng đen, trông hệt một cậu thỏ trắng nhỏ* với đôi mắt thâm quầng.

*tiểu bạch thỏ: chỉ mấy đứa ngây thơ, lơ ngơ, cute, đáng yêu.

Liêu Thần Hi theo đuổi đàn anh kia mãi, mua bữa sáng cho người ta, giữ chỗ trên thư viện cho người ta, còn chạy đến lớp khoá trên ngồi dự thính.

Hồi đó cậu cảm thấy nếu khi thi đại học cậu có được một phần ba sức mạnh theo đuổi crush thì có khi cậu đã thi đỗ một trường tốt hơn hẳn rồi.

Cuối cùng đàn anh cũng đồng ý tính chuyện yêu đương với Liêu Thần Hi, nhưng tình yêu thuần khiết của hai người chỉ kéo dài được đúng 10 ngày.

Đàn anh bảo “Cảm giác hai chúng ta không đúng.”

Về phần không đúng chỗ nào, anh đó chưa nói, Liêu Thần Hi đến bây giờ cũng không biết.

Chỉ là vào khi ấy cậu chưa từng được nếm trải cảm giác như bây giờ, căng thẳng, hồi hộp, tràn đầy mong đợi.

Liêu Thần Hi trèo xuống giường, cời quần áo, chui vào nhà tắm, nào phải cậu định tuốt máy bay, cậu vào để tắm nước lạnh cho bản thân bình tĩnh chút.

Với cậu mà nói, thích Cao Duy không phải chuyện tốt đẹp gì, cậu thấy lần này cậu phạm phải một sai lầm rất ngu xuẩn, người ta rõ đang đóng kịch, còn cậu lại mắc kẹt trong sự quan tâm dịu dàng giả tạo ấy.

“A! A! A! Phiền thế nhờ!” Liêu Thần Hi trần trụi đứng dưới vòi sen, bực bội mở khoá.

“Đệt mợ! Lạnh vãi!”

Cuối cùng cậu vẫn chọn dùng nước nóng, dù tâm lý không thoải mái lắm nhưng tuyệt đối không được đùa với thân thể chính mình, cậu còn phải dựa vào nó kiếm tiền đấy!

Về phòng, trong khi Liêu Thần Hi lên cơn dở hơi thì Cao Duy cũng không rảnh rỗi.

Anh lướt weibo, trông thấy ảnh mình xuất hiện trong buổi họp báo chiều nay, góc độ nào cũng phải nói là hoàn mỹ.

Sau khi tìm kiếm từ khoá, thấy ảnh Liêu Thần Hi rời khỏi sân bay Bắc Kinh hồi sáng, có một tấm được chia sẻ vài nghìn lần, ngay giữa là Liêu Thần Hi nhận Doll do fan tặng.

Cao Duy phóng to ảnh, nhìn rõ dòng chữ trên quần áo hai con búp bê.

Anh cười cười, bấm thích bài viết đó.

Cao Duy hơi mất ngủ, mãi tới sau nửa đêm, hơn hai giờ vẫn chẳng tài nào ngủ nổi.

Anh ngồi trên sô pha ngoài ban công, từ tầng hai mấy nhìn xuống, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều trở lên cực kì bé nhỏ.

Khi còn bé, anh thường nghĩ, có phải đứng càng cao thì cách mặt trăng càng gần, nhưng giờ đây đứng cao như vậy, anh vẫn không thể chạm tới vầng trăng kia như cũ.

Đừng nói trăng, thậm chí ngay cả ngôi sao gần nhất cũng cách anh xa lắm.

Trong phòng có một chai vang đỏ đoàn phim tặng, Cao Duy đứng lên tự rót cho mình một ly, vừa nghe nhạc của Liêu Thần Hi vừa thưởng rượu.

Vừa thích ý cũng vừa cô đơn.

Hôm sau, Liêu Thần Hi lên tầng trên tạm biệt Cao Duy, cuối cùng hay tin Cao Duy đã rời đi từ hai giờ trước.

Cậu đứng ngoài cửa lườm một cái, lầm bầm “Cái đồ bất lịch sự!”

“Lúc đó cưng còn đang ngủ.” Jeffrey vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa nói.

“Anh có thể gọi em dậy mà!”

“Cưng sẽ đánh anh đấy.” Jeffrey không nhìn cậu, quay người ra ngoài “Tổ tông ơi, đi mau, máy bay không đợi cưng đâu!.”

Hai người họ, một người về Bắc Kinh, một người tới Thành Đô, khi gặp lại đã là mấy ngày sau, thời điểm ghi hình tập thứ ba của chương trình.

Liêu Thần Hi bị thương, ngón út tay trái quấn băng gạc, chỉ có thể giơ lên, trông hơi buồn cười.

Cao Duy biết chuyện xảy ra, là do tai nạn ô tô, người đâm vào là Vu Tiêu.

Ngày đó tâm trạng anh rất tốt, bởi Chu Tiểu Hồng đã nhận một bộ phim rất ổn cho anh, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chắc chắn anh có thể dựa vào bộ phim này vươn mình.

Cả hai đang nói chuyện vui vẻ, Cao Duy bỗng nhận được một cuộc gọi lạ.

Đối phương vừa lên tiếng, anh đã nghe ra giọng Vu Tiêu, vừa định cúp máy, Vu Tiêu đã vội nói “Em vừa đâm Liêu Thần Hi.”

Khi ấy, Cao Duy bị doạ hết hồn, lạnh cả sống lưng, trong đầu “ong” một tiếng, anh chẳng rõ phản ứng của mình khi đó là lo lắng Liêu Thần Hi hay tức giận Vu Tiêu nữa, anh hét lớn “Cậu nói gì?”

Phía bên kia bỗng cười, nhẹ nhàng bâng quơ “Em không cẩn thận đâm phải Liêu Thần Hi, cũng có thể nói là đâm phải xe cậu ta, người không bị sao, đang đợi quản lý cậu ta tới, người đi đường đứng xem nhiều lắm, anh muốn tới không?”

“Vu Tiêu, cậu điên rồi phải không?” Nghe thấy Liêu Thần Hi không sao, Cao Duy mới thở phào nhẹ nhõm, anh không ngờ Vu Tiêu sẽ tìm Liêu Thần Hi gây chuyện.

“Em không cố ý mà! Em đang lái xe trên đường, ai biết người xe kia là ai đâu!” Vu Tiêu nói rất vô tội nhưng ngữ khí, thái độ của cậu ta khiến Cao Duy hoàn toàn không thể tin tưởng cậu ta không cẩn thận.

“Có thể cút xa một chút không?” Cao Duy bình tĩnh.

“Nhanh thôi, dù sao em cũng không ở đây lâu, em chưa từng thấy cậu Liêu người thật ra sao, tò mò nên qua chào hỏi một chút.”

“Cậu vừa nói là không cẩn thận?”

Vu Tiêu lại bắt đầu cười, nói qua điện thoại “Là không cẩn thận trông thấy người lái xe là Liêu Thần Hi nên nhất thời kích động, càng không cẩn thận đụng phải.”

Cao Duy giận tới siết chặt nắm tay, nghiến răng hỏi “Cậu gây sự với em ấy làm gì?”

“Muốn làm cậu ta, không được à?” Vu Tiêu trầm giọng, cậu ta nói “Xe em hôn đít xe cậu ta, anh nói xem em có thể đâm đít cậu ta không?”

“Tôi đệt con mẹ cậu!” Cao Duy rốt cuộc không kiềm chế được, phun châu nhả ngọc “Cmn, sao cậu không chết ở nước ngoài đi, hút ma tuý của cậu, chơi đàn ông của cậu, về đây làm con mẹ gì? Làm người khác ghê tởm chưa đủ à?”

“Đúng đấy, em trở về để làm anh ghê tởm đấy, em xin lỗi anh, anh không chịu, vậy thôi em không chơi với anh nữa, Liêu Thần Hi kể ra cũng tốt, trẻ trung dễ nhìn, cậu ta cởi hết hẳn là đẹp lắm!”

Cao Duy thật sự không nghe nổi nữa, điện thoại trên tay suýt nữa bị đáp mất.

Chu Tiểu Hồng giật lấy điện thoại của anh, nói với Vu Tiêu “Bên cậu xử lý xong thì tới nhà chị đợi, tối nay chúng ta nói chuyện.”

“Được, dù sao tối em cũng rảnh, chị nấu cơm cho em, em tâm sự với chị.”

Chu Tiểu Hồng cúp máy, nhìn người giận đến mức đấm liên tục vào sô pha trước mặt, bảo “Vu Tiêu không xấu đến mức ấy, cũng tại cậu ấy giận anh quá nên mới vậy.”

“Cô cũng nghe rồi đấy! Cô xem cậu ta đã làm những gì! Không xấu đến mức ấy? Thế nào mới được coi là xấu? Cô bảo cậu ta cút xa tôi một chút! Cút xa Liêu Thần Hi một chút!” Cao Duy giật lại điện thoại, cấp tốc gọi cho Liêu Thần Hi.

Một lúc sau bên kia mới nghe máy, Cao Duy vội hỏi “Em có bị thương không?”

“Hở?” Liêu Thần Hi vừa thấy tên người gọi, thầm nghĩ, cha này có phải dân mạng nhiều thâm niên không mà cậu vừa mới gặp tai nạn đã trông thấy tin tức trên mạng rồi “Không sao, mỗi tội ngón tay có vẻ không động đậy được…”

“… Ngón tay?” Cao Duy nhíu mày.

“Ừa…” Liêu Thần Hi thấy hơi xấu hổ “Lúc nãy va chạm, không cẩn thận bị trẹo …”

Cao Duy hơi bất đắc dĩ, ngón tay cũng bị trẹo được, đúng là không dễ dàng gì “Chỗ khác thì sao?”

“Đều không sao, nhanh thế mà anh đã biết em bị tông xe, có phải không làm việc đàng hoàng, nằm nhà chỉ lên mạng không đấy?”

“Đợi lát nữa Jeffrey đến, nhớ nhanh chóng rời đi với cậu ta, không cần quan tâm tới người đụng phải em, sau này làm gì cũng phải để ý, cẩn thận một chút.”

Liêu Thần Hi cảm thấy Cao Duy không khác nào bố mình, đang định trêu anh mấy câu, bỗng có người gõ cửa xe, cậu nhìn sang, tuỵ tiện nói đôi câu với Cao Duy rồi cúp điện thoại.

____________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi