NGƯỜI YÊU GIẢ TƯỞNG

Liêu Thần Hi bị chính hình ảnh mình tưởng tượng làm cho đỏ mặt tới tận mang tai, khi mở mắt ra lần nữa, cậu như thấy được IQ và tiết tháo đang vẫy tay từ biệt cậu một đi không trở lại.

Cao Duy dọn dẹp phòng bếp xong, đi tìm Liêu Thần Hi, anh vừa vào phòng đã thấy cậu nằm bẹp trên giường không biết đang làm gì.

Anh lặng lẽ tới gần ngó thử, Liêu Thần Hi đang ôm điện thoại xem lại video vừa nãy.

“Đẹp trai không?” Cao Duy đột ngột lên tiếng làm Liêu Thần Hi sợ quéo cả người, quăng điện thoại bật dậy.

Khi đứng dậy, đỉnh đầu cậu đập vào mũi Cao Duy, lần này đụng mạnh quá, đến nỗi nước mắt Cao Duy cũng phải ứa ra.

“Em ác lắm…” Mũi Cao Duy đau rát, sờ cũng không dám sờ.

Liêu Thần Hi vội vàng xin lỗi “Em không cố ý!”

Một tay cậu cầm tay Cao Duy không cho anh sờ lên mũi, một tay chống xuống giường tiến đến trước mặt anh quan sát “Mũi anh không phải mũi giả chứ? Không bị hỏng đâu nhờ?”

“Ngày trước thì không, nhưng em đập một phát chắc phải đi làm lại thật.” Cao Duy ăn đau, quyết định sau này sẽ không đánh lén Liêu Thần Hi nữa, thằng nhóc này cứ như quả bom, quá nguy hiểm.

Liêu Thần Hi cười hỏi “Không đau à?”

“Em đoán xem?”

“Chắc đau lắm, hồi tiểu học em bị bóng đập, bạn đấy định sút vào khung thành nhưng lại bắn vào mặt em, chính diện luôn, không phải mỗi mũi đâu, lúc ý em còn tưởng em đi luôn cái mặt rồi cơ.” Liêu Thần Hi còn đang nắm cổ tay Cao Duy, cố ý đùa dai, không định buông ra.

“Ồ?” Cao Duy như có điều suy nghĩ, bảo “Bắn lên mặt em?”

“Ừ, đau cực.” Liêu Thần Hi định mô tả cảm giác của cậu lúc đó để anh hình dung, nhưng vừa ngẩng đầu thấy Cao Duy cười xấu xa mới kịp phản ứng lại, nắm tay Cao Duy đè người lên giường, nhấc chân cưỡi lên người đối phương, bóp cổ anh “Anh đang nghĩ cái gì thế hả!”

Cao Duy sợ cậu ngã, hai tay giữ eo cậu, cười lớn “Không nghĩ gì cả, tự em nói là bắn lên mặt em mà.”

Liêu Thần Hi không chịu được tư thế mập mờ thế này, hai người dính chặt vào nhau làm cậu khẩn trương tới nỗi toát mồ hôi, vội vàng trèo khỏi người Cao Duy, cầm điện thoại trốn vào thư phòng.

Cậu ở trong thư phòng chỉnh màu video một chút rồi đăng weibo.

@Liêu Thần Hi: Thiên vương ngày ấy đã trở thành bảo mẫu riêng [Phòng phát sóng trực tiếp của Thần Hi] đưa bạn vào cuộc sống thực của @Cao Duy!

Cậu đăng weibo xong, bắt đầu xem bình luận và chia sẻ, thấy thích là vào khen, chơi vui quên trời quên đất.

Cao Duy đúng lúc vào tương tác với cậu, chia sẻ weibo cậu, viết [Chỉ làm bảo mẫu riêng của em.]

Hai người bọn họ show ân ái không bao lâu đã lên hot search, Ngô Dục Lâm vừa về nhà đã bị Cao Kiện lôi kéo gọi điện cho thằng em.

“Hai người rốt cuộc là thật hay giả?” Ngô Dục Lâm nằm trên đùi Cao Kiện, con gái nằm bên cạnh ôm bình sữa tự uống.

“Đạo diễn Ngô thích hóng drama từ bao giờ vậy? Cần gì biết thật hay giả, chỉ cần biết tăng độ hot cho chương trình của anh là được rồi.” Cao Duy ngồi trên ban công nghe điện thoại, ban công nhà Liêu Thần Hi có kê một chiếc sô pha nhỏ, anh dựa vào rất thoải mái.

“Anh thèm vào quan tâm chú, anh chú gấp bỏng mông rồi, anh ấy chú còn không rõ, lúc nào cũng muốn chú nhanh nhanh tìm cho ảnh một cậu em dâu đấy.”

Cao Duy thấy Liêu Thần Hi từ thư phòng đi ra, đần đần nhìn quanh nhà, chắc là đang tìm anh, anh gõ cửa kính ngăn giữa phòng khách và ban công, Liêu Thần Hi nhìn sang, làm mặt quỷ với anh.

“Thật ra thì.” Cao Duy nói “Anh thấy em ấy thế nào?”

“Trông cũng đẹp trai đấy nhưng tính tình thì anh không rõ.” Ngô Dục Lâm không biết nhiều về Liêu Thần Hi, trước giờ chỉ nghe nói thằng nhóc này thái độ với người đi trước, nhưng lúc ghi hình “SH” lại thấy rất ok, rất phối hợp, cũng lịch sự với nhân viên công tác, vậy nên mới nói, lời đồn rất đáng sợ.

“Tính cách cũng rất tốt, như con mèo con, sờ thích lắm.”

“Chú sờ rồi à?” Ngô Dục Lâm nghe anh nói vậy, lập tức tỉnh táo hẳn.

“… Đấy là ví dụ, anh bớt nghĩ nhiều, đừng nói linh tinh với anh em, mấy hôm nữa em tới thăm anh ấy, anh nhắc anh ấy một tiếng.” Cao Duy nhìn Liêu Thần Hi và Husky chạy vòng quanh, bất giác mỉm cười.

“Được, vậy đi, anh cũng lười quan tâm chú.”

“Rồi, dỗ con anh đi!”

Cao Duy ngắt cuộc gọi với Ngô Dục Lâm, Ngô Dục Lâm ôm đầu Cao Kiện hôn một cái, sau đó bảo “Em trai anh ngủ với người ta luôn rồi, chắc là thật, để mai em đi tìm hiểu xem em dâu anh rốt cuộc là kiểu yêu quái phương nào!”

Cao Duy nói chuyện điện thoại xong mở cửa đi vào, Husky vừa thấy anh là lao tới, Liêu Thần Hi đuổi theo giữ chặt chân nó, sợ nó nhào vào Cao Duy làm anh không đứng vững lại đau chân mất.

Husky trong ngực Liêu Thần Hi quẫy đạp, làm cậu giận tới nỗi chỉ hận không thể cắn con chó hư đốn này một cái.

“Quậy gì đây hả?” Cao Duy đi tới xoa đầu Husky, con trai anh cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại.

“Sao nó tốt với anh thế!” Liêu Thần Hi ghen tị, không biết ghen cái gì.

Cao Duy cười bảo cậu “Nhưng anh tốt với em cơ!”

“Hâm vừa!” Liêu Thần Hi bảo “Ai thèm tốt với anh!”

Hai người dựa vào sô pha, lướt weibo, trời tối dần nhưng cả hai đều lười dậy bật đèn.

“Ây, em quên chưa hỏi anh, tên đó với anh rốt cuộc có quan hệ gì? Là cái tên Vu Tiêu ấy.” Liêu Thần Hi muốn hóng hớt lâu rồi nhưng sợ Cao Duy không muốn kể cho cậu, cậu có thể cảm nhận được bầu không kí kì lạ giữa hai người, nhưng nếu không hỏi, cậu sẽ nghĩ về nó mãi không thôi.

“Cậu ta à.” Cao Duy tắt điện thoại, đối diện nhìn Liêu Thần Hi “Trước đây anh từng thích cậu ta.”

Liêu Thần Hi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, cậu nghĩ kẻ đó ít nhất cũng phải là người yêu cũ hay gì đó đại loại thế, cậu nghĩ xong hết rồi, chắc hẳn đây là một bộ phim tình cảm máu chó các thứ các kiểu, dù sao bây giờ Cao Duy đã không còn thích kẻ đó nữa.

Nhưng khi nghe Cao Duy nói ra, cậu không cười nổi, tâm trạng cũng chùng xuống, không được thoải mái lắm.

“Trước đây cậu ta dễ nhìn hơn bây giờ một chút, hơi giông giống em, mà không, em đẹp hơn, đó là đàn em khoá dưới của anh trai anh, quen biết cũng nhiều năm.” Cao Duy không biết sao mình lại như vậy, có lẽ là do phòng khách tối quá khiến anh có cảm giác an toàn, vào những ngày tháng thống khổ trong quá khứ, chỉ khi đêm về anh mới cảm thấy chân thật, anh cũng chẳng rõ tại sao, có lẽ do ở trong bóng tối sẽ không ai thấy được anh.

Giờ phút này anh bỗng có khát khao được nói hết tất cả với Liêu Thần Hi, muốn kể hết thảy những điều xưa nay anh chưa từng kể với ai ra.

Anh tin tưởng Liêu Thần Hi, một loại niềm tin vô căn cứ nhưng lại cực kì chắc chắn.

“Anh thích cậu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên, hồi ấy là lúc sự nghiệp anh đang lên cao, anh bắt đầu theo đuổi cậu ta, nhưng mãi tới khi anh đã nắm vô số giải thưởng trong tay cậu ta cũng không chấp nhận anh. Khi đó cậu ta là nhiếp ảnh gia, đã chụp rất nhiều ảnh cho anh, anh luôn cảm thấy mình chân thật nhất dưới ống kính của cậu ta, anh coi đó là tình yêu cậu ta dành cho anh, anh cứ ngỡ cậu ta không chấp nhận anh là do xấu hổ không dám mở lời nhưng mãi về sau, thật ra trong lòng cậu ta không hề có anh, thứ cậu ta muốn có lẽ là kiểu con ông cháu cha gia tài bạc triệu có thể nuôi cậu ta, cưng chiều cậu ta, còn anh thì không làm được.”

Màn hình điện thoại của Liêu Thần Hi tắt ngúm, hai người ở trong bóng tối, nghe Cao Duy kể chuyện, ngay cả Husky cũng không phát ra tiếng động.

Liêu Thần Hi siết chặt điện thoại, cậu hơi ghen tị với Vu Tiêu, khi Cao Duy nói ra những câu này cậu chỉ hận không thể quay về quá khứ đánh cho anh ta một trận rồi cướp Cao Duy đi.

“Anh vì chuyện này nên mới đoạn tuyệt quan hệ với anh ta?”

“Còn hơn thế nữa.” Cao Duy dừng một chút, sau đó bảo “Suy nghĩ của cậu ta, anh không đoán được, không muốn chấp nhận anh nhưng vẫn muốn buộc anh lại, có lẽ là rất thích cảm giác được người nổi tiếng theo đuổi, không biết tại sao cậu ta lại dính vào ma tuý, cũng không biết từ khi nào cậu ta lén đổi thuốc lá của anh, đổi thành loại có tẩm ma tuý.”

“… Đệt mợ!” Liêu Thần Hi nhíu chặt lông mày, cậu không ngờ trên đời lại có loại người như Vu Tiêu.

“Cũng may cậu ta không xuống tay quá độc ác với anh, coi như còn chút lương tâm, anh hút mấy lần cảm thấy không đúng lắm, thật sự là hoàn toàn không đúng, khi đó anh không có bất kì tâm lý đề phòng nào với cậu ta, hơn nữa cậu ta chỉ thêm một lượng rất nhỏ, cậu ta tuỳ tiện giải thích vài câu anh đã nghĩ có lẽ là do anh quá mệt mỏi.” Cao Duy cười khổ “May thay anh nhận ra, không phải….”

“Em đệt con mẹ nó!” Liêu Thần Hi không nghe được nữa, đấm mạnh xuống sô pha, chửi “Con mẹ nó, anh ta còn có mặt mũi tới gặp anh?”

“Ừ, cậu ta muốn anh theo cậu ta.” Cao Duy bỗng cười hỏi Liêu Thần Hi “Em ghen à?”

“…Không ghen!” Liêu Thần Hi tắt lửa giận, dựa vào sô pha “Anh nói tiếp đi, em không ngắt lời anh nữa.”

“Sau đó anh phát hiện cậu ta ra nước ngoài, bởi lúc đó anh muốn đưa cậu ta tới trung tâm cai nghiện, cậu ta không đồng ý. Sau đó anh trốn đi cai nghiện, đồng thời cũng bỏ thuốc lá luôn, khoảng thời gian đó thật sự rất khổ sở, giờ nghĩ lại dáng vẻ cậu ta lúc nghe anh nói muốn đưa cậu ta đi cai nghiện, chắc là đã biết cai nghiện đau đớn biết bao nhiêu, anh không nghiện lắm mà còn khó cai như vậy nói chi đến cậu ta.”

“Anh ta đúng là đê tiện.” Liêu Thần Hi nghiêm mặt, cậu rất ít khi bình phẩm một người, nhưng Vu Tiêu thật sự chọc giận cậu “Cuối cùng em cũng hiểu vì sao anh lại mắng em cái lần lũ bạn em chơi ma tuý.”

Cao Duy dịch sang cạnh Liêu Thần Hi, xoa đầu cậu “Lúc đó anh rất sợ, không muốn để em bước vào vết xe đổ của anh.”

Khi ấy hai người còn chưa thân thiết nhưng loại chuyện đó gợi lên hồi ức không tốt của Cao Duy, anh từng bị người khác hãm hại ngay cái thời điểm đang trên đỉnh cao của sự nghiệp lại không thể không lựa chọn lui về ở ẩn, anh chẳng có gì cả, chỉ còn lại mỗi ngày dài và đêm đen trống vắng.

____________________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi