NGƯỜI YÊU HỠI, HÃY “ĐÁNH DẤU” EM ĐI

Kể từ lần trước đang mơn trớn nhau thì bị cắt ngang giữa chừng, Doãn Lạc đã không còn sốt ruột nữa.

Cậu hiểu rằng loại chuyện này phải đợi thời cơ. Rõ ràng là Lâm Hiên có suy nghĩ của riêng anh, nên Doãn Lạc có thể đợi. Không phải cứ nhất quyết phải có quan hệ xác thịt với Lâm Hiên thì cậu mới chứng tỏ được rằng mình yêu anh đến nhường nào, chỉ là cậu muốn có được người này thật nhanh mà thôi, nên mới muốn dùng quan hệ thân mật hơn nữa để trói cả hai vào với nhau.

Suy nghĩ này quá ích kỷ, cậu hi vọng Lâm Hiên sẽ hiểu cho, nhưng cậu cũng không thấy mình sai sót ở đâu cả. Có lẽ người ngoài thấy cậu đã trả giá nhiều hơn cho mối tình này, nhưng cậu không hề quan tâm. Bởi ngay từ lúc đầu vốn đã là cậu theo đuổi Lâm Hiên không bỏ cuộc, Lâm Hiên không hề chấp nhận hoàn toàn, chẳng qua vận khí của cậu khá tốt nên mới lay động được người đó.

Cậu nghĩ, có lẽ Lâm Hiên cần chút thời gian để hòa hoãn lại, để tiêu hóa mối quan hệ tiến triển quá nhanh của hai người.

Doãn Lạc hiểu hết mà.

Vì vậy, cậu cứ an phận thủ thường trải qua những ngày tháng sống chung an yên với Lâm Hiên, không nghĩ lệch lạc gì nữa, cũng thường nhận điện thoại từ Đan Thanh vào buổi tối.

Cậu vốn nghĩ là, có lẽ hai người hãy còn cần phải trải qua thêm một khoảng thời gian sống chung ngắn nữa mới tiến thêm được một bước, nhưng không ngờ cơ hội này đã xảy ra nhanh đến vậy.

Tối đó, Lâm Hiên đi xã giao, khi về còn ngửi được mùi rượu trên người anh.

Lâm Hiên là một người hiếm khi động vào rượu, trừ khi là từ chối không nổi.

Đồng nghiệp đưa anh về còn nói: “Mấy người khách nước ngoài ấy khó chơi quá, rót gục hết cả đám, hầu hết mọi người vẫn còn ở quán rượu, chỉ có Lâm Hiên là cứ nằng nặc đòi về nhà.”

Doãn Lạc biết, đến cả một nơi như bệnh viện cũng không tránh khỏi tiệc xã giao, cũng như một người rất yêu gia đình như cha, một năm cũng sẽ có vài lần không thể về nhà ăn cơm tối đúng giờ. Cậu nói lời cảm ơn với đồng nghiệp nọ, đỡ Lâm Hiên ngồi lên sofa trong phòng khách.

Lâm Hiên vẫn chưa say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, chỉ là thấy váng đầu quá.

Doãn Lạc hỏi anh: “Sao anh không ở khách sạn với đồng nghiệp luôn? Mai là ngày nghỉ, sáng dậy rồi về cũng không sao mà.”

Doãn Lạc nghĩ như vậy thật đấy, dựa theo tính cách của Lâm Hiên thì cậu không có gì phải lo cả.

Lâm Hiên lại lắc đầu, men say khiến đầu óc anh ơi chậm tiêu, nhưng anh vẫn trả lời Doãn Lạc: “Anh lo cho em ở nhà một mình.”

Câu này không chỉ đơn thuần là ý trên mặt chữ, Doãn Lạc nghe hiểu, bèn đáp: “Chắc kỳ phát tình của em không đến sớm vậy đâu…”

Mới cách có một tháng so với lần trước thôi mà.

Nhưng Doãn Lạc không chắc chắn cho lắm, cậu mới quen Lâm Hiên được gần bốn tháng thì kỳ phát tình thứ hai đã đến. Vậy trong đó có sự ảnh hưởng từ nguyên nhân của tính tương thích cao hay không, cả cậu và anh đều không chắc chắn được, nếu sống chung với nhau trong thời gian dài lại càng khó nói hơn nữa. Mà chuyện này vẫn cần thời gian kiểm chứng.

Lâm Hiên không đáp lời cậu, vẫn lắc đầu.

Doãn Lạc vốn không định truy hỏi đến cùng, có lẽ là được Lâm Hiên quan tâm như vậy nên cậu đã thấy đủ rồi, “Em đi nấu canh giải rượu trước nhé, trong khi đợi thì anh có muốn tắm rửa không?”

“Cứ để anh ngồi ở đây đã.”

Sau khi Lâm Hiên uống canh giải rượu thì đã tỉnh táo hơn nhiều. Anh về phòng muốn đi tắm, Doãn Lạc hơi lo âu đi theo sau, còn đứng đợi trước cửa phòng tắm, chỉ sợ Lâm Hiên sẽ ngất xỉu ở bên trong.

Tiếc là Lâm Hiên không ngất xỉu, nên cậu không có cơ hội xông vào một cách quang minh chính đại.

Có lẽ Doãn Lạc thấy tiêng tiếc, vô thức thở dài.

Chắc là vẻ mặt thất vọng của Doãn Lạc quá rõ ràng nên Lâm Hiên bật cười, hôn lên môi cậu xong còn ghẹo cậu: “Muốn nhìn đến vậy à?”

Đương nhiên là muốn chứ, đã muốn từ lâu lắm rồi.

Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam tâm, nóng hết cả đầu, câu đầu tiên bật ra là: “Đêm nay em ở lại đây được không ạ?”

Lâm Hiên nhìn cậu, nhất thời không phản ứng kịp. Anh cảm thấy, rõ là đã tỉnh rượu rồi nhưng đầu vẫn cứ chậm tiêu thế nào ấy. Mỗi một chữ Doãn Lạc thốt ra anh đều hiểu hết cả, ghép nghĩa vào cũng rõ mồn một ra đó, song anh không bật ra nổi một câu từ chối. Lần này Doãn Lạc không hề ốm đau gì, để cậu ở lại đây sẽ xảy ra chuyện gì, Lâm Hiên rõ như lòng bàn tay.

Doãn Lạc thấy anh đã dao động, lại đánh bạo đẩy anh lên giường. Cậu đứng bên giường, bắt đầu cởi cúc áo ngủ của mình, cởi luôn cả quần và quần lót xuống.

Cậu trần truồng ngồi khóa lên người Lâm Hiên dưới cái nhìn khiếp sợ của anh, nói với vẻ căng thẳng: “Lâm Hiên, hãy ‘ôm’ em đi…”

Lâm Hiên vươn tay ra theo bản năng, nhưng bỗng khựng lại giữa không trung, vừa như định khước từ, vừa như không biết nên chạm vào nơi nào trên cơ thể cậu.

Doãn Lạc kéo tay anh sờ lên mặt mình, cọ cọ vào lòng bàn tay anh như đang dụ dỗ.

Lâm Hiên bị cậu quyến rũ, lòng bàn tay anh cảm nhận được thứ xúc cảm nhẵn nhụi đến từ da thịt. Ngay sau đó, bàn tay anh như có ý thức, chúng không còn bị khống chế nữa bèn mò xuống sờ soạng, mơn trớn đường cong của vai cổ và chỗ lõm của xương quai xanh, rồi xoa cằm nữa. Khi anh lần mò đến ngực Doãn Lạc thì nghe thấy cậu khẽ rên hừ hừ như một chú mèo con, bắt đầu thở dốc. Anh không thể dừng lại nổi nữa, và cũng không muốn dừng lại chút nào, tay anh chạm đến đâu thì đôi mắt anh sẽ nhìn đến đó.

Cuối cùng, khi tay của Lâm Hiên cầm lấy tính khí nửa cương của cậu thì Doãn Lạc đã bật ra một chuỗi tiếng rên rỉ dồn dập ngay.

Cậu chủ động ưỡn eo dưới cái nhìn của Lâm Hiên, để tính khí của mình ra vào giữa năm ngón tay anh, đồng thời, cậu cũng dùng mông mình cọ xát hạ bộ của người ấy. Cậu có thể cảm nhận được thứ mà mình đang ngồi lên đã cứng, cứng khôn cùng. Cậu muốn vươn tay sờ vào thứ ấy thì bỗng dưng bị Lâm Hiên đè gáy xuống.

Cả người cậu nằm nhoài lên người Lâm Hiên, ngửi thứ mùi nồng đậm của chất dẫn dụ. Cậu kìm lòng không đặng đuổi theo mùi hương này, vươn đầu lưỡi liếm lên cổ Lâm Hiên.

Dường như Lâm Hiên đã không kiềm nén nổi nữa, anh nghiêng đầu cắn lên tuyến thể của Doãn Lạc.

“A a…” Doãn Lạc nức nở trong đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng cảm xúc vừa xa lạ vừa mãnh liệt đang bùng nổ ở nơi sâu thẳm. Cậu nhận ra đùi trong của mình đã ươn ướt, dường như có chất lỏng nào đó đang chầm chậm chảy ra ngoài.

Là Lâm Hiên khiến cậu phát tình trong thời gian ngắn.

Tuy không mãnh liệt bằng kỳ phát tình thật, nhưng Doãn Lạc vẫn cảm thấy cơ thể mình khó chịu khôn cùng, nhất là khi Lâm Hiên hãy còn đang ở ngay trước mắt cậu, khiến cậu càng khát khao có được người này hơn cả. Cậu nằm sấp xuống, uốn éo người mình trên người Lâm Hiên, không khỏi cọ xát tính khí của mình với phần dưới của người ấy, “Lâm Hiên… ‘Ôm’ em đi… Hãy ‘ôm’ lấy em đi…”

Lâm Hiên không ngừng hôn lên nơi đã bị anh cắn ra thành dấu. Anh thở hổn hển nhưng vẫn kiềm chế và nhẫn nại. Anh biết bây giờ mình không được tỉnh táo cho lắm. Anh không muốn lần đầu tiên của Doãn Lạc lại là dưới tình huống khi anh không tỉnh táo, nhưng anh không thể kiềm soát bản thân được nữa rồi…

Lâm Hiên thừa biết dù có thế nào cũng phải phát tiết một lần cái đã. Anh dứt khoát cởi thẳng quần ra, cắm tính khí của mình vào giữa hai chân cậu, bắt đầu thúc lên phía trên.

Thân dưới của Doãn Lạc đã ướt sũng, dù đùi có bị ma sát kịch liệt đến thế cũng không thấy đau gì. Nhưng cậu không hài lòng với hành vi đã đến “cửa” rồi còn không chịu vào này của Lâm Hiên. Cậu đang định nhấc mông lên “ăn” thứ đó của anh thì bị Lâm Hiên ghìm về với vẻ hung hãn. Không phải cậu không đạt được khoái cảm, tính khí bị kẹp và đè giữa bụng của hai người, cùng với khoái cảm khi phần đáy chậu bị ma sát mãnh liệt đều khiến cậu sắp phát điên lên, nhưng cậu vẫn cố chấp muốn được người ấy đâm vào. Cậu nằm lên vai Lâm Hiên nức nở: “Anh vào đi… Hãy đâm vào đi…”

Câu trả lời của Lâm Hiên đó là ngăn môi cậu lại, trao cho cậu một nụ hôn sâu.

Doãn Lạc hoàn toàn không kháng cự nổi, dần dà ngừng đấu tranh. Cậu bị tư thế như vậy kích thích đến mức bắn ra hai lần, cuối cùng là mệt lả đến độ ngủ mê man.

Lâm Hiên cũng bắn ra một lần giữa hai chân Doãn Lạc xong thì xoay người ôm cậu ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi