NGƯỜI YÊU SAU BA NĂM

Sau khi Thư Tuệ dọn vào, cô tích cực ôm hết mọi việc nhà, còn đặt mua rất nhiều vật dụng mới, đổi chiếc đèn bàn hình cá sấu trên tủ đầu giường phòng ngủ Thiện Tịch thành đèn thủy tinh hồng phấn.

Cho dù món ăn cô nấu cực kỳ khó nuốt, nhưng Thiện Tịch vẫn ăn say sưa, giơ ngón cái khen cô.

Cho dù cô lau sàn nhà vừa ẩm ướt vừa không sạch, nhưng Thiện Tịch vẫn nhẹ nhàng ôm cô, thương tiếc nói “Vất vả quả”.

Cho dù cô thường nhân lúc Thiện Tịch làm việc bằng máy tính thì ôm lấy anh ta từ sau, quấy nhiễu tinh thần anh ta xong lại buông tay ra như không có chuyện gì, hại anh ta phải chỉnh sửa tài liệu lại từ đầu, nhưng Thiện Tịch vẫn không hề trách cứ cô.

Chàng thanh niên như một kẻ thứ ba hoàn toàn xa lạ, bàng quan trước ân ái và ngọt ngào của hai người họ.

Cô gái nhỏ hào hứng nhanh thì chóng chán cũng nhanh, Thư Tuệ nhanh chóng khôi phục lại bản tính lúc trước, không tiếp tục dậy sớm làm bữa sáng, không tiếp tục tích cực quét tước căn phòng.

Chàng thanh niên lại một lần nữa phụ trách tất cả.

Anh dậy sớm như thường lệ, chuẩn bị điểm tâm phong phú, rồi ngồi trước bàn ăn, chờ đợi Thiện Tịch với Thư Tuệ đang say giấc trên giường.

Thư Tuệ luôn thích vừa xem ti vi vừa ăn bắp, lần nào cũng hốt nắm lớn trong tay, còn nhét vào miệng Thiện Tịch, trên sàn bị vương vãi nào bắp là bắp.

Thiện Tịch thoáng trách một câu, Thư Tuệ lập tức nhào vào ngực anh ta làm nũng: “Anh còn dám trách em! Lần trước cô thư ký ăn mặc hở hang đến nhà tìm anh, em còn chưa tính sổ với anh đấy!”

“Cũng đâu phải anh bắt cô ấy mặc hở vậy đâu.” Thiện Tịch bất lực đỡ trán.

“Ngực cô lớn hơn em đúng không? Dáng người cũng đẹp hơn em đúng không?” Thư Tuệ nổi nóng.

“Ngực cô ấy đúng thật lớn hơn em, vóc dáng đúng thật cũng đẹp hơn em,” Thiện Tịch cười nói, “Nhưng anh chỉ yêu mỗi em.”

—— Chỉ yêu mỗi em.

Giả dối.

Chỉ là lời nói dối dỗ cô ta thôi.

Nhất định là thế.

Hai người vừa nói vừa cười trở về phòng ngủ, chàng thanh niên ngồi xổm xuống, nhặt từng hạt bắp lên bỏ vào thùng rác.

Mỗi buổi tối, chàng thanh niên đều nằm trong phòng khách của mình, nhắm mắt tưởng tượng ra cảnh Thiện Tịch với Thư Tuệ làm tình, những cảnh khiến anh căm hận mà cũng run sợ, chúng như quái vật từng chút từng chút nuốt chửng lý trí của thanh niên.

Anh ấy chỉ xem cô ta là em gái.

Thiện Tịch với Thư Tuệ là anh em ruột.

Bọn họ là anh em ruột cùng máu mủ.

Nên mới thân mật đến thế.

Nên mới khăng khít với nhau.

Mỗi ngày chàng thanh niên đều tự thôi miên bản thân như vậy.

Thư Tuệ với Thiện Tịch bàn bạc đi du lịch ở Thanh Đảo. Thiện Tịch giống như vô ý hỏi thanh niên đứng cạnh: “Châu Kiều, muốn đi cùng không?”

Chàng trai vui mừng gật đầu: “Ừ!”

Thư Tuệ cười nói với anh: “Vậy Châu Kiều, nhờ anh làm nhiếp ảnh gia cho chúng em nhé!”

Thanh Đảo rất đẹp.

Chàng thanh niên tận chức cầm camera chụp hình cho Thiện Tịch với Thư Tuệ, bắt góc ảnh mỗi hành động ngọt ngào của họ.

Thư Tuệ ôm eo Thiện Tịch đối diện ống kính tạo hình chữ V hài hước, khóe miệng Thiện Tịch chứa nụ cười cam chịu, phía sau là phong cảnh tuyệt đẹp.

Thư Tuệ với Thiện Tịch ngồi trên xe cáp, đầu tựa đầu, tay nắm tay, như thể chỉ một giây thôi cũng không nỡ tách rời.

Thư Tuệ lao nhanh ở bờ biển, quay đầu lại nhìn Thiện Tịch ở sau, nở nụ cười với Thiện Tịch dưới ánh mặt trời rạng rỡ.

Cả hai hôn nhau dưới ánh nắng chói lòa, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của người ngoài, cứ như đối phương là cả thế giới của mình.

Bọn họ ân ái như thế, chàng thanh niên bị cách ly bên ngoài, trong suốt như không khí, không ai đoái hoài, không ai nhìn thấy.

Giá mà em không yêu anh đến vậy thì tốt quá.

Giá mà em không yêu anh đến vậy, thì sẽ không như bây giờ mặc các người giẫm đạp lên lòng tự tôn, thì sẽ không bị nụ cười rạng rỡ của các người làm tổn thương mắt.

Chàng thanh niên bắt đầu không muốn ăn cơm, cả đêm ngủ không yên, ban ngày dạ dày đau đến mức lăn lộn trên giường đổ mồ hôi, run tay gọi điện cho Thiện Tịch, Thiện Tịch nhanh chóng chạy từ công ty về, mua thuốc dạ dày, rót ly nước ấm, đỡ thanh niên dậy ôm vào ngực, nhét thuốc dạ dày vào miệng anh, cúi đầu thổi nguội nước trong ly, nhìn anh uống.

Chàng trai ôm eo Thiện Tịch, dụi đầu vào ngực anh ta, bỗng nhiên thấy bụng không còn đau gì nữa.

Nhưng Thiện Tịch khẽ đẩy anh ra: “Công ty anh còn có việc, em ngủ một giấc đi.”

Nhưng em không ngủ được. Thanh niên gào lên trong lòng, trơ mắt nhìn Thiện Tịch đứng dậy rời đi cũng không quay đầu lại.

Càng sống trong nhà, anh càng thích Thiện Tịch. Mỗi một lời nói cử chỉ của Thiện Tịch đều làm anh si mê. Bất kể là sự quan tâm ngẫu nhiên, hay là nụ cười dịu dàng bên môi, cũng làm anh động lòng khôn nguôi.

Nhưng trong mắt Thiện Tịch chỉ có Thư Tuệ, bọn họ nhìn nhau tha thiết, yêu nhau say đắm, hòan toàn chẳng kiêng dè sự có mặt của chàng thanh niên.

Rõ ràng đã nói chỉ xem cô ta là em gái.

Rõ ràng đã nói sẽ chia tay nhanh thôi.

Lúc chàng thanh niên đang một mình chọn mua rau củ trong siêu thị thì tình cờ gặp bạn thời đại học. Cô bạn rất nhiệt tình bắt chuyện với anh, anh biết cô ấy hiện đang làm bác sĩ tâm lý.

Sau 2 tháng liên tục mất ngủ, chàng thanh niên đến phòng khám tâm lý của cô bạn.

Cô ấy như một người mẹ, kiên trì động viên khuyên giải chàng thanh niên. Anh nghe giọng nói hiền dịu của cô thì tâm trạng xốc nổi rối bời cũng dịu đi rất nhiều.

“Trên đời này không có ai xa ai là không sống nổi cả, những gì cậu phải làm là vứt bỏ hết mọi tâm trạng hiện giờ đi, tìm công việc, chuyển chỗ ở mới, bắt đầu cuộc sống mới thuộc về cậu. Nếu cậu cứ khăng khăng cố chấp, thì cuối cùng chỉ dẫn đến tan vỡ tinh thần, có hiểu không?” Cô bạn dịu dàng khuyên.

Chàng thanh niên nhìn cô bạn, nói lẩm bẩm: “Nếu người tớ yêu là cậu thì thật tốt.”

Cô bạn cười khẽ, vuốt cái bụng hơi nhô lên: “Tiếc là tớ sắp làm mẹ rồi.”

Mỗi người đều sống rất tốt.

Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình.

Tại sao chỉ có một mình anh là sống trong bóng tối.

Chàng thanh niên không đi tìm cô bạn nữa.

Thấm thoắt đến năm 2015, lại đến sinh nhật của chàng thanh niên, vì công tác nên Thư Tuệ không có nhà, thanh niên đầy háo hức mong chờ Thiện Tịch sẽ làm sandwich cho mình ăn như năm trước, rồi chúc mình sinh nhật vui vẻ. Nào ngờ Thiện Tịch không có vẻ gì là nhớ đến sinh nhật của anh, cơm nước xong trực tiếp về phòng ngủ.

Chàng thanh niên ê chề đứng dậy thu dọn bát đũa, anh nghiêng tay, chén sứ rơi thẳng xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng vỡ nát. Thiện Tịch nghe thấy thì bất đắc dĩ mở miệng: “Làm sao?”

“Anh tính lúc nào chia tay với cô ta?” Chàng thanh niên nhỏ giọng hỏi.

Thiện Tịch sửng sốt.

“Rốt cục anh muốn chúng ta chờ đến khi nào?” Chàng thanh niên bước từng bước về phía Thiện Tịch.

Thiện Tịch thụt lùi vài bước, trầm giọng nói: “Châu Kiều, xin lỗi.”

Xin lỗi?

Tại sao lại nói xin lỗi?

Nếu như còn muốn đợi thêm nữa, anh đồng ý mà, dẫu sao cũng đợi hơn 2 năm rồi, đợi thêm 3, 4, 5 năm nữa cũng không sao, chỉ cần Thiện Tịch dịu dàng nói một câu “Đợi anh” anh sẽ nguyện ý đợi.

Nhưng tại sao lại nói xin lỗi?

Xin lỗi là có ý gì?

Thiện Tịch bắt đầu cố sức lảng tránh chàng thanh niên, không tiếp tục thân thiết với Thư Tuệ ngay trước mặt thanh niên, không cười hiền hòa với thanh niên, mỗi khi bất cẩn chạm phải tầm mắt của thanh niên thì lúng túng quay đầu đi chỗ khác.

Cùng lúc đó, chàng thanh niên phát hiện chiếc vòng tay màu đen trước kia Thiện Tịch tặng cho anh không thấy đâu nữa, anh tìm khắp chỗ cũng không thấy, vội hỏi Thư Tuệ có thấy hay không, ánh mắt Thư Tuệ lấp lóe, quanh co hồi lâu, cuối cùng nói: “Ngại quá Châu Kiều à, cái vòng tay của anh em sơ ý giẫm hư rồi, bao nhiêu tiền em bồi thường cho anh nha!”

Cố ý. [kuroneko3026.wp.com]

Chắc chắn là cố ý.

Chàng thanh niên nắm chặt nắm tay, đang chuẩn bị nổi giận thì chợt phát hiện chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thư Tuệ.

Anh từng thấy chiếc nhẫn có kiểu dáng tương tự trên ngón áp út của Thiện Tịch.

Chàng thanh niên lảo đảo về phòng mình, anh nhốt mình trong phòng vệ sinh, dùng dao cạo râu cắt cổ tay.

Chàng thanh niên được đưa vào bệnh viện, anh lờ mờ mở mắt, nghe thấy Thư Tuệ nhỏ giọng oán trách với Thiện Tịch: “Mình sắp kết hôn rồi mà anh ta còn vu vạ nhà mình mãi không chịu đi, bây giờ còn thành thế này, có phải tinh thần anh ta có vấn đề không?”

Thiện Tịch không hé môi.

Thư Tuệ nói lớn giọng hơn: “Em đã sớm hối anh đuổi anh ta đi, mà anh vẫn gạt em, đến cùng anh ta là gì của anh? Có là bạn thân cũng không đến mức làm ra kiểu chuyện thế này chứ? Phàm là người có mặt mũi thì sẽ không chết sống vu vạ người khác như thế!”

“Anh sẽ tìm cơ hội nói với cậu ấy.” Thiện Tịch hạ giọng nói.

Chàng thanh niên cứng người nằm trên giường bệnh, mặc dù nhắm chặt hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được trượt xuống từ khóe mắt.

Sẽ không rời khỏi anh.

Chắc chắn sẽ không rời khỏi anh.

Làm bạn bè cũng được, chỉ cần có thể sống bên cạnh anh.

Em chỉ muốn được sống bên cạnh anh.

Sau khi xuất viện, chàng thanh niên chủ động dọn dẹp căn biệt thự, chuẩn bị phòng tân hôn cho Thiện Tịch với Thư Tuệ.

Hôn lễ của họ vẫn giống 3 năm trước, vẫn định vào ngày 22 tháng 12.

Ba ngày trước hôn lễ, là sinh nhật của Thiện Tịch. Chàng thanh niên tự mình làm bánh như năm trước, chuẩn bị một bàn thức ăn toàn món Thiện Tịch thích, chờ Thiện Tịch tan tầm về.

Từ phòng ngủ trên lầu bỗng truyền ra tiếng hét thất thanh của Thư Tuệ, chàng thanh niên vội chạy lên, còn chưa mở miệng đã thấy Thư Tuệ hùng hổ la lên: “Mấy ngày nay đều là anh dọn dẹp phòng đúng không? Anh giấu nhẫn của tôi đâu rồi?”

“Tôi không có…”

“Mày đang trả thù đúng không? Tao giẫm hư vòng tay của mày nên mày vứt nhẫn kết hôn của tao đi đúng không!” Thư Tuệ lớn tiếng hét, “Ba năm trước cũng vì mất nhẫn nên tao với Thiện Tịch mới không kết hôn được, bây giờ cũng mất nhẫn, mày tính đền thế nào hả?! Mày nói đi!”

Chàng thanh niên không nói gì, mặt vô cảm nhìn cô.

“Mày nghĩ tao ngu sao?” Thư Tuệ bất chợt nói, “Đến cùng quan hệ của mày với Thiện Tịch là gì, mày tưởng tao không biết?”

“Tao đã sớm phát hiện giữa mày với Thiện Tịch có gì đó không đúng, ngẫm nghĩ một hồi là hiểu ngay có chuyện gì, chẳng qua là hàng thay thế trong lúc chia tay với tao mà thôi, mày xem bản thân thành nhân vật quan trọng thật đấy hả?”

“Mặc dù cái chuyện chồng tương lai từng chơi gay thật sự rất gớm ghiếc, nhưng nếu Thiện Tịch đã hối cải thay đổi làm một con người mới, thì tao sẽ không trách anh ấy. Chỉ cần mày biến đi là được.”

“Mau xéo khỏi thế giới của tụi tao đi.”

Chàng thanh niên tê tái quay lưng đi xuống cầu thang, Thư Tuệ bỗng bước lên kéo tay anh: “Chờ đã, trước khi đi trả nhẫn lại cho tao!”

Chàng thanh niên bất ngờ gạt cô ra, Thư Tuệ tức khắc rơi xuống mặt sàn, nhẹ như một cọng lông. Anh vội vã đưa tay ra muốn nắm lấy tay cô nhưng vô ích. Gáy Thư Tuệ ngã va đập xuống từng bậc thang, thậm chí cô không kịp hét tiếng nào.

Vào đúng lúc này, Thiện Tịch mở cửa đi vào, anh đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt mà sững người.

Thiện Tịch loạng choạng đi đến chỗ Thư Tuệ, anh ta ngồi co quắp bên cạnh cô, trong con ngươi tràn ngập nỗi bi thương.

Là bi thương thật sự.

Anh ấy yêu cô ta.

“Em không cố ý.” Chàng thanh niên nghẹn họng nói.

“Cậu phạm tội giết người.” Thiện Tịch ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên, ánh mắt lạnh lẽo.

Không phải vậy. Chàng thanh niên liên tục lắc đầu.

“Là tôi sai,” Thiện Tịch bật cười mỉa mai, “Không nên nuôi một con quái vật bên mình.”

“Cậu làm nhiều như vậy, đơn giản là vì hi vọng tôi yêu cậu, nhưng cậu sai là sai ở chỗ xem đùa vui nhất thời thành thật, cho dù cậu có cười cũng được, có khóc cũng được, tự sát cũng được, giết bạn gái tôi cũng được, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ yêu cậu.”

“Muốn tôi yêu cậu, trừ khi tôi chết.”

Rầm một tiếng.

Cái cờ lê để ở góc tường bị chàng thanh niên cầm trong tay từ bao giờ, anh ra sức đập lên đầu Thiện Tịch.

Chàng thanh niên quỳ dưới đất, chảy nước mắt trong vô cảm.

“Sinh nhật vui vẻ, Thiện Tịch.”

Chàng thanh niên quỳ dưới sàn nhà lạnh lẽo rất lâu, đến khi đầu gối tê dại mới lảo đảo đứng dậy, kéo thi thể của Thư Tuệ với Thiện Tịch lên gác xép, khóa trái gác xép.

Rồi lau sạch dấu máu trên sàn nhà, bỏ thức ăn nguội lạnh trên bàn vào tủ lạnh, xong tắm rửa sạch sẽ thay quần áo khác, nằm lên chiếc giường trong phòng ngủ của Thiện Tịch, nhắm mắt lại.

Chàng thanh niên nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Anh mơ thấy một giấc mộng rất dài rất dài.

Trong mộng, chàng thanh niên tích cực, lạc quan, xán lạn, có người nhà quan tâm anh, có bạn gái kết giao 4 năm, nhưng trong ngày kết hôn anh xuyên qua 3 năm sau, một người đàn ông tên Thiện Tịch tự xưng là người yêu 3 năm sau của anh, yêu thương anh trăm bề, là nhân vật hoàn mỹ như trong tưởng tượng, anh bài xích Thiện Tịch, chống lại Thiện Tịch, không ngừng đi tìm chân tướng. Mà chân tướng đúng như kỳ vọng của anh từ từ nổi lên mặt nước, cứ như hết thảy đều đã được sắp đặt, chỉ cần trong lòng anh nghĩ thế nào thì chân tướng chính là thế đó. Mãi đến khi anh dần phát hiện, hóa ra anh vẫn luôn sống trong mộng.

Bộ phim kết thúc.

Châu Kiều ngồi yên lặng trong khán phòng.

Đây chỉ là mộng.

Châu Kiều tự nói với mình.

Cánh cửa của phòng chiếu phim đã được mở ra tự bao giờ.

Châu Kiều đi từng bước ra ngoài.

Trong khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu xuống người anh, Châu Kiều tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trên bậc thang, vừa rồi anh bất cẩn giẫm hụt nên té xuống.

Anh thấy Thiện Tịch sốt ruột đi về phía anh.

“Có bị gãy xương gì không?” Thiện Tịch đau lòng hỏi, ngữ điệu dịu dàng.

“Em không sao,” Châu Kiều đưa tay ra, ôm chặt Thiện Tịch, thấp giọng nói, “Em yêu anh.”

Tôi có một người yêu hoàn mỹ.

Anh ấy tuấn tú đẹp trai, gương mặt hòa nhã dịu dàng.

Anh ấy biết làm sandwich thơm ngon.

Đôi môi anh ấy tựa như có ma lực, làm tôi lưu luyến.

Nụ cười anh ấy tựa như có ma lực, làm tôi si mê.

Anh ấy yêu tôi tha thiết, ngăn cản tất cả những thứ gây khó chịu cho tôi.

Anh ấy yêu tôi say đắm, diệt trừ hết thảy những chướng ngại vật cho tôi.

Anh ấy yêu tôi tha thiết.

Yêu tôi say đắm.

Yêu tôi.

– Hết –

= = = = = = = = = = = = = = =

Lời tác giả:

Xong, chính thức hoàn.

Sau đây sắp xếp lại nội dung một tí:

Mộng với hiện thực trái ngược nhau, thực tế Châu Kiều là chàng trai lầm lì hướng nội thất nghiệp, sinh nhật ngày 2 tháng 1, còn Châu Kiều trong mộng là chàng trai lạc quan xán lạn có chí tiến thủ, sinh nhật ngày 19 tháng 12, cũng chính là sinh nhật của Thiện Tịch ngoài đời thực.

Châu Kiều khao khát tình yêu của Thiện Tịch, cũng khao khát trở thành người giống Thiện Tịch, vậy nên trong mộng Châu Kiều có ngày sinh nhật của Thiện Tịch, có người thân và bạn gái, cùng với đó, ở hiện thực anh cực kỳ bài xích Thư Tuệ, anh không muốn Thư Tuệ làm bạn gái của mình, nên trong mộng dáng vẻ của Thư Tuệ đã biến thành của cô bạn học có thể làm anh an lòng.

Còn Thư Tuệ ngoài đời thực thì biến thành em gái ruột của Thiện Tịch đúng như ước nguyện của anh, cũng chính là người tên Thiện Bản. Trong lòng anh chất chứa sự căm ghét và hận thù với Thư Tuệ, cho nên trong mộng, Thư Tuệ – cũng chính là Thiện Bản – biến thành anh, người lầm lì hướng nội là Thiện Bản, người có tinh thần thất thường là Thiện Bản, người tự sát cũng là Thiện Bản, đồng thời như trong kỳ vọng của anh, trong mộng, Thiện Tịch đã vung cờ lê với Thiện Bản.

Sở dĩ dễ dàng tìm ra được laptop của Thiện Bản, thấy nhật ký với video là bởi vì toàn bộ mộng cảnh đều do Châu Kiều sáng tạo, tất cả những hướng phát triển của nội dung vở kịch đều căn cứ theo suy nghĩ trong lòng Châu Kiều, mỗi khi chạm vào manh mối nào có liên quan đến hiện thực, Châu Kiều sẽ tự bảo vệ mình mà ảo tưởng ra một chân tướng khác.

Nên mới hư cấu ra cái chân tướng [Thiện Tịch giết chết em gái Thiện Bản] đó. Trong mộng, Châu Kiều vô cùng ghét bỏ Thiện Tịch là vì trong tiềm thức của anh, anh hi vọng mình quên đi Thiện Tịch, cũng hoảng sợ Thiện Tịch bị mình giết chết, vì thế trong mộng Thiện Tịch mới nói ra câu “Có trời mới biết anh muốn giết em đến nhường nào” với Châu Kiều. (Chương 5)

Châu Kiều là một nhân vật bi kịch, anh ấy khát vọng tình yêu, lại bị tổn thương sâu sắc bởi chính tình yêu chân thành. Anh cũng từng cố gắng rời khỏi cái tình yêu vô vọng ấy, “Giá mà mình không yêu Thiện Tịch đến vậy thì tốt quá” “Nếu người mình yêu là cô bạn học thì thật tốt”, kết quả càng lún càng sâu, bất lực chìm vào hắc ám.

Dù cho đang ở trong giấc mộng hoàn toàn trái ngược với thực tại, thì cuối cùng Châu Kiều cũng vẫn yêu Thiện Tịch.

Vậy thì cứ sống trong giấc mộng đi.

= = = = = = = = = = = = =

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi