NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Thời tiết âm u vài ngày, sau đó trời bắt đầu mưa, lúc Kiều Mạch tan tầm, mưa đã xối xả được một lúc, trên đường chảy toàn làn nước  bẩn, chỉ có hai bên vành đai xanh sáng lấp lánh, trên mặt lá lăn xuống từng giọt nước.

Mưa đầu xuân vũ có chút lạnh, mang theo ý lạnh bức người, nhưng là hôm nay lại không có gió, mưa bụi tạt vào trên mặt lành lạnh, Kiều Mạch nắm thật chặt khăn quàng cổ, chạy vào sân ga.

Hiện tại là  thời gian tan tầm, sân ga nho nhỏ chen đầy người, chen vai thích cánh, có chút hoạt động khó đi. Kiều Mạch đưa tay móc di động ra, mặt màn hình hiển thị thời gian là 5h20 phút chiều. 

Một chiếc xe màu xám bạc kiệu vững vàng ngừng ở trước mặt anh, cửa sổ xe được kéo xuống dưới, lộ ra gương mặt ôn hòa tuấn mỹ.

“Kiều Mạch.” Đinh Thu Vinh kéo khóe miệng, hơi thò người ra đem cửa xe cạnh ghế điều khiển mở ra.

Kiều Mạch* xoay người vào, khom lưng ngồi xuống.

(*: Cái đoạn này tác giả đánh sai thành ‘Kiều gặt lúa mạch’ – tui nhịn không nổi cứ cười mãi ^0^)

Tuy rằng đã đầu xuân, nhưng đầu xuân vẫn vô cùng rét lạnh, máy sưởi trong xe mở đầy đủ, trên người Đinh Thu Vinh  chỉ mặc một cái lông dê  mỏng, bên trong mặc áo sơmi màu trắng, cổ tay áo tùy ý cuốn lên, lộ ra đoạn cánh tay trắng muốt, nhẹ nhàng đặt ở tay lái.

Kiều Mạch lại nhìn tay mình, lạnh đến đỏ bừng, so sánh xác thật không có nửa điểm có thể so được.

“Lạnh quá đúng không?.” Đinh Thu Vinh cầm lấy hộp thức ăn ở một bên, nhét vào tay Kiều Mạch, “Trên đường vừa mua, cầm cho ấm tay.”

Kiều Mạch theo bản năng đưa tay đặt lên hộp thức uống nóng, cảm giác ấm áp theo lòng bàn tay cùng đầu ngón tay truyền đến, làm cho đôi tay lạnh băng  có một chút ấm áp.

Xe chậm rãi đi ra sân ga, hai bên cảnh sắc dần dần lui về phía sau, Kiều Mạch lại nhịn không được nhìn sườn mặt Đinh Thu Vinh, thần sắc sửng sốt.

Anh chưa từng nghĩ tới, bản thân có một ngày sẽ cùng Đinh Thu Vinh trở thành người yêu. Duyên phận thật đúng là chính là một đồ vật không thể nắm lấy, ít nhất ở trước kia làm lúc còn là bạn bè, trong lòng anh chưa từng toát ra ý nghĩ như vậy.

Đối phương ưu tú làm anh nảy sinh ngưỡng mộ, muốn nói một chút suy nghĩ đều không thêt, nhưng là sau khi chuyện này trở thành hiện thực, Kiều Mạch vẫn luôn cảm thấy khó tin. 

Mình thật sự cùng Đinh Thu Vinh ở bên nhau.

“Đang nhìn cái gì?” Thấy Kiều Mạch nhìn chằm chằm vào mình, Đinh Thu Vinh tự sờ sờ thái dương mình, “Có phải xấu lắm không?”

Kiều Mạch vội vàng mở miệng: “Không, không thấy vết sẹo rồi.”

Kỳ thật vết thương trên thái dương Đinh Thu Vinh  đã sớm liền, vết sẹo từ trước tới nay, biến mất cũng do đối phương tỉ mỉ dưỡng, nhìn không thấy nưac, hơn nữa trên trán Đinh Thu Vinh, Kiều Mạch cho dù để sát vào cũng nhìn không thấy vết sẹo.

Kiều Mạch vẫn là lần đầu tiên thấy như để ý dung mạo người đàn ông của mình, nhưng ai ai cũng khó khuyết điểm, anh cũng không để ý.

Hai người cùng nhau trở về nhà, Đinh Thu Vinh rửa rửa tay, vào phòng bếp: “Đêm nay muốn ăn cái gì?”

“Măng tây xào thịt đi, tôi nhớ trong tủ lạnh còn có hai khối măng tây.” Kiều Mạch vừa nói vừa đem măng tây mang tới, vào bếp rửa.

Thanh âm có tiết tấu vang lên, dày đặc mà dồn dập, măng tây bị cắt thành phiến, mỏng gần như trong suốt, đặt trên đĩa thành từng lát một, từng hoạt động của Đinh Thu Vinh làm Kiều Mạch nhìn mà mê.

Trước hai người đến với nhau, Kiều Mạch trước nay cũng không biết việc bếp núc của đối phương lại tốt như vậy, không chỉ có chỉ là việc xử lý đồ ăn, còn là một tay nấu ăn giỏi, tất cả, Đinh Thu Vinh đều làm, hơn nữa cả sắc cả vị đều ngon, có thể so với đầu bếp năm sao. 

Thịt nạc được Đinh Thu Vinh cắt thành lát thịt, sau đó lại dùng rượu và gia vị trộn cho ngấm một lát, cuối cùng câu cho vào chảo xào xào mấy cái, một mùi hương nức mũi đã phiêu phiêu bay vào xoang mũi Kiều Mạch. 

“Thơm quá.” Kiều Mạch nhìn mà thèm, ở bên cạnh mắt trông mong nhìn bộ dáng Đinh Thu Vinh đang làm, nhịn không được bật cười.

Đinh Thu Vinh quay đầu cười: “Anh đem bát đũa ra đi.”

Kiều Mạch thuận đường đi ra ngoài, đem bát đũa đặt trên bàn cơm thật cẩn thận, ngửi thấy hương thức ăn tràn ngập, anh nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phòng bếp.

Đinh Thu Vinh cúi đầu, trên người mặc tạp dề màu nâu, nghiêm túc xào xáo chảo thức ăn, khiến Kiều Mạch nhìn mà dựng nên một cảm giác tín ngưỡng. 

Giống như tín ngưỡng món rau dưa.

(Haki: Món rau dưa cũng là nguyên nhân nhỏ dẫn đến tình cảm rạn nứt ~ Kiều Mạch thích ăn rau dưa)

Bữa tối là ba món ăn một canh, hai hai thịt một rau, cộng thêm một bát canh đậu hủ cà chua, Kiều Mạch ăn sạch sẽ, một chút không dư thừa.

Mỗi một món ăn, Đinh Thu Vinh đều đắn đo từng chút, món nào Kiều Mạch thích ăn đến no nhất, cũng sẽ không chút lãng phí, làm Kiều Mạch cảm thấy vô cùng thần kỳ.

Sau khi rửa bát, Kiều Mạch lau khô tay, ngồi xuống sô pha, Đinh Thu Vinh đúng lúc đưa qua một ly nước ấm.

“Thu Vinh, em khi nào học nấu ăn vậy?”

Kiều Mạch cầm ly nước, phủ lên đôi  tay lạnh, thật sự là cảm thấy rất hiếu kì. Anh cũng chỉ làm mấy món ăn nhà thôi, nhưng cũng phải mấy tháng học mới được, cách thái đồ ăn thảm không đỡ nổi, cắt đồ ăn miễn cưỡng có thể nhìn, đồ ăn cũng gần chỉ là có thể no bụng thôi, có đôi khi thèm thịt, thì sẽ học tại nhà một chút, yêu cầu kỹ thuật chưa bao giờ cao. 

“Có lẽ là lúc bảy tám tuổi.” Đinh Thu Vinh nghĩ nghĩ, “Khi đó cha mẹ không ở nhà, em sẽ tự nấu cơm cho mình.”

Thật đúng là rất sớm, bảy tám tuổi đã biết nấu cơm, Kiều Mạch ngẫm lại bản thân, lúc ấy mình có khi còn ở trong trường học kéo bím tóc mấy đứa con gái. 

“Em có hay nghĩ đến việc đổi nghề làm đầu bếp không? Em làm đồ ăn như vậy, nhất định sẽ rất được hoan nghênh.”

Đinh Thu Vinh mím môi giác, cầm Kiều Mạch tay: “Em chỉ nghĩ làm cho riêng anh ăn thôi.”

Tâm Kiều Mạch tức khắc đập lỡ một nhịp, không ngờ tới Đinh Thu Vinh lại nói tiếp lời động lòng người tới như vậy, anh nhịn không được ho khan một tiếng, thân mình di đến phía trước một chút, áp đảo Đinh Thu Vinh ở trên sô pha.

Môi ma sát bên tai đối phương, Kiều Mạch đè thấp thanh âm mình: “Vậy em về sau chỉ có thể cho riêng anh ăn thôi.” 

Anh cố ý nói một lời hai nghĩa, lúc nói còn phun một làn hơi nóng trên tai Đinh Thu Vinh, tai của đối phương rất nhanh liền đỏ lên.

Đinh Thu Vinh đưa tay chậm rãi ôm lấy cổ Kiều Mạch, hai người dán rất gần, cảm thụ được nhịp tim của nhau.

“Anh muốn đem em ăn một chút không dư thừa mới được.”

Đã làm lúc sau, Kiều Mạch ra ngoài với một thân, tắm rửa sau một trận tình ái thăng thiên.

Trong phòng vệ sinh vừa tắm, không hề có chút lạnh, Kiều Mạch nhanh chóng tắm sạch bằng vòi sen, lại cạo chòm râu, lúc ra ngoài đã muộn, trở lại phòng ngủ thì thấy Đinh Thu Vinh nằm trên giường từ lâu, đang nghịch gì đó. 

Khăn trải giường cùng vỏ chăn là anh và Đinh Thu Vinh cùng nhau lên mạng chọn, khăn màu nâu có ô thoạt nhìn sạch sẽ, một góc chăn tùy ý đắp trên cái mông rắn chắc của Đinh Thu Vinh. 

Kiều Mạch nhịn không được đứng ở mép giường thưởng thức trong chốc lát.

Dáng người Đinh Thu Vinh  vô cùng đẹp, nhưng cũng không phải cái loại quá gầy, mà là béo gầy đầy đủ, đường cong vừa vặn, toàn thân không có một chút thịt dư thừa, nơi cần béo thì béo, nơi cần gầy thì gầy, thật là ‘tăng một phân tắc phì, giảm một phân tắc gầy’, thoạt nhìn đúng là cảnh đẹp. 

Hơn nữa Đinh Thu Vinh ngày thường đối thân thể của mình cũng chăm sóc rất kĩ, trên người nhìn không thấy một vết sẹo, bóng loáng trắng nõn, Kiều Mạch có hứng thú nhìn, ở trên người đối phương soi kĩ vài lần, đừng nói là vết sẹo, ngay cả vết muỗi cắn đều không thấy, thật đúng là làm anh kinh ngạc vạn phần.

Từ sau lưng đè lên, Kiều Mạch vùi đầu ở hõm vai Đinh Thu Vinh: “Em đang chơi cái gì vậy?”

“Em đang dạo diễn đàn.” Cổ Đinh Thu Vinh bị hô hấp của Kiều Mạch làm cho ngứa, nhịn không được rụt rụt.

“Đừng nghịch, ngủ đi.”

Đinh Thu Vinh nhìn thời gian, hiện tại còn chưa đến 12 giờ: “Em đợi lát nữa sẽ ngủ.”

Kiều Mạch ở vai hắn cọ cọ, vẫn đè nặng làm hắn không đứng nổ. 

“Anh mau ngủ đi, ngày mai còn đi làm đâu.” Đinh Thu Vinh thúc giục anh.

“Em cũng ngủ nhé.” Kiều Mạch trở mình, từ trên người hắn trượt xuống, chui vào ổ chăn, “Em ngày mai cũng phải đi làm.”

Đinh Thu Vinh dừng một chút, lại lần nữa nhìn thoáng qua di động: “Cho em mười phút, mười phút sau lập tức đi ngủ.”

“Được rồi, chỉ có thể chơi mười phút.” Kiều Mạch ngáp một cái, đã cảm giác được mệt nhọc, anh cọ cọ gối đầu, quấn chặt chăn nhắm mắt lại, “Mười phút sau anh sẽ kiểm tra.”

Đinh Thu Vinh nhịn không được cười lên tiếng, nhưng là Kiều Mạch đã không còn động tĩnh, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, đối phương đã ngủ rồi.

Phòng ngủ mở điều hòa, lúc hoạt động phát ra thanh âm nhẹ nhàng, trừ nó ra đều là 1 mảnh yên tĩnh, Đinh Thu Vinh không nói gì, chỉ là cẩn thận nhìn Kiều Mạch, vươn ngón tay tới, cách không khí miêu tả sườn mặt Kiều Mạch. 

Thật lâu sau, hắn thở dài một hơi.

“Mình tại sao lại đi yêu người này.”

Đinh Thu Vinh thu hồi tay mình, một lần nữa đem lực chú ý tập trung ở trên di động, ngón tay hắn ở trên giường nhẹ bấm vài cái, sau đó mở ra trên đó một khung viết.

Lâu chủ: Ở chung ngày thứ tám, mình sẽ gạt anh ấy để từ chức.

Buổi tối lúc làm tình, anh ấy nói giỡn muốn ăn luôn mình, mình cảm giác máu cả người đều ở sôi trào.

Mình sẽ nỗ lực làm anh ấy chậm rãi tiếp thu mình. 

Mình thuộc về anh ấy, là nguyên liệu để làm nên món văn mỹ vị. 

————ngày 29/02/2016, vừa đăng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi