NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Không một ai có đủ khả năng để cự tuyệt thứ mà mình khát vọng.

Nguyễn Thanh đương nhiên không đủ.

Gã biểu hiện sự mất khống chế ấy ra ngoài, một khắc mà gã năm lấy cằm Kiều Mạch, da đầu của gã đã tê dại đến mức rùng mình.

Dục vọng khống chế.

Nguyễn Thanh nheo nheo mắt, nhìn Kiều Mạch ngồi đối diện đang dùng cơm, cảm thấy thân phận thợ săn và con mồi tựa như đang lặng lẽ xảy ra thay đổi.

“Ăn ngon không?” Nguyễn Thanh cười tủm tỉm nhìn anh.

Kiều Mạch không đưa mắt, chỉ là chậm rì xoa khóe môi, sau đó bưng ly nước ở bên cạnh uống một ngụm.

“Tôi đang hỏi cậu đấy.” Nguyễn Thanh mất hứng.

Kiều Mạch đã rất nhiều lần xuống nhà ăn lầu dưới, ông chủ cũng biết anh, mỗi lần làm đồ ăn đều hợp hợp khẩu vị ăn uống của anh, khiến anh rất vừa lòng. Lúc trước đều là một mình một người dùng cơm, nhưng mấy ngày gần đây, Nguyễn Thanh bỗng nhiên một tấc cũng không rời, trừ việc đi WC, bất luận thời điểm nào cũng đều phải nhìn anh mới được, điều này làm cho Kiều Mạch vô cùng buồn rầu.

“Kiều Mạch!” Nguyễn Thanh nhấp nhấp môi, biểu cảm trên mặt tối tăm, “Nhìn tôi.”

Kiều Mạch không thèm nhìn gã.

Mấy ngày nay Kiều Mạch đều mau bị Nguyễn Thanh phiền gần chết chết, đi làm đều chỉ ở văn phòng, lúc ăn cơm còn muốn thò đi theo, có cái gì hay.

“Nhìn tôi!” Nguyễn Thanh không mặn không nhạt nói.

“Không nhìn.” Kiều Mạch không kiên nhẫn, bưng ly nước muốn uống một ngụm.

Ai biết Nguyễn Thanh không biết mắc bệnh gì, bỗng nhiên đưa tay đoạt lấy ly nước của anh trở về, cử động rất nhanh, sau đó đảo ngược, đổ chén nước “Rầm” một tiếng xuống đỉnh đầu mình. 

“Bây giờ cậu nhìn tôi được chưa?” Nguyễn Thanh mỉm cười.

Kiều Mạch: “……”

Không chỉ có Kiều Mạch nhìn gã, một đám khách hàng chung quanh cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn gã, không biết bên này đã xảy ra chuyện gì.

“Anh muốn làm gì?”

Nguyễn Thanh cười lặp lại lời nói của mình trước đó: “Ăn ngon không?”

Kiều Mạch: “…… Khá được.”

“Thật không?” Nguyễn Thanh tiếp tục mỉm cười. 

“Anh phát điên cái gì vậy?” Chân mày Kiều Mạch cau lại.

“Tôi rất tỉnh táo, không nổi điên.”

“Anh là đứa nhỏ ba tuổi hay sao?” Kiều Mạch không thể tưởng tượng, “Dùng loại biện pháp này để hấp dẫn sự chú ý của tôi.”

“Đúng vậy.” Nguyễn Thanh đúng lý hợp tình gật đầu.

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch xoay người quay lại công ty.

Tới văn phòng, đầu tóc Nguyễn Thanh đã được chỉn chu lại, Kiều Mạch ngồi ở trên sô pha có chút nhàm chán lật xem tạp chí, người ở trước mặt anh đổi tới đổi lui, giống như ruồi bọ đang gây sự.

Kiều Mạch nhìn gã một cái, thay đổi tư thế.

Da sô pha thật to rộng, anh ngồi ở trên cũng cảm thấy thân thể của mình thư giãn rất nhiều, sau lưng chính là cửa sổ thật lớn sát đất, chẳng qua bởi vì ngăn cản ánh mặt trời nên lúc này đã kéo lên một tầng màn hơi mỏng, ở trên còn có một máy điều hoà. Dường có dòng khí từ dưới chân thổi đến, làm cho thân thể khô nóng của anh trở ên mát mẻ và yên lặng.

Đương nhiên, nếu không có Nguyễn Thanh thì càng tốt.

Nguyễn Thanh ngồi đối diện Kiều Mạch, không biết đang chơi gì, bây giờ vẫn là thời gian nghỉ trưa, nhưng gã nghĩ đến Kiều Mạch ở bên cạnh mình nên căn bản ngủ không được, đối phương cho dù chỉ an tĩnh ở đó đọc tạp chí, nhưng cũng đủ hấp dẫn ánh mắt gã. 

Gã vẫn như giống nửa năm trước lần đầu tiên gặp đối phương lúc ở dưới lầu phòng tài vụ, thật muốn liều mạng tới gần anh.

“Ong ong ong” thanh âm trong văn phòng vang lên, ngón tay đang mở tạp chí của Kiều Mạch dừng một chút, từ túi tiền móc điện thoại di động ra. 

Di động trên màn hình gọi đến là Nguyễn tổng.

Kiều Mạch mặt không biểu cảm chuyển điện thoại.

“Cậu đang làm gì vậy?” Thanh âm Nguyễn Tanh từ đối diện truyền đến.

“Lăn.” Kiều Mạch nhịn không được trong lòng muốn hành hung đối phương. 

Điện thoại Nguyễn Thanh bị Kiều Mạch không lưu tình cúp, vẫn như cũ không có một ánh mắt dòm đến, gã nhàm chán chống cằm, lại nhắn một tin nhắn đến Kiều Mạch. 

【 Nhìn tôi đi 】

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch mở di động, phát hiện gần đây Nguyễn Thanh học ở đâu thói tiện như vậy? Luôn là một bộ dáng thiếu tấu, khiến cho anh mấy lần muốn xoa hai lòng bàn tay mình.

Chẳng lẽ thật là run m?

Ngón tay Kiều Mạch ở trên đùi nhẹ gõ vài cái, chậm rãi gõ mấy chữ, sau đó gửi đi.

【 Nguyễn tổng, anh còn như vậy tôi sẽ đánh anh 】

A a a a a nghĩ đến Kiều Mạch mặt vô biểu cảm gọi mình là Nguyễn tổng lại đang ‘dạy dỗ’ mình, gã liền hưng phấn không thôi, Nguyễn Thanh run rẩy ngón tay, tay bấm bấm, thiếu chút nữa từ trên sô pha đứng lên.

【 Dạy dỗ tôi, có bản lĩnh thì làm đi, cho cậu một trăm tám mươi cái lá gan cậu cũng không dám! Cậu dám đánh tôi thì tôi sẽ cho cậu một vạn khối! 】

Kiều Mạch:……

Trên trán Kiều Mạch gân xanh đều xuất hiện, anh hít sâu mấy hơi, nỗ lực khắc chế bản thân muốn đánh người *, trầm mặt ngồi ở trên sô pha. 

Anh cảm giác Nguyễn Thanh trước mắt có phải bị giống ngoại lai tà ác bám vào người hay không, hoặc là nói cũng giống Cố Nhan Tân đều là bệnh tâm thần phân liệt, như vậy có thể nói một người đầy rẫy mưu mô, âm hiểm đột nhiên qua một khoảng thời gian ngắn thôi đã chuyển biến lớn như vậy.

Cảm giác giống như người này đã thay đổi. 

Thế nhưng còn cầu người đánh?

Kiều Mạch lần đầu tiên thấy lời thỉnh cầu như vậy, anh sắp bị gã làm cho cười rồi. 

Lúc này, di động Kiều Mạch lại rung, Nguyễn Thanh gửi đến một tin nhắn. 

【 Shhhhi 】

Kiều Mạch:……

Đem tạp chí tùy tiện ném qua một bên, Kiều Mạch từ trên sô pha đứng lên, trên người anh còn mặc tây trang, cúc áo chỉnh chỉnh tề tề cài, có vẻ không chút cẩu thả, nhưng lúc này, Kiều Mạch không nhanh không chậm bỏ áo khoác trên người, lại giơ tay cởi bỏ cà vạt, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh giật giật yết hầu, chỉ cảm thấy Kiều Mạch như vậy mạc danh làm cả người rùng mình, gã ngưỡng mặt nhìn Kiều Mạch, đối phương nhìn chằm chằm mình thong thả ung dung kéo tay áo lên, động tác lại vô cùng cường thế, gã cầm lòng không đậu nheo đôi mắt lại. 

Kiều Mạch cười lạnh một tiếng, đè nén lửa giận trong lòng, vừa đi đến chỗ đối phương, vừa mở miệng hỏi: “Một lần một vạn phải không?”

Nguyễn Thanh lúc này đã sớm không nhớ rõ mình vừa nói cái gì, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong không khí truyền đến áp bách làm gã sắp không thở nổi, đối phương tới gần, động tác mang đến một loại hít thở không thông. 

Cà vạt thành công cụ của Kiều Mạch, gã đem đôi tay Nguyễn Thanh bó trụ, trực tiếp ấn đối phương xuống sô pha, rút dây lưng, vừa cà cà vào mặt vừa hỏi hỏi: “Tôi nên đánh nhiều hay ít đây?”

Anh bị Nguyễn Thanh làm cho khí lên đầu, cho tới nay, đối phương mưu toan muốn khống chế áp bách mình cùng với khoảng thời gian này khi gã càn quấy đều làm cho anh nghẹn một hơi, giống như sự tức giận chuyển hoá thàng một tinh cầu lửa nhảy ra, cả người Kiều Mạch đều bạo phát. 

Chờ đến khi lửa giận trong lồng ngực mình toàn bộ phát tiết ra ngoài, đầu óc dần dần thanh tỉnh, Kiều Mạch mới phát hiện mình vừa làm cái gì chuyện ngu xuẩn, anh chậm rãi dừng động tác, nhìn quần áo Nguyễn Thanh hỗn độn, trên lộ ra làn da đều là vết sưng đỏ, anh có điểm ngốc.

Đây là mình làm sao?

Cả người Nguyễn Thanh bị anh gắt gao ấn ở trên sô pha, một chút động tĩnh cũng đều không có, làm trong lòng Kiều Mạch hoảng loạn một chút.

Người này sẽ không bị mình đánh chết chứ.

Anh không nhớ rõ mình đánh bao nhiêu, dù sao khẳng định đã đánh mất vài phút.

Nhấp nhấp môi, Kiều Mạch ném dây lưng trong tay, đè đè cổ gã.

Thân thể Nguyễn Thanh giật giật, thanh âm cũng suy yếu vô cùng: “Ba, ba mươi sáu.”

Kiều Mạch nheo nheo mắt, chậm rãi đứng thẳng thân mình, anh cảm thấy mình đã phát hiện cái gì đó. 

Thanh âm Nguyễn Thanh…… Tựa hồ có điểm hưởng thụ.

Kẻ Đi Săn Sung Sướng: Thân phận đổi chỗ, khí thế áp bách, còn có thể cho ta kinh hỉ nữa không?

Ngày 09/09/2016 · đăng từ trang web · chia sẻ 12 bình luận 156 tán thành 198

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi