NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Haki: Tui thay đổi xưng hô của Nguyễn Thanh nhé! Từ sau khi ẻm bị ‘ngược’ thì ẻm thích làm nũng hơn hẳn. 

Kiều Mạch lẳng lặng yêu cầu. 

Anh cảm thấy mấy ngày nay mình tựa hồ đã trải qua bao nhiêu chuyện không thể tưởng tượng, đầu tiên là Nguyễn Thanh đột nhiên động kinh phát tiện muốn chết để tìm đánh, tiếp theo phát hiện mình đánh gã cũng tự nhiên thành thói quen, thấy đối phương là ngứa tay ngứa chân.

Cuối cùng là tài khoản của anh lại nhiều thêm mấy trăm vạn. 

Kiều Mạch dùng nước lạnh băng tát lên trán mình, cảm giác thoải mái hơn nhiều.

Anh xem như…… Bị bao dưỡng?

Nghĩ đến đây, Kiều Mạch nhịn không được dạ dày tê dại.

Lúc ban đầu, đối phương gửi tiền đến, Kiều Mạch còn luôn rút ít thời gian dùng di động chuyển khoản lại, nhưng đối phương rất nhanh lại chuyển qua, hai người một hồi gần đây  quả thực không dứt, đặc biệt bộ dáng của Nguyễn Thanh còn là bừng bừng hứng thú, anh đành phải dừng lại hành vi vô nghĩa này. 

Trước cứ coi như là giúp đối phương giữ tiền đi. 

Kiều Mạch chỉ có thể như vậy, dù sao số tiền này anh cũng sẽ không động vào một xu, mình cũng không thiếu tiền.

Nhưng trước mắt còn có một sự kiện quan trọng bày ra trước mặt Kiều Mạch. 

Làm thế nào để anh khắc chế xúc động muốn đánh Nguyễn Thanh đây!?

Nói thật, Kiều Mạch không phải kẻ cuồng bạo lực, không có sở thích đánh người, nhưng Nguyễn Thanh thật sự là…… Quá tiện, chỉ cần mở miệng là có thể làm anh choáng váng đến văng não, sau đó ấn gã ở trên sô pha đánh một trận.

Cũng may mấy ngày nay anh đã dần dần có thể khống chế được cảm xúc của mình, không hề giống như trước nữa, bị trêu chọc vài câu là lôi Nguyễn Thanh ra đánh một trận. Hơn nữa anh phát hiện, Nguyễn Thanh hình như khá là sợ khuôn mặt vô cảm của anh. 

Không, không phải sợ hãi khuôn mặt vô cảm kia, mà là sợ hãi anh sẽ không đánh mình nữa. 

Cái mưu toan muốn khống chế anh của Nguyễn Thanh vẫn còn, chẳng qua từ khống chế hành vi biến thành khống chế tinh thần, từ ngoại phóng biến thành nội liễm, bất động thanh sắc, lại vẫn có thể khống chế được mình.

Tay Kiều Mạch vốc nước lạnh lên mặt, tức khắc lạnh cả người, làm đại não hỗn độn bất kham của anh dần dần trầm tĩnh xuống.

Tùy tay lấy một miếng khăn giấy lau lau mặt, Kiều Mạch đánh giá mình trong gương, thời gian trôi qua lâu như vậy, nhưng trên mặt vẫn còn ở mang theo một cảm giác nhàn nhạt tối tăm, khiến anh trở nên thiếu sức sống, là kiểu người không dễ ở chung. 

Kiều Mạch xoa xoa mặt, ngồi dậy đóng vòi nước.

Bên ngoài WC bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, ngay sau đó thanh âm nói chuyện cũng len vào. 

“…… Chuyện đó…… Bác sĩ Lý…… Cố Nhan Tân……”

Thanh âm nói chuyện tương đối nhẹ, Kiều Mạch vốn dĩ không để ý, chuẩn bị đi ra ngoài, ai biết mấy câu mấu chốt lại phiêu vào lỗ tai anh, làm tinh thần anh lập tức phấn chấn lên.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Kiều Mạch không kịp tự hỏi chuyện gì, lập tức kéo ra gian phòng vuông nhỏ dành cho người tàn tật. 

Căn phòng nhỏ này dành cho người tàn tật đã lâu không sử dụng, bên trong chất đống dụng cụ vệ sinh, Kiều Mạch miễn cưỡng tìm được một chỗ đặt chân, thật cẩn thận không phát ra bất luận thanh âm nào. 

Anh có dự cảm, lần này có thể biết một chút  gì đó. 

Tiếng bước chân dần dần rõ ràng, hiểu đơn giản là người bên ngoài kia đã vào, theo người nọ tiến vào, thanh âm cũng càng thêm nhỏ xuống.

“Anh đợi lát……” Người nọ nhẹ giọng nói một câu, tiếng bước chân có chút hỗn độn, tựa hồ là ở kiểm tra trong WC có người khác hay không. Có một gian phòng vuông kia được mở, theo tiếng bước chân tới gần, người nọ đã dần dần đi tới chỗ cách vách mà Kiều Mạch đang đứng. 

Không biết vì sao, Kiều Mạch lại có chút khẩn trương, thật là kỳ quái.

Thật cẩn thận hít một hơi, Kiều Mạch cô bình ổn tâm tình của mình. Cũng may người nọ đã dừng kiểm tra, trực tiếp tiến vào nơi cách vách, phỏng chừng là biết nơi dành cho người tàn tật cũng sẽ không có ai, cho nên cũng lười kiểm tra.

Đóng cửa lại, người nọ mới mở miệng tiếp tục nói chuyện, thanh âm vẫn hạ rất thấp, Kiều Mạch đặt đôi tay chống đỡ vách tường đem lỗ tai lại gần dán lên đi mới có thể nghe rõ ràng.

“Bác sĩ Lý, anh nói tiép đi…… Ừ, không uống thuốc, chuyện khi nào bắt đầu?…… Chuyện lâu như vậy sao bây giờ mới nói?…… Tôi nói cho anh biết, chúng ta bây giờ đều cùng trên một thân châu chấu, ai cũng đều chạy không được…… Tôi không phải đang trách anh, tôi chỉ đang nhắc nhở anh…… Về sau nhất định phải tận mắt nhìn hắn uống xong mới có thể rời đi…… Anh biết thì……”

“Còn có một việc…… Anh chú ý cái người trẻ tuổi thường xuyên đi thăm Cố Nhan Tân, tận lực đừng cho hai người gặp mặt…… Tôi biết bên trong không phải do anh làm chủ, nhưng anh là bác sĩ của Cố Nhan Tân…… Vậy tận lực khắc phục khó khăn này…… Chính anh nghĩ cách đi, anh nhất định phải ở đó…… Ừm, chuyện hai người bọn họ nói, Nguyễn tổng muốn biết chi tiết……”

Kiều Mạch nheo nheo mắt, đứng thẳng người, trong lòng mất bình tĩnh.

Anh đã sớm đoán được Nguyễn Thanh khẳng định biết Cố Nhan Tân ngầm liên hệ với anh, nhưng không ngờ tới Nguyễn Thanh vẫn luôn yên lặng giấu trong lòng, phía dưới lại làm nhiều động tác như vậy.

Càng quan trọng hơn…… Cố Nhan Tân hình như phải uống một loại thuốc không nên uống?

Nguyễn Thanh so với tưởng tượng của mình còn âm hiểm hơn, thật sự dùng loại này để hãm hại bạn mình, còn gây nguy hiểm đến thân thể đối phương, nói vậy căn bệnh tâm thần phân liệt của Cố Nhan Tân cũng là do uống loại thuốc này mà ra. 

Kiều Mạch đè đè huyệt Thái Dương, nghe thấy cách vách truyền đến thanh âm xả nước, sau đó cửa bị mở ra, dòng nước xôn xao vang lên, ngay sau đó tiếng bước chân cũng dần dần đi xa.

Nơi này là tầng hai mươi, quản lý làm ở đây, khác với với dưới lầu, có thể tại đây hơn phân nửa không phải thủ hạ tâm phúc của lãnh đạo, cho nên Kiều Mạch có thể nghe thấy loại chuyện này cũng không có gì ngoài ý muốn, bên trong công ty đại đa số đã là người của Nguyễn Thanh, đối phương cũng không phải quá cẩn thận, mọi việc thật khiến anh chấn kinh một hồi. 

Lại một lát sau, Kiều Mạch mới đẩy cửa ra đi ra ngoài, một lần nữa rửa sạch mặt, điều chỉnh khuôn mặt khôi phục bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc gì khác mới không nhanh không chậm về văn phòng.

“Đi đâu vậy?” Nguyễn Thanh nghiêng người dựa cửa sổ, nghe thấy động tĩnh cũng không có quay đầu lại, chỉ là bình tĩnh nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Đây đã là thời gian buổi chiều, thái dương đã sang bên kia, phía bên ngoài cửa sổ một mảnh rộng thoáng, ở đây có thể thấy những tầng lầu san  sát nhau, tầng hai mươi cũng không tính là cao, nhưng lại có đủ tầm nhìn phóng mắt ra xa, buổi chiều hôm nay gã đi công tác, một thời gian dài không thấy Kiều Mạch, trong lòng có chút bực bội, cho nên đứng dậy thả lỏng một chút.

Kiều mạch lạnh lùng liếc mắt nhìn gã: “Câm miệng.”

Nguyễn Thanh sửng sốt một chút, hơi hơi híp mắt, xoay người nhìn Kiều Mạch, qua giọng nói của đối phương cũng biết đang co tâm sự, lập tức nhận ra bất mãn Kiều Mạch: “Cơn tức hôm nay thế nào lại lớn như vậy, có muốn đánh người ta xả giận hay không?”

“Cút đi.” Kiều Mạch nhíu nhíu mi, xoay người trở về văn phòng nhỏ của mình.

Nguyễn Thanh hưởng thụ duỗi cái eo lười: “Trong khoảng thời gian không bị anh mắng, người ta cảm thấy cả người đều ngứa a.”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch đã học cách làm lơ đối phương, nên sẽ không có biểu cảm gì.

Ngồi vào vị trí của mình, Kiều Mạch mở văn kiện trong tay ra, lúc anh không ở, thư ký đã ôm một tập vào để anh hoàn thành. 

Cách kính pha lê trong suốt, Nguyễn Thanh nhìn bộ dáng nghiêm túc làm việc của Kiều Mạch, không khỏi nổi hưng phấn liếm liếm môi, nhưng trong mắt đối phương chỉ có văn kiện trong tay, điều này làm cho Nguyễn Thanh có chút khó chịu.

Trong mắt Kiều Mạch….. Hẳn phải là mình mới đúng. 

Nguyễn Thhanh sờ sờ ấn đường, đi qua chỗ Kiều Mạch, xuyên qua cửa pha lê, đứng đối diện bàn công tác của Kiều Mạch. 

Kiều Mạch không thèm nhìn, anh biết đã làm cho Nguyễn Thanh phát điên, nhưng lơ đối phương chính là sự trừng phạt lớn nhất của Nguyễn Thanh. 

Quả nhiên, Nguyễn Thanh bất mãn mở miệng: “Vì sao không nhìn em.”

Tiếp tục lật xem văn kiện trong tay.

“Nhìn em đây này.” Tay Nguyễn Thanh chống ở trên bàn, cong lưng tiến đến trước mắt Kiều Mạch. 

Tiếp tục lật xem, tùy tay cầm lấy một cây bút từ một bên, Kiều Mạch vòng mấy mấy vòng trên giấy. 

Nguyễn Thanh bất mãn, đầu âp lên trên văn kiện, nhìn Kiều Mạch: “Nhìn em nè.”

Kiều Mạch không thể nhịn được nữa, đem một tập văn kiện khác dùng sức che mặt Nguyễn Thanh, cơ hồ muốn cắn răng nghiến răng: “Anh có thể an tĩnh trong chốc lát không?”

Nguyễn Thanh run run đầu, nhìn tập văn kiện mà run, nhìn m thời gian: “Em đã an tĩnh hai mươi phút.”

Kiều Mạch:……

“Anh có thể an tĩnh hai giờ, tôi tin anh có thể làm được.”

Nguyễn Thanh lắc đầu: “Làm không được, trừ phi anh đánh em một trận.”

Kiều Mạch thở dài, như vậy xem ra, ở bệnh viện tâm thần Duyệt Đại có Cố Nhan Tân còn đáng yêu hơn rất nhiều, ít nhất còn nghe lời mình nói, mình nói cái gì, đối phương đều làm theo. 

Nhìn bộ dáng chơi xấu của Nguyễn Thanh, Kiều Mạch có chút đau đầu buông lỏng tay cầm văn kiện..

“Phanh” một tiếng, đầu Nguyễn Thanh đập mạnh lên bàn.

Nguyễn thanh nhịn không được đưa tay xoa xoa đầu,  gã vừa mới không phòng bị, đã làm gã đau như vậy.

Kiều Mạch nhìn mặt Nguyễn Thanh, cười cười.

Anh cười rộ lên rất đẹp, ít nhất trong mắt Nguyễn Thanh là như thế, khuôn mặt tinh xảo cười rộ lên thập phần kinh diễm, con ngươi đen nhánh như là chưa đầy tinh quang, thập phần thuần túy sạch sẽ, ngay cả ánh mắt tối tăm chi cũng bị chính nét tươi cười này hòa tan.

Trong khoảng thời gian ngắn làm cho Nguyễn Thanh mê đến thất điên bát đảo nhìn không ra hướng bắc.

Ngay sau đó Nguyễn Thanh mơ mơ màng màng thấy Kiều Mạch giống như đem cà vạt chuẩn bị đánh, gã tức khắc kích động lên, đã vài ngày không bị đánh, hôm nay rốt cuộc phải được đánh có đúng không?

Thật kích động a!

Nguyễn Thanh coi trọng chăm chăm nhìn Kiều Mạch, đem đôi tay vươn tới, quơ quơ tay, vẻ mặt gấp gáp không chờ nổi, thân mình như cũ ghé trên bàn công tác không nhúc nhích, bởi vì gã cảm thấy tư thế này bị đánh rất thích hợp.

Kiều Mạch thong thả ung dung dùng cà vạt trói chặt đôi tay Nguyễn Thanh, sau đó buộc tay lên đùi một vòng, thắt một nút thắt, làm đối tay vững chắc của Nguyễn Thanh bó ở trên bàn.

Nguyễn Thanh có điểm ngốc ngốc, không phải muốn đánh mình à?

“Kiều Mạch, anh làm gì vậy? Mau thả em ra!”

Kiều Mạch đến sát bên người gã, vỗ vỗ mặt gã, mỉm cười nói: “Thành thành thật thật ở chỗ này đến tan tầm nhé.”

“Em…… Em còn phải làm việc……” Nguyễn Thanh lắp bắp.

Kiều Mạch vẫn mỉm cười như cũ, sau đó xả cà vạt ra Nguyễn Thanh nhét vào trong miệng của gã, còn mình xoay người đi ra ngoài, để một mình đối phương ở lại phòng. 

“Ô ô ô!” Nguyễn Thanh giãy giụa.

Dọn dẹp những tập văn kiện ở trên bàn của Kiều Mạch, Kiều Mạch ôm tập văn bản quay lại văn phòng nhỏ của mình, Nguyễn Thanh đã điều chỉnh tốt tư thế, thoạt nhìn thật đáng thương ngồi xổm bên cạnh bàn, cà vạt trong miệng cũng bị gã kéo xuống.

Kiều Mạch rầm một tiếng đem đồ trong tay ném tới mặt đất, vừa hay ném trước mặt Nguyễn Thanh: “Anh cứ tự nhiên làm việc như vậy đi.”

Nguyễn Thanh:……

“Anh vẫn nên đánh em một trận đi.”

Kẻ Bị Đánh Thật Sung Sướng: Ta thật giống như một con chó, bị bó ở bên bàn, điều này làm cho ta…… Hơi khó chịu.

Ngày 14/09/2016 · được đăng từ trang web · chia sẻ 289 bình luận 1058 tán thành 847

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi