NGƯỜI YÊU TÔI ĐỀU MẮC BỆNH THẦN KINH

Cợt nhả Cố Nhan Tân, Kiều Mạch nhìn cậu ta rồi thấy không còn giận nữa.

“Cậu có ngủ hay không?” Kiều Mạch tức giận.

Tóc của anh còn ướt dầm dề, nước cứ theo đuôi tóc ướt chảy xuống, có không ít bọt nước theo cổ áo chảy vào bên trong quần áo, đôi mắt Cố Nhan Tân nhìn mà không che dấu, hận không thể thò lại gần liếm sạch sẽ mới tốt. Cũng may cậu ta còn có lý trí, biết lúc này hẳn nên khống chế chính mình, miễn cưỡng di chuyển ánh mắt.

“Anh vẫn nên sấy tóc khô đi.” Cố Nhan Tân ấp úng.

Kiều Mạch xoa tóc mép giường ngồi xuống, lé mắt nhìn Cố Nhan Tân, cậu ta nằm ở trên giường, đầu từ trong lỗ hổng lắc lư ra vào, mái tóc mềm mại rủ xuống, cổ và xương quai xanh tinh xảo nhìn không sót thứ gì, đối phương cố tình lại tỏ ra không hề hay biết, cậu chỉ thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm anh.

“Cũng không còn sớm.” Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hoá ra bất tri bất giác, giờ đã là buổi tối 8 giờ hơn, “Chuẩn bị nghỉ ngơi đi.”

Kiều Mạch cảm giác hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng có chút mệt mỏi, hơn nữa nghỉ ngơi sớm một chút cũng có thể đủ để điều chỉnh tốt trạng thái mình, chuẩn bị tốt để đi phỏng vấn.

Phải để cho ông chủ một chút ấn tượng chứ.

“Vậy……” Cố Nhan Tân lại ngượng ngùng, “Em nên mặc quần áo hay là không mặc quần áo vậy?”

Kiều Mạch: “…… Lấy quần áo tôi mặc đi!”

“Nhưng mà……”

Sắc mặt Kiều Mạch càng đen: “Lập tức cút đi tắm rửa cho tôi! Lập tức!”

Cố Nhan Tân không tiếng động lăn đi.

Chờ đến khi Cố Nhan Tân tắm rửa ăn mặc chỉnh tề đi ra, đầu tóc Kiều Mạch đã gọn gàng hơn, lúc này đang dựa đầu giường chơi với mấy con cờ.

Cố Nhan Tân thò đầu qua, giường hai người cách một bức tường, bức tường thật dày như ngăn cách hai thế giới, nhưng lỗ hổng trên tường chính là phương tiện để liên hệ giữa hai thế giới của họ.

Thật khó có dịp cậu ta không lên tiếng quấy rầy đôi bên, cứ như vậy ghé lên trên giường lẳng lặng nhìn sườn mặt Kiều Mạch.

Cậu cảm thấy Kiều Mạch rất đẹp, nơi nào cũng đều đẹp. Tóc đẹp, đôi mắt đẹp, cái mũi đẹp, miệng đẹp, cằm đẹp, ngón tay đẹp, ngón chân đẹp, lông chân cũng đẹp, gì gì đều đẹp, nhìn rồi lại thèm nhìn tiếp.

Đối phương luôn là người có thể dễ dàng hấp dẫn mọi tầm mắt, mặc kệ là hắn, hay là cậu, hoặc là y*, chỉ cần nơi nào có Kiều Mạch, tầm mắt cũng không thể rời khỏi anh.

*: hắn cậu y là ba nhân cách 1,2,3.

“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân lẩm bẩm tự nói.

Kiều Mạch ừ một tiếng, đổi một tờ giấy khác trên tay.

Tiếng giấy sàn sạt vang lên, sự yên tĩnh trong căn nhà như được tô điểm.

“Không có gì.” Cố Nhan Tân lại lắc đầu, cậu chỉ là gọi đối phương trong vô thức mà thôi.

Kiều Mạch trừng cậu một cái.

Bất tri đọc xong quyển sách cầm trên tay, đã là 11 giờ, anh đánh ngáp một cái, cảm giác buồn ngủ ập tới, tiện tay đặt sách bên mép giường, anh bớt thời giờ nhìn lướt qua Cố Nhan Tân, cậu ta đã ghé lên trên giường ngủ rồi.

Ánh đèn chiếu lên lông mi dài của Cố Nhan Tân hắt bóng lên mặt, Kiều Mạch lẳng lặng nhìn một lát, khống chế tay mình muốn chạm lên khuôn mặt ấy, giơ tay tắt bóng phòng ngủ, chui vào trong ổ chăn.

Một lát sau, anh nghe thấy di động kêu hai tiếng, anh vốn chưa ngủ, thuận tay nhìn lướt qua, ở trên màn hình có một tin nhắn mới, đến từ Cố Nhan Tân.

【 ngủ ngon, phải mơ thấy em trong mơ đấy 】

Kiều Mạch nhếch mắt nhìn lỗ hổng cách phòng mình và Cố Nhan Tân, cậu ta còn đang nghiêng người vừa đúng đối diện anh, anh chỉ cần nhổm đầu lên là có thể thấy rõ rành mạch. Lúc này Cố Nhan Tân đang rúc vào ổ chăn, cả người đều chôn ở bên trong, nắm di động nhắm đôi mắt, làm bộ đang ngủ rất mgon.

Nhưng rất nhanh, Cố Nhan Tân luền cảm thấy điện thoại mình rung lên. Cậu ta vội vàng ấn di động, phát hiện Kiều Mạch gửi cho mình một tin nhắn.

【 Tôi sẽ cố gắng 】

Khuôn mặt Cố Nhan Tân tươi cười càng thêm sáng lạn.

Một đêm mộng đẹp.

Đã không còn không hắc ám vô biên vô tận và cả không khí áp lực hít thở không thông, Kiều Mạch ngủ ngon hơn mọi hôm rất nhiều, ngủ thẳng tới 8 giờ sáng, cho đến khi ánh nắng ban mai chiếu qua bức rèm mỏng toả sáng khắp phòng, chiếu lên trên người anh, làm anh cảm thấy có chút nóng, mới từ trong giấc mơ tỉnh lại.

Kiều Mạch nhắm mắt nghiêng người ngồi dậy, tiện tay xốc chăn lên tán nhiệt khí, chuẩn bị gấp chăn thu dọn để ra khỏi nhà, nhưng rất nhanh, anh liền cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

Không thích hợp……

Rất rõ ràng là có chỗ nào đó không thích hợp……

Nơi mình ở mà lại có ai xâm lấn ư?

Kiều Mạch lập tức mở hai mắt đã thấy Cố Nhan Tân ngồi xổm trên mặt đất dùng giấy vệ sinh lau chùi sàn nhà, vô cùng ra sức.

Thở nhẹ nhõm một hơi, Kiều Mạch đưa mắt nhìn lại, thật sự là không rõ đối phương đang làm cái gì, chẳng lẽ bây giờ quá sớm, muốn lau dọn nhà cho mình chăng?

“Cậu đang làm gì vậy?” Kiều Mạch nằm nghiêng ở trên giường, không nhúc nhích, cứ như vậy mà hỏi.

Cố Nhan Tân ngẩng đầu, trong lỗ mũi đều bịt hai mẩu giấy vệ sinh.

“Em chảy máu mũi.”

Kiều Mạch:……

Trên giấy vệ sinh xuất hiện màu đỏ khả nghi, xem ra đối phương thực sự nói thật, nhưng thực sự số máu trên mũi kia thì…..

Kiều Mạch đầu đầy hắc tuyến.

Cố Nhan Tân nhìn Kiều Mạch, lại cảm thấy mũi của mình phát ngứa, cậu ta vội vàng bỏ miếng giấy vệ sinh đang lau trên sàn, đi ra phía trước lấy một chiếc áo ném lên người Kiều Mạch rồi cài lại cẩn thận.

“Mặc quần áo lại đi, em sợ em nhịn không được.”

Kiều Mạch: “…… Tôi còn sợ tôi nhịn không được đấy.”

Ánh mắt Cố Nhan Tân sáng lên, một tay xé bung cúc áo sơmi mình, cúc áo “Phanh phanh phanh” bung ra: “Mau tới mau tới, đừng bởi vì em là một đóa kiều hoa mà thương tiếc.”

Kiều Mạch cười cười, từ trên giường ngồi dậy, đưa tay nhặt chiếc dép lê trên mặt đất, sau đó hướng mặt Cố Nhan Tân ném tới.

Cố Nhan Tân bắt lấy chiếc dép lê ném tới mình, nụ cười trên mặt trở nên tà khí, tràn ngập tính công kích: “Tiểu yêu tinh, anh dùng dép lê câu dẫn em sao?”

Kiều Mạch vô cùng bình tĩnh chào hỏi: “Cố Tam, buổi sáng tốt lành.”

Cố Nhan Tân đứng lên, phát hiện cái mũi của mình có chút khác thường, y đưa tay sờ soạng một chút, mặt liền biến đen. Lấy hai miếng giấy vệ sinh vứt xuống, còn tay kia ném tới sọt giấy.

“Tuy rằng em tự mình cho rằng mình là nhân cách thứ ba.” Cố Nhan Tân bước tới, rất tự nhiên giơ tay ôm eo Kiều Mạch, ấn người trước mặt vào lòng ngực mình. Y đè thấp thanh âm, tiến đến bên tai Kiều Mạch, “Nhưng anh ngàn vạn lần đừng xem em thành một người khác, chỉ cần em khống chế thân thể này, thì em chính là Cố Nhan Tân.”

Kiều Mạch:……

Có thể tạm thời cự tuyệt giao lưu với người bệnh tâm thần được không?

“Buông tôi ra.” Mặt Kiều Mạch không cảm xúc.

Ngón tay Cố Nhan Tân kéo lên theo lưng của Kiều Mạch một cách chậm rãi, vòng qua cổ nắm lấy cằm đối phương: “Anh thích kiểu lạt mềm buộc chặt sao?”

“…… Anh nên đi uống thuốc được rồi.”

Cố Nhan Tân nhíu mày, ngón cái ở trên môi Kiều Mạch mặt nhẹ nhàng cọ: “Em muốn hôn anh.”

Thân thể truyền đến một trận rùng mình nhỏ, làn da sau lưng bắt đầu nổi đầy da gà, cằm Kiều Mạch cũng trở nên hơi hơi căng thẳng.

“…… Tôi còn chưa đánh răng.”

Cố Nhan Tân đang duy trì nụ cười tà mị thì bỗng như đang vào mạng thì đứt cáp:……

“Giờ có thể buông tôi ra được chưa?” Kiều Mạch thấp giọng hỏi.

Trên mặt Cố Nhan Tân bỗng nhiên xuát hiện hai dấu hồng đỏ, ngay sau đó mặt không cảm xúc buông tay, buông Kiều Mạch ra, còn mình thì lui ra sau một bước, đứng yên bất động.

Y giương mắt nhìn Kiều Mạch, bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”

…… Cố Nhất cũng đã online rồi……

Kiều Mạch: “Ân, không s……”

“Ăn sáng chưa?” Cố Nhan Tân hỏi.

Kiều Mạch: “…… À chưa……”

Tôi vừa mới dậy, hắn không phải còn động dục đến mức hộc máu mũi bên giường hay sao, anh mới vừa rời giường thôi, còn chưa kịp ra khỏi phòng ngủ, sao có thể ăn sáng.

“Cùng nhau đi.” Cố Nhan Tân nâng nâng cằm, dẫn đầu đi đến phòng bếp.

Kiều Mạch: “…… Tôi đi rửa mặt trước.”

Kiều Mạch cũng thực sự mệt rồi, một buổi sáng thôi mà phải vận động thần kinh nhiều như vậy, khiến cho anh thiếu chút nữa hoá ngốc, cả Cố Nhị và Cố Tam đều xuất hiện, thật là khó tiêu.

Chờ đến khi anh thật vất vả rửa mặt xong, thay đổi quần áo vào phòng bếp, phát hiện Cố Nhan Tân còn cầm nồi mân mê cái gì đó, trong miệng còn nghiến răng nghiến lợi nói chuyện.

Cố Nhị: “Ai u, hẳn là nên rửa sạch gạo trước đã, hai mi thật là ngu ngốc.”

Cố Nhất: “Mi câm miệng, đồ ngốc như mi mới lấy Bản Lam Căn nấu mì gói!”

Cố Tam: “Đừng cãi nhau nữa, ta cảm thấy hẳn là nên lấy gạo bỏ vào trước.”

Cố Nhị: “Phải rửa trước chứ……”

Cố một: “Không phải đầu tiên nên đổ nước vào sao?”

Cố Tam: “Không đúng, cho gạo vào trước.”

Cố Nhất: “Hẳn là nên đổ nước vào.”

Cố Nhị: “Nhưng gạo bẩn như vậy, không rửa làm thế nào ăn.”

Cố Tam: “Mi câm miệng là được.”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch đứng ở cửa phòng bếp đã mang vẻ mặt ngốc đến không tả, quả thực là không thể hiểu nổi cái phòng bếp hỗn loạn này, bên trong chửi nhau đến hỏng bét, Cố Nhan Tân cùng hai ‘mình’ cãi nhau đến bụi bay mù mịt, đứng ở ngoài mà còn cảm thấy ngụt ngàn khói bụi.

May măn Kiều Mạch đã luyện thành quen, lúc này cũng chỉ bình tĩnh cười: “Ha, mấy người bàn luận thật náo nhiệt a.”

Cố Nhan Tân quay đầu nhing: “Kiều Mạch, anh tới vừa lúc, anh nói ba người ai nói đúng?”

“…… Tôi cảm thấy trước nên rửa gạo một chút, sau đó…… Được rồi, để tôi đi.” Kiều Mạch đầu đầy hắc tuyến.

Kiều Mạch lấy gạo rửa, thêm nước, sau đó bật bếp, cứ thế không quản nó nữa.

“Chỗ tôi không có đồ ăn, nấu cháo cũng vô dụng.” Kiều Mạch nhìn Cố Nhan Tân, “Chẳng lẽ đến lúc đó ăn cháo trắng?”

“Em nhớ là mình có mua.” Cố nhan tân nói, “Để em đi lấy.”

“Được rồi.”

Cố Nhan Tân vốn dĩ đã xoay người, lại quay đầu lại: “Anh đừng có lấp kín cái lỗ đấy.”

Kiều Mạch: “…… Tôi không lấp……”

Cố Nhan Tân xoay người chui qua cái lỗ, một lát sau quay lại, đứng ở cửa phòng bếp bất động.

“Anh làm cái gì vậy?” Kiều Mạch có chút nghi hoặc.

Cái người này lại muốn gây chuyện gì nữa vậy?

Cố Nhan Tân nghĩ nghĩ, nói: “Thức ăn của em, của hắn và của y, ý kiến có chút không thống nhất.”

Kiều Mạch:……

“Tôi muốn ăn cháo và rau dưa.” Mặt Cố Nhan Tân không cảm xúc.

“Đại gia đây muốn ăn canh trứng gà.” Cố Nhan Tân manh manh trả lời.

“Tôi muốn ớt tiêm tôm khô.” Cố Nhan Tân khí phách đáp lại.

Kiều Mạch: “A a a a a a Tôi cũng muốn điên luôn rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi