NGƯỜI YÊU TÔI LÀ BỆNH NHÂN TÂM THẦN

Cẩm Nam thật chưa thấy người nào cố chấp đến gần như điên cuồng giống Du Huyền Tư. Anh tức giận, vừa đo nhiệt độ cho hắn vừa lạnh lùng trách cứ: “Cậu gây ra phiền toái rất lớn cho cuộc sống của tôi.”

Du – siêu phiền phức – Huyền Tư nghe thế thì cười cười, cả người trốn vào trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt sáng trong, nhìn Cẩm Nam không chớp mắt.

Sau khi uống thuốc Cẩm Nam đưa, Du Huyền Tư rầu rĩ hỏi: “Tiểu Nam, em không thể ở chung một chỗ với anh thật à?”

Cẩm Nam không nói gì.

Một Du Huyền Tư luôn tao nhã phong độ ở trước mặt Cẩm Nam liền biến thành Du Huyền Tư nhiệt tình lấy lòng và hay làm nũng.

“Tiểu Nam ơi, Tiểu Nam à, Tiểu Nam ới.” Du Huyền Tư khàn giọng gọi tên Cẩm Nam không biết chán.

Cẩm Nam đen mặt: “Câm miệng.”

Một lúc lâu sau đó Du Huyền Tư vẫn không nói gì thêm. Khi Cẩm Nam cảm thấy là lạ quay đầu lại nhìn thì thấy Du Huyền Tư treo trên môi nụ cười quỷ dị, con ngươi đen thẳm khiến người ta chẳng tài nào đoán nổi hắn đang nghĩ gì.

Cẩm Nam bị nhìn đến run cả da đầu, nói: “Du Huyền Tư, vẻ mặt ấy của cậu là sao thế?”

Du Huyền Tư nhìn Cẩm Nam không chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Cẩm Nam, chúng ta làm đi. Bị sốt bên trong chắc chắn rất nóng, anh sẽ thoải mái lắm.”

“Cút.”

Nhưng cuối cùng hai người vẫn lăn lên giường, chỉ là không phải hôm ấy.

Sau tất cả thì Du Huyền Tư cũng cua đổ Cẩm Nam, nhưng mà phần lớn nguyên nhân là do Cẩm Nam bị quấn riết đến phiền. Không chỉ một ngày mò tới những ba lần mà còn có lúc nửa đêm trèo cửa sổ lẻn vào.

Du Huyền Tư thật sự không biết như thế là phạm tội hả?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi