NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Mộ Lôi dùng dĩa múc một miếng bánh nhỏ đưa vào miệng, vị bơ thơm ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, cô lập tức hạnh phúc đến híp cả mắt.

“À, khụ —”

Cô ho nhẹ một tiếng, lắp bắp hỏi Quyền Đình: “Roi da được không ạ?”

Dường như đáp án nằm nằm ngoài dự đoán của người đàn ông. Quyền Đình nhướng mày, nhưng vẫn đồng ý ngay tắp lự: “Được.”

Cô luôn cảm thấy hôm nay anh vô cùng dễ tính, điều này khiến Mộ Lôi rất mừng.

“Còn gì nữa không?”

Quyền Đình bưng ly rượu trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm. “Không, hết rồi ạ, còn lại đều tùy vào anh.”

Nói xong cô bèn nhìn chằm chằm vào đĩa bánh, dùng dĩa chọc, mãi cho đến khi cái bánh bị chọc nát mới ăn một miếng.

“Ừ.”

Mộ Lôi đột nhiên quay sang người đàn ông đang ngồi bên cạnh, đối phương mỉm cười vui vẻ như bị cô chọc cười.

Mặt cô nóng bừng, sau đó mới nhận ra mình đã vô tình để lộ động tác nhỏ khi căng thẳng, cô ngượng ngùng quay đầu không dám nhìn Quyền Đình.

Đối phương không nói gì nữa. Giữa sự ồn ào, cô lại có thể nếm trải một chút bình yên của năm tháng.

Quyền Đình nhìn Mộ Lôi nuốt miếng bánh cuối cùng, đợi cô ngồi nghỉ chốc lát rồi mới đứng dậy đưa tay về phía cô: “Đi thôi.”

Mộ Lôi đặt tay vào lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của anh, không hỏi gì mà để Quyền Đình dẫn cô đi.

Cô đứng sau Quyền Đình, tay trái được anh nắm lấy, vóc dáng cao lớn của anh che trước người cô, mang đến cho Mộ Lôi một cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có.

Nhịp tim dần dần ổn định, cô không khỏi hy vọng thời gian đi lâu hơn, đồng thời cũng chờ mong sau khi đi đến nơi, Quyền Đình sẽ giúp cô cảm nhận được sự vui vẻ.

Bất kỳ khả năng nào xảy ra trong giây tiếp theo đều khiến cô vô cùng thích thú, nhận thức chưa từng có này khiến cô cảm thấy thỏa mãn và vững chắc.

Đầu tiên, Quyền Đình đưa cô đến khu vực bày roi và yêu cầu cô chọn một cái, Mộ Lôi chọn chiếc roi da đen giống như trong giấc mơ.

Các dải da đen giống như tua rua được buộc ở đuôi và xoắn vào giống như tay cầm.

Ngay khi cô nghĩ Quyền Đình sẽ dùng roi ở đây, anh lại tiếp tục dẫn cô đi nơi khác.

Đích đến cuối cùng là khu trói nghệ thuật số 3. Cách bố trí tương tự như khu 2 mà họ từng đến trước đây, điểm khác biệt lớn có thể là bức tường bên trái được che bằng một tấm gương cực lớn để cả thầy Kinbaku và người bị trói đều có thể nhìn rõ mọi thứ. Điểm khác biệt nữa là một mặt của khu 2 được mở ra xem như là nơi tổ chức các buổi biểu diễn, còn khu 3 chỉ mở lối đi đủ cho một người qua. Xung quanh khu 3 đều có tường chắn, chỉ một chi tiết nhỏ thôi cũng khiến tính riêng tư của khu 3 cao hơn khu 2 rất nhiều. ain

Quyền Đình đi đằng trước, lật bảng gỗ bên ngoài sang mặt đang sử dụng.

Bấy giờ Mộ Lôi mới phát hiện xung quanh khu 3 đều khá kín đáo. Mặc dù không có cửa nhưng cách vận dụng tường che khéo léo đã tăng sự riêng tư cho nơi đây. Hơn nữa, ở lối vào còn treo một tấm bảng gỗ, cô nhìn qua thì thấy tấm bảng gỗ này có một mặt ghi đang sử dụng và một mặt ghi phòng trống.

Quyền Đình đi thẳng vào khu trói nghệ thuật số 3. Trước tiên, anh đặt roi xuống, sau đó lại mang mấy cuộn dây thừng ra.

“Em có muốn trói thành hình gì không?”

Lời nói đầu giống hệt lần trước khiến cô ngẩn người, một cảm giác kỳ lạ từ dưới đáy lòng dâng lên.

“Anh cứ quyết định đi ạ.”

Mộ Lôi không do dự quá lâu, chưa đến năm giây, cô đã đưa ra câu trả lời. “Được.”

Hết chương 26

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi