NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Khoái cảm tê dại xông thẳng lên não bộ, quẩn quanh chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Mộ Lôi, cô chỉ có thể há miệng rên rỉ.

“A…”

Một giọt mồ hôi từ bên trán chảy xuống thấm vào chiếc gối mềm mại bên dưới, rõ ràng trong phòng bật điều hòa mà cô vẫn cảm thấy khô nóng khó chịu.

Cơn sóng khoái cảm càng ngày càng lên cao, tiếng rên rỉ của cô cũng càng ngày càng cao v*t, Mộ Lôi hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt lấy ga giường.

Thêm chút nữa, thêm chút nữa là có thể tới điểm thoải mái nhất.

Đôi mắt xinh đẹp nhắm nghiền, Mộ Lôi nghe tiếng thở dốc nặng nề của Quyền Đình ở đầu bên kia, tưởng tượng đến cảnh anh trêu chọc cô để mang lại nhiều kích thích cho cảm quan của bản thân.

Sau đó, trứng rung dưới thân đột nhiên ngừng lại.

Tiếng rên rỉ ướt át trong phòng cũng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở dốc khó chịu. “Quyền Đình!”

Mộ Lôi tức giận quát Quyền Đình một tiếng, lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên anh, ngay cả chủ nhân cũng không gọi.

Đã không đếm nổi đây là lần thứ mấy bị anh trêu đùa, trong lòng cô dâng lên cảm giác không cam lòng, cảm giác này làm cô hoàn toàn mất đi lý trí.

“Hửm?”

Nghe thấy giọng nói đầy nguy hiểm của anh, lý trí lập tức trở lại, ký ức bị anh xử phạt trước đây nhanh chóng được gợi lên, Mộ Lôi chỉ hận không thể cắn đứt lưỡi mình ngay lập tức.

“Em nói… Chủ nhân…”

“Tôi đã nghe thấy hết rồi, hừ.”

Tiếng cười khẽ đó làm Mộ Lôi nổi da gà, da đầu tê dại, trong lòng có dự cảm không ổn.

Quả nhiên —

“Tôi vốn yêu cầu em cấm dục một tuần. Hôm nay thấy em thể hiện rất tốt mới thưởng cho em, xem ra nô lệ nhỏ của tôi không hề biết ơn —” Anh cố tình kéo dài âm cuối.

“Hiện tại, mở video, tự đánh mình 10 cái.”

Mộ Lôi bị yêu cầu này dọa sợ tới mức ngẩn người, run rẩy xin tha: “Chủ nhân… Em sai rồi…”

“Nếu độ mạnh không làm tôi hài lòng thì thứ bảy tới, tôi không ngại giúp em đâu.”

Sau khi nói hết lời, màn hình điện thoại lập tức hiện ra lời mời gọi video. Nghe máy không? Hay là không nghe?

Rõ ràng rất muốn ấn vào ô từ chối nhưng tay phải lại mất kiểm soát ấn xuống ô chấp nhận.

Trong lòng Mộ Lôi vô cùng hoảng sợ, đợi khoảng hai giây thì được kết nối. Hình như Quyền Đình mới tắm xong, tóc anh còn hơi ẩm ướt, người mặc đồ ngủ màu đen dựa vào sô pha rộng rãi, lười biếng chống đầu tựa vào tay vịn: “Bắt đầu đi.” cat

“Chủ nhân… Em…”

Cô ấp úng, toan đấu tranh thêm chút nữa, cuối cùng vẫn bị câu nói “Bắt đầu” nhẹ tênh của Quyền Đình bác bỏ.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Mộ Lôi cảm giác mình như ngừng thở. Đầu tiên, cô vén mái tóc dài ra sau tai để lộ khuôn mặt trắng nõn, sau đó cô run rẩy giơ tay lên rồi hung hăng tát một cái vào má bên phải của mình.

Lòng bàn tay va vào mặt phát ra một tiếng “Bốp” rất vang, trên gương mặt truyền đến cảm giác đau đớn nho nhỏ, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên làm chuyện ấy nên Mộ Lôi vẫn vô thức khống chế lực tay.

Ban nãy do không dám nhìn anh mà cụp mắt, lúc này cô vừa nhấc mắt nhìn vào vẻ mặt của anh đã có cảm giác không ổn.

“Chủ… Chủ nhân…”

Từ bộ dáng nhíu mày của Quyền Đình có thể đoán ra anh không hài lòng với sức lực này, anh buông tay đang chống đầu xuống, ngồi dậy: “Em chưa ăn cơm à?”

“Nếu em không muốn đánh có thể nói thẳng, thứ bảy tôi sẽ giúp em, nhé?”

Câu nói này rõ ràng là một lời đe dọa trắng trợn, cô biết sức lực của Quyền Đình nhất định sẽ hơn thế rất nhiều.

Mộ Lôi lại nhấc tay tát vào má bên kia, sức lực lần này đã mạnh hơn trước, cô nhíu mày vì đau.

“Mạnh hơn nữa, cái thứ hai cũng không được.” Hết chương 47

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi