NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Vào tối thứ sáu, sau khi Quyền Đình đọc báo cáo của cô như thường lệ, tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộ Lôi chột dạ nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của anh phát ra từ micro: “Trước đây không cho em đủ thời gian để làm những việc này sao?”

Mặc dù không thể nhìn thấy biểu cảm của anh qua màn hình, nhưng cô có thể cảm thấy áp lực khi nghe giọng nói của anh.

Những bài tập về nhà đó không những không phải mới giao mà một số còn được thông báo từ đầu học kỳ, nhưng cô không thể chữa được thói quen trì hoãn của mình nên đã để chồng chất cho đến bây giờ mới làm.

Cô căng thẳng liếm đôi môi khô khốc, chột dạ đến mức vô thức nhẹ giọng đáp: “Có ạ… Chẳng qua bình thường em lười không làm… Cuối tuần sau phải thi giữa kỳ rồi…”

Có lẽ những lần nói dối trước đó đều có kết quả không tốt đẹp nên gần đây Mộ Lôi đã biết cách ngoan ngoãn.

Cô cảm thấy Quyền Đình nhất định có thuật đọc tâm, mỗi lần cô nói dối đều bị anh bắt được, sau vài lần bị trừng phạt thì cô cũng không dám tái phạm nữa.

“Ừ, từ giờ trở đi, mỗi tối ngoài việc báo cáo xem em đã thực sự làm theo lịch trình hay chưa, em cũng phải báo lại cho tôi biết những điều chưa được thực hiện.”

Không ngờ Quyền Đình không trách cô, ngược lại còn đề xuất cách đốc thúc cô tốt hơn.

Trong lòng cô thoáng chua xót và mềm nhũn, không biết miêu tả ra sao, ngay cả khóe mắt cũng nóng lên. Cô hít sâu một hơi, nức nở đáp: “Vâng thưa chủ nhân.”

“Tôi đâu mắng em, sao lại phải tủi thân thế?”

Đầu dây bên kia, dĩ nhiên Quyền Đình cũng nghe thấy tiếng nức nở của Mộ Lôi, anh thở dài hỏi, một bên ngẫm nghĩ xem vừa rồi mình đã nói gì khiến Mộ Lôi khóc mà ngẫm mãi cũng không ra.

“Em không tủi thân… Là, là…” “Hử?”

Bên này, Mộ Lôi lấy hết can đảm và chậm rãi nói một câu: “Là em cảm thấy… Chủ nhân đối xử với em tốt quá…”

Thấy đầu bên kia im lặng, tim cô đập như trống, tay siết chặt lấy quần áo. Phải chốc lát sau, một tiếng “Ừ” rất nhẹ, rất nhẹ truyền đến.

Âm thanh đó nhẹ đến mức làm cô nghi ngờ có phải bản thân đã nghe nhầm hay không, lại yên lặng thêm một lúc, bên kia mới chầm chậm nói một câu: “Em xứng đáng.”

Khuôn mặt người con gái nháy mặt đỏ bừng, cô không dám đoán phía sau những lời này cất chứa điều gì, bên kia cũng không đợi cô suy nghĩ đã nhắc “Em nghỉ ngơi sớm đi nhé” rồi cúp máy.

10 giờ sáng hôm sau, Mộ Lôi đứng đúng chỗ thứ bảy tuần trước và bấm chuông cửa.

Quyền Đình không hề biết rằng câu dặn dò cuối cùng “Nghỉ ngơi sớm” kia ngược lại làm cô mất ngủ, hễ nhắm mắt lại là trong đầu sẽ tràn ngập hình bóng anh.

Tiếng “Ừ” rất nhẹ rất khẽ kia, câu “Em xứng đáng” và “Em nghỉ ngơi sớm đi nhé” kia, từng câu từng chữ quanh quẩn trong đầu cô, cứ quẩn quanh mãi, lâu sau vẫn không lắng xuống. le

Lạch cạch, cửa mở, Quyền Đình khoanh tay nói với cô: “Em vào đi.” Mộ Lôi gật đầu, vội vàng theo sau anh vào cửa.

Sau khi cánh cửa dày nặng đóng lại, người đàn ông vẫn tựa vào cửa không nhúc nhích làm Mộ Lôi hoang mang.

“Em có cần tôi phải dạy lại quy định một lần nữa không?”

Thiếu nữ ngơ ngác dạ một tiếng, sau đó duỗi tay về phía sau kéo khóa váy, cởi nội y rồi dứt khoát quỳ gối bên chân anh. Bấy giờ Quyền Đình mới hài lòng bước vào phòng.

Cô nhận thấy rằng sau một vài buổi dạy dỗ, cô dường như ngày càng quen với những việc này hơn. Từ lúc bắt đầu ngượng ngùng không thôi đến bây giờ gần như không hề hần chờ.

Thói quen đúng là thứ đáng sợ, cô nghĩ thầm. “Em ăn sáng chưa?”

Quyền Đình ngồi xuống sô pha trong phòng khách, ung dung tựa lưng vào ghế và hỏi cô.

“Chưa ạ.”

“Hôm nay chúng ta ăn trưa trước đi.” Anh thoáng dừng lại: “Thời gian dạy dỗ hôm nay sẽ tương đối lâu, cũng sẽ tương đối… Hao thể lực.”

Hết chương 66

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi