NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

“Shhh —”

Anh sảng khoái thở dốc. Như được khích lệ, Mộ Lôi chống lại sự khó chịu mà nuốt xuống sâu hơn, hành động này hiển nhiên làm cho Quyền Đình vô cùng hài lòng, anh buông bàn tay đang giữ cô ra và chuyển sang vuốt ve đỉnh đầu cô.

Mộ Lôi mở to mắt, đau khổ phát hiện cho dù đã ngậm đến cuống họng thì vật khổng lồ dữ tợn kia vẫn còn một phần lộ ra bên ngoài.

Cô duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai hòn ngọc bên dưới, đôi mắt ngập nước ngước lên nhìn người đàn ông như đang hỏi anh còn muốn thêm bao lâu nữa.

“A.”

Cảm nhận được lực hút miệng cô càng ngày càng nhỏ, Quyền Đình tóm lấy gáy cô bắt đầu rút ra cắm vào, lực độ mạnh mẽ như coi cổ họng thành cái miệng xinh xắn bên dưới vậy.

“Ô…” Mộ Lôi nức nở trước động tác của anh, nước mắt chảy dài trên má, nhìn thấy mà thương.

Người đàn ông lại ấn gáy cô ra vào thêm mười mấy cái mới chịu giải phóng vào trong miệng, dòng chất lỏng nóng rực chợt tuôn ra làm Mộ Lôi ho sặc sụa.

“Nuốt vào.”

Mộ Lôi còn ngậm thứ kia của anh nên không thể trả lời mà chỉ đành gật đầu, sau đó nuốt thứ trong miệng xuống. Tinh d*ch của anh thoang thoảng mùi tanh, ngoài ra không có mùi lạ nào khác.

“Nô lệ nhỏ, em làm tốt lắm.”

Anh hài lòng cong môi, vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô. “Cảm ơn chủ nhân.”

Mộ Lôi cảm thấy có lẽ bản thân bị điên rồi. Khi trông thấy nét mặt hài lòng của anh, cô chợt cảm thấy dẫu mình có làm gì thì đều đáng giá, thậm chí sau khi anh thu tay về còn kề mặt cọ cọ.

Quyền Đình bị động tác như cún con của cô chọc cười, anh thích thú xoa bóp mặt cô.

Sau thời gian ăn trưa và nghỉ ngơi là hoạt động chính của hôm nay.

Mộ Lôi vừa bất an lại phấn khích quỳ giữa phòng dạy dỗ, lần này cô buộc tóc sớm, mái tóc dài buộc sau lưng thành một quả bóng xinh xắn và dễ thương. cur

Người con gái trần truồng quỳ gối trên tấm thảm mềm mại, bước chân Quyền Đình ở phía sau chậm rãi tới gần.

“Lại đây.”

Nhận được mệnh lệnh, Mộ Lôi bò tới sau người anh, nhắm mắt theo anh đi tới điểm treo đằng trước.

Từ lúc nhận chủ đến giờ, Quyền Đình chưa hề trói cô. Hình ảnh ướt át trước đây chợt hiện lên trong đầu, cảm giác lâu không gặp làm dòng máu trên khắp cơ thể sôi sục.

Nhìn ra sự hưng phấn trên mặt thiếu nữ, anh nhẹ nhàng nói: “Đứng lên.”

Cô chậm rãi đứng lên, do quỳ trong thời gian dài nên đứng không vững, Quyền Đình đứng sau đỡ lấy cô.

“Em đứng cho vững.” “Vâng thưa chủ nhân.”

Người đàn ông ngồi xổm xuống, cầm một chiếc gậy màu đen để cố định hai chân cô, đảm bảo rằng cô không thể tự ý khép chân. Sau đó, anh lấy một bó dây thừng nhỏ cố định hai tay cô vào lưng và buộc lại, giơ nó lên qua bả vai rồi buộc vào điểm treo.

Tư thế này khiến Mộ Lôi nghiêng người về phía trước, Quyền Đình lại lấy một cái vòng cổ không quá chặt nhưng khá nặng đeo vào cổ cô. Hiện tại, cô sẽ rất khó khăn nếu muốn ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên Mộ Lôi đeo vòng cổ. Tuy không quá chặt song nó lại có cảm giác ấm áp vững chắc, cảm giác… Thuộc về ai đó, giống như tuyên bố mình và vòng cổ đều là vật sở hữu của chủ nhân vậy.

Phải nói rằng Quyền Đình trói vô cùng khéo léo, anh treo hai tay của Mộ Lôi lên một độ cao vô cùng xảo quyệt. Nếu cô kiễng chân thì dây thừng trên tay sẽ lỏng ra, có thể giúp đôi tay nhức mỏi nhận được chút thời gian ổn định lại.

Nhưng chỉ cần cô đặt chân xuống đất thì dây thừng trên tay sẽ siết thật chặt. Hết chương 68

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi