NGƯỠNG VỌNG – THÍCH LÔI

Hai người bước vào cửa hàng, một nhân viên trang điểm tinh tế đi tới chào hỏi, trên mặt mang theo nụ cười, nhìn thẳng vào Quyền Đình, tình ý trong mắt gần như lộ ra ngoài. Ánh mắt đó làm trong lòng Mộ Lôi dâng lên cảm giác khó chịu không thể giải thích.

“Anh chị muốn tìm kiểu dáng nào?” “Chúng tôi tự xem là được.”

Trong lòng cô hơi bực bội nên giọng điệu cũng không tốt lắm, cô kéo Quyền Đình sang một bên.

Ngoài dự đoán của cô, hiện tại trừ họ ra thì còn có khoảng ba bốn nhóm khách hàng trong cửa hàng. Hai đôi người yêu, còn đâu là những nhóm nhỏ nữ sinh. Tiếng trò chuyện ồn ào khiến cả cửa hàng náo nhiệt, đặc biệt là sau khi họ bước vào cửa hàng này, tiếng trao đổi càng trở nên lớn hơn.

Trước ánh mắt đánh giá không chút che giấu của các cô gái nhỏ, Mộ Lôi càng mất tự nhiên, cô tiến đến bên cạnh Quyền Đình thì thào nói: “Thưa ngài, chúng ta đi chỗ khác đi?”

“Chẳng phải em muốn dạo trong này sao?”

Cô khóc không ra nước mắt, tóm lại không thể nói ban nãy bản thân chỉ bừa đúng không?

“Bộ này thế nào?”

Đi chưa được mấy bước, Quyền Đình chỉ vào một bộ đồ ngủ màu đen bày trên tường. Nó có thể tạm coi là một chiếc áo hai dây, phần đầu ngực trống rỗng, những bộ phận khác được che bằng vải voan màu đen và bên dưới chỉ có quần lọt khe. Đây thực sự là một bộ đồ ngủ che như không che.

“Chủ nhân thích là được ạ.”

Mộ Lôi lặng lẽ đổi cách gọi, cô ghé sát tai Quyền Đình thì thầm, chỉ hy vọng anh nhanh chóng chọn đồ rồi sớm rời khỏi đây.

Vừa dứt lời, máy mát xa trong hang cốc đã yên tĩnh được một lúc đột nhiên lại bị bật lên, Mộ Lôi không khỏi phát ra một tiếng rên khẽ, ngay sau đó nhanh chóng mím môi.

“Ưm —”

“Xin lỗi, tôi trượt tay.”

Đôi mắt đen của Quyền Đình hiện lên nụ cười hứng thú, anh dắt cô đi lên phía trước.

Mộ Lôi nắm lấy cánh tay anh và hỏi với một tia hy vọng yếu ớt: “Vậy thì ngài có thể tắt đi được không ạ?”

“Không được, em thế này đáng yêu hơn nhiều.”

Đáng yêu? Định nghĩa về đáng yêu của anh thật khác người thường.

Mộ Lôi căm giận liếc anh một cái, khẽ giãy giụa, cuối cùng không nói lời nào mà ngoan ngoãn cuộn tròn trong vòng tay anh.

Động thái này đã gây ra một tiếng hét nhỏ từ nhóm các cô gái đang theo dõi họ. “A a a cái anh kia vừa dịu dàng lại đẹp trai quá!”

“Đúng là bạn trai nhà người ta!”

Mộ Lôi không có thời gian để phân tâm vào những cuộc thảo luận đó, toàn bộ sức lực của cơ thể cô được sử dụng để chống lại sự trống rỗng của cơ thể.

Dục vọng vừa được dập tắt lập tức bị sự rung nhẹ đốt cháy, giống như củi khô gặp phải ngọn lửa lớn, lập tức thiêu đốt lý trí của cô.

“Cái này thế nào?”

“Ngài quyết định là… Ưm!”

Chưa nói hết lời, mát mát xa lại tăng lên một nấc làm cơ thể nhạy cảm của cô nháy mắt đạt tới cao trào.

“Ư… Đừng mà… Xin ngài…”

Mộ Lôi bị khoái cảm mãnh liệt xâm chiếm, cả người cúi xuống, hai tay siết đến trắng bệch, cắn chặt môi dưới vì sợ chỉ cần thoáng thả lỏng sẽ khiến cô buột miệng phát ra tiếng rên rỉ.

Chiếc quần lót mỏng không thấm được lượng nước lớn phun ra, dịch thể chảy dài xuống cặp đùi trắng nõn mềm mại, cô kẹp chặt hai chân để cố ngăn không cho chất lỏng chảy xuống.

Khoái cảm càng ngày càng mạnh, cô ngồi xổm người xuống, hai mắt đỏ bừng. Cô nhìn thấy nhóm nữ sinh đang nhìn mình với vẻ mặt bối rối, những ánh mắt xung quanh mang đến cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến cô lại lên đỉnh.

“Ưm…”

Mộ Lôi duỗi tay ôm chặt cẳng chân Quyền Đình, dùng ánh mắt van nài cầu xin người đàn ông buông tha cho cô.

Đương khi cô thật sự không chịu nổi mà bật khóc, máy rung trong cơ thể chợt dừng lại. Cô thở hổn hển, trái tim đập nhanh như muốn bắn ra ngoài, tiếng tim đập đánh mạnh vào màng nhĩ giống như tiếng trống gõ mạnh vào tai.

Hết chương 83

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi