NGUY HIỂM LẠI MÊ NGƯỜI

Editor + Beta: Mon

Càng lúc sắc trời càng tối dần, ngay cả âm thanh của gió cũng trở nên rõ ràng.

Hai người rơi vào khoảng giằng co.

Sơ Nhuế biết mình không có nghe lầm, nhưng cô mong rằng thà mình nghe lầm. Suy nghĩ trở nên rối loạn, không tìm được cửa ra.

Cô thậm chí không cách nào nhìn thẳng ánh mắt của Giang Hàn Úc, ánh mắt hắn nóng bỏng nhưng trong trẻo lạnh lùng, nóng bỏng nhưng khắc chế, làm cho cô thiếu chút nữa không chịu nổi.

Sơ Nhuế nghiêng đầu, tránh ánh mắt hắn, lông mi dài động đậy mấy cái: " Tôi sẽ không tin."

Cái gì mà có yêu hay không, cô không tin.

" Không sao cả, sau này em sẽ từ từ biết." Giang Hàn Úc rất có kiên nhẫn nói.

Sơ Nhuế liếc mắt nhìn hắn, hai tròng mắt kiên định, ý tứ kháng cự rất rõ ràng.

" Không có sau này---- tôi một chút cũng không muốn biết."

Giang Hàn Úc bỗng nhiên cười một chút, môi mỏng nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong, không phân biệt rõ nụ cười thật giả. Hắn hỏi: " Chắc chắn không đi cùng tôi?"

Sơ Nhuế không do dự: " Chắc chắn."

Mấy giây sau, Giang Hàn Úc đột ngột nói: " Tiệm sửa xe nhà bạn em kia làm ăn cũng không tệ lắm."

Sơ Nhuế trong nháy mắt cảnh giác: " Anh có ý gì?"

" Không có ý gì, tôi chỉ là đang nghĩ, nếu như chính bọn họ tự lo thân mình còn không xong, sẽ nhận em ở nhà bọn họ sao?"

Giang Hàn Úc vẫn cười, không đau không nhột.

" Sơ Nhuế, tôi biết em không có chỗ nào để đi. Tình trạng kinh tế không cho phép em ở khách sạn, em còn không mướn nổi phòng trọ. Còn hơn một tháng nữa em mới có thể trở lại trường, cho nên hơn một tháng này, em định ở đầu đường xó chợ?"

Đáy lòng Sơ Nhuế hơi run lên, tay không khỏi rũ xuống nắm chặt hai bên quần, một trận lại một trận phát lạnh. Giang Hàn Úc nói không sai, cô quả thật không có chỗ nào để đi. Mỗi một chữ hắn nói đều đúng, hắn so với cô còn hiểu tình trạng hiện giờ của cô hơn.

Giang Hàn Úc híp mắt nhìn Sơ Nhuế, như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay anh.

" Tôi làm sao có thể để cho em ở đầu đường xó chợ, nghe lời, cùng tôi trở về."

" Đây là lựa chọn tốt nhất của em."

Giọng hắn càng ôn tồn, đáy lòng Sơ Nhuế lại càng tích tụ thêm một ngọn lửa.

" Tôi sẽ không đi theo anh, anh không cần uy hiếp tôi."

" Tôi không có uy hiếp em, tôi chỉ là cho em cơ hội lựa chọn."

Giang Hàn Úc không dùng thủ đoạn cứng rắn, không có công khai cưỡng bách Sơ Nhuế, như theo lời hắn nói, hắn đúng là cho cô lựa chọn.

Chẳng qua, hắn chỉ cho đúng một lựa chọn.

Sơ Nhuế không còn đường khác để đi.

" Buổi sáng anh cố ý để tôi đi chính là vì bây giờ."

Sơ Nhuế vào lúc này rốt cuộc suy nghĩ đã rõ ràng: " Anh muốn tôi chủ động lựa chọn về cùng anh, tự nguyện ở lại."

Giang Hàn Úc nhìn Sơ Nhuế ở khoảng cách rất gần, không chút che giấu đáp: " Em rất thông minh."

Thông minh.

Sơ Nhuế tự cười nhạo.

Cô không thông minh, mà là vừa ngu vừa nát. Ngay cả lúc nào bị Giang Hàn Úc để mắt tới còn không biết.

Người đàn ông này bề ngoài lịch sự, bỏ đi lớp ngụy trang, hắn chính là người bị bệnh thần kinh. Hắn giống như người tâm tình bất định, cái gì cũng không quan tâm, chớ đừng nhắc tới quan tâm sống chết của người khác. Cho nên hắn vừa nói để cho Sư Âm nhà cô tự lo còn không xong, có lẽ... sẽ là thật.

Hắn thật sự việc gì cũng có thể làm ra.

Sơ Nhuế không dám đánh cược, cô không muốn liên lụy bạn cô.

Nhưng là, cô thật sự chỉ có thể lựa chọn cùng hắn trở về sao?

Chỉ có thể như vậy sao?

" Em yên tâm, tôi sẽ không làm gì em, em chỉ cần ở lại bên tôi, những chuyện khác, tôi sẽ không cưỡng ép em."

Hắn nhìn ra Sơ Nhuế có chút do dự, Giang Hàn Úc chủ động đảm bảo.

Trong lòng Sơ Nhuế lay động, cảnh giác nhìn ánh mắt Giang Hàn Úc: " Anh có thể đảm bảo?"

Giang Hàn Úc khẽ mỉm cười, đưa tay nhẹ vén sợi tóc bị gió thổi loạn của Sơ Nhuế, không nhanh không chậm nói: " Cưỡng ép người khác cùng phát sinh quan hệ, đây là một hành vi phạm tội. Tôi không muốn đi ngồi tù."

" Huống chi, tôi có thời gian và kiên nhẫn chờ em."

-

Sơ Nhuế cuối cùng lựa chọn trở về cùng Giang Hàn Úc.

Đúng hơn, đây không phải lựa chọn của cô, mà là cô không còn lựa chọn nào khác.

Trước khi đi, Sơ Nhuế cùng Sư Âm tạm biệt.

Sư Âm không biết rốt cuộc Sơ Nhuế và Giang Hàn Úc nói cái gì, cô không khuyên được Sơ Nhuế, chỉ có thể nhìn cô rời đi, trong lòng lo lắng sợ cô sẽ xảy ra chuyện.

Trên đường trở về biệt thự, Sơ Nhuế và Giang Hàn Úc chia nhau ngồi hai bên phía sau, một đường không nói chuyện.

Xe chậm rãi tiến vào sân biệt thự, cổng sắt chạm khắc đã bị hủy bỏ, các công nhân đang gấp rút lắp bộ cổng mới.

Sơ Nhuế chợt nhớ tới bắp chân bị thương, không khỏi cúi đầu nhìn xem.

Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy, sau đó mí mắt vén lên, liếc nhìn ngoài cửa xe:" Yên tâm, thứ làm em bị thương, tôi sẽ không giữ lại."

Sơ Nhuế bất ngờ không kịp đề phòng có chút đình trệ, một hồi nói không ra lời.

Trong biệt thự, dì Vương đã chuẩn bị xong bữa tối. Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, Sơ Nhuế một ngày không ăn thứ gì thế nhưng lại không có khẩu vị.

Cô xách rương hành lý muốn lên lầu trở về phòng, dì Vương chủ động tới, xách hành lý hộ cô. Dì Vương đối với việc cô trở về không thấy kinh ngạc, như là đã sớm biết.

Ngược lại Sơ Nhuế da mặt mỏng, cô cảm thấy có chút ngại ngùng. Buổi sáng một câu không nói liền chạy, bây giờ lại bị Giang Hàn Úc đón về... Bọn họ " ám độ trần thương" đại khái đã bị phát hiện.

Trở về phòng cũ, cửa phòng mở ra, Sơ Nhuế đứng ở cửa, không có đi vào.

Cái này tựa hồ không phải phòng cô.

Phòng cô bây giờ chiếc giường nhỏ đã bị đổi thành giường lớn hai người, ga trải giường cũng bị đổi một bộ mới.

" Dì Vương à, này..."

" Dạ, đây là tiên sinh phân phó. Phòng bên cạnh hôm nay đã được sửa sang thành phòng để đồ, sau này quần áo có thể để sang bên đó."

Sơ Nhuế bối rối mấy giây: " Có ý gì?"

Dì Vương cười cười, nói: " Tiên sinh nói, nơi này bắt đầu từ hôm nay chính là phòng ngủ của hai người."

"..."

Phòng ngủ bọn họ??

Bọn họ ở chung???

Giang Hàn Úc tên lừa gạt này!!! Nói sẽ không làm gì cô---

Sơ Nhuế phát giác mình bị lừa, rơi vào bẫy của Giang Hàn Úc, lập tức xoay người rời đi.

Vừa mới quay đầu lại, cô liền đụng phải tầm mắt Giang Hàn Úc.

Dì Vương thức thời rời đi trước, lưu lại Sơ Nhuế đứng ở cửa phòng.

Giang Hàn Úc như là mệt mỏi, đôi mắt nhiều phần nhu hòa uể oải. Chậm rãi đi tới bên người Sơ Nhuế, nhìn trong phong một cái, giơ tay lên cổ nới lỏng cà vạt, lên tiếng hỏi: " Có thích không?"

ASơ Nhuế trợn mắt nhìn hắn: " Anh tên lừa gạt này!"

Tên lừa gạt?

Chân mày nho nhỏ của Giang Hàn Úc nhíu lại một chút, " Hử?"

" Anh đảm bảo sẽ không làm gì tôi, kia tại sao còn muốn cùng tôi ngủ chung một phòng?"

Giang Hàn Úc giật giật môi, hỏi ngược lại: " Ngủ một phòng liền biểu đạt tôi sẽ làm gì em?"

Sơ Nhuế bị nghẹn lại một chút, sau đó cô không cam lòng yếu thế nói: " Tôi là người trưởng thành, lại không phải người ngu, cô nam quả nữ ngủ một gian phòng nằm một cái giường, chỉ đơn thuần đắp chăn nằm ngủ sao?"

Không khí bỗng nhiên an tĩnh mấy giây.

Giang Hàn Úc đột nhiên cười ra tiếng.

" Tôi tự có lòng tin đối với tôi, em đối với chính em lại không có lòng tin?"

"..." Sơ Nhuế lần nữa bị nghẹn không nói ra lời.

Không khỏi không thừa nhận, đây là một người đàn ông rất thông minh, mỗi một câu nói đều có thể lấy mạng cô.

Cô thật giống như là vật trong lòng bàn tay hắn, bị hắn cầm nắn gắt gao.

" Tôi ngủ phòng khách."

" Phòng khách đang lúc sửa lại."

" Vậy tôi ngủ phòng mẹ tôi."

Lúc này Giang Hàn Úc không có lên tiếng đáp lại.

Sơ Nhuế cho là hắn ngầm thừa nhận, đẩy rương hành lý đi đến hành lang bên kia, dừng trước cửa phòng của Lương Vận Bạch.

Cô đưa tay chuyển động tay nắm cửa, nhưng phát hiện cửa bị khóa, căn bản mở không ra. Liên tục thử mấy lần, xác nhận cửa thật sự bị khóa, Sơ Nhuế tức tối quay đầu, trợn mắt nhìn Giang Hàn Úc đang an tĩnh một bên xem trò vui.

Giang Hàn Úc đứng đó nhìn cô, tự tiếu phi tiếu, cái gì cũng không nói, ý tứ cũng đã rất rõ ràng.

Sơ Nhuế không còn lựa chọn khác.

Cái cô có thể chọn, đều phải hắn cho mới được.

-

Ban đêm hạ xuống.

Đêm qua mưa như thác đổ, tối nay lại quang đãng, những ngôi sao nhỏ li ti lấp lóe giữa bầu trời tối đen như mực.

Giang Hàn Úc buổi tối có chút bận bịu, ăn bữa tối đơn giản rồi đi ngay thư phòng, hình như là đang họp.

Vừa nãy có người mang đến âu phục và giày da, với lại đưa cho hắn một ít văn kiện cùng tài liệu.

Bữa tối Sơ Nhuế ăn một mình, thừa dịp Giang Hàn Úc bận rộn, cô xuống lầu ăn cơm, lại trở về phòng tắm, thay  bộ quần áo dài tay. Cái thời tiết này mặc áo sơ mi quần jean thật sự có chút nóng, cũng may là trong phòng nhiệt độ tương đối mát.

Sơ Nhuế lớn như vậy, chưa từng ngủ cùng đàn ông trong một căn phòng, chớ nói chi là một cái giường. Cô không khỏi nghĩ, tối nay cô chạy không thoát đi.

Trừ võ trang đầy đủ bên ngoài, cô phải mau nghĩ biện pháp nữa.

Vải thưa băng bó chỗ bắp chân vì tắm nên bị ướt, có chút vết máu màu đỏ thấm ra. Sơ Nhuế ngồi ở mép giường, dè dặt đem ống quần jean kéo lên tới đầu gối, muốn gỡ vải thưa ra.

Cái vết thương này không biết là ai thay cô xử lý, cô cũng không biết vết thương rốt cục có nghiêm trọng hay không.

Đang lúc toàn bộ tinh thần tập trung, cửa phòng bị đẩy ra.

Sơ Nhuế nghe được tiếng vang ngẩng đầu nhìn sang, con ngươi màu nâu ngoài ý muốn thoáng qua vẻ sợ sệt.

Giang Hàn Úc đi tới, cầm trên tay một hộp thuốc nhỏ.

Tựa hồ là thần giao cách cảm, hắn lại biết giờ phút này cô đang làm gì, cần gì.

Người đàn ông đại khái vừa mới làm việc xong, mắt kính trên sống mũi còn chưa tháo xuống. Ống tay áo sơ mi xắn ngay ngắn tới bắp tay, cổ áo mở cả hai nút áo, thêm mấy phần lười biếng hấp dẫn.

Anh xách hộp thuốc đi tới bên cạnh Sơ Nhuế, đan đầu gối ngồi xuống, mở hộp thuốc, từ bên trong lấy ra một cây kéo nhỏ.

Sau đó, anh dùng cái tay khác, nhẹ nhàng cầm mắt cá chân Sơ Nhuế.

Hơi lạnh đầu ngón tay đối lập với lòng bàn tay ấm áp, ở thời điểm Sơ Nhuế bị chạm phải kia, người cô không nhịn được run lên một cái.

Trì trệ hồi lâu, rốt cuộc cô nhớ tới cô phải cự tuyệt.

Cơ thể cô vừa định động, liền nghe Giang Hàn Úc thanh âm nhu hòa thong thả, giống như đang dỗ trẻ con: " Đừng động, cẩn thật cắt phải chân."

Sơ Nhuế cứng ngắc, không dám động đậy.

Ánh đèn êm dịu, cô ngây ngẩn nhìn Giang Hàn Úc nghiêm túc giúp cô cắt vải thưa, trong lòng không biết có cảm giác gì.

Thời khắc này hắn có chút ôn nhu. Cô chưa từng được người nào đối xử dịu dàng như vậy.

Nhưng rất nhanh, Sơ Nhuế liền lấy lại tinh thần, cố ý lạnh lùng nói: " Anh không cần đối tốt với tôi, tôi sẽ không cảm kích."

Giang Hàn Úc không có trả lời, cây kéo nhẹ nhàng cắt ra từng lớp vải thưa.

Vào lúc vải thưa được gỡ ra, Sơ Nhuế không nhịn được nhíu mày " Tê " một tiếng.

Lúc này, anh mới ngẩng mặt nhìn cô, tròng mắt như là đang cười: " Còn biết đau, lần sau đừng có đụng nước."

Sơ Nhuế có chút không phục, cúi đầu xem vết thương, có chút bị dọa sợ. Đây là lần đầu tiên nhìn cái vết thương này, nói chung, rất xấu rất khó nhìn. Cộng thêm vừa mới đụng nước, vải băng bị ướt thấm vào càng thê thảm không nỡ nhìn.

Xem ra là sẽ lưu lại sẹo.

" Yên tâm, tôi sẽ không để em có sẹo."

Giang Hàn Úc phảng phất như đọc được suy nghĩ của Sơ Nhuế.

Sơ Nhuế kinh ngạc hơn, chợt nhớ tới câu nói buổi sáng của hắn kia, lập tức từ trong tay hắn rút chân mình về, phòng bị nhìn hắn.

Giang Hàn Úc ôn hòa cười, đón ánh mắt cảnh giác của Sơ Nhuế, chậm rãi đứng dậy. Hắn nghiêng người, cách cô càng ngày càng gần.

Sơ Nhuế không chịu, nghiêng về sau, Giang Hàn Úc cũng tiến tới theo, hai cánh tay để hai bên cơ thể cô.

Khí tức phái nam nguy hiểm bỗng nhiên đến gần, Sơ Nhuế kháng cự nghiêng đầu tránh qua một bên.

Mà lúc này, Giang Hàn Úc dừng lại cách gò má cô mấy cm, quay sang bên tai cô, thủ thỉ: " Tôi có nói qua, thân thể em xinh đẹp như vậy, ngã để lại sẹo thật đáng tiếc."

" Em là của tôi, tôi nhất định sẽ làm cho em hoàn mỹ không tỳ vết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi