NGỤY TRANG HỌC TRA

Đồn cảnh sát thị trấn Hắc Thủy thuộc thành phố B.

“Người giám hộ của Tạ Du?”

“Tôi là mẹ của cháu.” Cố Tuyết Lam bối rối đứng trong cục cảnh sát, “Con tôi không sao chứ, có bị thương không? Muốn đòi bao nhiêu tiền thuốc men? Bao nhiêu cũng được, chỉ cần có thể lập tức thả thằng bé.”

Nữ cảnh sát không buồn ngẩng đầu, thành thạo rút ra một tờ giấy từ cặp tài liệu bên phải vỗ lên mặt bàn: “Chuyện này nói sau, điền vào đơn trước đã.”

Một lúc sau, chờ nữ cảnh sát làm xong chuyện đang dở, cô ta mới đóng nắp bút, ngẩng đầu nói: “Con của chị rất lợi hại, một người đấu với năm người còn đánh lại người ta, các vết thương đều không để lại dấu vết nên đi bệnh viện khám cũng không ra.”

Cố Tuyết Lam cứng ngắc cả người, không biết nên bày ra biểu tình gì.

Nữ cảnh sát nhìn chằm chằm cô, thuận miệng hỏi: “Nhà chị không phải người địa phương?”

Cố Tuyết Lam nói: “Chúng tôi... Là người thành phố A.”



Tình tiết vụ ẩu đả lần này của Tạ Du cũng không tính là nghiêm trọng, mặc dù mấy tên đàn em báo cảnh sát kia luôn miệng kêu đại ca nhà mình bị ức hiếp như thế nào, bị quật xuống sàn đánh tơi bời ra sao, mấy vị cảnh sát phụ trách ghi lại lời khai vẫn không thôi nghi ngờ.

Họ từng tiếp rất nhiều cuộc gọi báo cảnh sát, nhưng lần đầu tiên gặp phải kiểu “người bị hại” này: tóc ổ gà đủ loại màu sắc, bông tai khoen mũi, người nào người nấy nồng nặc mùi khói thuốc, tay trái xăm Thanh Long bá đạo, tay phải thì xăm hình Bạch Hổ. Nhưng đặc biệt hơn khi tra cứu số thẻ căn cước lại phát hiện ra đám người này đều là thành phần thanh thiếu niên hư hỏng từng có tiền án tiền sự.

“Sự việc các cậu nói là thật?”

“Là thật là thật, tuyệt đối là thật, đến giờ đại ca của chúng tôi còn chưa đứng được kia kìa.”

Thế là bọn họ lại dời mắt về phía gã đàn ông ngồi trên ghế salon phòng nghỉ có bộ mặt khó lòng ưa nổi, trên cổ còn treo một cái “xích chó” bằng vàng lủng lẳng, gã đang ôm bụng không ngừng rên rỉ: “Đau chết mất, ái chà chà… Thật đúng là khi dễ người tử tế, trẻ con bây giờ sao lại như vậy… Đau quá đau quá, nói chuyện thôi cũng đau.”

“…”



Cố Tuyết Lam điền xong đơn, ký tên mình xuống góc phải.

Nữ cảnh sát nói: “Được rồi, cô ngồi đây chờ, con cô chưa thẩm vấn xong đâu.”

Cố Tuyết Lam siết chặt túi xách, cô không muốn nán lại đây lâu hơn nữa: “Còn chưa thẩm vấn xong?” Nhận được điện thoại, cô đã lập tức từ thành phố A chạy tới, trọn vẹn chỉ hai giờ đi đường.

Nữ cảnh sát liếc nhìn cô: “Khẩu cung hai bên chưa thống nhất.”



Trong phòng thẩm vấn.

Tạ Du lặp lại lần thứ ba: “Cháu không có đánh ông ta.”

Hổ ca ngồi trong này hai giờ không dài cũng chẳng ngắn, nhưng đã thể nghiệm được nhân sinh biến ảo khó lường thế nào, cũng cảm nhận được cảm giác đau trứng đến tột cùng có tư vị ra sao. Ông nhãi con mới lên cấp ba này vừa tặng gã một bài học – cái gì gọi là không biết xấu hổ.

Gã đang ngồi đối diện Tạ Du, bàn rất lớn, gã vỗ bàn cái bộp, thả họng gầm thét như thể muốn lật tung nóc nhà: “Con mẹ nhà mày! Cảnh sát! Nó nói láo!”

Cảnh sát kia cũng không dễ chọc, phụ trách quản lý cả một khu vực tại phố Hắc Thủy này, tính tình cũng bị mài thành sắc bén: “Chửi bới cái gì, ngồi đàng hoàng cho tôi, còn ra thể thống gì nữa! Không làm được thì cút ra ngoài, đã cho anh mở mồm chưa.”

Hổ ca bất đắc dĩ ngồi xuống.

Cảnh sát quay đầu nhìn “thiếu niên yếu đuối” đối diện Hổ ca, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn hẳn: “Tạ Du đúng không? Cậu đừng sợ, có chúng tôi ở đây, gã không dám làm gì cậu đâu.”

Tạ Du yên tĩnh yếu ớt lại vô cùng nhu thuận lễ phép nói: “Cảm ơn chú cảnh sát ạ.”

Hổ ca tức giận hận không thể lao qua cái bàn bổ nhào đến trước mặt cậu, xé rách mặt nạ dối trá của thằng nhóc này: “Mẹ nó mày đừng đóng kịch, người bị đánh là tao đấy, tao mới là người bị hại!”

Cảnh sát dùng tập tài liệu vỗ vỗ cái bàn: “Anh mà nhao nhao lên lần nữa thì cút ra ngoài cho tôi! Nhìn xem anh dọa con nhà người ta thành dạng gì rồi!”

Tạ Du nhân đó phối hợp run rẩy một chút, giả bộ như vừa bị xã hội đen hù dọa, mặc dù kỹ năng diễn xuất hoàn toàn không có tâm nhưng mang lại hiệu quả rõ rệt.

Giả, đều là giả! Chúng mày mù hết rồi!

Hổ ca gầm thét trong lòng.

Thằng này đến tột cùng là yêu ma quỷ quái phương nào! Mới tí tuổi đã biết khoác da dê rồi!

Tao đệt rõ ràng nó chính là một con sói!



Lúc Tạ Du được thả thì trời đã sắp tối, không chịu một chút trách nhiệm nào, còn thu được kết quả mỹ mãn.

Nhóm bác gái trong khu bán buôn thêm mắm rồi lại dặm muối, Hổ ca giữ vững tội danh, thương thế trên người cũng bị nhận định là “trời mới biết bị ai đánh chỗ nào”, không thể không nộp phạt năm trăm đồng, còn phải viết giấy cam đoan, kiểm điểm sâu sắc thề không bao giờ được gây sự với quần chúng nhân dân phố Hắc Thủy nữa, triệt để thay đổi, lần nữa làm người.

Hổ ca ngồi chổng mông, gục xuống bàn, tay cầm quyển từ điển Tân Hoa, từ nào không biết phải lật dò từng tí một, bọn họ còn không cho gã ghép vần nữa.

Có thể nói là một quãng thời gian vô cùng nhục nhã trong nhân sinh của gã.

Tạ Du ra khỏi phòng tự dưng bị Hổ ca gọi giật lại.

Cảnh sát nắm gậy trong tay, vào trạng thái đề phòng, nghiêm nghị cảnh cáo: “Trần Hùng Hổ! Anh định làm gì.”

“Tôi nào dám, anh áp tải tôi thế này tôi còn làm được gì nữa, chỉ muốn hỏi nó mấy câu thôi.” Nói xong, Hổ ca nhìn chằm chằm Tạ Du, chưa từ bỏ ý định hỏi, “… Mày thuộc phe nào?”

Tạ Du dừng bước, dùng ánh mắt phức tạp, nói chung là như trông thấy đồ ngu mà nhìn gã.

Hổ ca lại hỏi lại lần nữa, không buông tha: “Rốt cuộc mày thuộc phe nào?!” Gã cảm thấy thế lực đứng sau thằng nhóc này không hề đơn giản, dù sao cũng phải biết rõ lần này mình chọc phải vị thần tiên nào chứ, chết cũng phải chết một cách rõ ràng.

Tiếp nhận ánh mắt sáng rực của Hổ ca, Tạ Du ung dung mở miệng: “Tôi? Tôi theo phe Trung Quốc xã hội chủ nghĩa.”

Hổ ca: “…”

Chiếc Bentley trắng bạc quen thuộc đỗ ngoài cổng đồn cảnh sát, Cố Tuyết Lam ngồi trong xe, từ ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy lờ mờ đường gò má của cô.

Tạ Du lên xe: “Mẹ.”

Cố Tuyết Lam không nói gì.

Tạ Du nói tiếp: “Thực ra hôm nay mẹ không đến, con cũng tự biết xử lý.”

Cái gã Hổ ca kia, cậu đã biết ngay từ đầu chỉ là hổ giấy vờ giương oai, kẻ nào hung hiểm thực sự sẽ không bao giờ vênh váo rêu rao cả ngày việc “ông đây từng vào tù ra tội”, càng sẽ không thừa dịp khu mua sắm nhất thời không có người mới dám tới. Cuối cùng còn ngốc đến mức chủ động báo cảnh sát.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, chờ xe chạy ra ngoài một đoạn Cố Tuyết Lam mới nói: “Con còn biết mẹ là mẹ con? Tự dưng không việc gì lại chạy đến đây, rốt cục cảnh sát còn nói người không phải do con đánh… Rõ là con đánh đúng không.”

Tạ Du ngả người về sau, giọng hờ hững: “Là con đánh, mẹ chê con làm mẹ mất mặt sao?”

Cố Tuyết Lam siết chặt mép ghế bằng nhung, xương ngón tay nhô lên, nghẹn một chút nhưng vẫn nghiêm khắc nói: “Đúng, là mẹ ngại mất mặt! Biết ngại mất mặt thì đừng làm loại chuyện mất mặt này nữa!”

Lái xe ngồi phía trước thở dài, vớt vát nói: “Nhị thiếu, xin đừng mạnh miệng với phu nhân, trên đường đến đây phu nhân vẫn luôn cho lắng cho cậu, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện, gặp nguy hiểm.”

Tạ Du muốn nói, đừng gọi tôi là nhị thiếu, tôi không phải là Nhị thiếu gia của Chung gia các người.

Mỗi lần nghe đến hai chữ này, cả người cậu đều không thoải mái, giống như bị nhét vào một bộ quần áo không vừa vặn, siết lấy cổ không thở nổi.

Cố Tuyết Lam bình tĩnh lại, nói sang chuyện khác: “Mẹ tìm cho con một thầy gia sư bắt đầu dạy từ ngày mai cho đến khai giảng, con đừng đi đâu nữa, ở nhà học cho tốt. Thành tích của con bây giờ thế nào con tự biết lấy.”

Tạ Du nói: “Không cần, thành tích con chỉ đến thế, mẹ đừng phí tâm tư nữa.”

Cố Tuyết Lam: “Thu xếp ra nước ngoài học thì con không chịu, cứ đòi ở lại trong nước, rồi xem cả ngày con gây chuyện gì. Một đống bùn nhão còn không trát được tường, con thử nói xem con muốn làm cái gì?!”

Xe chậm rãi lái vào tầng hầm ga ra, đây là một biệt thự tư nhân, khung cảnh non xanh nước biếc, mấy ngày trước trời mưa, hơi nước còn chưa tan hết, mùi vị ẩm ướt phả vào mặt.

Tạ Du mở cửa xuống xe, trả lời một câu: “Chuyện của con tự con nắm chắc.”

Cố Tuyết Lam bị thái độ của cậu làm cho tức giận không chịu nổi, lái xe lại khuyên: “Thời kỳ phản nghịch, còn là con trai nên khó tránh khỏi, gai góc lắm. Con trai của tôi trước kia cũng như vậy, chịu đựng rồi sẽ tốt hơn, hiểu chuyện hơn.”

Cố Tuyết Lam ngồi trong xe, day day huyệt thái dương, không nói nên lời.

– Ông chủ Tạ thật trâu bò, vừa nói đến thăm tao, mày vào tận đồn cảnh sát thăm một vòng, mẹ nó tao cảm động quá đi.

– Đã ra khỏi đồn cảnh sát chưa, muốn anh em tới vớt mày không?

Người gửi tin là Lôi Tử.

Tạ Du vừa vào nhà vừa cúi đầu đọc tin nhắn.

Cậu vội vàng thay quần áo, không có thời gian đánh chữ, trực tiếp gọi điện qua.

Giờ này hẳn Lôi Tử vẫn còn giúp việc ở quán nướng.

Quả nhiên, điện thoại vừa kết nói, âm thanh đầu tiên lọt vào tai không phải giọng Lôi Tử mà là tiếng ai đó hô “Cho thêm mười xiên thịt dê”.

“Đến đây đến đây, bàn số ba mười xiên thịt dê.”

Lôi Tử đáp lại rồi kéo tạp dề, xoay người chạy ra cửa sau: “Ông chủ Tạ hả, mày không sao chứ? Về đến nhà chưa? Bà mẹ nó trận này nói vào là vào, tính tình thô bạo mười năm vẫn như một nhỉ.”

Tạ Du vừa cởi áo thun, để trần thân trên: “Tao thì có chuyện gì, đúng rồi, mày để ý giúp tao tên Cẩu ca kia, tao sợ gã lại đến gây sự với dì Mai.”

“Cẩu ca nào?” Lôi Tử nghĩ, bừng tỉnh hỏi, “Mày nói lão Hổ ca kia?”

Tạ Du: “Cũng không khác mấy.”

Lôi Tử: “Rõ là kém sang hơn mà.”

Lôi Tử lại hỏi: “Trước giờ mày vẫn cái kiểu không bao giờ nhớ được tên người khác này, thế mày còn nhớ tao tên gì không đấy?”

Tạ Du: “Chu Đại Lôi, mày có bị bệnh không.”

“Nhớ kỹ là tốt nhớ kỹ là tốt, tao luôn cảm thấy căn cứ cái thuộc tính biến thái của mày, không chừng mày thật sự quên mất tao luôn.”

Lôi Tử kéo một cái ghế nhựa, ngồi xuống, lấy trong túi ra một điếu Trung Hoa, ngậm vào miệng rồi nói tiếp: “Dì Mai thì cần gì tao bảo vệ, bà dì ấy bảo vệ tao còn nghe được. Tao cùng lắm chỉ coi như tiểu vương tử quán thịt nướng thôi, dì ấy mới là nhất tỷ đại danh đỉnh đỉnh của phố Hắc Thủy.”

Tạ Du nhận ra hắn nói có chút mập mờ: “Làm sao?”

“Mày phải đi trước nên không biết, dì Mai tìm người, lột sạch bách của nả của gã. Cái gì mà từng ngồi tù vì giết người chứ, đều là ba hoa hết, thực ra gã đi trộm đồ còn bị chủ nhà tóm tại chỗ… Tao thấy rõ ràng gã đến phố Hắc Thủy là do lăn lộn bên ngoài không nổi, nào có chuyện thu được phí bảo kê dễ vậy.”

Tạ Du để điện thoại di động xuống giường, chuẩn bị thay quần.

Lôi Tử lảm nhảm, cũng không biết có phải hút thuốc rồi thấy tịch mịch hay không, đột nhiên cảm khái: “Nhớ ngày xưa anh em mình còn cùng nhau, khi đó thật tốt. Nhưng tao cũng mừng cho mày, Chung gia giàu nổi tiếng thành A, chi nhánh cũng lan đến thành B rồi, mẹ mày có thể cho mày vào đó làm… Ăn sung mặc sướng không cần như trước, cả ngày chỉ lo trốn nợ.”

Tạ Du mặc nguyên quần chưa cởi, nhẹ buông tay, ngã xuống giường. Đèn trần sáng đến chói mắt, không biết hỏi người khác hay hỏi chính mình. “Phải vậy không.”

Bên phía Lôi Tử quá ồn, căn bản không nghe thấy cậu nói gì. Hắn rít một hơi cuối cùng, đứng dậy nói: “Ông chủ Tạ, không lảm nhảm với mày nữa, bàn số ba lại giục rồi, mẹ nó còn có thằng đập cả bàn, cẩn thận bố mày móc than ra dí vào mặt nó…”

Cuộc gọi bị ngắt.

Tạ Du nằm bần thần trên giường. Mãi lúc sau cậu mới cào tóc, đang định đứng lên tắm rửa thì sờ đến thứ gì vuông vức cứng cứng, nhìn kỹ hóa ra là tờ quảng cáo màu vàng sặc sỡ vẫn chưa kịp vứt.

Ngoài ý muốn, thứ nó tuyên truyền cũng không phải ứng dụng trò chuyện tươi mát, bởi vì cậu thoáng nhìn phía dưới có bốn chữ size lớn in đậm màu đen: ĐỀ VƯƠNG TRANH BÁ.

Tạ Du nhíu mày, cảm thấy loại thủ đoạn treo đầu dê bán thịt chó này thật mới mẻ.

Cậu thuận tay lật mặt sau tờ rơi.

Mặt sau viết:

Nơi này có toàn bộ dữ liệu đề thi khủng nhất, chém giết lôi đài kinh tâm động phách, lượng đề bao trùm tất cả các môn văn toán anh vật lý hóa học, được biên soạn bởi hơn một trăm vị giáo sư đầu ngành, cung cấp cho bạn cảm giác được thể nghiệm cạm bẫy nơi nơi, không có khó nhất chỉ có khó hơn.

Bạn, sẽ là đề vương chúng tôi hằng chờ đợi mong mỏi sao?

Trò chơi thần bí, cực giật gân cực kích tình! Anh giai, a ~~ đến đây nè ~~

Tạ Du: “…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi