NGUYÊN HUYẾT

Cùng với tiếng “oành” rõ ràng và đợt chấn động dưới chân, chuyến bay quốc tế đến nước Cộng hoà đã hạ cánh!

Máy bay chạy dọc theo đường bay một đoạn rồi dừng hẳn.

Ngay lập tức, cửa cabin mở ra, trong lời từ biệt và hỏi han ân cần của các tiếp viên, hành khách nối đuôi xuống máy bay, đi về phía lối ra.

Người đàn ông tóc vàng đi ở cuối dòng người.

Lúc anh ta bước xuống máy bay, cũng không lập tức ra cửa, mà là lấy điện thoại gọi cho người bạn của mình.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói bên kia truyền đến: “Kanan, vòng Khổ Giới có hiệu quả không? Cậu có tiến vào được vực sâu không?”

Kanan đáp: “Giám mục, tôi đã đến vực sâu.”

Ánh mặt trời mùa đông rất ấm áp, chiếu lên người vô cùng thoải mái.

Kanan chọn một góc có mặt trời chiếu đến, tỉ mỉ kể lại tình huống của mình với Giám mục: “Vòng Khổ Giới rất hữu dụng, nó hạ năng lực của tôi xuống một bậc, đã lừa gạt được ‘Tường’. Khi tôi ngồi trên máy bay xuyên qua tường, tôi có ảo giác như xuyên đến một không gian khác, loại ảo giác này rất giống với hồi chúng ta thăm dò tiến vào khe nứt địa ngục…”

Giám mục lại hỏi: “Hiện giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Kanan: “Không tệ. Sau khi tôi tiến vào, có vẻ ‘tường’ đã buông tha cho tôi, hiện giờ tôi không còn cảm thấy sợ hãi như lúc tiếp cận vực sâu nữa, chỉ thấy hơi áp lực một chút, nhưng không đáng kể, có thể xem nhẹ.”

Giám mục: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó, giọng điệu của Giám mục trở nên nghiêm nghị hơn.

Ông dặn dò Kanan: “Ta vẫn còn phải ở lại Giáo hội. Ta gặp một ít vấn đề trong quá trình phê duyệt hộ chiếu, hiện giờ Giáo hội đang liên hệ với đối phương để tranh thủ thời gian sớm nhất. Trước đó, cậu phải một mình hành động tại vực sâu.”

Kanan: “Tôi hiểu.”

Giám mục: “Video liên quan đến cuộc bạo động địa ngục đã gửi đến điện thoại của cậu.”

Kanan: “Tôi đã nhận được.”

Anh ta mở tệp video được mã hóa trong điện thoại.

Trên màn hình lập tức xuất hiện một đoạn video mờ ảo, mưa gió xối xả, đen trắng luân phiên, xen kẽ giữa ánh sáng và bóng tối, không trung như bị tia chớp xé toạc, một bóng đen khổng lồ dần dần phủ xuống ——

Video đến đây là dừng.

Giám mục vẫn còn đang nói chuyện, trong giọng nói của ông có thể nghe ra được sự nghiêm túc và thận trọng: “Ác ma cấp bậc 3S xuất hiện ở nhân gian, đã vậy còn bị chém đứt một cánh tay. Cánh tay này Giáo hội nhất định phải thu hồi. Đồ vật của ác ma không nên để trong tay người thường, càng không thể rơi vào tay của sinh vật hắc ám! Trừ việc này ra…” Giọng nói của ông ta càng ngày càng thấp, “Đây là một cơ hội tốt để tìm hiểu về Thế giới Hắc Ám ở vực sâu. ‘Tường’ ngăn không cho chúng ta tiến vào, cũng ngăn cản sinh vật hắc ám, sinh vật hắc ám bên trong ‘tường’ cũng lắm chỉ có cấp bậc Bá tước. Đây là một vùng đất tốt lành, là nơi để vinh quang sinh trưởng.”

Ngay cả khi đối phương không thể nhìn thấy, Kanan vẫn vuốt ngực như mọi lần: ” Tất cả vì vinh quang của Chúa.”

Giám mục cũng đáp lại: “Tất cả vì vinh quang của Chúa.”

Chợt, Giám mục lại nói: “Ở vực sâu, cậu có thể tìm kiếm sự trợ giúp từ phân hội của Giáo hội, địa chỉ phân hội ta đã gửi cho cậu, nhưng cậu phải chú ý, phân hội ở vực sâu… phân hội…”

Tiếng sột soạt đột nhiên trà trộn vào cuộc đối thoại giữa hai người.

Kanan không nghe rõ tiếng của Giám mục, anh ta buồn bực hỏi lại: “Giám mục?”

Nhưng tiếng rè càng lúc càng lớn, và cuộc trò chuyện bị cắt đứt ngay lúc quan trọng!

Kanan kinh ngạc nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức gọi lại.

Nhưng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, gọi qua mấy lần, đường dây bên kia luôn báo bận.

Chẳng lẽ do tín hiệu kém?

Kanan khó hiểu liếc qua điện thoại, nhìn địa chỉ mà Giám mục gửi tới, quyết định tìm đến nơi rồi sẽ liên hệ lại với Giám mục.

Nhưng trước đó, anh ta còn một việc cuối cùng phải làm.

Anh ta muốn đi lấy hành lý đã ký gửi, đó là một thanh cự kiếm của Kỵ sĩ, thông qua kiểm tra an ninh dưới cái danh hàng thủ công mỹ nghệ.

Đương nhiên, nó có phải hàng mỹ nghệ hay không, thì phải xem nó nằm trên tay ai.

*

Ngủ một giấc tỉnh dậy, thời gian đã chạy từ sáu giờ sáng đến bốn giờ chiều.

Tịch Ca mơ màng ngồi dậy, ánh mắt trôi nổi giữa hư không, phát ngốc hồi lâu, mới dần dần tỉnh táo.

Sau đó Tịch Ca phát hiện, trạng thái của mình không thể nào tốt hơn.

Tinh thần sung túc, thân thể tràn đầy sức mạnh, hoàn toàn không thấy đói bụng hay khát nước do mới tỉnh ngủ, lại càng đừng nói đến đau đớn và rét lạnh trước đó.

Tịch Ca rất ngạc nhiên.

Chẳng lẽ giấc ngủ của mình còn mang theo hiệu quả massage ư? Nếu không sao lại thư thái như vậy, ngay cả trong khoang miệng…

Hắn bất giác liếm liếm răng nanh.

Cũng tràn ngập hương vị ngọt lành, thật sự rất giống dòng nước ngọt hắn đã uống trong mộng.

Trạng thái hoàn hảo, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Đến khi Tịch Ca xuống giường, hắn đã không thèm để ý đến cảm giác suy sụp trước khi ngủ nữa.

Tuy rằng Bì Bì từ chối mình ——

Thì đã sao.

Tuy rằng Bì Bì ám ảnh nặng với người đồng tính ——

Thì thế nào.

Hắn bước vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, vừa đánh răng vừa ngâm nga:

“Bì Bì Bì Bì Bì Bì ngoan ngoãn của tôi ơi ~ “

“Cậu sẽ đồng ý bên tôi yêu tôi mãi mãi ~ “

Hắn hát xong một bài, dùng khăn lau mặt, đột nhiên phát hiện trên cổ mình có một vết đỏ nho nhỏ.

Vết thương này xuất hiện khi nào nhỉ… sao mình lại không phát hiện?

Tịch Ca có chút buồn bực, cũng không nghĩ nhiều, treo khăn mặt lên giá ngay ngắn, cuối cùng là ngắm nghía mình trong gương.

Chà, mũi cao mắt sâu, nét mặt toả sáng, hoàn hảo yeah!

Vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, Tịch Ca liền xuống lầu một.

Hiện giờ lão Sa vẫn còn lười biếng nằm trong phòng ngủ, cho nên những món đồ trao đổi từ Thế giới Hắc Ám chưa được phân loại, chất đống trên mặt đất, ngoại trừ Lý Lập Phương đang lọ mọ giữa đống đồ, tất cả đều bình thường.

Tịch Ca kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”

Lý Lập Phương đang lựa đồ còn chưa kịp mở miệng, Tịch Ca đã đi vào phòng bếp.

Trong bếp, leng keng choang choang hồi lâu.

Năm phút sau, Tịch Ca bưng một bát yến mạch và một chiếc hộp nhỏ ra khỏi phòng bếp, hắn tiếp tục kinh ngạc, tiếp tục hỏi Lý Lập Phương: “Sao cậu lại tới đây?”

Lý Lập Phương: …Đừng chỉ hỏi, hãy cho tôi, một cơ hội để nói.

Cậu ta giải thích: “Là BOSS bảo tôi tới mà? Cậu bảo hôm nay tôi rảnh thì tới đây lấy vài đồ của thuật sư luyện kim, cậu quên rồi sao?”

Tịch Ca giật mình nhớ ra: “Có cảm tưởng như đã lâu lắm rồi, tôi quên mất.”

Lý Lập Phương: “…” BOSS, mới chỉ vài giờ trước thôi được không, trí nhớ của người này… Chẳng lẽ lấy con cá vàng làm chuẩn?

Tịch Ca vừa ăn yến mạch vừa đến chỗ đồng đồ vật hắc ám.

Kể từ lúc đổi xong đến giờ, hắn vẫn chưa từng nghiêm túc xem kỹ chúng nó đâu.

Hắn đảo qua khắp nơi, tiện tay nhặt lên một quyển sách rách rưới vô cùng nổi bật, ấn ấn: “Thứ gì đây? Sao trông như nhặt được từ sạp bán sách cũ thế?”

Lý Lập Phương sợ hết hồn, vội vàng giải cứu cuốn sách trong tay Tịch Ca, đau lòng chà lau, cẩn thận vuốt phẳng: “Đây là sách thần Upanishad đó, ghi lại rất nhiều công thức luyện kim trong lĩnh vực bậc thần, nghe nói ngay cả tài liệu viết sách cũng ẩn chứa sức mạnh đặc biệt.”

Tịch Ca giữ nguyên ý kiến liếc mắt nhìn quyển sách trên tay Lý Lập Phương.

Hắn tiếp tục nhặt lên những món đồ mình cảm thấy hứng thú.

Lúc này hắn coi trọng một mặt dây chuyền, hắn nhặt dây chuyền tung lên rồi bắt lại: “Đây chắc là dây chuyền tinh tú, nhìn qua cũng bình thường —— “

Lý Lập Phương lại khiếp đảm: bình thường chỗ nào, nhìn qua tràn ngập ánh sáng đầy màu sắc, thậm chí vào ban ngày nó cũng lóe lên sắc thái vô cùng thần bí!

May mà Tịch Ca không có trượt tay đánh rơi dây chuyền xuống đất, mà chỉ tùy ý đặt dây chuyền lên bàn.

Sau đó Tịch Ca vươn bàn tay hướng về đồ vật thứ ba, đó là bộ não hoàn chỉnh mà Lý Lập Phương vừa cẩn thận để sang một bên.

Tịch Ca: “Thứ này sao mà nhìn kinh khủng thế…”

Lý Lập Phương nhanh như chớp cướp lại bộ não rồi đặt trên bàn: “Không không không, thứ kinh khủng chính là cái tay của cậu kia kìa, đừng tùy tiện chạm vào nó, trong này chứa đựng vô số tri thức luyện kim thần bí đó, còn có thể xem như một nửa siêu máy tính giúp tôi phân tích những bước đi sai lầm trong quá trình luyện kim, tôi đang định đem nó về để thử giao tiếp —— “

Tịch Ca không vui: “Cậu làm gì mà căng thế.”

Lý Lập Phương: Vấn đề ở cậu mới đúng! Rõ ràng là hôm nay cậu phấn khích quá độ, nhìn thấy gì cũng muốn động chạm, rốt cuộc tại sao cậu lại hưng phấn vậy chứ!

Đúng là lúc này, trong phòng khách bỗng vang lên âm thanh của một người khác.

Rhein đi đến: “Dậy rồi à?”

Giọng nói quen thuộc lập tức hấp dẫn lực chú ý của Tịch Ca, Tịch Ca ngồi trên sô pha khẽ nghiêng đầu, hai mắt sáng ngời nhìn Rhein: “Bì Bì, cậu về rồi!”

Ánh mắt của đối phương quá chăm chú, Rhein lập tức thấy hơi khẩn trương: “Ta đã về…”

Nhưng cậu cố gắng ra vẻ bình tĩnh, cậu thầm nghĩ:

Chẳng lẽ chuyện trên giường đã bị Tịch Ca phát hiện? Nhưng lúc đó không phải hắn đã ngủ… Không được, ta phải làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Tịch Ca ngoắc tay: “Bì Bì cậu lại đây.”

Rhein cứng ngắc ngồi xuống bên cạnh Tịch Ca: “Ngươi dậy từ khi nào? Ngồi ở đây làm gì?”

Tịch Ca không trả lời, hắn lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mở hộp ra, lấy ra một cái hạt gì đó, nhét vào miệng Rhein.

Rhein: “…”

Cậu liếc nhìn cái hộp nhỏ trong tay Tịch Ca, đó là một cái hộp hình chữ nhật, bên trong xếp mấy viên chocolate đủ loại hình dạng, có xoài, nho, dâu tây, chuối tiêu, còn có cả chân gà, miếng thịt bò, tôm hùm, cá nhỏ.

Vừa rồi Tịch Ca nhét một viên chocolate hình con cá vào miệng Rhein.

Lúc này, trông Tịch Ca có chút sốt ruột: “Bì Bì, mùi vị thế nào?”

Rhein: “Ta không nếm được hương vị của thức ăn thông thường…”

Rhein vốn đã chuẩn bị tinh thần nhai sáp, nhưng khi răng nanh cắn nát, chất lỏng chảy ra từ trong viên chocolate, đó là vị máu mà cậu hết sức quen thuộc.

Trong quen thuộc xen lẫn cả hương vị xa lạ.

Đó không phải là cảm giác êm dịu hay nồng đậm, mà là trong veo và mượt mà như tơ lụa.

Đó là…

Ký ức xưa cũ đột nhiên sống lại.

Giống như khoảng thời gian còn là nhân loại trôi qua trước mặt một lần nữa.

Trên mặt Rhein dần dần xuất hiện nét kinh ngạc: “Vị cá…?”

Tịch Ca hào hứng búng tay: “Ha ha ha, chính nó! Vì lần trước cậu không nếm được vị của món trứng hấp trong căng tin, nên tôi đã nghĩ đến việc tạo ra máu có hương vị giống thức ăn bình thường. Nghiên cứu suốt hai ngày, cuối cùng thành phẩm đã ra lò, có thể làm cậu nhớ tới hương vị của thịt cá, xem ra bọn họ đã làm không tệ.”

Dứt lời, Tịch Ca lại chọn viên chocolate quả nho ném vào miệng.

Hắn vừa nhấm nháp vừa nói: “Ừm… vẫn hơi khác so với nho thật, nhưng dù sao thì hương vị cũng không thể giống hoàn toàn được.”

Nói xong, hắn lại ném cho Rhein một viên chocolate, rồi ném vào miệng mình một viên chocolate.

Tổng cộng có tám viên chocolate, mỗi người một viên, chớp mắt chỉ còn dư lại hai viên.

Lý Lập Phương ngồi đối diện yên lặng nhìn bọn họ.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, cậu ta cảm thấy từ lúc Rhein trở về, hơi thở hạnh phúc từ trên người Tịch Ca liền lan tràn trong không khí, đã vậy còn tăng lên gấp bội.

Hơi thở của hạnh phúc lơ lửng trên không trung rồi ngưng tụ thành một đám mây, mềm mại ấm áp, bay qua bay lại, vô cùng thích chí.

Cậu ta còn ngửi được một hương vị không ổn tẹo nào.

Sao lại có mùi ngược cẩu lởn vởn đâu đây…

Tám viên socola đều ăn hết rồi.

Tịch Ca thầm nghĩ mình sẽ đặt một số lượng lớn với công ty sản xuất trong thời gian tới.

Hắn lại nhìn thoáng qua hộp chocolate, đột nhiên phát hiện ở chính giữa khay còn có một món khác. Đó là hai trái cherry sinh đôi.

Tịch Ca nhặt nó lên quan sát.

Hắn nghĩ rằng đây là món ăn đang phổ biến gần đây.

Nhưng hắn không hiểu tại sao đầu bếp đột nhiên lại nổi hứng, làm ra một món quái lạ thế này rồi đặt vào trong hộp, có điều trong đầu hắn đang xuất hiện một ý tưởng tuyệt với nhờ hai trái cherry này.

Tuy rằng có lẽ Bì Bì sẽ nổi nóng, sẽ tức giận, nhưng mình vẫn rất muốn làm như vậy…

Tịch Ca quyết định tiến tới!

Làm những gì mình muốn trước, xảy ra chuyện thì giải quyết sau.

Tịch Ca quay đầu lại nhìn Rhein: “Bì Bì —— “

Rhein vẫn còn đang đắm chìm trong hương vị thơm ngon —— hoặc nói cách khác, là khoảng thời gian tốt đẹp khi cậu còn là người.

Ánh mặt trời, thức ăn, thầy trò, bạn bè, người nhà… còn có sinh lão bệnh tử.

Rhein: “Hả?”

Tịch Ca nắm một trái cherry: “Cậu nếm thử cái này xem?”

Rhein không hề phòng bị, cậu liền cắn trái cherry trong tay Tịch Ca.

Chính là lúc này!

Tịch Ca lập tức buông tay, tiếp đó tiến về phía trước cắn trái cherry còn lại.

Môi lướt qua nhau, hai trái cherry cuối cùng chui vào trong miệng.

Hương vị ngọt ngào đột nhiên nổ tung tại đầu lưỡi, chúng nó giống như nguồn suối khoái hoạt, chợt xuất hiện đường đột ngay khoảnh khắc tiếp xúc, chảy dọc khắp cơ thể, linh hồn vô cùng dễ chịu.

Tịch Ca vội lùi lại, ngồi về vị trí cũ.

Hắn bày ra vẻ nghiêm túc, làm bộ như tình huống vừa nãy chẳng có gì kỳ quái cả.

Hắn đưa ra nhận xét về món ăn: “Bì Bì, tôi cảm thấy vị cherry rất ngon, cậu thấy thế nào?”

Tịch Ca âm thầm bổ sung một câu.

Tất nhiên không ngon bằng miệng cậu.

Rhein: “… Ừm.”

Cậu cảm thấy có chút bay bổng, vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng cậu vẫn giả vờ rất bình tĩnh, làm bộ như vừa rồi chưa phát sinh ra bất cứ chuyện gì khiến cậu sững sờ tại chỗ.

Linh hồn cứ lắc lư bay lên, cậu nghe thấy âm thanh của mình: “Cherry ăn rất ngon.”

Lý Lập Phương: “…”

Lý Lập Phương đã xác định.

Có vô số bong bóng hồng đùa giỡn giữa không trung, đứa thì hét chói tai, đứa thì nhảy nhót, đứa thì cười nắc nẻ như được mùa.

Và cũng có một kẻ không ai để ý đến là mình đây.

Rốt cuộc cậu ta tới đây làm gì, tới đây để bị nhồi một miệng cẩu lương hả?

Đau tim quá.

Cuối cùng, Lý Lập Phương đi tìm lão Sa, hắn quyết định ra mắt quản gia nhà Tịch Ca, thuận tiện cảm ơn ông ấy đã hỗ trợ xưởng luyện kim của mình.

Rhein nói xong, lẳng lặng nhìn Tịch Ca một cái, sau đó lên lầu mà chẳng nói gì cả.

Cậu vào gian phòng của mình, đóng cửa lại.

Cậu đè lại miệng mình.

Máu toàn thân dường như đang vọt hết lên môi, khiến môi nóng phát run.

Cậu giẫm trên thảm trải sàn mà tưởng như đang giẫm trên mây, trái tim thì cứ lơ lửng không sao kéo về lồng ngực được.

Cậu đi thẳng đến bên cạnh cửa sổ.

Dưới cửa sổ, bức vẽ vẫn im lìm trên giá đỡ.

Ngón tay Rhein tại lướt qua mép bức tranh, cậu cũng không định ngồi xuống vẽ nốt bức tranh còn dang dở.

Thay vì vậy, cậu ngồi ở trước bàn, cầm một cuốn sổ tay và một chiếc bút.

Cảm xúc cuồn cuộn trong lòng khống chế ngòi bút của cậu, viết xuống những vần thơ trôi chảy:

Ánh ban mai hôn lên má người

Ta ngoan ngoãn ẩn mình nơi bóng tối

Trong mắt đong đầy bóng hình ai kia

Trông người bình yên đến thế

Có hay biết trái tim của ta

Đã lạc lối trong tay người

Mặc người giày vò

Vì người điên đảo

Tác giả và đôi lời muốn nói:

Giáo hội trong truyện không ám chỉ hay liên hệ tới bất cứ một Tôn giáo nào trong hiện thực.

Tác giả tôn trọng mọi Tôn giáo và tín ngưỡng.

Ritt: Má chứ đáng yêu gì đâu, ông Cách Cách cũng láu cá ra phết

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi