NGUYÊN HUYẾT

Gió biển êm dịu.

Mặt trời trông như miếng sắt nung lặn rơi xuống mặt biển, thu hồi lại một nửa sắc thái rực rỡ, chỉ còn lại một cái đầu tròn, nhuộm đỏ cả vùng biển cuối cùng ở phương xa.

Sau khi nụ hôn chấm dứt, Tịch Ca và Rhein cùng nằm ở bong tàu.

Hiện giờ cả con tàu khổng lồ này chỉ còn lại hai người họ, cùng một viên huyết tinh của Công tước Thâm Hồng rơi rớt trong một phòng cabin nào đó.

Nhưng tạm thời không ai để ý đến chi tiết nhỏ nhặt ấy.

Tịch Ca thả lỏng gối đầu trên đùi Rhein, Bì Bì lúc nhỏ cũng rất đáng yêu, nhưng dù sao chỉ nhìn được mà không ăn được, vẫn là Bì Bì lớn tốt hơn, dựa ôm hôn —— muốn làm gì cũng được.

Rhein cúi đầu chăm chú nhìn Tịch Ca.

Ngón tay của cậu khẽ lướt qua mái tóc dài của Tịch Ca.

Mái tóc này khiến cậu có đôi chút bận tâm.

Tịch Ca quay đầu, đụng phải ngón tay Rhein. Hắn hé miệng cắn ngón tay kia, đầu lưỡi khẽ cuộn, cắn một cái.

Giống như một chiếc lông vũ xẹt qua giữa những ngón tay.

Càng giống một chiếc lông vũ xẹt qua trong lòng.

Hô hấp của Rhein hơi ngừng một chút, cậu bình tĩnh rụt lại ngón tay, làm bộ như mình không hề thấy rung động bởi hành động này.

Tịch Ca cũng không hề thừa thắng xông lên.

Hắn ngẩng đầu nhìn Rhein: “Không quen với dáng vẻ hiện tại của tôi à?”

Rhein: “Quả thật, có một chút… Nhưng không có gì to tát, chỉ là giờ chưa quen mà thôi.”

Dù sao trong lòng cậu vẫn là có chút buồn bực. Mới xa nhau năm ngày,  người yêu ra ngoài một chuyến, trở về đã đổi thành gương mặt khác, còn là gương mặt khiến cậu canh cánh trong lòng bấy lâu nay… Tuy rằng vận mệnh cưng chiều cậu tha thiết, nhưng hiển nhiên là yêu cậu bằng một hình thức tràn ngập ác thú.

Tịch Ca hiểu ý Rhein.

Hắn sờ sờ khuôn mặt mình, hắn rất vừa lòng với gương mặt mới của mình, trông đẹp trai hơn nhiều.

Hắn lại sờ sờ tóc của mình, hắn cũng không ghét bỏ gì mái tóc này, nhưng không chải vuốt cẩn thận rất dễ biến thành cái tổ quạ, hơn nữa thoạt nhìn cứ thấy đàn bà thế nào ấy.

Hắn nói với Rhein: “Hay là chúng ta cắt tóc giống như trước đây? Vậy thì em nhìn hẳn sẽ quen hơn chút.”

Rhein cũng hiểu làm vậy mình sẽ quen hơn chút.

Cậu nắm lấy một lọn tóc của Tịch Ca, lúc sắp sửa động thủ, lại đột nhiên có hơi tiếc nuối.

Cậu nói: “Thật ra để vậy cũng rất xinh đẹp.”

Tịch Ca: “…”

Rhein: “…”

Hai người bốn mắt nhìn nhau trầm mặc một lúc, Tịch Ca dứt khoát cắt ngang nỗi lòng rối rắm của Rhein: “Vẫn nên cắt thấy, Bì Bì em mau động thủ đi!”

Rhein đẩy Tịch Ca đứng dậy, ngồi đối diện với mình.

Cậu gom hết tóc của đối phương lại, sau đó buộc sau lưng Tịch Ca. Tiếp đó, móng tay bắn ra, móng tay sắc bén ấn vào sợi tóc dài của Tịch Ca, từng lọn từng lọn tóc đen nhánh bị gió thổi bay.

Tiếp xúc với nhau càng nhiều, Rhein nhận thấy cảm giác quen thuộc đã dần trở lại.

Cậu chậm chạp xén tóc cho Tịch Ca, hỏi hắn: “Lúc ra khỏi khe hở thời gian ngươi đang ở đâu? Sao ngươi lại tìm được ta?”

Tịch Ca kéo một sợi dây màu đỏ trên cổ.

Bên dưới sợi dây màu đỏ, một chiếc đồng hồ cát nho nhỏ xuất hiện trong mắt Rhein.

Tịch Ca cười nói: “Đều là do vận mệnh dẫn đường, phải không?”

Món đồ này nằm ngoài dự đoán của Rhein, sau đêm hôm đó, cậu hoàn toàn quên mất cái đồng hồ cát này.

Sau đó cậu cũng nở nụ cười. Cậu nắm chặt tay Tịch Ca, cũng nắm chặt đồng hồ cát.

Cậu nói: “Vận mệnh luôn ưu ái chúng ta.”

Cậu nói rằng, cậu cảm thấy lòng bàn tay Tịch Ca trở nên ấm áp, cảm giác quen thuộc liền trở về vào giờ phút này.

Cậu không kìm lòng nổi, nghiêng đầu hôn lên môi đối phương.

Miệng lưỡi quấn quýt, vô cùng triền miên.

Sau một lát, Tịch Ca dựa hẳn vào ngực Rhein, hắn hỏi Rhein: “Lúc đồng hồ cát dẫn tôi tìm được em, em vừa nhấc lên con sóng, con sóng kia dâng cao, giống một con thủy quái khổng lồ ẩn nấp trong lòng biển.”

Rhein: “Ta chính là con thủy quái kia.”

Tịch Ca: “Không ngờ con thủy quái này thật xinh đẹp.”

Rhein: “Dù sao cả thế giới cũng chỉ có một con thủy quái thôi, xinh đẹp một chút hắn là chuyện bình thường.”

Móa…

Thế mà còn biết cướp lời thoại của mình, mình nhớ là da mặt của của Bì Bì rất mỏng, chuyện gì đây, chẳng lẽ bị mình dạy hư rồi ư…

Tịch Ca không kìm lòng nổi: “Em đã hoàn toàn quen với gương mặt này rồi hửm?”

Rhein: “Ừ.”

Tịch Ca: “Em chắc chắn không cần thời gian thích ứng nữa chứ?”

Rhein: “Ta sơ ủng ngươi, ngươi trở lại quá khứ cứu ta. Chuyện này không có gì bất hợp lý cả, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta cần một hai tháng để thích ứng?”

Tịch Ca vốn nghĩ, có lẽ Rhein sẽ sụp đổ một chút …

Nhưng trăm triệu không ngờ, năng lực tiếp nhận của Rhein lại mạnh đến vậy.

Hắn nhìn Rhein: “Khả năng thích nghi của em mạnh hơn tôi tưởng, những người sống lâu, suy nghĩ luôn cứng nhắc hơn chút …”

Rhein lạnh lùng liếc Tịch Ca một cái.

Cẩu cảm thấy cậu nên thay đổi ấn tượng của hậu duệ về mình, có lẽ nên tìm cơ hội chứng minh cho hậu duệ thấy khả năng thích ứng của mình mạnh đến cỡ nào, là một ý kiến không tồi.

Tịch Ca lại hỏi: “Chủ nhân con tàu này là ai vậy?”

Sau khi kể lại cho Rhein nghe những gì mình trải qua vài ngày gần đây, Tịch Ca cảm thấy mình nên hỏi Rhein chuyện đã xảy ra bên này, để hoàn tất việc trao đổi thông tin.

Rhein nói ngắn gọn: “Công tước Thâm Hồng. Ở bên ngoài vực sâu, huyết tộc có tứ đại Thân Vương, mỗi một Thân Vương ngồi xuống đều có ba vị Công tước, Công tước Thâm Hồng là thủ hạ của một trong những Thân Vương. Sở dĩ gã xuất hiện tại đây, sợ rằng là vì ta… Trận chiến trước đó, Gã Khờ và A Đức, còn có Công tước xuất hiện sau cùng, sở dĩ nhằm vào chúng ta, hẳn đã có thỏa thuận nào đó với gã.”

Những kẻ này đã tự đặt trước quan tài cho mình vào ngày mai.

Tịch Ca không quan tâm, hắn chỉ quyết định cho bọn họ nếm thử cảm giác kinh hoàng thực sự trước khi chết.

Hắn đang tự hỏi một việc: “Trên người em có báu vật gì mà khiến bọn chúng đuổi đến tận vực sâu?”

Rhein: “Ta không biết. Nhưng trước lúc chết Công tước Thâm Hồng đã nói một số chuyện hoang đường.”

Tịch Ca: “Chuyện gì?”

Rhein thản nhiên: “Gã nói ta bước chân vào thánh địa, có được bí mật của Cain… Nực cười, đến bây giờ mà vẫn có người tin vào chuyện đồng thoại lưu truyền từ thuở xa xưa. Lại còn là Thân Vương đứng đầu huyết tộc nữa chứ. Đã có được bất tử và sức mạnh vô hạn, trải qua bao nhiêu năm tháng sống trên đời, bọn họ vẫn chưa thỏa mãn ư?”

Tịch Ca: “…”

Thấy đối phương bày ra vẻ mặt muốn nói lại thôi, Rhein ngạc nhiên nói: “Sao vậy?”

Tịch Ca ngẫm nghĩ một hồi: “À, Bì Bì, tôi muốn nói cho em biết, bí mật của Cain là thật. Chính xác mà nói, đó là thứ mà Chúa đã lấy đi từ Cain, là phần nhân loại trong cơ thể Cain… Lúc tôi trở lại quá khứ gặp em, những mẩu chuyện cuối cùng tôi kể với em, chính là khoảng thời gian tôi tìm kiếm thứ đó. Hơn nữa cuối cùng tôi đã lấy được nó. Trái tim kim cương mà lúc trước tôi nói với em, chính là bộ phận nhân loại của Cain.”

Rhein: “…”

Người trầm mặc thay đổi.

Hai người nhìn nhau.

Rhein dần dần nhớ lại: “Nói cách khác… Thật sự tồn tại một vật như vậy, thật sự được giấu ở nơi cuối cùng ngươi đến. Khi bốn Thân Vương thấy ta rời khỏi nơi mà bọn họ gọi là ‘Thánh địa’, hiểu nhầm rằng ta đã có thứ đó, nên bọn họ mới muốn lấy thứ đó trên người ta!”

Tịch Ca: “Nghe như đều là lỗi của tôi…”

Rhein: “Việc ngươi lấy được báu vật không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ đám người không tiếc thủ đoạn để đánh cắp báu vật kia kìa.”

Cậu trả lời theo bản năng, tiếp tục rơi vào trầm tư.

Cậu nói: “Ngươi đã cầm trái tim kim cương đi…”

Tịch Ca: “Không sai.”

Rhein: “Nhưng lúc ta tới nơi đó, đã thấy quả cầu ánh sáng như ngươi đã hình dung. Nhưng quả cầu đó không lớn như nắm tay, nó chỉ một phần ba nắm tay thôi, ta nhớ ngươi đã từng nói là nhét quả cầu vào trong cơ thể… Nên ta đã nuốt nó xuống…”

Tịch Ca quả thực thất kinh rồi: “Không phải, mấy cái khác đều hiểu được, nhưng tại sao em lại đi nuốt mấy thứ kỳ quái vào bụng mà chưa tìm hiểu kỹ chứ?”

Rhein hỏi ngược lại Tịch Ca: “Vậy ngươi nhét trái tim kim cương vào cơ thể như thế nào?”

Tịch Ca: “Tôi xé ngực bỏ nó vào.”

Rhein: “…”

Tịch Ca: “…”

Tịch Ca quyết đoán ngưng hẳn đề tài này: “Đủ rồi, chúng ta đừng tự làm tổn thương nhau nữa! Thế quả cầu ánh sáng cuối cùng kia là gì vậy?”

Rhein: “Ta cũng không biết…”

Hai người lần nữa trầm mặc.

Tịch Ca quyết định sử dụng sự trợ giúp: gọi điện cho lão Sa!

Hắn dài dọng hét lên trên mặt biển: “Lão Sa, lão Sa ông đang ở đâu? Lão Sa ông mau trả lời tôi, lão Sa tôi cần ông!”

Giọng nói của Lão Sa vang lên: “Đây đây, ta nghe rồi, tìm ta có việc gì?”

Giọng nói của đối phương vang lên giữa không trung, mạnh mẽ và vững vàng, còn đâu vẻ tang thương yếu ớt như trước đây.

Tịch Ca ngạc nhiên hỏi: “Lão Sa, hôm nay tâm trạng ông có vẻ không tồi nhỉ?”

Rõ ràng ban nãy nói chuyện, lão Sa còn đang rất nóng nảy!

Quả thật, tâm trạng của lão Sa không tồi.

Ban nãy vừa nói chuyện với Tịch Ca xong, ông ta đột nhiên phát hiện sức mạnh của mình khôi phục không ít. Làm con gà còi bao nhiêu năm nay, giờ mới lấy lại được chút vị thế năm xưa, lão Sa cao hứng đến mức nhảy nhót!

Năm ngày nằm liệt trước đó đều đáng giá, lão Sa rạo rực nói: “Tâm trạng của ta quả thật không tồi, Siegel, năm ngày trước ngươi đã đi đâu? Cuối cùng đã tìm được cách khôi phục lực lượng rồi ư? May mà ta không từ bỏ, rốt cuộc đã chờ được ngày này rồi! Có phải giờ chúng ta có thể bắt đầu kế hoạch phản công thiên đường rồi không?”

Tịch Ca: “Trước đó, ông hãy trả lời tôi một vấn đề.”

Lão Sa: “Nói.”

Tịch Ca: “Rất nhiều năm về trước, chúng ta lấy được trái tim kim cương… Chính là thứ mà Cain đã đánh mất, tôi nhét nó vào trong ngực rồi đúng không?”

Vừa nói đến vấn đề này, lão Sa liền vô cùng phẫn uất, nó có thể được coi là khởi nguồn của những bất hạnh nửa đời ông ta.

Lão Sa: “Phải.”

Tịch Ca: “Lúc tôi lấy được trái tim kim cương, là cả một vật thể hoàn chỉnh? Không để quên thứ gì chứ?”

Lão Sa ngạc nhiên nói: “Sao ngươi lại hỏi thế? Đó chẳng phải là một quả cầu à, ngươi xé ngực ra rồi nhét nó vào, còn rơi rớt cái gì được nữa?”

Tịch Ca liền kể lại tình huống mà Rhein gặp phải.

Hắn hỏi lão Sa: “Rhein đã ăn thứ gì vậy?”

Lão Sa bừng tỉnh: “Thì ra là nó, đó không phải bản phục chế mà ngươi để lại ư? Lúc trước để tìm món hàng xui xẻo này, chúng ta đã nghiên cứu ra rất nhiều bản phục chế, loại nào cũng có, sau đó ngươi lấy hàng thật rồi ném lại hàng giả ở đó…”

Theo từng lời của lão Sa, ánh mắt Rhein nhìn về phía Tịch Ca ngày càng trở nên bất thường.

“???” Tịch Ca vội vàng phủ nhận, quyết không đội nồi, “Không phải không phải, tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy đâu, lão Sa ông nhớ nhầm rồi! Lão Sa ông suy nghĩ kỹ lại đi!”

Lão Sa không hề nhận được tín hiệu từ Tịch Ca.

Tịch Ca bảo ông ta nhớ nhầm, ông ta liền nghiêm túc hồi tưởng lại.

Sau đó…

Lão Sa: “Ờm… Lúc đó ngươi vừa đem món hàng xui xẻo kia cất vào trong ngực thì nổ ra chuyện, lực lượng của ngươi bạo động, sau đó ngươi lập tức rơi vào hôn mê. Do khế ước, ta cũng rụng cấp cùng lúc với ngươi, khi đó ta cực kỳ khiếp sợ, ném hết mấy thứ mang theo, rồi kéo ngươi rời đi. Bản phục chế chắc cũng để lại ở đó.”

Quả nhiên không phải mình! Biết ngay mà!

Tịch Ca thở phào nhẹ nhõm.

Hắn lập tức đứng trên phương diện đạo đức chỉ trích lão Sa: “Lão Sa, ông làm vậy là không đúng. Cho dù tình hình lúc ấy có khẩn cấp cỡ nào, ông cũng không ném đồ vật lung tung thế chứ. Đến học sinh tiểu học cũng biết, không thể ném đồ đạc lung tung ảnh hưởng đến môi trường, lỡ đâu ném trúng người khác, hậu quả khôn lường”

Chủ yếu là muốn nói, người nên ném thì không ném, trái lại ném trúng Bì Bì nhà tôi!

Lão Sa: “???”

Lão Sa cũng có nỗi khổ.

Bao nhiêu năm qua, cũng bởi vì một cái khế ước lừa đảo, ông ta phải nhẫn nhục chịu đựng, theo sau Tịch Ca làm tùy tùng, không có chia ngọt chỉ có sẻ bùi, gắng gượng nhiều năm như vậy, thế mà cái gì cũng đổ lên đầu mình, còn bị Tịch Ca chỉ trích!

Mình làm sai cái gì nào!

Ông ta ha hả cười lạnh: “Ngươi ngủ lâu quá nên quên mất năm đó chúng ta thảm cỡ nào rồi! Ngươi có biết khi vừa mới xảy ra chuyện, chúng ta không có lấy một tia sức lực, đừng nói sinh vật hắc ám này kia, ngay cả một tên kị sĩ bình thường, đúng, chính là một tên kị sĩ không thể bình thường hơn, một con kiến mà trước đây không thể chịu nổi khi ta thở mạnh, đều có đè ngươi xuống đất!”

Tịch Ca: “A…”

Lão Sa: “Hắn không chỉ đè ngươi ra đất, hắn còn ném ngươi vào trong nước!”

Tịch Ca: “A…”

Lão Sa: “Ta cũng rất phẫn nộ, ta xông lên đánh nhau với hắn! Ta cũng bị hắn đè xuống đất bị ném vào trong nước!”

Tịch Ca: “A…”

Lão Sa gào khóc: “Cho nên rốt cuộc ta đã làm sai chỗ nào, mặt mũi của ma vương địa ngục đều bị ta ném sạch không còn một mảnh huhuhuhu —— “

Tịch Ca hít thở không thông: “Ừm, lão Sa, ông đừng như vậy, mọi chuyện đã qua rồi…”

Lão Sa lại bắt đầu phẫn nộ: “Còn chưa hết! Cái tên kỵ sĩ kia ném chúng ta xuống nước xong còn không cho chúng ta lên bờ, chúng ta trôi nổi trong nước một ngày một đêm, nếu không phải ngươi là ma cà rồng ta là ma vương, không bị sặc chết, chúng ta đã không có sau đó rồi!”

Tịch Ca: “Cái này thì quá đáng thật…”

Lão Sa: “Sau một ngày một đêm, cuối cùng chúng ta cũng tìm được một con thuyền ba lá, ta khiêng ngươi lên đó!”

Tịch Ca: “Sau đó chúng ta tìm được một chỗ ở mới?”

Lão Sa lại ha hả mỉm cười: “Sau đó, chúng ta bắt đầu chèo thuyền, ma cà rồng nhà ngươi bị tên kỵ sĩ kia xoá sạch tia sức mạnh cuối cùng, nằm trên thuyền chẳng khác gì con lợn chết lúc tỉnh lúc ngủ, thời gian tỉnh táo không bao giờ quá năm phút, thời gian ngủ thì không bao giờ ít hơn một ngày một đêm, đã vậy lần nào tỉnh ký ức cũng trống rỗng. Mà ta, đáng thương thay ma vương phẫn nộ, dùng một tấm ván gỗ chèo vượt biển đúng một năm…”

Tuy rằng Tịch Ca cảm thấy lão Sa thật đáng thương…

Nhưng cho dù chèo thuyền bằng tay, thì một năm cũng quá là lâu.

Tịch Ca không kiềm chế được bản thân, lại hỏi, “Do ông lạc đường ư?”

Lão Sa sắp phát cuồng: “Là do thời viễn cổ, đâu đâu cũng toàn những mảnh đất hoang vu và quái vật! Nếu không có ta, ngươi khéo đã thành bãi phân của con quái vật vô danh tiểu tốt nào đó rồi! Còn mong sống được đến giờ ư? Còn có ngươi ở hiện tại ư?”

Tịch Ca cảm thấy lão Sa đã hoàn toàn mất lý trí.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, dứt khoát cứt đứt liên lạc với lão Sa.

Xa cách nhau năm ngày trời, vất vả lắm mới gặp lại nhau, Tịch Ca quyết định sẽ không lãng phí thời gian với lão Sa, thời gian quý báu, chỉ có thể dành cho Bì Bì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi