NGUYÊN HUYẾT

Chín giờ tối.

Tại hoa viên trên tầng thượng của khách sạn Bát Phương đang diễn ra một buổi vũ hội hóa trang cực kỳ độc đáo.

Hoa tươi trải dọc lối đi, vải satin tô điểm cho đêm tối, rượu champagne đặt trong thùng đá, nam nữ ăn diện hợp thời đeo mặt nạ đủ loại kiểu dáng, nói cười vui vẻ.

Trong buổi vũ hội mang đậm phong cách châu Âu này, đàn ông mặc vest kiểu Tuxedo (1), túm năm tụm ba, nói chuyện trên trời dưới đất; phụ nữ thì hướng theo phong cách Rococo (2), tay cầm cây quạt, như cánh bướm dập dịu nhẹ nhàng, tận tình triển lãm góc cạnh xinh đẹp nhất của mình dưới ánh sáng và hương thơm sang quý.

Không khí sôi nổi hẳn lên.

Dưới ánh trăng, ngọn đèn ái muội, chất cồn bắt đầu phát huy tác dụng, trong những góc tối, có thể dễ dàng bắt gặp các cặp đôi đang âu yếm hôn môi.

Thẳng đến khi có một người không đeo mặt nạ đột ngột bước vào hoa viên!

Dáng người hắn cao gầy, tóc mỏng, xuyên bộ tây trang màu tím đậm cực kỳ tôn dáng. Màu sắc quái lạ như vậy, thế nhưng lại không kéo thấp giá trị nhan sắc của hắn, ngược lại giúp nước da trắng nõn càng thêm khỏe mạnh sáng bóng, khiến không ít các cô gái phải ghen tị chớp mắt.

Tịch Ca gia nhập vũ hội.

Hắn phớt lờ những ánh mắt chăm chú của các vị khách trong hội trường, tự rót cho mình một ly champagne, rồi đi thẳng về vị trí chính giữa, ngồi xuống, vắt chéo chân, rồi nới lỏng nút áo và nơ trên cổ.

Nhưng hôm nay hắn thắt nơ hơi chật, cố gắng nửa ngày cũng không làm thế nào tháo nó xuống được, hắn nhướn đuôi lông mày một cách thiếu kiên nhẫn, hàng lông mày sắc nét và khóe mắt hơi chếch lên khiến toàn thân hắn như viết bốn chữ “người sống chớ tới gần”.

Nhưng thân phận và ngoại hình nhiều khi có thể che mờ hết thảy.

Cơ hồ ngay khi Tịch Ca vừa đặt mông xuống, một cô gái mặc lễ phục màu đen đã bước tới.

Trên tay cô cầm một chiếc quạt lông vũ màu trắng, đôi môi đỏ mọng vừa mới hé ra nụ cười, Tịch Ca đã động thủ trước một bước.

Hắn nắm tay đối phương, đặt một nụ hôn thật khẽ lên đó, rồi buông cái tay kia ra, liếc nhìn cô gái với ánh mắt “tôi không muốn nghe gì cả, cô cũng đừng nói gì cả”, lại dùng ngón tay chỉ sang bên cạnh.

Nụ cười của váy đen cứng đờ.

Mấy giây sau đó, cô ta liền yên lặng rời đi.

Nhưng không phải ai cũng hiểu được mẹo nhỏ này.

Váy đen vừa đi, vô số váy trắng váy vàng váy đỏ thi nhau tiến đến thử sức.

Cho dù là ai đến Tịch Ca cũng không cự tuyệt, duy trì dáng vẻ thân sĩ hôn lên tay từng người một, rồi chợt lạnh lùng chỉ chỉ sang bên cạnh, tống cổ những người này đi.

Mặt ngoài của buổi vũ hội này, là các cô gái âm thầm tranh đoạt vị phú nhị đại lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng thực tế, có một đôi mắt đã nhìn thấu hết thảy.

Đây là một loại ám chỉ không tiếng động.

Nơi này quả nhiên sắp sửa phát sinh một màn làm tình nóng bỏng không thể miêu tả!

Ước chừng năm phút đồng hồ sau, Tịch Ca đứng lên.

Hắn rời khỏi hoa viên trên tầng thượng, tiến vào bên trong, một đường đi tới cuối hành lang, rất nhanh liền đứng trước hai cánh cửa đóng chặt được thiết kế theo hơi hướng phương Tây.

Đây là nơi sẽ diễn ra cuộc làm tình đó chăng?

Hai mắt híp lại, âm thầm suy đoán.

Tịch Ca đẩy cửa lớn ra, nghiêng người tiến vào.

Chỉ mở ra một khe hở nhỏ, rồi lập tức đóng lại, hệt như đang che giấu rất nhiều thứ không sạch sẽ.

Chính là lúc này!

Nhân viên chuyển phát nhanh theo đuôi Tịch Ca đeo đôi găng tay vào, canh đúng thời cơ, căng thẳng gắn chặt chiếc camera mini vào áo khoác, từ nơi ẩn náu nhảy ra, xông vào gian phòng mà Tịch Ca vừa bước vào!

Bên trong trống rỗng.

Không có đạo cụ linh tinh, không có cơ thể dơ bẩn trần như nhộng, chỉ có một thanh niên tóc bạc đang ngồi trên chiếc ghế sô pha lưng cao bằng nhung đỏ, mười ngón tay đan vào nhau, lãnh đạm nhìn gã.

Đây là…

Nhân viên chuyển phát nhanh kinh ngạc một trận, trong lúc đang kinh ngạc, một giọng nói từ sau lưng gã vang lên.

“Cậu tùy tiện theo người lạ vào phòng như vậy, không tốt lắm đâu.”

Nhân viên chuyển phát nhanh xoay người lại, nhìn thấy Tịch Ca đang đứng sau lưng mình.

Tịch Ca – người vào trước một bước – đang nhàn nhã tựa vào cửa. Hai tay hắn ôm ngực, sau khi đầy hứng thú mà đánh giá nhân viên chuyển phát nhanh, liền vòng qua gã, ngồi xuống một cái ghế khác: “Superstar? Hay nên gọi là, siêu nhân mũ trùm? Anh trai rải tiền?”

Nhân viên chuyển phát nhanh hừ lạnh một tiếng: “Cảnh nóng đâu?”

Tịch Ca lắc lắc ngón tay: “Không có cảnh nóng gì hết, tôi tìm cậu đến để nói vài lời, chẳng hạn như…”

Nhân viên chuyển phát nhanh không hề muốn nghe một tên nhà giàu nhiều chuyện.

Trong quá trình “công tác”, gã đã xác định được tính cách của mấy tên nhà giàu: bình thường thì cuồng vọng tự đại ngu si nông cạn, lúc gặp chuyện thì khóc lóc tè cả ra quần.

Gã mỉm cười, hướng Tịch Ca nói: “Không có cảnh nóng thì thôi, vậy thay thế bằng video phú nhị đại chơi gay nhé.” Gã đánh giá Tịch Ca và Rhein, “Dù sao hiện tại đang lưu hành nam nam, quay cái video nam nam có lẽ cũng đủ gây chú ý.”

Tịch Ca: “…”

Rhein: “…”

Nhân viên chuyển phát nhanh đắc ý nói: “Sao không nói gì?

Tịch Ca khiếp sợ đến độ quên cả xỉa xói: “Cậu… Trước nay đều dùng thủ đoạn này để có được video?”

Rhein từ đầu đến đuôi không nói lời nào, cậu thật sự đã cạn lời rồi.

Nhân viên chuyển phát nhanh buồn bực: “Cái gì mà thủ đoạn? Bọn mày vốn chính là loại quan hệ đó mà.”

Tịch Ca vẫn khó mà nén nổi khiếp sợ: “Tỉnh táo lại đi, cảnh sát gài bẫy (3) còn bị xử phạt, đằng này cậu không phải cảnh sát, anh cũng không gài bẫy, mà cậu đang lấy thân phận một công dân ép buộc người khác, nói đơn giản một chút, không chỉ trộm cắp tài sản, mà cậu còn bị nghi ngờ liên quan đến tội sỉ nhục người khác.”

Nhân viên chuyển phát nhanh cười khẩy nói: “Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Quay chụp lại chuyện bọn mày làm mà cũng gọi là sỉ nhục người khác?”

Tịch Ca: “Vấn đề là bọn họ không làm.”

Nhân viên chuyển phát nhanh: “Đương nhiên bọn họ sẽ làm.”

Tịch Ca: “Nhưng cậu không thấy bọn họ làm.”

Nhân viên chuyển phát nhanh: “Là do động tác của bọn họ chậm chạp thôi!”

Tịch Ca không biết phải nói lại thế nào.

Hắn phát hiện thanh niên trước mặt này đã đạt tới trình độ luôn cho mình là đúng, nói gì cũng vô dụng.

Đã vậy, đối phương còn đang kiên trì: “Bọn mày tự cởi quần áo hay là để tao giúp bọn mày cởi? Kết quả đều như nhau, nhưng cái sau không thoải mái lắm đâu!”

Gã vừa dứt lời, một quyền nện mạnh lên vách tường, “ầm” một tiếng, vách tường xuất hiện khe nứt như mạng nhện.

Tuy nhiên, động tác đã thử nghiệm nhiều lần này, lại chẳng làm bất luận kẻ nào sợ khiếp vía.

Tịch Ca và Rhein đều hờ hững nhìn gã.

Rhein thật sự không thể chịu đựng được tên này, cậu nói với Tịch Ca: “Được, ở đây giao cho ngươi, xử lí xong nhớ về sớm.”

Tịch Ca còn chưa kịp đáp lời, người bên cạnh đã biến đâu không thấy.

Hắn không nhịn được oán giận: “Chờ đã, tôi cũng đang định nói câu đó với cậu mà, tôi không muốn đánh nhau với cái tên kỳ quái này đâu, hay là giờ tôi báo cảnh sát, đến kịp không ta?”

Hắn vừa nói xong, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng gió vù vù, một nắm đấm cực sắc bén cuốn theo gió, dữ dội đánh về phía Tịch Ca!

Trong giây phút chỉ mảnh treo chuông, Tịch Ca lật nghiêng người, từ trên ghế lăn sang một bên.

Nhân viên chuyển phát nhanh không kịp thu thế, một quyền đấm bay chiếc ghế lưng cao!

Tịch Ca nghe sau lưng truyền đến tiếng nổ “phanh”, huýt sáo: “Ngày nào cũng đeo đôi găng tay này đi đánh người, cậu không cảm thấy mệt sao, thân thể chịu được cơ à?”

Trong chớp mắt, nhân viên chuyển phát nhanh nhớ tới từng có một lần Hallen khuyên mình, gã lạc cả giọng: “Mày là người nhờ Hallen chuyển lời!”

Tịch Ca buồn bã nói: “Tôi không chỉ là người nhờ Hallen chuyển lời, tôi còn là chủ nhân của đôi găng tay cậu đang giữ đấy…”

Hắn còn chưa dứt lời.

Tốc độ của nhân viên chuyển phát nhanh đột nhiên nhanh hơn gấp đôi so với trước, hung hăng đấm vào đầu Tịch Ca!

Tịch Ca phản ứng kịp, nhanh chóng nghiêng đầu, chợt nghe một tiếng “rầm” trầm đục.

Hắn hơi hơi xoay đầu, nhìn thấy tấm phù điêu điêu khắc hình đầu trâu trên vách tường đã hoàn toàn vỡ vụn dưới nắm đấm của nhân viên chuyển phát nhanh.

Tịch Ca nháy mắt im lặng.

Thì ra vừa rồi gã đấm vào ghế dựa còn lưu tình lắm…

Không biết ma cà rồng khác có cái đầu cứng như đá không, dù sao tạm thời mình không có…

Tình hình đột nhiên tiến vào giai đoạn nguy hiểm.

Tịch Ca nhanh chóng tự hỏi.

Lý Lập Phương làm cái găng tay này với mục đích khuếch đại sức mạnh không sai, tuy rằng không hiểu sao thời gian chờ của Superstar lại rất dài, nhưng công năng của đôi găng tay này không thể đột biến, Superstar cũng không phải siêu nhân thật sự, bản chất thì vẫn giống như hai người có sức mạnh tương đương giao chiến mà thôi.

Trong trường hợp đó, mặc dù mình không đánh lại ma cà rồng chuyển hóa chính quy, chẳng lẽ ngay cả Superstar cũng không đánh lại ư?

Đúng lúc này, nhân viên chuyển phát nhanh rút tay ra khỏi vụn đá, cánh tay quét ngang, không khí phát ra một tiếng rít giòn vang, cánh tay kia giống như đuôi mãng xà, hung hăng quét về phía Tịch Ca!

Gần ngay gang tấc, muốn chạy cũng không còn kịp rồi.

Tịch Ca cong đầu gối, thụt người xuống để tránh thoát chiêu “đuôi rắn”, lại đem tay đặt lên cái tủ bên cạnh, nhảy lên ngăn tủ như khỉ, tiếp đến đạp lên vách tường, lấy đà nhảy lên, dùng một tay bắt được đèn chùm trên trần nhà, đung đưa giữa không trung.

Một trên, một dưới.

Tịch Ca từ bên trên nhìn xuống đầu đinh của nhân viên chuyển phát nhanh, hoàn toàn yên tâm: mặc dù hai tay của đối phương trâu bò hơn bình thường, nhưng hiển nhiên không thể nhảy lên trần nhà giống hắn được.

Nhân viên chuyển phát nhanh chỉ sửng sốt hai giây.

Hai giây sau, hắn không chút do dự nhấc cái tủ bên cạnh, hai tay rót lực, ném thật mạnh về phía Tịch Ca đang treo mình lơ lửng trên đèn chùm!

“Má nó!”

Tịch Ca buột miệng thốt ra, hắn vội vàng buông tay, đáp xuống mặt đất.

Lần này rơi xuống đất, hai người lập tức bắt đầu một hồi truy đuổi.

Gian phòng không nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều lắm, không thể chơi tránh né chướng ngại, cũng không thể phô bày ra tốc độ chân chính, Tịch Ca trốn cực kỳ vất vả, nhưng hắn tuyệt đối không muốn giáp mặt giao chiến với đối phương để kiểm tra độ cứng của xương. Hắn nhìn đủ loại gia cụ bay tới bay lui xung quanh, không ngừng cổ vũ tâm lý:

Kiên trì năm phút nữa… gã tắt điện ngay thôi.

Gã sắp tắt điện rồi… cố gắng kiên trì thêm năm phút.

Còn chưa đến năm phút đồng hồ.

Tịch Ca đột nhiên phát hiện con chó to xác phía sau đang điên cuồng đuổi theo mình bỗng chậm lại.

Do mất đà làm thêm một vòng nữa, thiếu chút nữa thì hắn bắt kịp nhân viên chuyển phát nhanh từ phía sau!

Hắn vội vàng dừng lại, né tránh nắm đấm trước mặt, quay đầu chạy tiếp.

Một vòng chạy trốn truy đuổi mới lại bắt đầu, bọn họ cứ vậy vận động vòng quanh trong phòng.

Nhân viên chuyển phát nhanh thật sự rất mệt mỏi.

Cơn mệt mỏi chằng chịt truyền đến từ mọi nơi trong thân thể, đầu gã cũng bắt đầu trống rỗng, dường như đang có thứ gì đó không ngừng cắn nuốt ý thức của gã.

Suy nghĩ, tình cảm, ký ức…

Cước bộ của gã càng ngày càng nặng nề, tư duy càng ngày càng lửng lơ, nhưng gã không thể không đuổi, không thể ngừng suy nghĩ, gã nhất định phải bắt được tên phía trước, bởi đối phương nhận ra đôi găng tay của gã…

Cánh cửa đóng kín đột ngột bị đẩy ra.

Mắt một mí cầm lông chim trong tay chợt xuất hiện trước cửa phòng, hắn theo dấu Tịch Ca nên mới đến đây, không ngờ đẩy cửa ra liền nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái như vậy.

Hắn ấp úng nói: “Hai người đang làm gì đó…”

Thanh âm của mắt một mí giống như một đạo sấm sét bổ trúng bộ não đang trở nên trì trệ của nhân viên chuyển phát nhanh, cước bộ của gã lập tức chuyển hướng, đi nhanh về phía cửa phòng, tay bóp cổ mắt một mí, nhấc mắt một mí lên, rồi hướng Tịch Ca hét lớn một tiếng: “Dừng lại, nếu không tao sẽ giết nó!”

Tịch Ca há hốc mồm.

Hắn tạm thời dừng lại, nhìn một màn trước mắt này, không nhịn được mỉa mai: “Đầu tiên là đột nhập trộm cướp, tiếp đến là sỉ nhục người khác, hiện tại lại muốn bắt cóc con tin à? Cậu đúng là có chết cũng không hối cải…”

Hắn nói xong lại chuyển sang mắt một mí: “Còn nữa, tại sao một tên chủ tiệm trà sữa lại đè ngay lúc nguy cấp nhất để xuất hiện chứ!”

Bàn tay trên cổ thô to như kiềng sắt, mắt một mí lạnh run, cũng muốn hỏi mình tại sao.

Chú thích:

(1) Tuxedo: Xuất hiện từ những năm 1989 tại Anh, Tuxedo được dùng như một lễ phục truyền thống chỉ mặc vào những dịp thực sự đặc biệt. Thiết kế của Tuxedo có phần ve cổ áo luôn phải may bằng vải satin bóng, áo có thể may một hoặc hai hàng khuy và trang phục này chỉ được sử dụng vào những bữa tiệc hay sự kiện trang trọng.

(2) Phong cách Rococo: Phong cách thời trang thế kỷ XVIII ở Châu Âu, Người quan trọng nhất thiết lập nên phong cách thời trang Rococo là người tình của vua Louis XV, Madame de Pompadour. Bà mê màu pastel và phong cách nhẹ nhàng, tươi sáng, gọi chung là Rococo. Nhưng người tiên phong khởi tạo xu hướng này là hoàng hậu Marie Antoinette.

(3) Gài bẫy (Entrapment): Xuất hiện khi một nhân viên an ninh dụ dỗ một nghi phạm thực hiện hành vi trái pháp luật mà trước đó họ chưa có ý đồ thực hiện. Luật pháp không cho phép dụ dỗ hoặc thuyết phục người khác phạm tội kiểu entrapment.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi