NGUYÊN HUYẾT

Hôm nay thời tiết thật sự không tồi.

Rời khỏi tầng hầm, bác sĩ nhìn trời cảm khái.

Trong một buổi tối, gã đã hiểu rõ hơn rất nhiều chuyện.

Ví dụ như thì ra ẩn sau bóng tối, thật sự tồn tại một loài sinh vật quỷ dị, ví dụ như thanh niên tóc bạc gã nhìn thấy trong nhà cậu chủ rốt cuộc có thân phận thế nào, ví dụ như vì sao Vương Nhị Ngưu cho rằng hắn là “người bề trên”.

Hắn vuốt phẳng vết máu dính trên cổ tay áo, trong lòng than thở: May mắn hôm qua mình không thay quần áo…

Gã quyết định sẽ chuyển hóa thành một ma cà rồng cao quý.

Dưới ánh mặt trời, bác sĩ chỉ mất năm phút đồng hồ để hạ quyết định, nghe dễ dàng giống như quyết định sáng nay ăn gì vậy, đồng thời ngay lập tức hành động để thay đổi cuộc đời mình.

Gã đánh xe, lao thẳng đến nhà cậu chủ.

Trước khi cậu chủ phú nhị đại phát hiện trên giường là một xác chết rồi báo nguy, gã phải nắm chặt thời gian chiếm được thánh huyết, nhanh chóng chuyển hóa mình!

*

Trong biệt thự xa hoa, Tịch Ca và thanh niên tóc bạc đang hai mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Thanh niên tóc bạc lại mở miệng lần nữa, thành thạo tiếng Trung: “Ngươi là ai?”

Tịch Ca chủ động nắm chặt tay thanh niên tóc bạc bị trói trên giường: “Gọi tôi Tịch Ca là được rồi.”

Thanh niên tóc bạc nọ hít sâu một hơi.

Cảm giác đói khát và trống rỗng giam cầm cậu, khiến cậu có cảm giác lý trí của mình đang chơi vơi bên bờ vực thẳm.

Nếu không phải có ba lớp chăn dày trên người ma cà rồng, cộng thêm ba vòng dây thừng thuỷ tinh công nghiệp quấn quanh, Tịch Ca nhìn sắc mặt xanh mét của đối phương, luôn cảm giác giây sau cậu ta sẽ vọt đến ăn thịt người.

Hắn cảm thấy may mắn vì đêm qua mình lưỡng lự quá chính xác, âm thầm đá ống tiêm bị hỏng – đồ vật mà hắn dám chắc 100% sẽ mang lại cừu hận cho ma cà rồng – vào gầm giường, chợt nghe ma cà rồng chậm rãi cất tiếng.

“Đây là đâu, vì sao ta lại ở chỗ này, ngươi muốn làm gì?”

Ánh nắng vừa phải, gian phòng ấm áp.

Nhưng sau khi ma cà rồng mở miệng, nhiệt độ xung quanh dường như hạ xuống hai độ.

Sau khi tỉnh giấc, ma cà rồng quả nhiên vẫn là ma cà rồng!

Hắn âm thầm cảm khái, kể ngắn gọn: “Tối qua tôi thấy cậu té xỉu trên đường sau đó gặp cướp, lúc tên cướp kia rạch một dao trên tay tôi, cậu đột nhiên tỉnh lại, cắn tôi một ngụm, dọa chạy tên cướp sau đó lại hôn mê, vì thế tôi liền đưa cậu về nhà, không ngờ tiếp đó… phát hiện cơ thể cậu lạnh như băng.”

Một câu khái quát được từ đầu đến cuối, trong phòng phút chốc yên tĩnh, rất xấu hổ.

Tịch Ca không biết phải nói gì, ma cà rồng lại không biết phải nói như thế nào.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên!

Tịch Ca thở phào một hơi: “Tôi vừa mới đặt bữa sáng, chắc là giao hàng đến, tôi đi lấy cho cậu.”

Hắn mở cửa, nhưng bên ngoài làm gì có bóng dáng của anh bạn giao hàng, thay vào đó, bác sĩ gia đình đột ngột xuất hiện.

Bác sĩ bày ra nụ cười nhiệt tình nhất từ trước đến giờ cùng với thái độ cực kỳ có trách nhiệm: “Cậu chủ, tôi tới để kiểm tra lại cho vị khách của cậu.”

Tịch Ca bình tĩnh nói: “À, cái tên kia hôm qua tỉnh lại, đi luôn rồi.”

Bác sĩ còn chưa kịp nói câu thứ hai, cổng lớn biệt thự đã lạnh như băng đóng kín trước mặt.

Gã vừa định gõ cửa lần nữa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng xe máy điện “xình xịch”. Anh trai giao hàng còn chưa dựng xe ngay ngắn, đã gân cổ hướng bác sĩ kêu to: “Biệt thự số 13, giao hàng đây.”

Cánh cửa đang đóng chặt chớp mắt mở ra, Tịch Ca lần nữa xuất hiện, duỗi tay ra, tiếp nhận gói đồ từ người giao hàng.

Tịch Ca: “Cám ơn.”

Anh trai giao hàng: “Không có gì.”

Hai người một nói một đáp, từng người quay đi, cửa khép lại lần nữa.

Bác sĩ đứng đực tại chỗ, đối mặt với cửa lớn tòa biệt thự, cố gắng tươi cười.

Tịch Ca cầm đồ ăn về phòng.

Ma cà rồng vẫn nằm trên giường, giữ nguyên tư thế ban đầu, có điều mí mắt cụp xuống, nhìn qua như đang suy nghĩ gì đó.

Lúc Tịch Ca tới gần còn thử kéo dây thừng một hai cái, sau khi xác định trong khoảng thời gian ngắn ngủi mình rời đi, đoạn dây thừng này vẫn phát huy được tác dụng như trước, mới yên tâm ngồi xuống, mở hộp nhựa ra, bày biện bữa sáng lên bàn, nghiêm túc nói: “Miến tiết vịt, tôi cố ý cân nhắc đến việc cậu cần bổ máu.”

Ma cà rồng nhìn thoáng qua bữa sáng.

Tịch Ca thiện giải nhân ý (1), trộn miến, tìm thấy tiết vịt, đồng thời giới thiệu với ma cà rồng: “Cậu ăn miến tiết vịt bao giờ chưa? Đây là đặc sản ở nước tôi, làm máu của vịt đông lại thành khối, nấu lên với miến và thịt vịt, sau khi nấu một lúc, nước dùng sẽ có màu trắng sữa, vị rất đậm đà, ăn ngon lắm đó.”

Ma cà rồng im lặng không lên tiếng, thần sắc lạnh lùng.

Tịch Ca nói một hồi, lựa ra tất cả tiết vịt có trong bát miến.

Một, hai, ba, bốn.

Bốn khối tiết vịt nổi lên, cực kỳ lẻ loi, cực kỳ ít ỏi.

Không hiểu sao không khí có chút xấu hổ.

Tịch Ca gượng gạo nói: “Thật ra nước tôi còn rất nhiều món ngon làm từ máu, ví dụ như tiết heo xào dưa chua, ví dụ như mao huyết vượng vân vân… Cậu vừa mới tỉnh lại, nên cần ăn thanh đạm chút, dưỡng bệnh tốt hơn.”

Thanh niên tóc bạc dứt khoát chặn họng hắn: “Ta muốn uống máu, máu người, không phải máu đông.”

Tịch Ca: “Ồ…”

Thanh niên tóc bạc: “Trong kho máu bệnh viện có rất nhiều.”

Tịch Ca tạm thời bỏ qua ý tưởng thay trời hành đạo để bảo toàn tính mạng, lý lẽ hùng hồn nói: “Quốc gia tôi không cho phép lén lút giao dịch máu!”

Thanh niên tóc bạc chậm rãi nói: “Tay trái ta có một chiếc đồng hồ, toàn bộ mặt đồng hồ được nạm kim cương.”

Tịch Ca chẳng mảy may dao động.

Thanh niên tóc bạc: “Trên nhẫn của ta có đính một miếng ngọc lục bảo, miếng bảo thạch này đã từng được khảm trên vương miện nữ hoàng Anh quốc.”

Tịch Ca không có lấy nửa điểm động dung.

Thanh niên thở dài thườn thượt: “Ta còn một cái trâm cài ngực, miếng trâm cài ngực này rất thú vị, nó có thể mang đến may mắn cho ngươi…”

Tịch Ca có chút động tâm. Nhưng hắn cẩn thận nghĩ lại: “Cậu mang theo nó, nhưng giờ cậu đang bệnh nặng, lúc trước thì lăn ra ngất xỉu trong hẻm nhỏ, giờ lại rơi vào tay tôi, không biết là trâm cài ngực may mắn hay trâm cài ngực bất hạnh đây?”

Thanh niên tóc bạc cạn lời, từ chối việc tìm hiểu sâu về vấn đề này, lại nói: “Vậy ngươi muốn gì?” Cậu liếc mắt nhìn ống tiêm trên sàn nhà, “Máu của ta? Ta có thể cho ngươi, nhưng đừng nói ngươi cho rằng chỉ sử dụng cây kim này là có thể lấy máu từ trên người ta. Ngươi kiếm túi máu đến đây, chúng ta trao đổi.”

Tịch Ca vô cùng kiên định: “Không.”

Thanh niên tóc bạc: “Vì sao?”

Tịch Ca: “Đang dưỡng bệnh, ăn uống thanh đạm.”

Thanh niên tóc bạc không còn gì để nói: “Ngươi thật sự cảm thấy ba bốn miếng tiết vịt này có thể giúp ta khôi phục?”

Tịch Ca: “Thật ra…”

Thanh niên tóc bạc: “Gì?”

Tịch Ca ăn ngay nói thật: “Nếu cậu thật sự khôi phục, tôi sẽ rất sợ…”

“Cậu thật sự không muốn ăn hả?” Hắn thiện ý nhắc nhở, “Có còn hơn không.”

Thanh niên tóc bạc: “GOD…”

Tịch Ca: “Ha, ma cà rồng các người mà cũng thờ phụng thượng đế?”

Thanh niên tóc bạc lạnh lùng nói: “Không tin phụng.”

Cho nên ý của ta là, Goddamn!

“Đồ tư bản ác độc! Tên nhị thế tổ ngu ngốc!”

Bác sĩ bị nhốt bên ngoài tận hai lần căm giận mắng, xong lại cảm thấy mình mắng quá nhẹ nhàng, không thể xả hết giận, vì thế lại bổ thêm một câu chửi toàn dân:

“Shit! Bitch!”

Cuối cùng gã thở phì phò, vừa định rời đi nghĩ cách khác, đột nhiên phát hiện hoa viên nhà tên ngốc nhị thế tổ này không phải lớn bình thường đâu, mà gian phòng hôm trước gã chẩn bệnh cho ma cà rồng kia, chẳng phải là ở…

Bác sĩ lượn nửa vòng trong hoa viên, dưới ánh sáng lóa mắt từ mắt trời, bắt đầu đếm.

Một, hai, ba… năm.

Cửa sổ thứ năm lầu hai, chính là gian phòng gã ngồi ngốc hôm trước!

Gã tin chắc ma cà rồng kia còn ở trong cái phòng đó, không chút do dự chọn một gốc cây cách cửa sổ gần nhất, ôm thân cây gian nan bò lên.

Đột nhiên một tiếng meo meo, bác sĩ hoảng sợ, dưới chân trượt một cái, thiếu chút nữa té xuống từ trên cây. Gã lần theo âm thanh nhìn lại, bỗng thấy một con mèo đen ngồi dưới khóm hoa hồng, mở to cặp mắt phỉ thúy theo dõi gã.

Con mèo hoang không biết từ đâu tới, chẳng phải nói ở tiểu khu nhà giàu này chỉ nuôi những sủng vật tôn quý nhất, những giống loài tầm thường không thể tiến vào sao?

Bác sĩ không kiên nhẫn nắm một nhánh cây, ném về phía con mèo: “Cút cút, ra chỗ khác chơi.”

Mèo đen linh mẫn tránh thoát ám khí bay tới, chạy lấy đà nhảy ba bước, nhảy đạp tường, nhảy đạp mặt bác sĩ, nhảy thêm bước cuối cùng, nó đã đứng ở ngay mục tiêu của bác sĩ, trước cửa số thứ năm lầu hai.

Nó từ trên cao liếc xuống bác sĩ một cái, liếm liếm móng vuốt, quay đầu nhìn xuyên qua cửa sổ.

Một con mèo đen xuất hiện trên bệ cửa sổ.

Nó vịn bệ cửa sổ, dùng chòm râu đo đạc miệng cửa sổ, do dự không biết mình có thể lách qua khe hở để chui vào bên trong được hay không?

Trên giường, thanh niên tóc bạc mắt nhìn mèo đen, tai nghe thấy giọng nói của bác sĩ.

Thị giác và thính giác của ma cà rồng tương đối nhạy bén.

Cậu thậm chí ngửi thấy nội tâm tham lam từ kẻ đang phát ra âm thanh.

Cậu cũng không đem nhân loại tham lam tầm thường kia để trong lòng, nhưng đối phương làm cậu nhớ tới những kẻ cùng tộc đã đẩy cậu đến cấm địa phương Đông này.

Cậu muốn máu, muốn nhanh chóng khôi phục lại sức mạnh.

Nơi này không thiếu những nguy hiểm rình rập.

So sánh với kẻ toàn thân tản ra mùi hôi thối đang ở ngoài kia, còn không bằng thỏa hiệp với chủ nhân nơi này…

“Cộc cộc” hai tiếng, cửa bị đẩy ra.

Thanh niên tóc bạc đang định nhắc nhở Tịch Ca đến gần nguy hiểm, nhưng lúc Tịch Ca bước vào chỉ thấy, thanh niên tóc bạc đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mèo đen.

Tịch Ca chần chờ: “Cậu… Sao mặt cậu lại tái hết rồi, cậu đói bụng đến mức muốn ăn luôn con mèo này sao?”

Thanh niên tóc bạc: “…”

Con mèo đen không biết nghe có hiểu không, meo một tiếng, chạy nhanh đi.

Tịch Ca: “Hay là tôi gọi thêm cho cậu phần miến tiết vịt nữa nhé? Sinh linh còn sống và sinh linh bị chế biến thành thức ăn, dù sao vẫn khác nhau.”

Thanh niên tóc bạc: “Ha ha.”

Hợp tác con mẹ nhà hắn, mình thà nói điều kiện với con chuột trong cống ngầm còn hơn!

Một cái cửa sổ ngăn cách trong ngoài.

Khi Tịch Ca cùng ma cà rồng đang nói chuyện, bảo an trong tiểu khu dẫn chó tuần tra phát hiện ra bác sĩ.

Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn về phía bác sĩ trên cây: “Anh đang làm gì đó?”

Bác sĩ: “À… Tôi đang giúp cậu chủ ngắt vài phiến lá, gần đây cậu ấy ho khan nhiều lắm, cần lá cây làm thuốc.”

Ánh mắt bảo an hòa hoãn một chút: “Dưới gốc cây cũng có lá.”

Bác sĩ: “Lá cây dưới mặt đất sao có thể xứng với thân phận tôn quý của cậu ấy được..”

Bảo an bày ra vẻ mặt đồng tình: “Kẻ có tiền.”

Bác sĩ ha hả cười gượng: “Kẻ có tiền, kẻ có tiền.”

Bảo an phất phất tay, rời đi.

Bác sĩ ôm thân cây, mắt thấy bảo an đã ngày càng xa, nhưng chó tuần tra vẫn không ngừng quay đầu lại dòm gã. Gã dựa vào thân cây thở dốc.

Xem ra lẻn vào trong không được rồi, mình phải nghĩ cách khác, nắm bắt cơ hội lấy máu của con ma cà rồng đó mới được…

Chú thích:

 (1) Thiện giải nhân ý: Giỏi đoán lòng người, hiểu người ta đang nghĩ gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi