NGUYÊN HUYẾT

Tịch Ca và Rhein sững sờ.

Mọi người đang tuyệt vọng chờ đợi tử vong cũng sững sờ.

Cơn mưa lớn ầm ầm đổ xuống, tia chớp nhảy loạn như những con rắn bạc, sấm sét oanh tạc cả thành thị, tại thời khắc này, dường như tất cả đều im bặt.

Thiên địa đọng lại trong giây lát.

Sau giây lát đó, bộ móng vuốt vừa bị đục một lỗ lớn bỗng nhiên giật phắt lại, lùi về không trung với tốc độ nhanh hơn vô số lần so với trước đây!

Nó lùi lại quá nhanh khiến thiên địa dấy lên một cơn lốc thật mạnh.

Cơn lốc này không ảnh hưởng quá lớn đối với kiến trúc của nhân loại, toàn bộ uy lực của nó đều tác động lên không gian ác ma – nơi mà nhân loại không thể sờ đến!

Cơn lốc thổi quét ác ma, thổi qua khe nứt, thậm chí là điểm nối liền giữa địa ngục và nhân gian.

Dưới sự tàn phá của cơn lốc, điểm nối liền đứt đoạn, ác ma phát ra tiếng thét chói tai đầy hoảng sợ, khe nứt xuất hiện tại nhân gian bắt đầu vặn vẹo, biến dạng, tiếp đó, chúng nó dễ dàng bị xé toạc khỏi nhân gian như tờ giấy mỏng manh, và theo cơn lốc tiến vào khe nứt giữa bầu trời!

Bên cạnh Tịch Ca, chuột hoàng kim kêu “chít chít chít” giãy giụa trong gió, móng vuốt nhỏ của nó bám lấy quần áo Tịch Ca, nó không muốn phải trở về địa ngục sớm như vậy!

Nhưng địa ngục và nhân gian đã không còn giao điểm, nên móng vuốt của nó xuyên thấu quần áo Tịch Ca, nó bị gió thổi bay lên, tất cả ác ma đều đã trở về địa ngục.

Địa ngục xâm lấn, chấm dứt trước thời hạn!

Giờ phút này, trong cơn lốc, móng vuốt khổng lồ cũng vội vàng thu mình lại vào khe nứt không trung.

Nhưng lão Sa vẫn không vừa ý nên dây dưa không bỏ, tiếp tục gầm lên: “Còn muốn chạy? Ăn bao nhiêu nhổ ra hết cho ta!”

Cái bóng đen sau lưng ông ta di chuyển, nó banh rộng ra, đuổi theo móng vuốt, vẫn chưa kịp ra tay, sương đen đậm đặc liền lao ra từ trong khe nứt, toàn bộ đều phun lên bóng người hư ảo của lão Sa.

Bóng người dừng lại một chút trong màn sương đen, còn cái móng vuốt kia thì vội vàng thu mình vào trong kẽ nứt, vừa rồi nó hung hãn xé cái khe ra thế nào, thì hiện giờ nó hoang mang rối loạn khâu lại như thế đấy.

Đáng tiếc bóng người đuổi theo quá nhanh, móng vuốt lại không đủ linh hoạt, kéo trái kéo phải một hồi vẫn không bít kín được khe hở.

Lúc này, sương đen trên bầu trời y hệt một cái vòi rồng, treo ngược trên không trung rồi lần nữa đổ vào chiếc giường nước rách rưới của lão Sa!

Chiếc giường nước mềm sụp lần nữa căng phồng ra, phát ra ánh sáng màu lam sâu kín.

Nhưng lão Sa vẫn rất tức giận.

Vừa nghĩ tới ổ chăn của mình bị kẻ trộm đánh cắp, bị kẻ trộm nuốt vào bụng, còn dính vào nước miếng của kẻ trộm, ông ta chỉ muốn phát nổ, kéo cả thế giới này nổ tung!

Ông ta gầm lên lần thứ ba, lúc này đây nghe còn dữ dội hơn so với hai lần trước.

Thời khắc này, lửa địa ngục giống như đốt tới nhân gian.

“Chạm vào đồ của ta mà dám dời đi như vậy hả?!”

Liều mạng lôi kéo cái móng vuốt đang giãy giụa.

Bóng người đã giơ cao thanh kiếm.

Ngay tại thời khắc này, chỉ nghe một tiếng gầm rú đáng sợ vang vọng giữa trời đất!

Mà những người đứng trên mặt đất thì lại tiếp tục rơi lộp bộp trong lòng: chẳng lẽ móng vuốt khổng lồ muốn liều mạng ?

Bọn họ lại tập trung vào bóng người còn trông u ám hơn cả trời đêm kia.

Hỡi vị đồng bào kia ơi, cho dù là thế nào, anh nhất định phải kiên cường lên, toàn bộ tính mạng của nhân dân, toàn bộ hy vọng của nhân dân, đều đặt trên vai anh!

Chủ nhân của móng vuốt gầm lên giận dữ, tràn đầy đau đớn và phẫn nộ vì bị khi nhục.

Trong cơn bi phẫn, nó chém đứt cánh tay của mình ném về nhân gian, sau đó lại kéo màn trời lần nữa, khép kín vết rách giữa không trung, trốn thoát!

Bàn tay khổng lồ từ không trung rơi xuống, ngay từ đầu nó vẫn rất lớn, sau đó mới từ từ biến nhỏ dần, đến khi rụng xuống sân nhà Tịch Ca, cánh tay lông xù cũng chỉ to bằng tay con gấu chó.

Gió ngừng, mưa ngớt, tiếng sấm chớp đều biệt tăm, mà ngay cả cái bóng sau lưng lão Sa cũng trở về dưới chân, nằm yên dưới mặt đất.

Tịch Ca và Rhein nhìn cánh tay kia, im miệng không nói hồi lâu.

Tịch Ca: “Lông của nó nhìn qua rất giống lông gấu, nó có thể tự do biến lớn biến nhỏ à?”

Lão Sa lạnh lùng nói: “Là ta biến.”

Rhein nghi ngại: “Tôi thấy, đây đâu phải là trọng điểm.”

Tịch Ca tỉnh ngộ: “Đúng, trọng điểm không phải là cái này.”

Hắn nhìn lão Sa vẫn đang nghẹn ngào, lau nước mắt ôm giường nước của mình, giải quyết dứt khoát: “Lão Sa, chúng ta phải nói chuyện!”

Lão Sa phẫn nộ đáp: “Nói chuyện cái gì, ta không có gì để nói!”

Tịch Ca không thèm để ý đối phương.

Mười lăm phút sau.

Tịch Ca và Rhein khiêng cái cánh tay to như của con gấu chó về biệt thự.

Lão Sa cũng cẩn thận cất giường nước của mình về phòng.

Ba người ngồi trên ghế sô pha hình thành thế giằng co.

Rhein đang đánh giá lão Sa.

Đây là lần đầu tiên Rhein gặp lão Sa. Vừa lên sàn, đối phương đã mang đến cho cậu một bất ngờ cực kỳ lớn.

Thật là… hoàn toàn không ngờ đến.

Nhưng lão Sa mới không thèm để ý Rhein đâu.

Mọi hận thù và phẫn nộ của ông ta đều dồn hết lên người Tịch Ca.

Về phần cái thằng nhóc huyết tộc thừa dịp mình không có nhà liền công khai vào ở này, căn bản không đáng quan tâm… Hừ hừ.

Sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người bên cạnh không ảnh hưởng gì đến thần kinh Tịch Ca.

Tâm trạng hắn hỏng bét, hôm nay phải nói là phấn khích và cao trào thay nhau xuất hiện, thậm chí còn đối diện với cái chết tận hai lần, quả thật khó mà tưởng tượng nổi, lúc này còn chưa qua 24 tiếng đồng hồ…

Hắn cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Hắn chưa bao giờ biết, Thế giới Hắc Ám phấn khích như thế, quản gia nhà mình thần bí như thế.

Hắn thở dài thườn thượt, vào thời khắc này, tư duy lại bình dị một cách kỳ lạ:

Cũng không biết bé gái nhà bên có nhìn thấy tất cả tình huống xảy ra ban nãy không, nếu có, sợ là ba cô bé lại hiểu lầm, không khéo tưởng mình là phần tử khủng bố cũng nên…

Haiz, sinh hoạt quá gian nan, mình thật sự muốn sống hoà thuận thân thiết với hàng xóm, thế mà cũng không xong, khéo phải mua đứt đống biệt thự xung quanh mất thôi.

Tịch Ca lắc đầu, không thèm nghĩ việc này nữa.

Hắn đem lực chú ý tập trung trên người lão Sa: “Ok, chúng ta có thể bắt đầu.”

Lão Sa không mấy hứng thú: “Bắt đầu cái gì?”

Tịch Ca trầm ngâm: “Trước tiên, nói cho tôi biết ông là loại ác ma nào?”

Lão Sa cười lạnh một tiếng: “Ta sẽ không nói cho ngươi một cách đơn giản vậy đâu, bây giờ ngươi không đoán ra thân phận thật sự của ta!”

Đây đúng là phòng cách của lão Sa, Tịch Ca đã sớm tập mãi thành quen.

Đối phương vừa nói như thế, hắn cũng thử đoán: “Quả thật tôi cũng không hiểu biết nhiều về ác ma địa ngục, chỉ nghe nói đến một người tên bắt đầu bằng chữ Sa… Lão Sa, tính ông đụng tí là cáu giận, ông không phải là Samael đấy chứ?”

Lão Sa: “…”

Rhein: “…”

Phòng khách thật sự rất yên tĩnh, đến nỗi hít thở cũng không thông.

Ngay cả lão Sa cũng lắp bắp: “Ngươi —— sao ngươi đoán được? Ngươi không phải mất trí nhớ à!”

Tịch Ca đến cạn lời, “Tôi mất trí nhớ chứ đâu có mất não. Ai bảo ông lấy biệt danh là hai chữ đầu tiên trong tên chứ? Đã vậy còn thường nói trước đây mình hễ đụng tí là nổi giận, bảy ma vương địa ngục, đại diện cho phẫn nộ là Samael, ai chả biết?”

Lão Sa: “…” Ông ta thật sự rất phẫn nộ, thật sự vô cùng phẫn nộ, “Ta quen dùng tên của mình đấy, thì làm sao? Năm đó ta có mắt như mù mới ký khế ước với ngươi, bỏ xứ đi theo ngươi, kết quả ngươi nhìn xem, xem ngươi đã làm gì được cho ta! Bị phá sản, bị xua đuổi, sau khi mất hết tài sản chỉ còn lại ít tiền dành dụm cũng phải khúm núm nịnh bợ mà hiến cho đám nhân loại nhỏ bé, để mua cho ngươi một cái quan tài tử tế mà ngủ —— “

Rhein dùng tay đỡ trán.

Các người xin thương xót ta đi.

Mọi người vừa mới sống dậy từ cõi chết, đang thảo luận một vấn đề hết sức nghiêm túc… Kết quả các người lại biến nó thành câu chuyện hài.

Khôi hài đến mức ta còn chẳng thấy khiếp sợ với cái tên “Samael” này…

Không, thật ra vẫn rất khiếp sợ.

Hóa ra Samael lại là người như vậy, không thể ngờ, thật không thể ngờ.

Tịch Ca: “…”

Ông đem mấy cái chuyện tôi không nhớ ra để chỉ trích tôi, tôi cũng thấy vô tội lắm đây này.

Nhưng hắn nghĩ mình tốt nhất không nên kích thích lão Sa.

Hắn nói: “Chuyện này tôi không nhớ rõ, nhưng ở cái thời đại kia, ai có tiền mà chẳng phải phá sản vài lần?” Hắn an ủi đối phương, “Nhưng cho dù vậy, sau khi tôi tỉnh lại, ông cũng báo thù được chứ nhỉ?”

Lão Sa lạnh lùng nói: “Không.”

Tịch Ca buồn bực: “Vì sao?”

Lão Sa: “Tuổi thọ của nhân loại quá ngắn, đều chết hết rồi.”

Tịch Ca: “…”

Lão Sa: “Hơn nữa đều không xuống địa ngục.”

Tịch Ca: “…”

Lão Sa giận đến đập bàn: “Mà ta cũng không thể lên thiên đường tìm bọn chúng báo thù, bọn chúng cũng chưa chắc ở thiên đường, tức chết ta!”

Tịch Ca: “… Nói tóm lại, nếu người đã chết, thì hãy để tất cả trở về với cát bụi đi. Chuyện cũ đã qua, hiện giờ chúng ta đang sống rất tốt, vậy là đủ rồi.” Hắn an ủi lão Sa.

Nhưng lão Sa từ chối lòng tốt của hắn: “Ha ha, ngươi cho rằng ta sẽ đặt mấy chuyện cỏn con này ở trong lòng ư? Không đâu, đây không phải là điều khiến ta đau thấu tim gan.”

Tịch Ca: “…” Tôi cảm thấy ông thật sự đang đau thấu tim gan.

Lão Sa: “Điều thực sự làm ta đau đớn là, ta tin tưởng kẻ lươn lẹo như ngươi, cùng ngươi ký khế ước, kết quả ngươi không hoàn thành chuyện đã hứa với ta, ngược lại còn bắt ta hầu ngươi ngủ tỉnh ngủ tỉnh tỉnh tỉnh ngủ ngủ, còn gây ra trận nhục nhã ngày hôm nay!”

Tịch Ca: “…” Vì vậy, ông cảm thấy thật sự rất đau à?

Lão Sa càng nói càng đau, càng đau càng giận: “Ngươi nhìn lại mình xem, ngươi nhìn lại mình xem, bao nhiêu năm nay ngươi đã làm được gì, không phải mê man thì cũng là mất trí nhớ, không phải mất trí nhớ thì lại mê man! Mà ta, gã ác ma đáng thương bị ngươi lừa gạt này, ký khế ước tôi tớ với ngươi, ngươi ngủ, ta phải thay ngươi xử lý tất cả rồi mới ngủ say cùng ngươi; khi nào ngươi muốn tỉnh, ta lại phải tỉnh dậy trước lo cho ngươi ăn no mặc ấm —— “

Tịch Ca: “…”

Hắn cũng không khỏi cảm thấy áy náy một chút, nói đi phải nói lại, lão Sa vẫn là một vị quản gia vô cùng chuyên nghiệp.

Hắn ho khan một tiếng: “Có điều này, tôi khá tò mò… rốt cuộc lúc trước tôi đã lừa ông thế nào mà ông lại trở thành tôi tớ của tôi?”

Lão Sa: “Ngươi nói với ta, ngươi muốn phản công thiên đường.”

Tịch Ca: “…”

Tịch Ca: “? ? ?”

Lão Sa: “Sau đó chúng ta ký kết khế ước, nhưng chưa bao giờ thấy ngươi chuẩn bị cho cuộc phản công đó.”

Tịch Ca: “…” Hắn không nhịn được đỡ trán, “Có lẽ lúc đó tôi thật sự đã lừa ông…”

Lão Sa: “Khà khà, khà khà khà, khà khà khà khà.”

Tuy rằng tiếng cười đó hết sức quỷ dị, nhưng Tịch Ca vẫn nghe ra được sự phẫn nộ vô hạn từ bên trong.

Hắn nổi lên thương cảm, định nói gì đó xoa dịu lão Sa.

Nhưng hắn vẫn luôn có ảo giác, trong quá khứ, có lẽ mình thật sự đã bỉ ổi, không biết xấu hổ lừa lão Sa.

Dù sao, thiên đường có làm sai gì đâu, người bình thường ai lại muốn phản công thiên đường…

Hắn nói: “…Cơ mà lão Sa này, dù gì ông cũng là ma vương địa ngục, vì sao lại đi ký khế ước tôi tớ với tôi?”

Lão Sa lạnh lùng nói: “Lúc ký khế ước, ngươi nói đó là Khế Ước Bình Đẳng, nên ta ký.”

Tịch Ca: “Ông ký luôn?”

Lão Sa: “Ta ký luôn.”

Tịch Ca: “Ông không thèm liếc lấy một cái à?”

Lão Sa còn biết làm thế nào, ông ta cũng rất tuyệt vọng!

Ông ta phun ra ngọn lửa phẫn nộ: “Ta tưởng rằng chúng ta cùng chung chí hướng!”

Tịch Ca thật sự hít thở không thông, vì sao ma vương phẫn nộ của địa ngục lại ngu xuẩn như vậy, có phải bởi vì giá trị vũ lực của ông ta quá cao, không cần dùng đầu nên não bộ thoái hóa chăng: “Mặc kệ nói thế nào nhưng hẳn là tôi đã làm gì đó mới khiến ông cảm thấy chúng ta cùng chung chí hướng chứ? Ông đừng nói với tôi, tôi chỉ dựa vào cái miệng để thuyết phục ông …”

Lão Sa: “Ngươi chỉ dựa vào cái miệng để thuyết phục ta…”

Trước khi Tịch Ca khó thở lần nữa, lão Sa còn nói: “Nhưng quả thật ngươi cũng đã làm một chuyện để chuẩn bị tấn công thiên đường.”

Tịch Ca khiếp sợ, lập tức lên tinh thần: “Hả? Tôi đã làm gì vậy?”

Lão Sa vui vẻ nở nụ cười: “Khà khà khà, ngươi muốn biết ư? Vậy thì ta không nói cho ngươi đâu ~ không nói cho ngươi đâu ~ khà khà khà khà —— “

Tịch Ca: “…”

Tịch Ca bình tĩnh: “Có phải việc này liên quan đến trái tim kim cương không?”

Lão Sa thốt lên: “Sao ngươi biết!”

Không khí lại chìm trong yên tĩnh.

Lúc này đây, Rhein không còn kinh ngạc vì sự ngu xuẩn của lão Sa, mà cậu kinh ngạc vì Tịch Ca quá thông minh.

Chuyện trái tim kim cương, một giờ trước hai người vừa mới nhắc đến, cậu tin tưởng Tịch Ca đã kể hết mọi tình huống với mình. Tin tức cậu biết và tin tức mà Tịch Ca nắm được là như nhau.

Nhưng khi lão Sa nói về việc phản công thiên đường, cậu không hề liên tưởng tới trái tim kim cương.

Cậu nhịn không được thầm nghĩ: Có lẽ Samael cũng không đến nỗi nào, chỉ là do hậu duệ của ta quá thông minh…

Sau khi thốt ra, lửa giận của lão Sa đã hừng hực đến độ có thể thiêu cháy mình luôn!

Lão Sa: “Không thể, rốt cuộc là vì sao ngươi lại biết về nó, ngươi không có ký ức!”

Tịch Ca: “Ăn ngay nói thật, tôi chỉ là thuận miệng đoán thử.”

Lão Sa: “Ta không tin, chắc chắn ngươi đã khôi phục trí nhớ!”

Tịch Ca: “… Cho nên rốt cuộc tôi là ai? Có thể lừa được ông, hẳn không phải là loại vô danh tiểu tốt đâu nhỉ?”

Thế nhưng lão Sa bình tĩnh trở lại: “Khà khà khà, khà khà khà… Ngươi hết hy vọng đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết, chính miệng ngươi đã yêu cầu ta giữ bí mật. Ta sẽ không trả lời những vấn đề mà ngươi đang thắc mắc đâu, khà khà khà khà khà khà! ! !”

Tịch Ca: “…”

Rhein ngồi bên cạnh đã nghe được quá nhiều nội dung, không thể không tạm thời ngắt lời bọn họ, cậu cảm thấy nếu mình không chấm dứt chủ đề này lại, có khả năng hai người kia sẽ nói đến sáng mất: “Chúng ta nên bàn về chuyện quan trọng lúc này.”

Cậu chỉ chỉ móng vuốt.

“Dù sao, vẫn nên xử lý đồ vật này trước chứ nhỉ?”

Tịch Ca được Rhein nhắc nhở đến, thoáng chốc giật mình: “Đúng, chúng ta nên xử lý mấy thứ này, nhưng trước đó, tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”

Hắn nhìn lão Sa chế nhạo: “Lão Sa, hôm nay ông trâu đến cỡ còn đánh chạy được ác ma xuất hiện trên không trung, thế sao lại bị nhân loại yếu đuối làm cho phá sản vậy?”

Lửa giận của lão Sa hoàn toàn bạo phát.

Cho dù không thể dùng bạo lực với Tịch Ca, nhưng ông ta cũng quyết tâm thiêu đốt Tịch Ca trong hỏa diễm hừng hực:

“Tất cả đều tại ngươi, cái tên lươn lẹo vô sỉ này! Trên khế ước ngươi viết, ngươi mạnh thì ta mạnh, ngươi yếu ta cũng phải yếu theo, đoạn thời gian này ngươi vất vả lắm mới khôi phục được tí tẹo sức mạnh, ta cũng có tí tẹo tiền vốn, mà trước đó, ngươi chính là con gà còi ngoại trừ bất tử ra thì hoàn toàn vô dụng —— “

 

Ritt: Nghe lão Sa kể mà tí thì gớt nước mắt  (⇀‸↼‶)

Các bác đã hiểu mục đích tui đặt pass “Samael” chưa, để tránh đến đoạn này nhiều bạn hỏi, ủa sao lên gg gõ đại diện cho phẫn nộ lại ra Belial cơ mà :< Thì bên Trung người ta quan niệm Samael mới là ma vương phẫn nộ đó, tui cũng khổ tâm hết sức hà :<

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi