NGUYÊN HUYẾT

Vừa bước chân vào phòng Rhein, Tịch Ca liền nhìn thấy Rhein vội vàng lật ngược bức tranh lại.

Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc: Thì ra Bì Bì biết vẽ tranh?

Tiếp đến, hắn có hơi để ý: Tại sao thấy mình vào Bì Bì lại vội vàng giấu tranh đi? Bì Bì vẽ cái gì mà không muốn cho mình thấy?

Giờ phút này, Tịch Ca cũng rối rắm như Rhein ban nãy.

Trong cơn rối rắm mù mờ, Tịch Ca bình tĩnh: “Bì Bì, tôi tưởng cậu đã ngủ trước rồi.”

Rhein: “Bây giờ đi.”

Tịch Ca thuận thế liếc bức vẽ một cái. Chỉ một cái nhìn thoáng qua, nhưng hắn lại phát hiện Rhein đang căng thẳng, lặng lẽ di chuyển vị trí của giá đỡ, để hơn một nửa tấm rèm che khuất bức vẽ.

Bì Bì thật sự không muốn cho mình xem…

Rối rắm biến thành khúc mắc.

Tịch Ca bắt đầu quét mắt qua bức vẽ lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư… Cho đến khi Rhein hành động.

Rhein đã nhìn ra sự tò mò trong mắt hậu duệ.

Cậu thật sự rất sợ nếu mình còn không phản ứng, đối phương sẽ xông đến xem tranh của cậu.

Rhein rời xa vị trí cửa sổ, vài bước đã đến bên cạnh Tịch Ca, nắm tay Tịch Ca: “Thôi, cả ngày hôm nay đã vất vả lắm rồi, nên đi ngủ sớm chút, ta cũng mệt.”

Trong lúc nói chuyện, cậu kéo Tịch Ca rời khỏi phòng, thuận tay đóng cửa.

Tịch Ca và Rhein cùng nằm trên giường.

Mỗi người chiếm một bên.

Trước khi phát hiện ra tâm tư của mình, Tịch Ca cảm thấy giường lớn thế này là vừa đủ, hai người ngủ chung sẽ không thấy chật chội.

Sau khi phát hiện ra tâm tư, Tịch Ca chợt phát hiện ra chiếc giường này quá lớn, ngủ kiểu gì cũng không chạm được vào Bì Bì…

Tịch Ca nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu.

Lâu đến mức Rhein nằm bên cạnh phải quay đầu sang, hỏi hắn: “Sao thế?”

Tịch Ca buồn bực đáp: “Không có gì, trời sáng nên khó ngủ quá…”

Rhein nhìn thoáng qua cửa sổ.

Ánh nắng bên ngoài chói chang.

Rhein đột nhiên giật mình: Sau một ngày đêm điên đảo, cuối cùng ta đã sửa lại được quy luật làm việc và nghỉ ngơi bình thường, một Huyết tộc thật sự, không phải đều hành động vào ban đêm, nghỉ ngơi vào ban ngày ư?

Rhein bỗng dưng thấy xúc động.

Nương theo tia xúc động này, động tác của Rhein càng lớn mật.

Cậu kéo chăn thay Tịch Ca.

Trong lúc kéo chăn, cậu giả vờ vô tình đụng phải má đối phương, xúc cảm trơn mịn từ mu bàn tay tập kích thần kinh của cậu, khiến trái tim cậu cũng rung động.

Chính đang lúc rung động, Rhein rơi vào đôi đồng tử đen bóng của Tịch Ca.

Hai mắt giao nhau, Rhein như bị điện giật vội vàng rút tay về, lập tức nằm thẳng nhắm mắt, làm bộ như chưa có gì xảy ra.

Tịch Ca mở mắt trừng trừng nhìn động tác của Rhein.

Tuy rằng hắn cảm thấy động tác thu tay nhắm mắt của đối phương quá nhanh, nhưng cũng chỉ có vậy.

Dù sao trong lúc kéo chăn, mu bàn tay đụng phải hai má thật sự là một việc vô cùng bình thường.

Đầu óc hắn quay cuồng như mớ bòng bong, ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết mình đang nghĩ gì. Hắn nhìn tư thế ngủ của Rhein, đối phương nằm ngay ngắn trên giường, hai mắt đóng chặt, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng, là một loại tư thế nhu thuận mà tao nhã, khiến người nổi lên khát vọng mãnh liệt muốn ôm chầm lấy.

Haiz ——

Tịch Ca thầm thở dài, hắn nằm trên giường trở mình, cằm đặt tại gối, vừa ngắm Rhein, vừa thầm nghĩ.

Nhưng mình không thể làm vậy.

Bởi vì Bì Bì sợ người đồng tính.

Mà cho dù Bì Bì không mắc hội chứng đó, mình cũng không thể nói ra suy nghĩ trong lòng.

Nhớ lại hồi trước, bao nhiêu nam nữ chạy theo hắn tỏ tình dù chỉ mới quen biết, còn muốn lên giường với hắn, sau đó đều bị hắn knock out một cách không thương tiếc.

Cho nên, nếu mình muốn theo đuổi Bì Bì, thì phải chậm mà chắc.

Tịch Ca cân nhắc.

Ví dụ như… trước tiên tìm nhiều đề tài và sở thích chung.

Cái này thì rất đơn giản, hắn và Bì Bì vốn đã có rất nhiều đề tài và sở thích chung.

Sau đó… nhân cơ hội nắm tay nhỏ gì đó.

Cái này cũng không thành vấn đề, hắn và Bì Bì đã đến giai đoạn nắm tay rồi, tuy rằng tạm thời chỉ là để kết hợp dị năng với nhau.

Tiếp đến… thi thoảng cọ cọ nhiều chút cũng được.

Chậc, cái này thì không được làm nhiều lắm, về sau có thể nếm thử nhiều hơn, đầu tiên phải để Bì Bì quen với sự đụng chạm của mình, mình cũng nên tạo nhiều cơ hội và hoàn cảnh để cọ cọ, ví dụ như cùng nhau tắm trong bồn lớn, đi bơi…

Tịch Ca thừa nhận, hắn vẫn cánh cánh chuyện Rhein không chịu tắm chung với mình.

Hắn tự hỏi chính mình.

Chẳng lẽ ngày hôm qua, bao gồm cả lần trước mình đưa ra yêu cầu này thì trong lòng đã cất giấu suy nghĩ bẩn thỉu ư?

Nhưng, cũng giống với việc hắn cố chấp muốn tắm cùng Rhein, Rhein cũng một mực không chịu tắm chung với hắn.

Tịch Ca cảm thấy, để đạt được mục tiêu này không hề dễ dàng.

Bây giờ thì hắn tạm thay đổi ý định đã.

Ngoại trừ trong nước ra, còn nơi nào có thể cọ xát được nhỉ… Còn có… trên giường?

Khi cái danh từ này hiện lên trong óc, Tịch Ca ngây ngẩn cả người.

Hắn liếc trái liếc phải, nhìn giường lớn của mình và cả Rhein đang ngủ bên kia.

Hắn đúng là sống trong phúc mà không biết hưởng.

Chính xác.

Có cơ hội đụng chạm nhiều nhất, mờ ám nhất, đã vậy còn có thể vô tình lau súng cướp cò, làm gì có nơi nào lý tưởng hơn là trên giường chứ?

Vấn đề duy nhất là…

Fuck, giường mình mẹ nó lớn quá!

Tịch Ca hận đến mức ngồi bật dậy!

Động tác này hơi lớn, khiến Rhein đang giả vờ ngủ có chút không nhịn được.

May mà cậu không cần hô hấp, nếu không đối phương liếc mắt một cái là nhìn ra sơ hở liền.

Cậu cũng rối rắm lắm, còn rất thấp thỏm.

Phản ứng của hậu duệ dữ dội như vậy, lẽ nào đã nhìn thấu tâm tư của mình, biết vừa nãy mình cố tình dùng mu bàn tay cọ hắn?

Nếu hậu duệ nhìn thấu thì sẽ chất vấn mình…

Rhein vừa nghĩ tới, đã cảm thấy nhói lòng, yêu đơn phương cũng khổ thật.

Cậu kiên cường tiếp tục tự hỏi:

Vậy ta… ta chết cũng không thừa nhận.

Dù sao không thể cho hậu duệ có cơ hội từ chối ta!

Tịch Ca ngồi trên giường hậm hực nửa ngày, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Vì sao mình lăn qua lộn lại nãy giờ, còn ngồi dậy rõ mạnh mà Bì Bì vẫn không có phản ứng gì? Cậu ấy ngủ say vậy cơ à?

Tịch Ca nhỏ giọng gọi hai tiếng: “Bì Bì? Bì Bì?”

Quả nhiên đang chuẩn bị chất vấn ta…

Nhìn động tác mãnh liệt của hắn vừa rồi, cất giấu phẫn nộ lẫn khiếp sợ, ta tuyệt đối không thể tỉnh dậy.

Rhein thầm nhủ với mình phải trấn định.

Cậu làm bộ như mình đã chìm vào giấc ngủ của Huyết tộc, có ngủ suốt mười năm không nhúc nhích cũng không thành vấn đề.

Tịch Ca gọi hai tiếng, lại đợi một hồi, vẫn không thấy Rhein phản ứng.

Tịch Ca khó hiểu: “Ngủ thật rồi à? Hình như quá sâu giấc…”

Tuy rằng cảm thấy hơi kỳ quái vì Bì Bì mới đó đã ngủ như chết, nhưng đối phương càng ngủ say thì càng có lợi cho kế hoạch của hắn.

Sau khi Tịch Ca xác nhận Rhein đã ngủ, liền không cố chấp gọi Rhein nữa.

Hắn nằm về vị trí, thầm cân nhắc những điều mình có thể làm với Bì Bì trên chiếc giường lớn này…

Mặc dù có rất nhiều thứ để làm, nhưng tạm thời đừng nghĩ quá xa, mà hãy tập trung vào những điều mình nên làm bây giờ, chẳng hạn như ôm Bì Bì ngủ…

Ừm, không sai, tuy rằng giường rất lớn, nhưng không sao cả, vấn đề này giải quyết rất dễ dàng.

Mình chỉ cần làm bộ như tư thế ngủ không được tốt, sau đó lăn qua lăn lại trên giường, vô tình xem Bì Bì thành cái gối ôm, vậy là có thể quấn lấy Bì Bì rồi!

Tịch Ca thầm nghĩ mình thật thông minh.

Hắn tin tưởng, cho dù mới đầu Bì Bì còn chưa quen, chỉ cần hắn cố gắng kiên trì, qua vài lần, chắc chắn Bì Bì có thể thích ứng được với cái ôm của hắn, không chừng còn chữa được chứng sợ đồng tính một chút.

Sau đó hắn có thể tiến hành theo tuần tự, như vầy như vầy…

Tịch Ca hạ quyết tâm.

Hắn không tiếp tục do dự nữa.

Hắn nhắm mắt lại, làm bộ như mình đang ngủ. Năm phút đồng hồ sau, hắn trở mình một cái, lại trở mình, mục tiêu rõ ràng là hướng về phía Rhein.

Với Huyết tộc, đôi khi không cần mở mắt, cũng có thể cảm giác được tất cả.

Cho dù nhắm mắt lại, Rhein vẫn nhận thấy được Tịch Ca đang tiếp cận mình từng chút một.

Cậu bắt đầu chần chừ.

Hậu duệ muốn làm gì?

Đang thăm dò mình ư?

Nhưng động tĩnh kiểu này không giống thăm dò, mà y hệt như đêm qua, hậu duệ ngủ mê man rồi sà đến ôm mình…

Rhein thấy phiền não.

So với việc hậu duệ đang đổi cách khác để thăm dò mình, cậu càng lo lắng hậu duệ thật sự ngủ say lăn đến bên cạnh mình.

Nếu là cái trước thì cậu không thể cử động.

Còn nếu là khả năng sau, không những không được cử động, mà cậu còn lo lắng mình sẽ sinh ra phản ứng.

Rốt cuộc vì sao lúc trước ta phải nghĩ trăm phương nghìn kế để ngủ chung giường với hậu duệ!

Nếu thời gian quay lại… Nếu thời gian quay lại, ta vẫn sẽ làm như vậy.

Trong lòng Rhein ngũ vị tạp trần, vừa rầu rĩ vừa ngọt ngào, vừa uể oải lại vừa đắc ý.

Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, điều này chứng tỏ cậu đã thành công mà gia cố cho mối quan hệ giữa mình và hậu duệ.

Cho dù chỉ là một bước rất nhỏ.

Nghĩ đến đây.

Rhein bỗng cảm thấy ngực mình nặng trĩu, một cánh tay vắt ngang qua ngực cậu.

Tiếp đó, cậu lại cảm thấy bụng mình bị đè xuống, một cái chân lướt qua đùi gác hẳn lên bụng cậu.

Cậu lại bị Tịch Ca ôm vào trong ngực!

Đến mức này thì Rhein không cách nào giả vờ ngủ được nữa.

Cậu hít vào đợt khí lạnh, chợt mở mắt, quay đầu nhìn thoáng qua cái người gần trong gang tấc.

Dưới ánh mặt trời, Tịch Ca nhắm chặt mắt, vẻ mặt thản nhiên, lẳng lặng tiến vào giấc ngủ.

Mái tóc đen lòa xòa trước trán, vương trên mi mắt hắn, che mất nửa con mắt.

Hô hấp nhợt nhạt phun trên mặt Rhein, có chút nóng, vô cùng nóng.

Rhein cảm thấy thân thể mình nóng rực .

Thật là tra tấn trong hạnh phúc…

Cậu ổn định tâm lý, gỡ tay Tịch Ca ra, đẩy chân Tịch Ca ra, hơi rụt về phía sau một chút.

Tịch Ca chưa ngủ.

Nên đương nhiên hắn cảm nhận được động tác của Rhein.

Hắn cũng thầm thở dài trong lòng.

Cái gì, Bì Bì đã tỉnh rồi ư… Bất quá đó cũng là trận này , tay chân mình đều đè lên người Bì Bì, dựa trên tính cảnh giác của Bì Bì, tỉnh giấc là chuyện bình thường.

Nhưng, tính tình Tịch Ca luôn luôn cố chấp.

Hắn vẫn không buông tha, yên lặng nằm thẳng một lát, lại làm bộ vô ý tiếp tục lật người, tiếp tục khoát tay qua người Rhein.

Rhein: “…”

Lần này tay của đối phương đặt trên ngực cậu, mà là ở vị trí xương quai xanh.

Cái tư thế này… có vẻ ổn.

Ta có thể làm bộ vô tình vươn tay xuống dưới, ôm thắt lưng đối phương, nhét đối phương vào lòng mình, như vậy đợi đối phương tỉnh ngủ, cũng sẽ không cảm thấy có gì không ổn, dù sao cũng là hậu duệ ôm ta trước mà …

Cậu thoáng khẩn trương, cơ bắp buộc chặt hết cả lên, cậu đang định nhúc nhích, đột nhiên cảm thấy trên đùi lại nặng, Tịch Ca đè chân lên đùi cậu.

Lúc này đây, chân của đối phương hoàn toàn đặt tại vị trí mẫn cảm, trái tim Rhein theo đó run lên, mọi ý đồ đều bay biến, nháy mắt đã kéo người xuống người từ trên người mình kéo xuống đến!

Một lần nữa, Tịch Ca lại bị đẩy qua một bên.

Tịch Ca cũng rất giận.

Mình muốn ôm Bì Bì ngủ thôi mà, Bì Bì ghét mình ôm ngủ vậy sao?

Trong lúc nóng nảy, đầu óc Tịch Ca lại hoạt động khá nhanh nhạy, đột nhiên hắn nhớ tới tình tiết trước đây.

Ban đầu Bì Bì ngủ cùng mình, là bởi vì lúc mình ngủ sẽ vô thức sử dụng dị năng.

Nếu đã vậy ——

Tịch Ca xoay về phía Rhein lần thứ ba!

Lúc này đây, hắn thề không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, toàn bộ cơ thể hắn gần như đều đặt trên người Rhein.

Vừa đè lên, hắn lập tức sử dụng dị năng, thời gian câm lặng!

Ba giây yên lặng.

Đối phương cuối cùng cũng không giãy dụa nữa.

Tịch Ca tràn ngập đắc ý quay đầu lại, chuẩn bị y theo kế hoạch ban đầu của mình, quấn lấy Bì Bì đi ngủ.

Nhưng do đang giả bộ ngủ say nên hai mắt nhắm chặt, hắn cũng mù mờ không xác định được vị trí.

Hắn không cẩn thận, đụng phải một nơi vô cùng mềm mại, mang theo chút lành lạnh.

Tịch Ca: “…”

What, cảm giác trên môi thật kỳ lạ, chẳng lẽ…

Hắn cũng không nghĩ nhiều, cắn một ngụm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi