NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Editor: Xoài

Beta: Tuyết Liên

Mùa hạ ở Cối Kinh năm nay vô cùng nóng bức, so với bao năm qua thì mấy ngày thời tiết nóng nhất trong một năm còn nóng hơn hai phần. Lá cây vốn dĩ xanh biếc ở ven đường đều bị phơi nắng đến héo rũ. Ỉu xìu mà treo trên cao, giống như bất động, không nhúc nhích tí nào.

Cửa hàng sầm uất nhất trong kinh hết sức yên tĩnh, hầu bàn trong cửa tiệm không có sức lực dựa vào trên khung cửa, trên vai vắt tấm khăn tay, nhìn mặt đất bị mặt trời chói chang thiêu đốt mà ngẩn người. Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân thì ánh mắt sáng lên, bắt đầu chào hỏi.

Nhưng đại đa số đều là người qua đường, cảnh tượng vội vã, rất ít có người dừng chân.

Trong không khí một chút gió nhẹ cũng không có, mặt trời sáng ngời chiếu đến mức đầu óc quay cuồng, hận không thể tìm một chỗ mát mẻ, không đi ra ngoài nữa. Mà còn có ve mùa hè phiền lòng kêu to không ngừng, không biết sống chết mà tranh nhau cao giọng ca hát, làm cho người ta càng ngày càng buồn bực.

Trong một gian phòng của nội viện Cẩm An Hầu phủ lại là một quang cảnh khác. Hơi nóng bị khí lạnh của khối băng tràn ra đè xuống, trong nháy mắt làm cho người ta mở lỗ chân lông, sảng khoái vô cùng.

Ở phía sau rèm châu là một cái giường lớn khắc hoa, chăn gấm đỏ thẫm trên giường có thêu chim uyên ương nghịch sen. Phía dưới chăn gấm có một nữ tử đang nằm, mười tám tuổi hoa, đang trong tuổi xuân. Nàng còn đang ngủ, sợi tóc đen giống như tấm màn đen rũ xuống mép giường.

Nhìn kỹ dung nhan của nàng, lông mày khuynh thành, da tuyết băng cơ. Lông mi thật dài phủ xuống, che khuất cái bóng dưới mắt. Nơi cổ lộ ra thấy ẩn hiện một đường dây hằn cực kỳ nhạt, hiện lên màu hồng nhạt. Nàng cau mày, dường như rất không thoải mái.

Mà trước trước giường nàng không có một ai, ngay cả nha đầu trông coi cũng không có.

Bên ngoài lại có hai nha đầu đang ngồi. Nha đầu mặc áo xanh tên là Như Thúy, một nha đầu khác áo màu hạnh tên là Như Tình, bọn họ đều là nha đầu hồi môn của nữ tử bên trong.

Còn nữ tử kia, chính là phu nhân mới cưới không lâu của Cẩm An Hầu.

Như Tình và Như Thúy hai người đang uống trà, trên bàn còn có hai đĩa điểm tâm. Ánh mắt của bọn họ thỉnh thoảng lại chăm chú nhìn trong phòng, không nghe thấy động tĩnh gì, lại tiếp tục uống trà.

Một lát sau, Như Thúy có chút bất an, thấp thỏm nói: “Như Tình tỷ tỷ, chúng ta có nên đi vào xem một chút không? Lỡ như…”

“Có gì mà lỡ như, nếu thật sự là lỡ như thì mới tốt đấy. Tránh cho chúng ta còn lại ở lại trong Hầu phủ, khắp nơi bị ức hiếp.”

Như Thúy vẫn có chút không yên lòng, nàng ấy đứng dậy vỗ vụn điểm tâm dính trên người một cái: “Như Tình tỷ tỷ, ta vẫn là vào xem một chút đi.”

“Chỉ có muội cẩn thận, chúng ta cùng đi đi.”

Như Tình cũng đứng dậy theo, hai người cùng nhau đi vào trong phòng. Nữ tử trên người còn đang ngủ, hô hấp vẫn tính là đều. Nàng ấy duỗi tay ra dò xét tìm tòi rồi thu về lồng trong tay áo.

“Muội xem, ta đã nói là muội đa nghi mà. Tiểu thư đây không phải vẫn tốt sao, nút Trường Lăng kia là ta buộc, lỏng loẹt, căn bản là không treo được người. Hơn nữa ta chờ tiểu thư vừa treo lên không bao lâu liền chạy ra ngoài gọi người. Tiểu thư nhất định là không có chuyện gì, có lẽ là ngộp hơi một lúc nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Như Thúy giống như trút được gánh nặng: “Có lẽ là như vậy, chỉ là Hầu gia bên kia sao một chút động tĩnh cũng không có. Hầu gia sẽ không phải là thật sự không quan tâm tiểu thư chứ?”

Như Tình bĩu môi: “Mặc kệ mới tốt, đúng lúc biểu thiếu gia…”

“Như Tình tỷ tỷ, đây là ở Hầu phủ, chúng ta nói chuyện chú ý một chút. Tránh cho bị người khác nghe thấy, làm hại kế hoạch của biểu thiếu gia và phu nhân.”

“Nào có người tới nghe? Muội nhìn xem, đường đường là một Hầu phu nhân tự tìm cái chết, mà lâu như vậy cũng không có ai đến nhìn một chút, ai còn hiếm lạ tới nghe chúng ta nói chuyện? Lại nói phu nhân là ai, kế hoạch của phu nhân há lại là chuyện người khác có thể đoán được? Chúng ta vẫn luôn làm tốt việc của mình, chỉ đợi thành công rồi thối lui, quay về phủ tướng quân.”

Như Tình vừa nói như vậy, Như Thúy do dự một chút, sau đó gật gật đầu.

Bọn họ đều không chú ý tới, trong lúc bọn họ nói chuyện, lông mi của nữ tử nằm trên giường run rẩy hai cái.

“Theo ta thấy, tiểu thư lừa Hầu gia hai lần, Hầu gia lần này sẽ không xuất hiện nữa. Ta lại lấy ra chút điểm tâm, chúng ta uống trà coi chừng đi.” Như Tình nói, chân chân đi ra bên ngoài trước.

Như Thúy nhìn quanh ngoài cửa một chút, thấy quả thực không có người đến thì có chút thất vọng. Nàng ấy chuyển đến ngăn tủ bên kia, lấy ra một chút điểm tâm, bày trong đĩa, lại rót một ly nước cho mình và Như Tình.

Thời gian hai người uống một ly trà vẫn không có động tĩnh gì.

Đột nhiên, cửa từ bên ngoài bị người ta đá văng, chân dài của một nam nhân đi vào.

Hai nha đầu bị dọa sợ đến mức vội vàng đứng lên, luống cuống tay chân dọn dẹp đồ trên bàn, lại cung kính hành lễ.

Người tới chính là Cẩm An Hầu Cảnh Tu Huyền, hắn nhìn cũng không nhìn hai nha đầu kia một cái, làm như không thấy hành vi vừa rồi của bọn họ. Chân dài vừa nhấc, trực tiếp đi vào trong.

Hai nha đầu không dám đi theo vào, Hầu gia một thân sát khí, ánh mắt kia làm cho người ta rùng mình, nhìn so với tướng quân của bọn họ thì còn dọa người hơn. Bọn họ dừng lại ở nơi gần trong phòng, Như Thúy muốn đi vào thì bị Như Tình giữ chặt.

Cảnh Tu Huyền dừng bên giường, ánh mắt lạnh như băng nhìn nữ tử trên giường. Lông mi của nữ tử trên giường rung động, chỉ là không tỉnh lại.

Hắn cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Tự tìm cái chết không thành, giờ còn học được cách giả chết rồi sao?”

Nàng nghe vậy, lông mi run lợi hại hơn. Cho dù không mở mắt ra cũng có thể cảm nhận được một luồng áp lực vô hình. Giọng nói của nam nhân này ngược lại êm tai, chính là giọng điệu quá lạnh, lạnh đến mức người ta lạnh run bần bật.

“Nếu ngươi giả vờ chết, ta liền thành toàn cho ngươi, đưa ngươi đi gặp Diêm Vương.”

Lời của hắn uy nghiêm đáng sợ giống như khí lạnh thấu xương, ngay cả tấm chăn mỏng đang đắp trên người nàng cũng không chống cự được. Giống như vùng vẫy một hồi, nàng mới chậm rãi mở mắt ra. Đầu tiên là nửa híp mắt, sau đó thấy rõ người tới, con ngươi mở thật lớn.

Trong mắt hiện ra bóng dáng một nam nhân, thân hình cao lớn thon dài, vai rộng eo hẹp, anh vũ phi phàm. Ngũ quan của hắn thể hiện sự sắc sảo rõ ràng, tuấn lãng góc cạnh, lông mày như lưỡi đao, mắt giống như kiếm lạnh. Đôi môi thật mỏng vốn dĩ nên là rất đẹp, lúc này lại mím thật chặt, sắc mặt lạnh lùng, từ trên cao mà nhìn xuống nàng.

Tóc của hắn được buộc lại, phía trên được định lại bằng ngọc quan. Thân mặc cẩm bào tím sẫm, bên hông có một miếng ngọc bội rũ xuống, tua rua của miếng ngọc bội kia cũng là màu tím sẫm.

Đây rõ ràng là trang phục của người xưa!

Nàng đây là đang ở đâu vậy?

“Không giả bộ nữa? Xem ra lại là trò xiếc hù dọa người khác.” Hắn cười lạnh, châm chọc mà nhìn nàng: “Ngươi ngược lại mạng lớn, chết ba lần rồi đều chết không thành? Trò xiếc như vậy ngươi tốt nhất là ít chơi thôi, nếu không thì khoe khoang kỹ xảo mà trở thành sự thật thì thật sự là nộp mạng rồi, đó chính là tự mình tìm cái chết.”

Giọng nói của nam nhân rất lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta thấu xương. Ánh mắt hắn nhìn nàng giống như nhìn mấy thứ bẩn thỉu, coi rẻ, khinh thường. Mà nàng trong lòng lại trăm xoay ngàn chuyển, cố gắng hiểu rõ tình hình trước mắt.

Vừa rồi lúc hai nha đầu kia đi vào nàng đã tỉnh rồi. Lời bọn họ nói nàng đều nghe thấy rõ ràng.

Nhưng ý tứ trong lời nói của bọn họ nàng lại không hiểu. Cái gì mà phu nhân, Hầu gia, biểu thiếu gia gì đó, chênh lệch quá xa so với cuộc sống của nàng.

Lời nam nhân nói, nàng một câu cũng không phản bác xong. Nàng vốn dĩ cũng không biết chuyện hắn nói là chuyện gì, nàng mù mờ nhìn vào trong mắt hắn, chỉ cảm thấy nàng giống như một khối gỗ mục, ngu xuẩn tới tận cùng.

“Ngươi cho rằng ngươi lấy cái chết ra bức bách thì ta có thể thủ hạ lưu tình với Úc tướng quân? Ngươi cũng biết chuyện mà ông ta đã phạm phải, mạo nhận công trạng đó chính là tội chết! Một khi điều tra rõ, vì lễ tế vong hồn bị mạo nhận công lao mà chết đi, chỉ sợ là cả nhà các ngươi cũng phải lưu vong theo.”

Hắn đứng chắp tay, giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lạnh lẽo uy nghiêm đáng sợ. Nếu như hơi động đậy thì có thể càn quét tất cả, thế như chẻ tre.

Nàng chớp mắt một cái, nam nhân vẫn còn ở đó. Hơn nữa tầm nhìn nơi xa là đồ dùng trong nhà khắc hoa và các loại đồ trang trí ở trong viện bảo tàng mới có thể nhìn thấy, bốn góc trong phòng thì trưng bày đồ đựng đá bốc lên hơi lạnh.

“Thế nào, ngươi không tin?” Khóe miệng nam nhân dâng lên sự trào phúng nhàn nhạt: “Cũng phải, ngươi ngu xuẩn như thế, đâu có thể nghe hiểu lời ta nói? Ngược lại là đáng tiếc tiên tướng quân phu nhân, dốc hết tâm huyết, lê một thân bệnh tật giúp ngươi mưu đồ chu đáo, vì đảm bảo cho ngươi cả đời không lo. Chỉ sợ là bà ta đến chết cũng sẽ không nghĩ đến, người chân chính phá hỏng sự sắp xếp tốn sức của bà ta lại là nữ nhi ruột thịt của mình, ngươi không hổ là dòng giống của Úc Lượng, làm người không biết xấu hổ như nhau.

Úc Lượng?

Trong đầu nàng xẹt qua xẹt qua một tia sáng tỏ, nhớ tới tối hôm qua trước khi đi ngủ, nàng tùy ý lật xem một quyển tiểu thuyết tẻ nhạt, bên trong có người tướng quân cũng tên là Úc Lượng.

Chẳng lẽ?

Nếu thật sự là như thế thì không khó để giải thích cái gì mà Hầu gia, phu nhân và biểu thiếu gia rồi.

Đầu óc nàng nhanh chóng nghĩ đến nội dung quyển sách kia, lại bắt đầu xâu chuỗi lời nói của bọn nha đầu và nam nhân này, trong lòng có một suy đoán đại khái.

Nam nhân nhìn dáng vẻ không yên lòng của nàng, chỉ cảm thấy lên cơn giận dữ. Ngu xuẩn như vậy, thật là không bằng chết đi được rồi. Nếu không phải vì sự phó tác của nguyên tướng quân phu nhân, hắn vẫn đúng là không muốn quan tâm sự sống chết của đồ ngu xuẩn này.

Hắn kiềm chế lửa giận trong lòng, đè nén cả giận: “Ta nói với ngươi những lời này, là muốn ngươi chết được rõ ràng, nói không chừng lần sau lúc ngươi tìm cái chết liền thật sự chết thẳng cẳng. Tránh cho ngươi xuống dưới rồi cũng không biết là mình ngu không thể nói cỡ nào.”

Trong đầu nàng còn đang nhớ đến quyển sách kia, theo bản năng mà thử thăm dò: “Hầu gia?”

Giọng nói giống như chim oanh, mang theo sự khàn khàn nhạt nhạt.

Hắn liếc nhìn nàng, thu hồi ánh mắt khinh bỉ, tinh thần trở nên lãnh đạm. Đó là một loại lạnh lùng phát ra từ trong xương, giống như ở trong mắt hắn, mọi sinh linh trong thế gian đều có thể coi thường.

“Úc Vân Từ, đừng cố gắng khiêu chiến lửa giận của ta nữa. Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi. Ta hy vọng lần cuối cùng nhìn thấy ngươi là lúc đến nhặt xác cho ngươi.”

Nam nhân bỏ lại câu nói này, xoay người nhanh chân rời đi. Hắn đã đi lâu rồi mà tấm rèm kia còn đang lắc lư không ngừng.

Nàng ngẩng mặt lên, nhìn màn lụa đỏ thẫm trên đỉnh đầu. Ba chữ Úc Vân Từ mà nam nhân gọi ra sau cùng, hoàn toàn giải đáp sự mê mẩn của nàng.

Không sai, sự việc chắc là như nàng nghĩ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi