NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Hắn đang nói cái gì vậy?

Thân thể của nàng lập tức cứng đờ, cảm giác kinh khủng trong nháy mắt tràn ra khắp người. Huyết dịch toàn thân như bị đóng băng, nàng thậm chí có thể cảm giác tay mình dần trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay đều đang run lên.

Thậm chí nàng có thể cảm giác được tâm thần* của mình giống như tách rời, hồn phách bay ra, hận không thể lập tức chui xuống đất.

*Tâm thần: trạng thái tinh thần

Có phải mình để lộ quá nhiều sơ hở, cho nên hắn đã nhìn ra hay không. Như vậy hắn có ý gì, hắn bảo mình giả bộ cho giống một chút, có phải có ý sẽ không vạch trần mình không?

"Hầu gia..."

Tiếng nàng run rẩy lạ thường, như lá rụng trong gió, chỉ cần một làn gió nhẹ là có thể rời rời khỏi cành cây, sống chết không rõ. Trong đầu nàng không ngừng tưởng tượng ra kết cục của bản thân, hắn sẽ xử lý mình thế nào đây?

Đúng, không thể thừa nhận.

Đánh chết cũng không thể thừa nhận!

"Hầu gia... ta không rõ ngài đang nói gì? Ta là Nhị tiểu thư phủ tướng quân, phu nhân của ngài, còn có thể là ai? Trước đó, ở phủ tướng quân, ta... đúng là giả vờ, bằng không sao có thể sống đến hiện tại..."

Ngay cả đầu nàng cũng không dám ngẩng lên, cũng không nghe được hắn lên tiếng. Nhưng nàng có thể cảm giác được ánh mắt của hắn, đang nhìn chằm chằm mình. Cảm giác sợ hãi bóp chặt lấy nàng, nàng suýt nữa không thở nổi.

Đáng sợ hơn cả kết quả nàng tưởng tượng ra trong đầu, làm nàng không khỏi run rẩy.

"Nàng run cái gì?"

"Ta... không có run..."

Hắn không nói, nhìn làn váy nàng uốn lượn.

Cô nương này lòng dạ còn chưa đủ sâu, không biết nàng rốt cuộc đến từ đâu, lại biết nhiều điều bí ẩn về vạn vật như vậy. Cũng không phải nàng tỏ ra khác người, mà là chính hắn...

Cho nên hắn mới nghĩ đến khả năng kia.

Hiển nhiên, hắn đoán đúng rồi. Nàng giống như hắn...

Nàng quá tùy hứng, hoàn toàn không giống một nữ tử được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng. Cẩn thận nghĩ lại, nàng rất giống những bộ lạc dị tộc sống ở biên quan, kiến thức lại càng uyên bác hơn bọn họ.

"Đứng ngay ngắn!"

"Cái kia... Hầu gia, ngài đừng dọa ta, ta nhát gan..."

Nhát gan?

Theo hắn thấy, nàng trừ gan lớn, cái khác đều không được. Nếu không phải gan lớn, một nữ tử dám cầm kiếm đâm người, nếu không phải gan lớn, bị mình nhìn thấu còn có thể đứng yên đấy không lung lay?

Hắn hừ lạnh một tiếng, "Nhát gan là chuyện tốt, mới biết làm sao bảo vệ được cái mạng nhỏ này của nàng. Về sau hãy nhớ nói ít nhìn nhiều, cẩn thận từ lời nói đến việc làm, cần biết đạo lý nói nhiều sai nhiều, nói ít sai ít."

Nàng dần hiểu ra, lời này của hắn có gì tứ gì nữa đây? Nghe giống như là đang dạy nàng sau này làm người thế nào, làm sao qua mặt được người khác, che giấu thân phận giả mạo.

Nhưng thật sự giống như mình nghĩ sao?

"Vâng, sau này ta nhất định sẽ nghe lời Hầu gia. Về sau Hầu gia muốn ta làm cái gì ta sẽ làm cái đó. Sau khi hồi phủ, ta nhất định sẽ ở trong phòng mỗi ngày, không ra cửa lớn không bước tới cửa nhỏ, ngoan ngoãn tuyệt đối không chủ động rước phiền phức."

Nếu muốn bảo vệ tính mạng, bày tỏ lòng trung thành là cách tốt nhất.

"Nàng run vai cái gì?"

Nàng run vai sao?

Không cần nàng nói, Cảnh Tu Huyền đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, nói: "Đầu lắc thân run, thần hồn rời khỏi thân thể, vừa nhìn đã biết là người chuyên nói năng dối trá. Cái tốt không học, trộm gian giở trò lại học được không ít. Sau này ở trước mặt ta, đừng giở mấy trò dối trá này, đứng thẳng cho ta, nhìn ta!"

Hắn quát to một phen, dọa nàng lập tức ngẩng đầu lên, trong lòng mắng một câu ông trời khốn kiếp.

Nam nhân này tuy đẹp nhưng miệng lại rất độc. Hơn nữa khi nói chuyện lại đằng đằng sát khí, giống như có thể lấy mạng người khác bất cứ lúc nào. Ở đâu là công tử ca từ nhỏ sống trong phú quý, rõ ràng như một tướng quân trên chiến trường.

Cũng vì sát khí vô hình tỏa ra trên người hắn, mới làm nàng sợ hãi, sợ hắn dưới cơn nóng giận sẽ lấy mạng nhỏ của mình.

Trong lòng nàng nói thầm, trong miệng lại nhỏ giọng giải thích: "Hầu gia, ta sợ..."

Nàng vì sợ cho nên mới run, đột nhiên bị người khác vạch trần, nàng tất nhiên sẽ sợ hết hồn. Nhưng đã chắc chắn, dù hắn biết mình lai lịch không rõ cũng sẽ không xem nàng như quái vật.

Hắn cười lạnh, khoanh tay đứng đấy.

"Sợ cái gì, chẳng lẽ sợ người khác lột da nàng?"

Cái gì mà lột da, nàng cũng không phải ác quỷ đeo mặt nạ da người, đâu có da để bóc chứ?

Người này đúng là được đà lấn tới, hóa ra hắn dạy bảo đến nghiện rồi. Nàng cũng không phải sinh ra để chịu mắng. Mặc dù bảo vệ tính mạng quan trọng, nhưng cũng không thể chịu ấm ức.

Nàng từ từ bình tĩnh lại, tâm trạng trở lại bình thường, khó khăn nuốt nước bọt một chút. Sau đó hắng giọng, lúc này mới tìm được tiếng nói của mình.

"Hầu gia, dù gì bây giờ ta cũng là thê tử của ngài. Có câu nói rất hay, phu thê là một thể, nếu người khác ăn hiếp ta, ngài thân là trượng phu cũng không thể đứng nhìn."

"Ta có nói đứng nhìn sao?"

Hắn không đứng nhìn, ý hắn là nếu có người ăn hiếp nàng, hắn sẽ giúp đỡ ư?

Có lẽ do nàng hiểu được hắn sẽ không vạch trần mình mà giúp đỡ mình, cho nên tinh thần dần dần hợp thành một, chân dần dần không run nữa. Nhưng người vẫn cứng đờ, ngay cả đầu cũng không dám cử động.

Nỗi lo lắng từ lúc xuyên sách đến nay bỗng lắng xuống một cách kỳ diệu.

Chẳng biết tại sao, mũi nàng có chút ê ẩm.

Giọng điệu của hắn lạnh lẽo cứng rắn, nhưng vẫn hóa thành lời hứa hẹn sẽ che chở nàng. Lời nói mang tính bảo vệ như vậy, từ sau khi bà nội qua đời, nàng không còn nghe thấy nữa.

Có lẽ vì tâm trạng được thả lòng, nàng bất giác thấp giọng lúng túng nói: "Ta... vẫn sợ... Hầu gia, ngài nói sau này ta phải làm sao?"

Đúng vậy, nàng sợ hãi.

Triều đại xa lạ, hoàn cảnh xa lạ, còn có tương lai mù mịt. Nếu không phải vừa xuyên qua đã gặp phải thử thách sống còn, khiến nàng nhanh chóng hòa nhập với thế giới này, chỉ sợ không biết nàng phải lo sợ không yên đến bao giờ.

Hầu gia có thể nhìn ra nàng không phải nguyên chủ, vậy có khi nào người khác cũng nhìn ra?

Đầu nàng rũ xuống, phần gáy còn có sợi tóc con không vào nếp vểnh lên. Dù nàng không ngẩng đầu, hắn vẫn có thể cảm nhận được "tình trạng" không chỗ dựa phát ra xung quanh nàng.

Hắn nghiêm túc nhìn nàng, thâm ý nơi đáy mắt giống như mực đậm.

Hồi lâu, hắn hờ hững nói: "Không cần cố gắng hết sức, cứ như bình thường là được rồi."

Đúng là nàng tương đối thông minh, bịa cớ cũng hợp lý. Một nữ tử kiếm ăn dưới tay kễ mẫu, ở nhà mẹ đẻ nuốt giận vào bụng, sau khi lấy chồng mới khôi phục bản tính, nói vậy còn nghe được.

Nếu không phải hắn cũng trải qua những việc tương tự, chỉ sợ sẽ không nghĩ đến...

Úc Vân Từ suy nghĩ trong lòng, nếu như bình thường thì tốt rồi, vậy hắn làm sao nhìn ra được?

Đợi nửa ngày, rốt cục nghe thấy hắn nói: "Ra ngoài đi!"

Nàng như được đại xá, từ đầu đến cuối không dám nhìn hắn một cái, cuống quít xách váy đi ra ngoài. Nghĩ đến hắn, lại thả váy xuống, chậm rãi rời đi.

Ánh nắng chói mắt ngoài phòng xuyên qua lớp lá cây chiếu ra từng tia sáng. Nàng đi ra khỏi phạm vi phòng hắn, đứng dưới một bóng cây, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi dùng tay che đầu.

Đây là mộc gốc hòe già, lá cây rậm rạp, kết ra những quả hòe màu xanh lục, treo ở giữa lá cây từng chùm từng chùm. Đáng tiếc không phải tháng năm, nếu không còn có thể ăn cơm hoa hòe.

Trong lòng nàng than nhẹ, dù cho vừa bị người khác nhìn thấu thân phận, mình còn có tâm trạng ở đây nghĩ tới đồ ăn. Có thể thấy được từ nhỏ duyên phận với người thân mỏng cũng có chỗ tốt, chít ít tư tưởng đủ lớn, đủ để thích ứng trong mọi tình cảnh.

Tia sáng xoay thành từng vòng từng vòng, hình như có tới năm màu. Mặt trời vẫn là mặt trời đó, nhưng thế giới dưới ánh nắng lại không phải thế giới của nàng. Có phải nàng nên cảm thấy may mắn vì Hầu gia là người tính tình lạnh lùng, lạnh lùng đến mức không quan tâm phu nhân của mình là người hay quỷ không?

Lấy tay che nắng rồi nhìn lại, dưới chân núi có hai cái bóng màu trắng lay động, nàng biết đó là Khuông Đình Sinh và Hiền vương điện hạ. Nàng thở dài một hơi, cảm thấy mình phải ra ngoài hít thở không khí.

Nàng lên chỗ chân núi kia, đứng cách bọn họ không xa.

Nghe tiếng nghị luận thỉnh thoảng truyền đến của hai thiếu niên, nhìn dáng vẻ tràn đầy sức sống của bọn họ, cảm thấy hâm mộ. Hai sư huynh đệ đứng chung một chỗ, đều là thiếu niên hết sức xuất sắc, cộng thêm xuất thân và giáo dưỡng, vừa lòng thích mắt nói không ra lời.

Nàng đang nhìn người khác, đồng thời người khác cũng đang nhìn nàng.

Nơi xa, bóng dáng cao lớn của Cảnh Tu Huyền đứng dưới gốc cây nàng vừa đứng. Giống như lấy dáng vẻ của nàng, ngẩng đầu nhìn ánh sáng lộ ra khỏi tàng cây.

Lại nhìn về đằng xa, nhìn về phía bóng dáng đang đứng yên trong không gian thôn quê.

Ánh mắt của hắn thâm thúy, nhìn không ra suy nghĩ gì.

Một bóng người nhỏ bé nhô ra: "Cữu cữu..."

Hắn quay đầu, nhìn thấy Đàn Cẩm.

Đàn Cẩm giống như mới ngủ trưa xong, ánh mắt tỉnh táo, bàn tay nhỏ xoa bóp một cái: "Cẩm Nhi muốn tìm mợ..."

Cao thị đi theo sau, dáng vẻ không dám bước lên. Mặc dù bà chưa từng gặp quý nhân nào khác, nhưng bà có thể cảm nhận được trên người có một loại khí thế không nói được khiến người khác sinh lòng kính sợ.

Cảnh Tu Huyền liếc mắt sang, bà lập tức đứng yên không dám động đậy.

Hắn lại cúi đầu nhìn về phía Đàn Cẩm, đôi chân dài sải bước đi ra ngoài điền trang. Đôi chân ngắn của Đàn Cẩm chạy lon ton đuổi theo hắn, hắn dường như nhận thấy, bước chân chậm lại.

Ra khỏi điền trang, đi đến chân núi, ở đằng xa Đàn Cẩm đã nhìn thấy Úc Vân Từ. Trong lòng muốn chạy tới chỗ cữu mẫu, nhưng ngẩng đầu nhìn nam tử cao lớn một cái, không dám làm như vậy.

Úc Vân Từ lơ đãng quay đầu, lập tức nhìn thấy một lớn một nhỏ đi về phía mình. Người lớn cao giống như tùng, người bé chỉ mới tới đầu gối của hắn. Thân hình hai người chênh lệch quá lớn, có loại cảm giác đáng yêu không nói nên lời.

Mà Đàn Cẩm hiếm khi gần gũi Cảnh Tu Huyền, không tự giác bắt chước phong thái của hắn, cũng nghiêm mặt, khiến người ta buồn cười.

Đợi đến gần thêm chút nữa, bé con mới nhịn không được gọi: "Cữu mẫu!"

Úc Vân Từ ra vẻ trấn định dắt Đàn Cẩm: "Đa tạ Hầu gia dân Cẩm Nhi tới."

Cảnh Tu Huyền không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Hiền vương: "Điện hạ, không còn sớm sủa, chúng ta cần phải đi."

Hiền vương vẫn có chút chưa thỏa mãn, bả vai rũ xuống.

Khuông Đình Sinh nhìn hắn một cái, gỡ vòng bảo hộ xuống, ngẩng đầu đi đến trước mặt Cảnh Tu Huyền. Cảnh Tu Huyền vẫn không nói thêm lời thừa thãi nào, nhấc chân xoay người, Khuông Đình Sinh bèn đuổi theo hắn.

Hiền vương luyến tiếc liếc nhìn thùng nuôi ong, cũng gỡ vòng bảo hộ xuống, đi theo.

Ba người tạo thành một hàng, từ cao tới thấp, cho dù đi trên đường quê nhưng vẫn có thể cảm nhận được dáng đi chỉnh tề của bọn họ. Đó là một loại chỉnh tề giống như quân đội, khí phách hiên ngang.

Bóng dáng bọn họ biến mất ở trong cửa điền trang, Úc Vân Từ đưa mắt nhìn mãi, ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra. Trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ buồn phiền, cuộc đời nàng ghét nhất đó là tiễn biệt.

Hầu gia và Hiền vương phải trở về, cũng không nói tới mình, xem ra bản thân bị để ở lại điền trang rồi.

"Cữu mẫu..."

Đàn Cẩm thấp giọng gọi nàng, lúc này nàng mới tỉnh táo lại. Lúc trước nàng là một người, hiện giờ chỉ là đổi thân phận khác, đổi một hoàn cảnh sống khác.

Hơn nữa, nàng còn có bé con này làm bạn.

"Cẩm Nhi, chúng ta qua bên kia chút đi."

Nơi nàng chỉ là một chỗ khác chân núi đất hoang, bên trên nở đầy các loại hoa nhỏ. Có bướm bay tới bay lui trong đó, còn có thể nghe được tiếng "vo ve" của ong mật.

Lúc này không người, nàng không cần kiêng nể, dẫn Đàn Cẩm tới hái hoa.

Không lâu sau, Khuông Đình Sinh trở về, lạnh lùng đứng ở một bên.

Nàng nhìn thấy hắn thì sững sờ.

"Không phải ngươi theo Hầu gia trở về sao?"

"Sư phụ sai ta ở lại."

Trong nội tâm nàng vui mừng, loại cảm giác được người khác che chở kia làm nàng vui vẻ trở lại. Hái hoa dại cũng đủ rồi, nàng kéo Đàn Cẩm đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên người bé.

Đàn Cẩm cứ nhìn Khuông Đình Sinh, có thể thấy, bé muốn làm thân với Khuông Đình Sinh.

"Cẩm Nhi, có phải con muốn chơi với Đình Sinh ca ca không? Con lớn thêm chút nữa, thì có thể cùng Đình Sinh ca ca luyện võ rồi."

Hai mắt bé con sáng lên, trông chờ nhìn về phía Khuông Đình Sinh.

"Chuyện này... về sau phải hỏi sư phụ cái đã." Khuông Đình Sinh nói, khó chịu quay đầu, lông mi dài phe phẩy.

Vẻ ngoài của thiếu niên này thật xinh đẹp!

Úc Vân Từ lại cảm thán lần nữa, thiếu niên có dáng vẻ như thế, nhưng ra vẻ tính tình lạnh lùng khó chịu. Nàng cố tình đi đằng trước, quả nhiên Khuông Đình Sinh ở sau cúi đầu, đưa tay sờ lên cái đầu nhỏ của Đàn Cẩm.

Đàn Cẩm lập tức vui mừng.

Ba người trở lại trên điền trang, thì thấy Ngưu Căn Thủy xách theo một cái thùng gỗ nhỏ, ngồi xổm bên tường làm việc.

Trên tay hắn cầm một tấm vải, nhúng vào thùng gỗ. Sau đó lấy ra, quấn trên gậy gỗ. Quấn mấy lần làm thành một vật.

"Ngươi đang làm bó đuốc?"

Khuông Đình Sinh hỏi, người đã đến gần.

Ngưu Căn Thủy vội vàng đứng lên: "Nô tài bái kiến phu nhân, Khuông thiếu gia, biểu thiếu gia. Bẩm Khuông thiếu gia, đúng là nô tài đang làm bó đuốc. Định nhân lúc đêm tối đi soi một ít "rồng đen"."

"Rồng đen" chính là cá chạch, Úc Vân Từ hiểu được. Nàng nhìn sang thùng gỗ kia, chất lỏng đen nhánh, ngửi thấy một mùi hương đặc thù. Trong bụng nàng khẽ động, chẳng lẽ là dầu hỏa?

"Đây là cái gì?"

"Bẩm phu nhân, đây là nước thạch son."

Dù Khuông Đình Sinh có già dặn cũng vẫn là một thiếu niên. Nghe thấy soi "rồng đen", vội vàng làm bộ hỏi bâng quơ: "Dùng lửa soi "rồng đen", đây là phương pháp gì?"

"Bẩm Khuông thiếu gia, "rồng đen" xuất hiện vào ban đêm, bị ánh lửa chiếu vào là không thể động đậy. Chỉ cần bắt nó lên là được, lúc nông dân rảnh rỗi đều thích bắt một ít để ăn."

Úc Vân Từ nghe vậy nổi lên ý định, muốn ban đêm đi theo nhìn thử, nhưng vướng thân phận bây giờ.

Có lẽ Ngưu Căn Thủy nhìn thấy quý nhân chủ tử tò mò chuyện này, vì vậy nói: "Vợ nô tài cũng là cao thủ bắt "rồng đen", nếu phu nhân muốn xem, có thể bảo bà ấy ban đêm đi làm."

Úc Vân Từ tỏ vẻ do dự.

Khuông Đình Sinh đã kiêu ngạo tiếp lời: "Như vậy, rất tốt."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi