NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Không lâu sau, đồ ăn liền lên đủ, nàng nhìn qua, có một món thịt viên, tương tự với món trước kia nàng đóng gói. Không biết là trùng hợp hay là hắn có lòng.

Nàng nhớ rõ món ăn đó, sau khi đóng gói về đều bị nàng ăn hết.

Vị thịt thơm thuần, đường gân mềm giòn, rất là ngon.

Bọn họ đều tự mình bắt đầu dùng cơm, ăn không nói, cho nên không có ai nói chuyện.

Mắt hắn hơi nâng lên, nhìn đôi đũa đối diện vươn về phía thịt viên đầu tiên, đáy mắt xẹt qua một chút ý cười không dễ nhận ra. Nàng cũng cẩn thận quan sát động tác của hắn, thấy mắt hắn không nâng liền bắt đầu ăn cơm, trong lòng rõ ràng.

Xem ra, không chỉ nhóm mệnh phụ hậu cung, ngay cả triều thần tiền triều cũng ăn không đủ no. Thật không biết mỗi lần cung yến, tác dụng của nhóm ngự trù Ngự thiện phòng bận rộn nửa ngày kia ở nơi nào.

Nhã gian ở sát đường, không tính là rất yên tĩnh. Bên ngoài tiếng của người kể chuyện đứt quãng truyền vào, giọng nói sục sôi, chỗ xúc động hình như có nghẹn ngào.

“... Vào trời đông giá rét, gió lạnh thấu xương, nước đóng thành băng. Khuông Trường Phong thân trúng mấy chục tên bắn lén, trường kiếm đỡ người, sừng sững không ngã. Đợi đến lúc các tướng sĩ tẩm liệm cho hắn, máu đã đông lại, tên bắn lén rút ra, là từng khối máu thịt…”

Theo lời kể tình cảm dạt dào của người kể chuyện, nàng bổ não hình ảnh đó, lập tức khẩu vị hoàn toàn không còn nữa.

Mà nam nhân đối diện, động tác không ngừng, vẫn ưu nhã mà ăn như cũ. Dường như không mảy may chịu sự ảnh hưởng từ tình tiết do người kể chuyện miêu tả, ngon miệng như thường.

Xem ra nam tử tập võ nhìn quen máu chảy bị thương, nhưng nàng vừa nghĩ tới tình cảnh máu thịt be bét, không chỉ không đói bụng nữa mà trong lòng cũng rầu rĩ theo.

Nàng gác đũa lại, uống một ngụm nước trà, cố gắng làm nhạt đi sự ngột ngạt trong lòng.

Mắt hắn khẽ nâng lên, nhìn thoáng qua chén nhỏ trước mặt nàng. Cơm gạo tẻ trong chén vẫn chưa dùng đến một phần tư, hắn nhớ rõ sức ăn trước kia của nàng, tuyệt đối không chỉ chừng này.

“Đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Nàng lắc đầu: “Không phải, chỉ là nghe được sự tích của Võ thần, trong lòng xúc động.”

Hắn rũ con ngươi xuống, đũa bạc kẹp trong ngón tay thon dài, ngón trỏ của hắn dường như hơi động một cái, sau đó gác đũa lại, mắt nhìn qua nàng.

“Hắn đã chết, bất luận người khác nói thảm cỡ nào, đối với hắn mà nói đã sớm không trải nghiệm được.”

“Ngài nói không sai, sau khi ông ấy chết còn có được một cái danh hào Võ thần, cũng coi như là chết có giá trị.”

Vinh hạnh đặc biệt sau khi chết?

Ai mà thèm!

Ánh mắt hắn run lên, vượt qua đỉnh đầu nàng, nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ mặt trời chói chang trên không trung, mắt thấy sắp vào thu rồi mà mặt trời vẫn nóng rát.

Người chết làm sao có thể thấy lại mặt trời?

Đáng với không đánh, chỉ dựa vào một cái danh hiệu, lấy gì định luận?

Úc Vân Từ cảm thấy lúc ăn cơm nói đề tài này, cho dù khẩu vị tốt thì cũng sẽ mất đi. Đang đợi nói sang một vài vấn đề khác, liền thấy hắn đã đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

Nàng nhìn đồ ăn trên bàn gần như chưa động nhiều, có chút tiếc hận. Nhỏ giọng dặn dò Truyện Họa canh giữ ngoài cửa, để nàng ấy đi tìm tiểu nhị đóng gói đồ ăn mang về.

Hắn thân cao chân dài, rất nhanh đã đi xuống khỏi lầu hai.

Sau khi nàng ra cửa, chỉ có thể thấy tuấn mã đỏ thẫm đi xa, cùng với tư thế oai hùng hiên ngang trên lưng ngựa. Phóng tầm mắt nhìn là phố xá có chút huyên náo, người đi đường như dệt cửi.

Hai bên đường tửu lâu cửa hàng san sát nhau, tửu kỳ tung bay.

Tiếng cười nói, tiếng gào thét bên tai không dứt. Mà bóng lưng của hắn lại cô đơn lạnh lùng như thế, như thanh kiếm rơi vào lùm cỏ, im hơi lặng tiếng, rất nhanh liền biến mất trong đám người.

Sóng mắt của nàng đảo một cái, nhìn thấy ở góc trái tửu lâu, người kể chuyện trong quán trà đã dừng lại nghỉ giữa giờ. Các vị khác uống trà thưởng thức trà nước, chậm rãi ăn điểm tâm nhỏ, thỉnh thoảng nghị luận vài câu.

Nàng nghe, đầu là sự kính nể đối với Võ thần.

Đáng tiếc, bách tính vẫn còn nhớ rõ dấu vết công lao vĩ đại của tổ tiên Khuông gia, nhưng chỉ có thể hâm nóng lại câu chuyện của người Khuông gia từ trong miệng người kể chuyện. Quả thật đời sau của Khuông gia thì chưa có người nhắc tới.

Bọn họ sống ở tỏng kinh, lại giống như gia tộc lánh đời, ở trong nhà không ra ngoài, không giao thiệp với người khác.

Nàng thu tầm mắt lại, Thải Thanh và Truyện Họa đi theo sau lưng, muốn đỡ nàng lên xe ngựa.

Trong trà lâu đối diện có ba thư sinh đi ra, thanh sam khăn vấn đầu giống như nhau, nhưng vẻ mặt không giống nhau. Một người u ám, một người trên mặt mang theo sự kiêu ngạo, mà một người khác lại ánh mắt lấp lóe, dường như cố ý lấy lòng hai người khác.

Vị thư sinh kiêu ngạo đi đầu kia là Úc Toàn Thắng, có thể là nhìn thấy nàng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên.

Bên trái Úc Toàn Thắng chính là Ngô Trọng Lâm, Ngô Trọng Lâm hết sức lấy lòng hắn, mở miệng là một tiếng Úc công tử. Mà thư sinh bên phải thì là Thẩm Thiệu Lăng đại thương mới khỏi.

Sắc mặt Thẩm Thiệu Lăng âm trầm, xa xa nhìn nàng, ánh mắt như rắn, khiến cho người ta không rét mà run.

Lần trước, Cẩm An hầu lấy Hồng di nương ra áp chết hắn ta, khiến hắn ta không thể không tạm thời hư tình giả ý, nhận định Lục cô nương. Lục gia ba ngày hai bận qua thúc giục, giục hắn ta sớm ngày cưới Lục Hoàn Bội.

Một nữ tử xuất thân thấp hèn, trong lòng còn có người khác, hắn ta chẳng thèm ngó tới.

Hai ngày trước, Hồng di nương chết rồi.

Cảnh Tu Huyền muốn uy hiếp hắn ta nữa thì cũng đã mất đi cái cớ.

Hắn ta rũ mí mắt, nhìn chằm chằm hai tay. Hắn ta nhớ rõ lúc đôi tay này bóp chết nữ tử trong lòng run rẩy kịch liệt đến mức nào, người khác đều cho là Hồng di nương làm ầm ĩ là bởi vì tranh giành tình cảm.

Tranh giành tình cảm không thành, liền một khóc hai nháo ba thắt cổ, cuối cùng thật sự treo cổ chết rồi.

Không ai biết, là hắn ta bóp chết nàng ấy, sau đó lồng lụa trắng vào. Hắn ta không thể bị bất cứ kẻ nào uy hiếp, nếu ai cản trở con đường của hắn ta, hắn ta liền diệt trừ người đó!

Hai người bên cạnh đều không chú ý tới sắc mặt của hắn ta.

Ngô Trọng Lâm thuận theo ánh mắt của Úc Toàn Thắng, cũng nhìn thấy Úc Vân Từ, trong mắt xẹt qua vẻ kinh diễm. Úc đại tiểu thư là mỹ nhân, so với vị phu nhân này thì vẫn kém một đoạn.

Úc Vân Từ liếc bọn họ một cái, liền tiến vào xe ngựa.

“Vị kia là…”

“Nhị tỷ của ta.” Úc Toàn Thắng nói, nhấc chân liền đi.

Ngô Trọng Lâm lập tức xua tan một chút tâm tư vừa rồi, Cẩm An hầu phu nhân, hắn cũng không dám chọc. Quan trọng là không dám đi trêu chọc Cẩm An hầu, ánh mắt của hắn lấp lóe, đuổi theo Úc Toàn Thắng và Thẩm Thiệu Lăng.

Úc Vân Từ ngồi trong xe ngựa, nghĩ đến người vừa rồi mình nhìn thấy, đau đầu xoa mi tâm một cái. Mạng của họ Thẩm thật đúng là lớn, bị thương nặng như vậy, lúc này mới bao lâu đã ra ngoài nhảy nhót.

Từ ánh mắt của hắn ta nhìn ra được, hắn ta không cam lòng.

Sớm biết vậy thì đã đâm hắn liệt nửa người, để hắn ta không thể đi ra ngoài lắc lư nữa.

“Phu nhân, người làm sao vậy?” Thải Thanh lo lắng hỏi, liền muốn xoa bóp cho nàng.

Nàng xua tay: “Không cần, chỉ là vừa rồi có chút đau đầu.”

Thải Thanh thu tay lại, thấp giọng bảo người đánh xe lái chậm một chút.

Xe ngựa một đường không ngừng, đi thẳng đến cửa Hầu phủ. Thải Thanh dìu nàng xuống xe ngựa, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Đàn Cẩm chờ ở cổng. Cậu bé nhìn thấy nàng, ánh mắt sáng lên, chạy tới.

“Cữu mẫu.”

Cậu bé đứng trước mặt nàng, có hình có dáng mà hành lễ một cái.

Nàng ngồi xuống, cùng cậu nhìn thẳng: “Sau lại chạy ra ngoài rồi?”

“Cẩm Nhi muốn đến đón cữu mẫu hồi phủ.” Cậu bé nói, hơi có chút băn khoăn: “Trước kia… mẫu thân cũng như vậy… mỗi ngày đứng ở cổng chờ phụ thân…”

Giọng nói của cậu rất thấp, bao hàm ý tưởng niệm. Trong lòng nàng như nhũn ra, mặc dù không biết đôi phu thê kia là người như thế nào, nhưng nàng biết, bọn họ nhất định là rất ân ái.

Đồng thời cũng rất yêu đứa trẻ duy nhất của bọn họ.

Nếu phụ mẫu của cậu vẫn còn, cậu làm sao lại ăn nhờ ở đậu, còn chịu sự tha mài của Đỗ thị. Trong sách, có thể từ xưa tới nay chưa từng có ai quan tâm đến cậu, đến mức sau khi lớn lên cậu có tính tình như thế.

“Cẩm Nhi có thể tới đón, cữu mẫu rất vui.”

Nàng đứng dậy, dắt tay cậu, cậu ngửa đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng trong.

Trên đường đi, nàng tỉ mỉ hỏi cậu về chuyện hôm nay ở lớp học. Từ lần trước sau khi chịu nhiều thua thiệt, Cảnh Tề ngoài mặt ngoan ngoãn không ít. Cộng thêm còn có Tiêu Bách che chở, không ai dám lỗ mãng nữa.

Giọng nói cậu bé mềm mại, hỏi gì đáp nấy. Cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều so với đứa trẻ trước kia nàng nhìn thấy, nói chuyện cũng có chút giống như ông cụ non. Nghe tiếng con trẻ thì thầm, khiến tâm tình người ta vui vẻ.

Một chút ngột ngạt trong lòng trước đó, bất tri bất giác đã tản đi đến mức sáng trong.

Còn chưa đi đến viện tử đã thấy Khuông Đình Sinh đi về phía bên này.

Thiếu niên như ngọc, tuấn tú như trúc.

Có lẽ là vừa luyện kiếm xong, trên mặt còn có hơi nước. Tóc trước trán có chút ẩm ướt, có lẽ là chải lại từ đầu, búi tóc buộc cao, cẩn thận tỉ mỉ.

Đàn Cẩm nhìn thấy hắn, trong mắt tất cả đều là sự vui sướng, quay đầu ngước nhìn nàng: “Cữu mẫu, Cẩm Nhi muốn đi tìm Đình Sinh ca ca.”

Nàng mỉm cười gật đầu, Cẩm Nhi nhận được sự đồng ý của nàng, chạy về phía thiếu niên. Khuông Đình Sinh đứng đó bất động, nhìn cậu bé chạy tới, hạ thấp người.

Cẩm Nhi tức khắc tiến vào trong ngực hắn.

Cách không xa, Úc Vân Từ có thể thấy rõ Đình Sinh nhíu mày một cái, dường như cực kỳ đau. Nhưng hắn không nói một lời, vui vẻ ôm Cẩm Nhi.

“Cẩm Nhi.” Nàng gọi, đi đến trước mặt.

“Sau này chạy chậm một chút, chớ có đụng vào người khác.” Nàng cúi đầu, kéo Cẩm Nhi qua, lại nói với Khuông Đình Sinh: “Có phải bị đụng vào chỗ nào rồi không, có cần bôi một chút thuốc không?”

Khuôn mặt Khuông Đình Sinh đỏ lên, vội nói: “Sư mẫu, Đình Sinh không có việc gì. Cẩm Nhi cũng không đụng làm con đau, là con vừa mới luyện kiếm, luyện đến cánh tay có chút xót. Vốn định ôm đệ ấy một chút, tiếc rằng lực bất tòng tâm.”

Cẩm Nhi nghe xong, lập tức đong đưa cái đầu nhỏ: “Đình Sinh ca ca, Cẩm Nhi không cần ôm.”

Bàn tay hơi nhỏ nhắn thon dài của thiếu niên sờ đầu cậu: “Cẩm Nhị thật là ngoan.”

Úc Vân Từ có chút đau lòng, Đình Sinh ngày ngày khổ luyện, không dám có chút lơi lỏng. Cũng bởi vì hắn là nam đinh duy nhất của Khuông gia, gánh vác tất cả sự kỳ vọng của nữ nhân Khuông gia.

“Nếu luyện mệt rồi, không bằng đến viện tử của Cẩm Nhi, ăn chút gì đó nghỉ ngơi một chút.”

“Đình Sinh ca ca, mấy con sâu đó lại lớn lên rồi, Cẩm Nhi dẫn huynh đi xem.”

Ánh mắt Khuông Đình Sinh nhu hòa, gật đầu: “Vậy Đình Sinh liền làm phiền rồi.”

Thiếu niên biết lễ, người lại tuấn mỹ, còn rất hiền lành. Nàng càng nhìn càng thích, đồ ăn thừa xách về không thể chiêu đãi người ta, bảo Truyện Họa mang đi chia ăn với mấy người khác.

Sau đó lệnh cho Thải Thanh đi phòng bếp, nhìn xem còn có đồ ăn gì, bất kể là cái gì đều mang tới. Thải Thanh lĩnh mệnh, chạy chậm rời đi.

Đàn Cẩm rất cao hứng, cậu thích Đình Sinh ca ca. Thế nhưng Đình Sinh ca ca bề bộn nhiều việc, cậu không dám làm phiền.

Úc Vân Từ nhìn thấy dáng vẻ của cậu bé, không khỏi cúi đầu, duỗi ngón tay ra điểm nhẹ lên trán cậu một cái. Ánh mắt cưng chiều, vẻ mặt dịu dàng. Góc nghiêng của nàng rất đẹp, lúc này nhìn rất dịu dàng.

Ánh mắt Khuông Đình Sinh ảm đạm, tay đè ở chỗ ngực, có chút đau đớn. Không khỏi cau mày, hơi có vẻ ảo não.

Vẻ mặt của hắn bị Úc Vân Từ lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy, nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ Cẩm Nhi thật sự đụng làm Đình Sinh rồi. Đình Sinh vì không để nàng trách cứ Cẩm Nhi cho nên mới giấu giếm.

Trong lòng nàng nắm chắc, mang theo bọn họ đi vào viện tử của Cẩm Nhi.

Rất nhanh, Thải Thanh liền mang đồ ăn tới.

Dương quản sự dưới bếp có lòng, vẫn luôn để lại cơm, hâm nóng trên lò. Nàng và Hầu gia đã dùng cơm ở bên ngoài, những đồ ăn này vừa vặn cho Đình Sinh và Cẩm Nhi. Cẩm Nhi đã ăn rồi, Đình Sinh cũng đã dùng qua cơm trưa.

Chẳng qua mới luyện kiếm một canh giờ, trong bụng quả thật có chút đói.

Đàn Cẩm cùng hắn, hai người dùng một chút.

Sau khi cơm nước xong, Đàn Cẩm liền kéo hắn đi xem sâu lông. Ba con sâu lông đều còn sống, Khuông Đình Sinh ngạc nhiên hết lần này đến lần khác, không ai nghĩ tới, côn trùng như vậy cũng có thể nuôi sống.

“Đình Sinh ca ca, cữu mẫu nói chờ đến lúc trời lạnh vào thu, sâu sẽ kết kén.”

“Sư mẫu biết thật là nhiều.”

Nam hài một nam một nhỏ nói chuyện, Úc Vân Từ lặng lẽ đi ra ngoài, dặn dò Thải Thanh một phen. Rất nhanh Thải Thanh đã mang đồ đến, đưa tới tay của nàng.

Nàng một lần nữa vào phòng, nhìn hai người còn đang nói chuyện kia. Đều là Cẩm Nhi đang nói, nói hôm nay đã bẻ hai cây lá cây, còn chỉ cho Đình Sinh nhìn chỗ sâu lông đã ăn qua.

Khuông Đình Sinh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu.

Nhìn thấy nàng, vội vàng đứng dậy.

“Cầm cái này đi.”

Nàng đưa lọ sứ cho hắn, ánh mắt hắn lộ ra sự nghi hoặc: “Sư mẫu, đây là cái gì?”

“Thuốc tiêu sưng, bất kể là luyện kiếm hay là va đập đều dùng được.”

Khuông Đình Sinh nhìn chằm chằm lọ sứ trong tay, trong lòng phức tạp, bên tai chẳng hiểu sao mà bắt đầu đỏ lên. Suy nghĩ một chút, nhận lọ sứ, sít sao nắm trong lòng bàn tay: “Đa tạ sư mẫu.”

Nàng mỉm cười, ánh mắt trìu mến.

Mắt thấy đến giờ Thân, Khuông Đình Sinh cáo từ. Nàng đưa hắn ra khỏi viện tử, sau đó mắt tiễn hắn rời đi. Tư thế đi đường của thiếu niên có chút giống Hầu gia, không hổ là một tay Hầu gia dạy dỗ.

Hầu gia cái gì cũng tốt, chỉ là EQ quá thấp. Nếu là nam tử khác, cùng người khác đi ăn, nào có tự mình đi trước, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng.

Huống chi nàng còn là một nữ tử, hơn nữa là thê tử trên danh nghĩa của hắn.

Với cái tính không hiểu phong tình này của hắn, nói không chừng sau này sẽ F.A.

Cũng không biết sau này nữ tử như thế nào có thể lọt vào mắt hắn, nàng thật muốn nhìn xem có một ngày nam tử lạnh lùng nghiêm nghị kia hóa thân thành ngón tay mềm.

Ở góc tường, một lùm phong lan mọc tươi tốt.

Khóe miệng nàng dâng lên một nụ cười khổ, ngày mà nàng có thể nhìn thấy nam tử sắt đá trở nên nhu tình cũng là lúc nàng rời đi.

Quay đầu nhìn viện tử của mình, trong lòng dâng lên sự luyến tiếc. Là con người thì đều có lúc như chú chim non, nàng xuyên qua đến đây, nơi quen thuộc nhất chính là Hầu phủ, người quen thuộc nhất chính là Hầu gia.

Nếu như rời đi, vậy thì…

Liên tục ba ngày, nàng đều không nhìn thấy nam nhân đó nữa. Trong lúc đó nàng nhận được lời nhắn của phủ tướng quân, nói là Úc Sương Thanh phải đi nạp trưng*, mời nàng đến lúc đó qua phủ.

*Nạp trưng: Phong tục hôn nhân cổ đại của người Hán.

Nàng đương nhiên không muốn đi.

Thế nhưng trong mắt người ngoài, nàng là cô nương Úc gia. Cho dù đã xuất gia thì cũng không có đạo lý không về nhà mẹ đẻ. Nếu nàng thật sự không đi, chỉ sợ sẽ đúng ý muốn của Phương thị, tự nhiên có ngàn vạn câu chửi bới nàng đang chờ đợi.

Nàng tựa trên giường, buồn bực ngán ngẩm gõ ván giường, từng cái một.

Cuộc sống cổ đại thật ra rất vô vị, ràng buộc nhiều, hạng mục giải trí cũng rất ít. Cẩm Nhi đến lớp học, nàng lại không có người có thể nói chuyện được. Hôm nay sách nên xem đã xem xong hết, chữ cũng luyện được vài trang.

Thời gian còn lại, ngoại trừ ngẩn người thì chính là ngẩn người.

Hình như… nàng đã ba ngày không nhìn thấy Hầu gia…

Nếu không, đi thỉnh giáo Hầu gia, hỏi ý kiến của hắn một chút…

Nghĩ tới đây, nàng lập tức xuống giường xỏ giày, tâm tình lại có chút vội vã.

Tả Tứ không cản nàng, ngay cả thông truyền cũng không có đã mời nàng vào viện tử. Nàng thầm nghĩ, có lẽ là ở chỗ Hầu gia, mình vẫn có đặc quyền?

Tới gần võ đài, nàng dừng lại dưới gốc cây.

Trong võ đài cũng không có người khác, một mình thiếu niên luyện kiếm, lông mày của hắn vẫn luôn nhíu lại. Thỉnh thoảng, hắn dùng tay đè chặt ngực, ánh mắt không kiên nhẫn còn có chút chán ghét.

Chẳng lẽ lần trước Cẩm Nhi đụng hắn không nhẹ, sao mà mấy ngày trôi qua cũng không thấy khỏi?

Nàng nghĩ, từ dưới gốc cây đi tới.

Nhìn thấy nàng, Khuông Đình Sinh bị kinh hãi, vội vàng đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.

“Sư mẫu.”

“Đình Sinh, con nói thật với sư mẫu, có phải lần trước Cẩm Nhi đụng con bị thương không?”

Hắn nhếch môi không nói, trong lòng bản thân chỉ biết ảo não, không để ý có người tiến đến. Động tác vừa rồi hẳn là bị sư mẫu nhìn thấy, hắn bắt đầu căm thù cơ thể của mình, vì sao hắn phải có sự phiền não như vậy?

“Không liên quan đến Cẩm Nhi, là lúc con luyện kiếm không cẩn thận.” Hắn thở sâu lấy hơi, giả vờ làm dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì.

Nàng lại không tin, luyện kiếm sao lại làm ngực bị thương, rõ ràng là chỗ lần trước Cẩm Nhi đụng vào.

“Sư mẫu biết con thiện tâm, sợ ta trách Cẩm Nhi. Thế như vết thương của con không thể kéo dài, nếu không mời đại phu xem thử, lại kê một vài đơn thuốc, có lẽ sẽ tốt hơn so với tự mình bôi thuốc.”

Vừa nghe lời của nàng, Khuông Đình Sinh vô cùng biến sắc.

“Không cần! Sư mẫu, thật sự không cần! Đình Sinh không sao…” Nói xong hắn hành lễ một cái: “Một canh giờ Đình Sinh luyện tập hôm nay đã hết, phải đi thay y phục, xin sư mẫu thứ lỗi.

Hắn đưa thanh kiếm về giá binh khí, đi về phía một gian phòng khác.

Lông mày thanh tú của nàng khẽ nhăn lại, cảm thấy cử chỉ của hắn có chút quái dị. Nàng đã nói sẽ không trách cứ Cẩm Nhi, vì sao hắn vẫn không muốn xem đại phu. Nhìn từ biểu hiện của hắn, nếu nói là giấu bệnh sợ thuốc thì cũng không giống.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ hắn có bệnh không tiện nói ra, ví dụ như về tim. Sợ nàng lo lắng, cho nên không muốn thẳng thắn.

Tay của nàng không tự chủ mà sờ đến lồng ngực mình, chỗ đó mềm mại cao ngất, dậy thì nổi lên tốt đẹp. Bản thân nàng không có lớn như vậy, thân thể hiện tại không chỉ dáng dấp đẹp, tư thái cũng động lòng người. Trước sau lồi lõm, có thể xưng là hoàn mỹ.

Trước kia, nàng từng hâm mộ người khác. Cùng trải qua nỗi đau của dậy thì, vì sao nàng lớn lên lại nhỏ hơn người khác?

Đợi đã, đau nhức dậy thì…

Trong đầu nàng dường như có ánh sáng xẹt qua, ngước mắt nhìn qua gian phòng kia, rơi vào trầm tư.

Cảnh Tu Huyền từ thư phòng đi ra, liền thấy nữ nhân ngây người trong võ đài. Nàng một thân váy áo màu hồng đào, tay áo rủ, thắt đai lưng. Tư thái mỹ lệ, thướt tha động lòng người.

Bàn tay nhỏ trắng như ngọc kia đang vuốt chỗ hở ra trước ngực, dường như còn xoa hai cái. Vạt áo màu hồng phấn nhăn lại theo động tác của nàng, có chút hương diễm.

Ban ngày ban mặt, hành vi không biết chừng mực ý tứ như thế, nếu bị người khác nhìn thấy…

Ánh mắt hắn ảm đạm, sắc mặt trầm xuống theo.

Nữ nhân này, quả nhiên là…

Thích ăn đòn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi