NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Xe ngựa bắt đầu chạy, không ngờ lại bị người ta ngăn lại nửa đường.

Nàng không biết nên giận hay cười, dường như người xưa vô cùng thích chặn xe ngựa, hoặc có lẽ là vận may của nàng vô cùng tốt. Phàm là ngồi xe ngựa đi ra ngoài thì nhất định sẽ bị người ta chặn lại ở trên đường.

Lần này là ai đây?

Giọng nói của Tả Tứ truyền đến, lại là Lục Hoàn Bội vốn đã lâu không nghĩ đến.

Theo lý thuyết, mẹ con Đỗ thị hiện tại nên ở tại Lục gia bên ngoài Kinh. Cho dù đã quyết định hôn sự với Thẩm Thiệu Lăng thì cũng nên ở Lục gia đợi gả, sao lại còn lắc lư trong Kinh Thành, chẳng lẽ vẫn chưa chết tâm với Hầu phủ?

Truyền Họa đã vén rèm đi ra ngoài, hỏi thăm đơn giản.

Úc Vân Từ ở trong xe ngựa nghe thấy giọng nói của Lục Hoàn Bội, hóa ra là tới vì của hồi môn. Hầu gia từng hứa cho mẹ con Đỗ thị một bộ của hồi môn, Lục Hoàn Bội muốn đến đòi của hồi môn.

“Biểu tẩu, Hoàn Bội ghi nhớ sự trở ngại giữa nam nữ nên không muốn đến nhà gặp biểu ca. Cũng là hôm nay vừa khéo, có thể gặp được biểu tẩu ở đây…”

Trong lòng nàng cười nhạo, trở ngại nam nữ cái gì, Lục Hoàn Bội nói câu này thật sự là buồn cười đến rụng răng. Một biểu muội trăm phương ngàn kế muốn bò lên giường, còn dám dõng dạc nói đến cấp bậc lễ nghĩa gì đó.

Sợ là trước đó đã bị Hầu gia làm mất mặt, ngại thể diện đi vào Hầu phủ cho nên mới cố ý chặn nàng.

“Việc này ta đã biết, bây giờ ngươi cho ta biết nơi ở, đến lúc đó ta phái người đưa qua.”

“Không dám làm phiền biểu tẩu phái người, Hoàn Bội nhất định tự mình đi lấy.”

Úc Vân Từ không tranh luận quá nhiều với nàng ta về việc này, sau khi Truyền Họa đi vào thì lệnh cho người đánh xe tiếp tục tiến về phía trước.

Lúc quay về Hầu phủ, Cảnh Tu Huyền vẫn chưa về. Ngược lại là Đình Sinh mang theo mấy thị vệ đang muốn đi ra ngoài, thấy nàng trở về nguyên vẹn thì như trút được gánh nặng.

Trong lòng nàng cảm động, Đình Sinh như vậy rõ ràng là đến phủ Tướng quân đón mình. Thấy nàng trở về an toàn, hắn xua tay với mấy thị vệ, đám thị vệ tản ra, tự quay về vị trí của mình.

“Sư mẫu, sư phụ tạm thời ra khỏi Kinh, phải mấy ngày nữa mới có thể về được.”

Hầu gia rời Kinh, chuyện lớn như vậy sao nàng không biết?

Nàng không khỏi cảm thấy có chút cay đắng, Hầu gia quả thật không cần phải giải thích với nàng. Nàng không phải thê tử chân chính của đối phương, hắn đi ra ngoài giải quyết công việc, sao lại nói tỉ mỉ về hành trình với nàng chứ.

Đình Sinh thấy sắc mặt nàng, nói: “Hẳn là sư phụ sợ sư mẫu lo lắng cho nên mới giấu giếm không nói. Đạo tặc ở Ngọc Trinh quán ngoại ô Kinh Thành đóng vai thành đại sĩ, làm hại một phương. Bệ hạ tức giận, lệnh cho các huyện ngoài Kinh tra rõ rừng núi nơi đó. Không ngờ quả nhiên phát hiện ra tung tích của giặc núi ở hẻm Hổ Vu, cách Kinh Thành hai trăm dặm. Sư phụ chính là phụng chỉ ra khỏi Kinh tiêu diệt, chỉ sợ phải vài ngày mới có thể về Kinh.”

Thì ra là thế.

Nàng chỉ nói thái bình thịnh thế, không ngờ hai trăm dặm ngoài Kinh Thành cũng có thể có giặc núi làm hại. Có thể thấy được ở cổ đại nguy cơ trùng trùng, một nữ tử như nàng, nếu một mình sinh tồn ở bên ngoài thì sợ là cực kỳ gian nan.

Cũng thôi, chủ dự định làm quần chúng, vẫn là vùi mình trong nhà giàu có thì hơn. Ngồi xem gấm vóc mưa gió trong Kinh, hưởng thụ sự yên vui của thế giới khác vậy.

Hầu gia không ở nhà, phủ Tướng quân bên kia dù sao cũng phải tìm một biện pháp thỏa đáng.

Không thể đi đến phủ Tướng quân nữa, hôm nay có hai vị vương gia là Ninh Vương và Hiền Vương làm đảm bảo, nàng mới có thể thuận lợi thoát thân. Nếu như chỉ có một mình nàng thì chỉ sợ chắc chắn Phương thị sẽ không nể mặt mũi, bất kể như thế nào cũng phải ép nàng ở lại.

Vừa nghĩ tới tính toán của đối phương, nàng vừa sợ lại phẫn nộ.

Cảm giác nguy cơ lúc vừa xuyên qua một lần nữa ngoi đầu lên, nhất là khi Hầu gia không ở bên cạnh, nàng đột nhiên cảm thấy không có chỗ để dựa vào. Mặc dù nam nhân đó có tính tình lạnh lẽo buồn tẻ nhưng trong lúc vô tình đã trở thành người đáng tin cậy của nàng.

Sau khi đưa tiễn Đình Sinh, nàng liền quay về phòng thay đổi quần áo màu trắng, đóng cửa không ra ngoài.

Trong đêm, Thái Thanh mời đại phu, cả đêm đại phu bị gọi vào Hầu phủ ba lần. Bọn hạ nhân đều biết, phu nhân nhà mình bởi vì chuyện Tướng quân bệnh nặng mà đau lòng đến ôm đau không dậy nổi.

Ngày hôm sau, phủ Tướng quân không có động tĩnh.

Ngày thứ ba, Đỗ thị và Lục Hoàn Bội đến nhà, nàng không dậy. Bộ của hồi môn kia đã sớm được chuẩn bị, trải qua tay của quản gia Hầu phủ, tất cả quy chế đều dựa theo thân phận của Lục Hoàn Bội.

Mẹ con Đỗ thị muốn đến thăm bệnh, bị Truyền Họa cản lại Hai ngày trước nàng giả vờ sốt cao phát bệnh, bây giờ lấy việc sau cơn sốt nổi ban gió trên da có thể truyền nhiễm cho người khác làm lý do, ngăn cản tất cả những người muốn đến nhà.

Nhưng cũng không ngăn được Thành Băng Lan.

Thành Băng Lan là trưởng bối của nàng, lại mang theo lời hỏi thăm của Thành Quốc công phủ, xông vào phòng của nàng.

Hai người ngồi nói chuyện cách màn che.

Thành Băng Lan hỏi thăm vài câu rồi muốn đứng dậy vén rèm lên.

“Thất di, cả người con đều nổi ban gió, nếu như truyền đến trên người của người thì Vân Từ có lỗi lớn rồi.”

“Không có việc gì, ta nghiên cứu đại kinh từ nhỏ, sinh trưởng trong núi, tất nhiên đã học được không ít phương pháp kỳ diệu trị bệnh cứu người từ sư phụ. Chứng bệnh bình thường không làm khó được ta, ngược lại còn có thể kê đơn thuốc cho con, để con sớm khỏi hẳn.”

Nói đến mức này, nếu như nàng lại ngăn cản thì chỉ sợ cũng không nói được. Nàng dứt khoát mặc cho đối phương vén rèm lên, cố tình xấu hổ cúi đầu.

Dù là cúi đầu thì mẩn đỏ trên cổ cũng đã khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

Thành Băng Lan nheo mắt lại, nha đầu chết tiệt kia thế mà không phải giả vờ.

Úc Vân Từ đề phòng mẹ con Phương thị, làm sao có thể làm giả lừa gạt người được. Mẩn đỏ trên người đương nhiên đều là thật, lại không phải là ban gió có thể lây nhiễm.

Nàng rất cảm tạ sự chuyên nghiệp của mình, khiến nàng rất tùy ý là có thể tìm được mấy loại cỏ dại khiến người ta dị ứng ở trong việc. Pha trộn giã nát thành nước, bôi lên trên da thịt lộ ra ngoài là có được hiệu quả như lúc này.

Nhất là trên mặt, phủ kín mẩn hồng hồng, thành từng mảng, khiến cho người ta nhìn mà tê cả da đầu. Thành Băng Lan ban đầu bị dáng vẻ của nàng làm giật mình, sau đó thì vui mừng.

Khuôn mặt như vậy, sẽ thối nát!

“Thất di, người thật sự có cách chữa khỏi ban gió cho con sao?” Úc Vân Từ hỏi, trên mặt tràn đầy mong đợi.

Thành Băng Lan đâu có biết trị, cho dù có thể trị thì cũng sẽ không chẩn trị cho nàng. Trong lòng ước gì mặt nàng mãi mãi không khỏi, tốt nhất là thối đến chảy mủ, không thể quyến rũ nam nhân được nữa.

“Cái này… thật sự là có chút nghiêm trọng, chỉ sợ thất di bất lực.”

“Con biết ngay mà…” Úc Vân Từ khổ sở cúi đầu, giọng điệu thương cảm: “Cái ban gió này không nổi vào lúc nào mà cứ phải nổi vào mấy ngày gần đây. Phụ thân con… nhưng mà dáng vẻ con bây giờ sao có thể đi ra ngoài gặp ai được?”

Thành Băng Lan giả bộ an ủi nàng vài câu rồi vội vàng rời đi, dáng vẻ sợ bị nàng lây nhiễm.

Nàng cong khóe miệng, mẩn đỏ trên mặt trông càng khủng bố hơn. Phản ứng của Thành Băng Lan ngược lại khiến nàng có dự định mới, vốn nàng chỉ muốn chặn miệng của mẹ con Phương thị.

Bây giờ xem ra, nếu như muốn bịt mồm thì chi bằng mượn miệng của người khác.

Sau đó người thăm bệnh nàng đều miễn cưỡng tiếp kiến, để những người khác truyền lời đi. Nàng cũng không tin, bây giờ nàng có bộ dạng này, Phương thị sẽ còn khăng khăng yêu cầu nàng đến phủ Tướng quân hầu bệnh.

Thật ra người đến thăm bệnh cũng không nhiều, một là vì nàng không có bạn bè, thứ hai là bản thân Hầu gia từ trước đến nay lẻ loi lạnh lùng, độc lai độc vãng, cũng không có bạn tốt gì.

Người có thể đến nhà thăm viếng đều ngại vì xã giao, có qua có lại mà thôi.

Điều làm nàng không tưởng tượng được là, Trình bát thế mà lại tới cửa.

Tuy mặt mũi Trình bát tràn đầy sự ghét bỏ, nhưng không giống như những người khác sau khi thấy rõ mặt mũi nàng thì chỉ sợ tránh không kịp. Ngược lại rất hứng thú mà vây quanh nàng nhìn, trong miệng chậc chậc hai tiếng.

“May mà Cảnh Hầu gia không ở nhà, nếu không nhìn thấy diện mạo này của ngươi… chậc…”

“Lời ấy của Trình bát tiểu thư sai rồi, thời trẻ qua mau, cho dù không nổi ban gió thì dung nhan cũng sẽ già đi không đủ kiên nhẫn để nhìn. Đến lúc đó sẽ tự có nhan sắc tươi sáng hơn. Nếu thật sự là nam tử yêu sắc, chung quy ngày hắn ghét bỏ ngươi chẳng qua là sớm muộn mà thôi.”

Trình bát trợn to mắt: “Ngươi ngược lại thật rộng lượng.”

“Ta chỉ là không muốn làm bản thân nghẹn chết thôi.”

Trình bát ngồi vào cái ghế ở gần nàng nhất, càng không ngừng đánh giá nàng: “Thật ra… nhìn kỹ thì cũng không xấu xí đến thế…”

Nàng không nhịn được mà cười lên, hóa ra Trình bát tiểu thư đang an ủi nàng. Cách an ủi như vậy thật đúng là độc áo: “Đương nhiên… ta vốn trời sinh quyến rũ, nổi mấy cái mẩn đỏ thì tính là gì. Sau mười ngày nửa tháng, ta lại là một đại mỹ nhân.”

“Da mặt thật là dày.”

Trình bát khinh thường nhưng không mở miệng châm chọc: “Ngươi bệnh như vậy cũng tốt, tránh cho phải đến phủ Tướng quân bị khinh bỉ. Chỉ sợ ngươi không biết, kế mẫu kia ở nhà mẹ đẻ ngươi gần đây nhảy nhót tưng bừng, theo ta thấy, khó tránh khỏi lại đang ủ ý nghĩ xấu gì đó.”

Úc Vân Từ rất bất ngờ, trông Trình bát tùy tiện, không nghĩ tới có thể nhìn ra được bản chất của sự việc. Ngay cả việc Phương thị muốn giở trò xấu cũng có thể nhìn ra được, quả thật không thể khinh thường.

“Đa tạ Trình bát tiểu thư đã cho biết.”

“Được, có thể có được một lời hay của ngươi, chuyến này của ta cũng không tính là đến uổng phí. Ngươi yên tâm, mặc dù ta ái mộ Cảnh Hầu gia nhưng lại khinh thường việc lén lút giở thủ đoạn tranh đoạt. Ta chỉ hận mình không đủ dũng khí, không thể quấn quýt chặt lấy, khiến hắn đồng ý lấy ta làm thê tử.”

Quấn quýt chặt lấy?

Cô nương này thật sự là nói ra được, Úc Vân Từ có chút đồng cảm với Hầu gia. EQ của Hầu gia thấp không sai, nhưng bị một nữ tử có tính tình cương liệt như vậy dây dưa, chỉ sợ là phiền muộn không thôi nhỉ.

Chẳng trách tránh như nước lũ thú dữ.

Sau khi Trình bát rời đi, Hầu phủ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Cùng lúc đó, mẹ con Phương thị tức giận đến mức suýt chút nữa cắn nát răng ngà. Nha đầu chết tiệt kia quả nhiên ranh ma, cố ý đến nhà cũng hai vị vương gia, hại bọn họ không thể ép ở lại được.

Sau khi bất đắc dĩ thả cho về thì lại truyền ra chuyện nó đột nhiên nổi ban gió.

Tất cả người đến Hầu phủ đều có thể chứng minh, nó đúng là toàn thân nổi ban gió. Bản thân cho dù không cam tâm đi nữa thì cũng bó tay hết cách. Nếu không nước bọt của những người ngồi lê đôi mách trong Kinh cũng có thể dìm họ chết đuối.

Chẳng lẽ, thật sự để nha đầu chết tiệt kia cười trộm sau lưng?

Không, không được!

Nhất định là còn có biện pháp khác.

Phương thị sầm mặt lại, đi tới đi lui trong phòng Úc Lượng. Úc Lượng lên tiếng ưm ưm, bà ta không kiên nhẫn mà nhíu mày, để bà tử tiến lên xem xét.

Úc Lượng hối hận muốn chết, Từ muội nói đúng, Phương thị làm thiếp cho ông ta chính là có mưu đồ.

Bây giờ ông ta vô dụng, Phương thị nào còn có dáng vẻ chăm sóc cẩn thận. Có thể lại để cho Từ muội nói đúng rồi, sở dĩ ông ta còn có thể thở là bởi vì ông ta còn có tác dụng.

Bà tử kia hành động thô lỗ, trên tay đều là vết chai sần, không chỉ làm cho ông ta không thoải mái. Hơn nữa sau khi giúp ông ta đi tiểu thì ngay cả quần cũng không kéo đàng hoàng đã vội vàng ra ngoài rửa hũ.

Ông ta mở to mắt, nhìn đỉnh màn.

Trong đầu bất giác xuất hiện dáng vẻ của Thành thị, Thành thị là quý nữ thế gia chân chính. Dáng dấp mỹ mạo, làm người đoan trang. Khi đó ông ta vẫn là một võ tướng chưa có căn cơ, biết được Thành Quốc công phủ cố ý gả đích trưởng nữ cho thì ông ta đã mừng đến mức mấy đêm không chợp mắt.

Nữ tử như Thành thị, là người ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.

Xem như có chút lạnh nhạt, ông ta nghĩ chỉ cần thật lòng đối đãi, dù đối phương có lòng dạ sắt đá thì cũng sẽ được ông ta ủ ấm.

Thế nhưng ông ta sai rồi, Thành thị không chỉ có ý chí sắt đá, nàng ấy hoàn toàn là người vô tâm. Bất kể mình làm như thế nào thì cũng chỉ có thể nhìn thấy sự ghét bỏ trong mắt nàng ấy.

Mà Phương thị không như vậy, ánh mắt Phương thị nhìn ông ta lộ ra sự cẩn thận tỉ mỉ, đáy mắt đều là vẻ ngưỡng mộ, tất cả đều là sự tôn kính.

Trước mặt Phương thị, ông ta mới nhận ra mình là một nam nhân. Sau khi Phương thị vào cửa, ông ta cả ngày ở trong phòng bà ta, Thành thị cũng không có bất mãn gì.

Thậm chí Phương thị mang thai trước, sinh hạ ra Thanh tỷ thì Thành thị vẫn thờ ơ như cũ.

Ông ta tuyệt đối không ngờ rằng, nữ tử mà mình thật lòng đối đãi lại thật sự rắp tâm hại người, chỉ vì ham muốn sự phú quý của ông ta cho nên mới nguyện ý ủy thân làm thiếp. Nếu thật sự là như thế thì có phải là lại bị Từ muội nói đúng rồi không, ông ta không chỉ nuôi nữ nhân thay người khác mà còn nuôi nhi tử thay người khác.

Mắt ông ta đỏ bừng, hận đến ứ máu.

Không biết Phương thị nghĩ tới điều gì, người đã đi ra khỏi phòng.

Hôm sau, ở cổng Hầu phủ có một người tới tự xưng là thần y, nói là có thể trị hết tất cả những chứng bệnh kỳ lạ. Úc Vân Từ nghe được Thái Thanh đến báo, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Thần y cái gì, rõ ràng là thăm dò được nàng đã nổi ban gió. Nhưng phàm là nữ tử thích chưng diện thì hẳn là sẽ sốt ruột nóng nảy, hận không thể khiến ban gió biến mất trong vòng một đêm.

Những người lừa đảo này nghe tin mà hành động, chẳng qua là muốn kiếm chút tiền bạc thôi.

Nàng ung dung thản nhiên, ngồi không nhúc nhích.

Tuy Thái Thanh và Truyền Họa là nha đầu của nàng nhưng lại không biết mẩn đỏ trên người là do nàng tự làm ra. Thấy mẩn đỏ ngày ngày đều ở đó, không có dấu hiệu biến mất thì hai người bối rối.

Nhưng thật ra là nàng chỉ sợ mẩn đỏ tan đi, hàng đêm đều bôi lại nước cỏ một lần.

“Phu nhân, thần y kia nói rất thật, ban gió của người ông ta nhất định có thể trị được.”

“Sợ là lừa gạt thôi, không phải đại phu đã kê đơn à, nói nhiều thì nửa tháng, ít thì ba năm ngày là có thể tiêu tan. Các ngươi đừng nóng vội, thần y gì đó kia không rõ lai lịch, nào có thể tùy tiện tin tưởng được.”

Thái Thanh cảm thấy nàng nói có chút đạo lý nên không nhắc lại nữa.

Ai ngờ vừa qua buổi trưa thì Trình bát hùng hổ tới cửa, đi theo phía sau là Thái y trong cung. Thái y đó xem qua mẩn đỏ của nàng, nói là bị dính cỏ độc mới có thể dẫn đến ban gió, đồng thời kê mấy đơn thuốc.

Thuốc đó đương nhiên Úc Vân Từ sẽ không uống, ngược lại có chút bất ngờ với sự nhiệt tình của Trình bát.

Nói đến mời Thái y, Hầu phủ cũng có thể mời được. Nhưng nàng vốn cũng không phải thật sự sinh bệnh, đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức.

Trình bát không biết là bị trúng gió gì, từ sau khi mời Thái y thì ngày ngày đến phủ quan sát mẩn đỏ trên mặt nàng. Mắt thấy mẩn đỏ không chỉ không ít đi, ngược lại càng ngày càng nhiều thì không khỏi mắng Thái y vài câu.

“Có lẽ là dược tính vẫn chưa phát tác, uống thuốc thêm hai ngày là nhất định có thể hết được.”

Đối với sự nhiệt tình của Trình bát, nàng có chút không chống đỡ được.

“Trình bát tiểu thư, ta rất cảm kích ý tốt của ngươi. Chút bệnh nhẹ, không nhọc ngươi thấp thỏm như vậy…”

“Ngươi có ý gì?” Trình bát bỗng nhiên đứng lên: “Có phải ngươi cảm thấy ta xen vào việc của người khác không? Ta cho ngươi biết, chuyện mà Trình Khởi La ta muốn xen vào thì nhất định phải quản đến cùng. Ngươi nổi mẩn đỏ, sau này sẽ là chuyện của ta.”

Nói gì vậy trời, nàng có chút cạn lời.

Trình bát quả nhiên nói được thì làm được, mấy ngày ngắn ngủi, mấy đại phu nổi tiếng trong Kinh đều đến xem bệnh cho nàng. Nàng thật sự có chút bất đắc dĩ, hận không thể cản Trình bát ở bên ngoài.

Mắt thấy mẩn đỏ trên mặt nàng không tiêu tan, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Trình bát có chút đứng ngồi không yên, không biết nàng ấy nghe được tin tức từ nơi nào, nói trong thành có vị thần y, nhất định phải lôi kéo nàng đi ra ngoài.

“Trình bát tiểu thư… ta chân thành ghi nhớ ý tốt của ngươi…”

“Ghi nhớ cũng vô dụng, nhất định phải đi xem bệnh. Vị thần y kia rất ra vẻ, không dễ đến xem bệnh tại nhà, ngươi tranh thủ thời gian sửa soạn, cùng ta đi xem bệnh.”

Úc Vân Từ không lay chuyển được nàng ấy, trong lòng biết cô nương này không có ý đồ gì xấu. Hơn nữa gần đây nàng giả bệnh ngày ngày ở trong phòng, quả thật có chút bức bối.

Dứt khoát đồng ý với nàng ấy, ra ngoài đi lại cũng tốt.

Trình bát thấy nàng đồng ý thì sốt sắng cùng nàng đi ra ngoài. Nói thần y kia có tính tình kỳ quái, muốn bệnh nhân tự mình thỉnh cầu, không cho phép người không có phận sự tới cửa.

Úc Vân Từ nghe nàng ấy nói như vậy thì càng không muốn đi ra ngoài.

Ai ngờ Trình bát trở mình lên ngựa, lại dùng một tay nhấc nàng lên đặt trước người. nếu không phải Trình bát là nữ tử thì bọn họ thật giống như một đôi phu thê đi chơi.

Nàng và Hầu gia đều chưa từng có cảnh như vậy, nghĩ đến nam nhân kia, tâm tình của nàng không khỏi buồn vô cớ.

Thần y mà Trình bát nói tới cũng không có ở trong thành mà là ở dưới một ngọn núi ngoài thành. Sớm biết ở ngoài Kinh thì nàng không nên nghe theo Trình bát.

Nàng mơ hồ có chút hối hận, Trình bát giục ngựa chạy như bay, vào lúc nàng suýt nữa nôn ra thì cuối cùng cũng tới.

Dưới chân núi, mấy gian nhà tranh được vây trong hàng rào. Trên hàng rào nở đầy hoa kim ngân, một cái cửa trúc thấp bé khép hờ, trong viện có một tiểu dược đồng đang phơi thảo dược.

Trình bát tiến lên gõ cửa, tiểu dược đồng nhìn thấy bọn họ thì hướng vào bên trong gọi một tiếng.

Rất nhanh đã có một thanh niên đi ra, thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, gương mặt chính trực, nhìn thấy bọn họ thì rất nhiệt tình.

Trong lòng Úc Vân Từ nói thầm, không phải thần y đều là ông lão râu bạc trắng, lại vô cùng thanh cao sao? Sao người thanh niên này nhìn thấy các nàng lại như nhìn thấy bạc trắng bóng, ánh mắt suýt nữa tỏa ánh sáng.

“Ngươi chính là thần y?”

Trình bát nhíu mày lại, có chút không tin mà hỏi.

“Bẩm hai vị tiểu thư, tiểu nhân là đại đệ tử của thần y. Sư phụ nhà ta đi vân du rồi, nếu như hai người có chứng bệnh gì thì cứ việc nói ra.”

Khẩu khí còn không nhỏ.

Úc Vân Từ hào phóng để lộ mạng che mặt, thanh niên kia đầu tiên là giật mình. Không nghĩ tới nữ tử trông giống quý phu nhân thế này mà khuôn mặt lại khó ưa như thế.

“Tiểu sư phụ ngươi xem, bệnh sởi này của ta là chuyện gì vậy?”

Thanh niên kia thu hồi sự ghét bỏ, nghiêm túc nhìn lại.

“Phu nhân, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, may mà người tới đây, nếu không gương mặt này của người xem như bị hủy rồi.”

“Thật sao?” Trình bát kinh ngạc thốt lên, lòng vẫn còn sợ mãi mà nhìn nàng: “Ta đã nói ngươi phải đi xem thần y đi, bằng không, mang theo gương mặt nát, ta xem ngươi sau này làm sao mà nhận được sự ái mộ của Hầu gia.”

Thanh niên vui mừng trong bụng, hóa ra là một Hầu phu nhân, thật sự là con dê béo.

Úc Vân Từ giả làm dáng vẻ hốt hoảng, vội hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

“Phu nhân chớ có sốt ruột, có tiểu nhân ở đây, nhất định cam đoan phu nhân người một lần nữa khôi phục dung mạo.”

“Vậy là tốt rồi, có phải là tốn rất nhiều bạc không?”

Một Hầu phu nhân sao lại tầm thường như thế, chỉ nghĩ đến vàng bạc. Đôi mắt thanh niên lộ vẻ xem thường, gã vẫn là lần đầu nhìn thấy quý phu nhân không quan tâm đến mặt mình, ngược lại quan tâm đến bạc.

Trình bát cũng trừng trắng mắt theo.

“Ngươi không cần lo lắng về bạc, bản tiểu thư trả thay ngươi.”

Thanh niên đưa bọn họ vào phòng, dặn dò tiểu dược đồng kia đi nấu thuốc gì đó. Bọn họ ngồi trong phòng, xung quanh chất đầy thảo dược, nàng bắt đầu có chút hứng thú mà phân biệt xem những thảo dược kia đều là cái gì.

Trong lúc lơ đãng, nàng nhìn thấy căn phòng sát vách.

“Tiểu sư phụ, gian phòng bên kia có người rồi sao?”

“Là có bệnh nhân, hôm nay tới.”

Nàng gật gật đầu, không hỏi nữa.

Sau khi tiểu dược đồng rời khỏi đây thì lại có một tiểu dược đồng đi vào, bưng nước trà tới cho bọn họ, sau đó rời đi không nói một lời.

Trình bát có chút bất mãn, hừ lạnh liên tục: “Mấy người nhà quê này, nếu không phải có chút y thuật, bản tiểu thư không quất chúng mấy roi thì không được.”

“Cậy tài khinh người, nếu là thần y thì đương nhiên có bản lĩnh để kiêu ngạo.”

“Ngươi ngược lại là tính tình khoan dung.”

Trình bát lẩm bẩm vài tiếng, rót nước trà cho hai người. Chỉ thấy nàng ấy ngửa cổ một cái, một chén nước trà liền vào bụng. Úc Vân Từ bật cười lắc đầu, chỉ nhấp mấy ngụm

Một lát sau, Trình bát đột nhiên ngã xuống đất.

Nàng thầm nghĩ không tốt, cảm giác choáng váng đánh tới, thầm mắng mình chủ quan.

Lúc tiểu dược đồng một lần nữa đi vào thì bên trong đã không còn ai.

Cậu ta cau mày, vội hỏi dược đồng đưa trà kia, dược đồng đưa trà dọn dẹp đồ uống trà, bất mãn nói: “Hai vị nữ tử kia ghét bỏ y thuật của đại sư huynh, nói là muốn về Kinh. Hừ… uổng cho trà ngon của chúng ta…”

Thanh niên nghe nói bọn họ không từ mà biệt thì đau lòng cho mớ bạc sắp tới tay, sắc mặt không khỏi tái xanh, gã căm hận nói: “Phụ nhân không biết tốt xấu!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi