NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Lư hương mạ vàng khắc hoa trên góc kệ phía tây có sương khói lượn lờ, người ta ngửi vào mà thấy bình tâm. Đèn cầy có đế khắc hoa ở góc khác đang cháy rực, lụa mỏng che đi đèn cầy, ánh đèn vàng cam ấm áp tỏa ra.

Dùng như trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy hơn hai mươi năm mình đã trôi qua của bản thân không chân thật, mùi hương âm thầm di chuyển trong khuê phòng giữa bóng tối, giấc mộng hoang đường vụt qua.

Mà cảnh tượng lúc này có đế đèn lư hương, cửa sổ lớn khắc hoa, Đa Bảo Các cổ kính. Hoàn cảnh có bầu không khí lịch sử dày đặc này mới là chốn nàng sinh sống.

Chính là hắn!

Dù ở thời hiện đại, rất ít nam nhân không để bụng nữ nhân không thể sinh con, huống chi là cổ đại. Hắn đồng ý ở bên cạnh nàng, không để bụng nàng có thể sinh con không, như vậy, nàng còn có gì để do dự.

Lòng nàng như có một dòng suối ấm áp chảy qua, ấm áp thoải mái. Nàng như mừng như giận, đôi mắt ngấn nước, đưa tình nhìn hắn.

Nam nhân vẫn lạnh lùng, thâm trầm không gợn sóng.

“Hầu gia, ngài thật sự không để bụng?”

“Ừm.”

Về chuyện con nối dõi, hắn cũng không ham thích. Có cũng là dệt hoa trên gấm, không thì cũng năm tháng an ổn.

Ánh mắt hắn kiên định, hắn đảo đuôi mắt.

Tim nàng đập loạn, nàng nhịn lại sự mừng rỡ muốn nhào vào ngực hắn, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của hắn. Bàn tay của hắn to hơn, bao bọc bàn tay mềm mại của nàng. Nàng đúng lúc cúi đầu, để lộ cổ trắng nõn, kiều mỹ động lòng người.

Tình nghĩa đã định, nên có một buổi tối trăng tròn hoa thắm của đôi tình nhân.

Đáng tiếc!

Chỉ có thể nhìn, không làm gì được.

Chờ bà dì vừa đi, nàng nhất định phải thực hiện mong muốn, làm việc ngượng ngùng kia với hắn… Nàng nghĩ đến hình ảnh kia, cảm thấy cơn nóng đánh úp, vội ngừng bản thân.

Dù Trịnh đại phu nói uyển chuyển, nàng cũng có thể nghe ra ý tứ chân chính. Nếu nàng muốn sinh con, chẳng khác gì chờ đợi kỳ tích xảy ra. Nếu nàng không sinh được, chẳng phải tước vị Hầu phủ tiện nghi nhị phòng?

Nếu nhị phòng thuần lương, nàng đương nhiên không sao cả. Nhưng với đức hạnh của nhị lão phu nhân, còn có anh họ và cháu họ, không ai tốt lành.

Hầu phủ là của Hầu gia, những người đó mơ ước tước vị muốn bọn họ chắp tay nhường Hầu phủ, nàng không muốn.

“Hầu gia, lỡ như… Thiếp nói lỡ như thiếp thật sự không sinh con được. Hầu phủ làm sao bây giờ? Cũng không thể để tước vị rơi vào bên kia được, thiếp cảm thấy không thể không bớt lo nhị phòng.”

Hắn đứng lên, hơi nghiêng về phía trước, kéo nàng tới.

“Bọn họ không xứng! Chẳng phải nàng cũng nuôi một đứa?”

Nàng nuôi một đứa?

“Hầu gia… Nói Cẩm Nhi.”

Cảnh Tu Huyền gật đầu, kéo nàng ra cửa, “Ta thấy nàng rất thích đứa trẻ kia, nếu nàng thích, ghi vào danh nghĩa của nàng đi.”

Cách hay!

Cẩm Nhi là đứa trẻ ngoan. Nó được nàng nuôi từ nhỏ, tốt hơn con cháu không cùng chi trong tộc. Hơn nữa Cẩm Nhi có huyết mạch của Cảnh gia, với nàng mà nói, Cẩm Nhi là người thích hợp nhất.

“Cảm ơn Hầu gia.”

Bọn họ sắp ra cửa, hắn đột nhiên nghiêng người, giữ nàng lại, “Nàng muốn cảm tạ ta như thế nào?”

Nàng có thể nhận ra thân thể hắn biến hóa, hơi nóng ập lên hai má hồng hồng, như vừa thoa phấn. Nam nhân này làm việc nhanh nhẹn đến mức làm người ta trở tay không kịp.

Nhưng sao tim nàng đập nhanh như vậy, nàng cảm thấy dáng vẻ cường thế của hắn rất điển trai?

Nàng nũng nịu nhúc nhích, cọ vào hắn, quả nhiên, đôi mắt hắn sâu hơn, thân thể cứng đờ. Hắn đè vào nàng, cả người như bị lửa thiêu, rất nóng.

Thật đáng tiếc!

Nàng lại tiếc nuối, nhận ra có đồ vật nóng bỏng chặn môi nàng, giao triền với nàng. Nàng hưởng ứng, tay tìm kiếm chỗ nóng rực kia.

Hắn bắt lấy tay nàng, rời môi nàng, thanh âm trầm khàn, “Nàng muốn ở chỗ này, ừm?”

Nàng tỉnh táo, nơi này là thính đường tiền viện, xác thật không ổn.

“Vậy… Về thôi.”

Nàng còn chưa kịp nhiều lời, đã bị kéo ra cửa, đến hậu viện.

Trong nữ lao Thuận Thiên Phủ, mẹ con Phương thị bị nhốt ở một gian, nữ quản ngục đẩy họ vào, ra lệnh họ không được khóc kêu. Người vào đại lao, mặc cho tôn quý cỡ nào, cũng chỉ có thể mặc người ta xâu xé.

Nhà giam khác có tiếng khóc tiếng mắng, còn có tiếng cười điên loạn, không dứt bên tai.

“A!”

Giường gỗ được trải rơm rạ, có mấy con sâu không biết tên đang bò tới bò lui. Úc Sương Thanh muốn ngồi xuống trong chốc lát, vừa thấy chúng, da đầu tê dại, nàng ta nhịn không được hét lên.

“La ó cái gì?” Nữ quản ngục không kiên nhẫn đi tới.

“Có… Sâu…”

Quản ngục có chút béo, nghe vậy trợn mắt, “Đừng nói là sâu, rắn và chuột cũng thường thấy, có gì mà ghê gớm, còn tưởng mình vẫn là đại tiểu thư phủ Tướng quân hả…”

Rắn và chuột?

Úc Sương Thanh ớn lạnh, nghĩ đến hai thứ kia, nhìn xung quanh, đứng đó không dám lộn xộn.

Quản ngục càng khinh thường, “Một kẻ dám giết cả cha ruột, còn sợ rắn và chuột, buồn cười không?”

“Sự thật còn chưa được điều tra rõ, ta còn là phu nhân phủ Tướng quân, nàng ta vẫn là đại tiểu thư phủ Tướng quân, há để một tiện dân như ngươi đứng đây tùy ý nhục mạ!”

Phương thị đã bình tĩnh. Bà ta cẩn thận ngẫm nghĩ lại chuyện hôm nay, càng nghĩ càng cảm thấy là nha đầu chết tiệt kia dùng quỷ kế. Về nha đầu chết tiệt kia dùng biện pháp gì, động tay vào thời điểm nào, bà ta nghĩ trăm lần cũng không ra.

Quản ngục nhẹ phi một tiếng, cười khẩy nói: “Khẩu khí lớn thật đấy, cái gì mà phu nhân phủ Tướng quân, ngươi làm chuyện táng tận lương tâm như thế, chẳng lẽ còn trông cậy Úc Tướng quân không so đo hiềm khích trước đây? Nói thật cho ngươi biết, Úc gia không chỉ hưu ngươi, tính cả ngươi nữ nhi con trai cùng nhau trừ danh. Còn xóa tên con gái và con trai ngươi tư thông biểu ca sinh ra, cũng nhờ Úc Tướng quân thiện tâm, trả lại cho Sử gia. Ngươi còn có mặt mũi tự xưng là Phu nhân Tướng quân, ta khinh!”

Tuy Phương thị đoán được Úc Lượng không bao che cho bà ta nữa, còn gửi gắm hy vọng vào Thắng ca nhi. Bà ta nghe vậy, sắc mặt đại biến, âm điệu thay đổi, “Ngươi nói gì, tướng quân đưa Thắng ca nhi cho Sử gia? Sử gia nhận rồi?”

Bà ta thầm cầu nguyện, dựa vào tâm kế của biểu ca Sử gia, hẳn sẽ có đối sách. Nếu Sử gia thật sự nhận Thắng ca nhi, chẳng phải đã chứng thực chuyện của bà ta và biểu ca.

Biểu ca sẽ không làm thế!

Hắn nhất định sẽ ngăn cản.

“Có người nuôi con trai thay bọn họ, Sử gia vui vẻ còn không kịp, nào có đạo lý không nhận.”

“Ngươi gạt ta!” Thanh âm Phương thị sắc bén, Phương thị bắt lấy cửa nhà tù, liều mạng lắc cánh cửa.

Quản ngục hừ một tiếng, mặc kệ bà ta, vung cây gậy trong tay để thị uy. Quản ngục thấy Phương thị đờ đẫn, lẩm bẩm nói không có khả năng. Quản ngục khinh thường phi một cái, sau đó đi chỗ khác.

Phương thị không ngừng tự an ủi, biểu ca nhất định có nguyên nhân. Hắn dẫn Thắng ca nhi đi, nghĩa là còn có tính toán khác. Bà ta là cô nãi nãi của Phương gia, đại ca sẽ không mặc kệ bà ta.

Chỉ cần bà ta đánh chết không thừa nhận, tin rằng dù là biểu ca hay là đại ca, nhất định sẽ nghĩ cách cứu bà ta đi ra ngoài. Rốt cuộc một khi mẹ con họ chứng thực tội danh, chuyện đó liên quan đến thanh danh của toàn bộ Phương gia.

Bà ta không cần quan tâm đó là tội gì, chỉ cần có người bịt miệng, ai dám truyền bậy.

Vì thanh danh Phương gia, không chỉ đại ca và đại tẩu, còn có Thái Hậu và bệ hạ trong cung, tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra. Bà ta nghĩ đến đây, hơi an tâm. Bà ta chậm rãi đi đến cạnh giường, ngồi xuống.

“Nương… Trên đó có sâu.”

Bà ta nhìn nữ nhi kinh hoảng thất thố, có chút thất vọng. Thanh tỷ nhi quá ích kỷ, chỉ muốn từ chối hôn sự Ngô phủ, có thể ra tay tàn nhẫn với tướng quân.

Như vậy nữ nhi, bà ta cảm thấy sợ hãi. Bà ta có thể không từ thủ đoạn, nhưng hy vọng cả đời nữ nhi trôi chảy, đừng dính vào mấy việc bẩn.

“Không sao, mấy con sâu thôi, không có gì để sợ cả.”

Úc Sương Thanh bĩu môi, vẫn không dám ngồi xuống.

Quảng Xương Hầu phủ đã nhận được tin tức, trái ngược với Phương thị kỳ vọng. Quảng Xương Hầu phu nhân biết Úc Tướng quân hưu Phương thị, nếu trượng phu chu toàn, đi cứu mẹ con cô nãi nãi, vậy sau này họ cũng chỉ có thể được nuôi ở Hầu phủ.

Bà ấy ngăn cản Quảng Xương Hầu, không để ông ấy đi Thuận Thiên Phủ, “Hầu gia, ngài muốn đi cứu cô nãi nãi, vậy hưu thiếp đi.”

Phương Điềm Tuyết ở một bên, hốc mắt hồng hồng.

“Phụ thân, tiểu cô làm việc như thế, nữ nhi nào còn mặt mũi gặp người ta.”

Quảng Xương Hầu sao không biết chuyện nghiêm trọng, nhưng là huynh trưởng, nếu không lộ mặt, sao mà được? Hắn thấp giọng cầu xin, Quảng Xương Hầu phu nhân không cho.

Lúc này, Phương lão phu nhân chống gậy đi tới, vừa thấy con dâu ngăn cản con trai, không cho con trai đi cứu tiểu nữ nhi, giận sôi máu, “Con dâu, con có ý gì? Chẳng lẽ con trơ mắt nhìn họ chết trong nhà lao?”

“Nương, không phải nữ nhi không thông tình đạt lý, thật sự là tiểu cô hành sự làm người ta tức giận. Con dâu cũng không phải nghĩ cho mình, mà cho thanh danh toàn bộ Hầu phủ, cùng với thanh danh của tất cả nữ tử.”

“Thanh danh gì? Nó bị người ta hãm hại, các con làm huynh trưởng và tẩu tẩu, không đi cứu, giải oan cho nó, vậy bộ xương già là ta ngày mai tiến cung, đi xin Thái Hậu nương nương.”

Phương lão phu nhân đã nhắc Phương Thái hậu, Quảng Xương Hầu phu nhân chỉ cảm thấy hai mắt biến thành màu đen. Mẹ chồng làm người như thế nào, bà ta rất rõ ràng, nếu không cũng sẽ không nuôi được một đứa con gái như vậy.

Đáng tiếc đại tỷ nhi của bà ta, vừa sinh ra đã bị mẹ chồng ôm đi, nuôi thành người thích hư vinh, cực kỳ tự phụ. Dù hiện tại cao quý vì là phi, cũng không được sủng.

Nếu không phải bệ hạ là biểu ca ruột, đại tỷ nhi có Nhị hoàng tử, chỉ sợ đã sớm mất đế tâm, bị vắng vẻ nơi thâm cung.

Mẹ chồng có kiến thức hạn hẹp, dáng vẻ nhà nghèo, chỉ muốn leo lên phú quý. Bà ta đào tạo một cô nương có kiến thức nông cạn, ấy vậy mà không tự biết, còn tưởng mình thông minh.

Tiểu nữ nhi được sinh ra, mẹ chồng còn muốn ôm đi, bà ta sống chết ngăn cản. Bà ta giằng co mấy ngày, mẹ chồng mới hậm hực cho qua. Sau đó, mẹ chồng không thích Điềm Tuyết, ngược lại cực kỳ sủng ái Sương Thanh cô nãi nãi sinh ra.

“Nương, con dâu tin tưởng Thái Hậu nương nương cũng không có khả năng nhìn thanh danh của Hầu phủ chúng ta bị hủy trong một sớm một chiều. Ngài không vì người khác suy nghĩ, cũng phải ngẫm lại cho con cháu Phương gia. Nếu nhà có cô nãi nãi và biểu cô nương như vậy, thế tử làm mai như thế nào? Điềm Tuyết còn gả chồng như thế nào đây?”

Phương lão phu nhân có chút dao động, chỉ vì bà ta nhắc tới thế tử Phương Thực Quang.

“Các con làm đại ca đại tẩu, cô nãi nãi xảy ra chuyện thì khoanh tay đứng nhìn, không sợ người khác nói xấu?”

Quảng Xương Hầu phu nhân thấy thái độ mẹ chồng có chút buông lỏng, dịu giọng, “Nương, con dâu không nói mặc kệ. Chỉ là Hầu gia không nên ra mặt, nữ lao là địa phương nào, đó là nơi một đại nam nhân như chàng ấy nên đi? Con dâu đã sắp xếp xong xuôi, cho người chuẩn bị nữ quản ngục, sẽ không để họ chịu khổ. Về cái khác, con dâu tin có Thái Hậu và bệ hạ làm chủ.”

“Không sai, nương, chuyện là thế đấy.” Quảng Xương Hầu phụ họa, không muốn bị mẹ già trừng mắt nữa.

Ánh mắt Phương lão phu nhân hung ác, bà ta biết con dâu nói có lý, nhưng mình có chút mất mặt. Bà ta thấy con trai tựa hồ đứng ở bên con dâu, tức giận đập cây gậy xuống đất vài cái, nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Quảng Xương Hầu phủ vội theo sau đỡ mẫu thân.

“Nương, tổ mẫu có vẻ tức giận, Thái Hậu nương nương có thể trách ngài không?”

Phương Điềm Tuyết thay mẫu thân lo lắng, Quảng Xương Hầu phu nhân yêu thương xoa đầu nàng ta, “Sẽ không, Thái Hậu nương nương ở trong cung nhiều năm, có thể tìm được con đường sống dưới tay Thành Thái hậu, tất nhiên tâm cơ hơn tổ mẫu con.”

Quảng Xương Hầu phu nhân đang an ủi nữ nhi, Phương Thái hậu sẽ làm như thế nào, thật ra bà ta cũng không biết rõ. Dù là Thái Hậu hay cô nãi nãi, thậm chí là đại tỷ nhi, đều bị mẹ chồng nuôi dưỡng. Họ bình thường kiêu ngạo, tham phú quý.

Thế tử còn đỡ hơn, nam nhi không thường ở nội trạch. Nhưng mẹ chồng sủng ái trưởng tôn, tính tình của thế tử cũng có chút không ổn trọng, may mắn bà ta còn có tiểu nữ nhi hiểu chuyện ở bên cạnh.

Hiện tại bà ta chỉ hy vọng đại cô làm Thái hậu nhiều năm, có thể lấy đại cục làm trọng.

Phương Thái hậu ở trong cung nhiều năm, nhìn vấn đề tất nhiên khác lão phu nhân. Phương Thái hậu nhìn Lương phi khóc đỏ mắt, lớn tiếng khiển trách.

“Khóc gì? Cả ngày chỉ biết khóc sướt mướt, gặp chuyện liền khóc, hèn gì bệ hạ không thích đến chỗ của con.”

Lương phi bị bà ta quát, đang đờ đẫn, nhất thời quên khóc. Lương phi phản ứng lại, càng muốn khóc, còn phải chịu đựng, không ngừng khụt khịt. Nàng ta quên mất chuyện mẹ con Phương thị, chỉ còn câu mắng vừa rồi của Phương Thái hậu, nói nàng ta không giữ được bệ hạ.

“Cô mẫu, ngài nói con nên làm gì bây giờ? Bệ hạ không muốn đến chỗ con…”

Phương Thái hậu tức giận, nếu không có bà ta áp chế, chỉ sợ mấy tháng bệ hạ cũng sẽ không bước vào Lộ Hoa cung. Sao chất nữ này không giống mình?

Khi đó bà ta lẻ loi một mình, gia thế lại không tốt, còn không phải vào mắt tiên đế. Tuy nói bà ta là tần, nhưng một tháng tiên đế còn đi chỗ của bà ta một hai lần.

Trình gia thế đại, khó có thể lay động. Hoàng Hậu có Thái Tử và Hàn Vương, địa vị không thể dao động.

Còn Thành gia, An Phi vừa vào cung đã được đế vương sủng ái, Hiền Vương tuy nhỏ, nhưng bệ hạ rất yêu thích.

Hai nhà này đều là kình địch của Phương thị, nếu chất nữ còn không giữ được tâm của bệ hạ. Trăm năm sau, bà ta đi gặp tiên đế, chỉ sợ phú quý của Phương gia sẽ tận.

Không được!

Con trai là do bà ta sinh, dựa vào cái gì mà phú quý cuối cùng đều tiện nghi người khác.

Hiện tại họ chỉ thiếu một người được hoàng đế sủng ái, nếu Phương gia lại có một cô nương có thể giữ lòng bệ hạ, hơn nữa có mình ở bên cạnh quạt gió thêm củi, bà ta cũng không tin mình là mẹ chồng, còn không bắt được sai lầm của Trình thị.

Đến lúc đó…

“Cô mẫu?”

Lương phi thấy Thái Hậu không nói gì, nhỏ giọng gọi bà ta.

Phương Thái hậu bị nàng ta gọi mà phiền lòng, vung tay, “Con đi về trước, ai gia nghĩ cách đã.”

Lương phi không có cách, chỉ phải cáo lui.

Lại nói Phương thị trong ngục tù chờ người đến cứu, chờ tới chờ lui, chỉ chờ được Mạnh đại nhân. Mạnh đại nhân cầm tờ khai nhận tội để họ ký tên. Họ bị người ta ép, ấn dấu tay hồng ở bên trên.

“Mạnh đại nhân, không thể làm việc tuyệt tình, ông có thể khẳng định thiếp thân không có ngày xoay người?”

Mạnh đại nhân nghiêm mặt nói: “Bản quan làm việc công bằng, không dám nghịch thiên mà trái lương tâm. Úc Tướng quân đã hưu ngươi, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.”

Phương thị lại nghe chuyện mình bị hưu, đã rất bình tĩnh. Chuyện như vậy xảy ra, tướng quân không có khả năng bỏ qua cho bà ta. Chỉ tiếc toàn bộ mưu tính nửa đời trước của bà ta hóa thành hư ảo, bà ta thật sự không cam lòng.

“Mạnh đại nhân, nếu ông xử lý công bằng, có thể truyền lời giúp thiếp thân, thiếp thân muốn gặp Quảng Xương Hầu.”

“Thật không dám giấu, ngươi đến nhà lao, bản quan đã phái người thông báo Quảng Xương Hầu phủ. Đến giờ phút này, không một người lộ diện, ngươi còn không rõ?”

Mạnh đại nhân nói xong, lắc đầu. Tự làm bậy, không thể sống. Chỉ trách Phương thị ăn uống quá nhiều, quá tham. Nếu bà ta thật sự an phận hiền tuệ, nào có việc hôm nay?

Nhà chồng phản bội, nhà mẹ đẻ từ đầu chí cuối không lộ diện, Phương thị chạnh lòng. Chuyện tới hiện giờ, bà ta còn có thể trông cậy vào ai? Vì sao đại ca và đại tẩu ngồi yên và làm ngơ?

Chẳng lẽ bọn họ quên trước kia bà ta trợ cấp nhà mẹ đẻ?

“Mạnh đại nhân, ngài có thể cho đại công tử Sử gia tới gặp ta không?”

Nếu không phải bà ta thật sự không có cách nào, sẽ không yêu cầu gặp Sử biểu ca, nhưng trước mắt Sử biểu ca là người duy nhất bà ta có thể cầu xin.

“Phương thị, bản quan có thể nói cho ngươi biết chuyện tới hiện giờ, ngươi cầu xin ai cũng không có ích, huống chi Sử đại công tử là gian phu của ngươi. Kết cục của ngươi như thế nào, phải coi ý bề trên.”

Lời nói của Mạnh đại nhân có ẩn ý, Phương thị nhanh chóng nghe hiểu.

Phương thị nói cảm tạ, một lần nữa ngồi xuống.

Mạnh đại nhân thu tờ khai, trong lòng cảm khái. Phương thị bình tĩnh, xác thật là người tâm cơ, khó trách ngồi ổn bảo tọa Phu nhân Tướng quân nhiều năm như vậy, đùa bỡn Úc Lượng trong tay.

Ông ấy đi đến cuối hành lang, hơi suy tư, chuẩn bị đi Tư Mã phủ. Trình Thế Vạn chuẩn bị phái người đi mời ông ấy, thấy ông ấy đến, có chút hài lòng.

“Cữu phụ.”

“Đi, trên đường nói tỉ mỉ.”

Trình Thế Vạn và hắn cùng lên xe ngựa, chạy tới hướng hoàng cung.

Dọc đường đi, Mạnh đại nhân nói chuyện xảy ra hôm nay, không giấu giếm. Trình Thế Vạn nghiêm túc nghe, có tính toán.

Nếu đó là người ngoài, án này cũng chấm dứt. Nhưng Phương thị là muội muội ruột của Phương Thái hậu, lại là dì ruột của bệ hạ, bọn họ không dám tùy ý xử trí.

Thánh tâm khó dò, không thể lơ là.

Chính Khang đế triệu kiến bọn họ, bọn họ rời đi, hắn một mình ngồi ở đại điện. Mặt nặng nề, hắn không giận tự uy, đôi mắt thâm thúy, khó nói rõ cảm xúc.

Trương Đông Hải khép nép đứng sau, cúi đầu, cụp mắt.

Ngoài đại điện, tiểu thái giám xướng báo, nói Thái Hậu giá lâm.

Thái Hậu này không cần nói là Phương Thái hậu.

Phương Thái hậu ở trong cung nhiều năm, tất nhiên có một ít tâm cơ. Phương Thái hậu chẳng mặc phượng bào, mà ăn diện đơn giản, như chuẩn bị đi ngủ mà bị người ta đánh thức, khoác áo choàng gấm tím đậm thêu chỉ vàng.

“Bệ hạ, ai gia vừa nghe nói Úc phu nhân xảy ra chuyện?”

Chính Khang đế hơi gật đầu, đưa tờ khai Mạnh đại nhân tiến cung mang vào cho bà ta. Bà ta nhận lấy nó, nhanh chóng xem, chỉ cảm thấy nghẹn trong lòng, không thể trút ra ngoài, cũng không thể nuốt xuống.

Cô em gái kia từ nhỏ cơ linh, sao gần đây càng ngày càng hồ đồ. Đầu tiên nó đưa của hồi môn ma quỷ của Thành thị cho Lương phi, hại Lương phi mất mặt.

Hiện tại nó có thể mưu hại phu quân, còn có nữ nhi kia, to gan thật, cũng dám giết cha. Càng tức hơn là họ thất bại, còn thừa nhận.

“Bệ hạ, này… Có thể nào là bị đánh mà nhận tội không?”

Ánh mắt Chính Khang đế đột nhiên lạnh lẽo, Phương thị là dì ruột của hắn, ai dám đánh nhận tội? Tệ ở chỗ Phương thị lập tức nhận tội, rất nhiều người đều nghe được.

Hắn lắc đầu, “Không thể nào.”

Phương Thái hậu rất phiền lòng, chứng cứ vô cùng xác thực, họ chỉ muốn dứt khoát, nếu sự việc sự việc thành công thì thôi, cố tình thất bại, bị người ta vạch trần. Kể từ đó, không nói thanh danh bị hủy, toàn bộ nữ tử Phương thị cũng bị liên lụy.

“Bệ hạ, ngài trong bụng ai gia ra, ai gia là nữ tử Phương thị, cho nên thanh danh của Phương gia không thể bị hủy như thế được!”

Về điểm này, Chính Khang đế và Phương Thái hậu nhất trí với nhau. Mặc kệ hắn ngầm chướng mắt nhà ngoại thế nào, cũng phải cho Phương gia thể diện tối cao.

“Vậy mẫu hậu nói làm sao bây giờ?”

Mẹ con Phương thị đã nhận tội, hắn muốn bao che, cũng không thể xem người thiên hạ ngốc. Huống chi Mạnh Nghĩa thẩm tra xử lí án này, Mạnh Nghĩa là cháu trai ruột nhà ngoại của quốc trượng.

Hắn không qua được cửa ải của bọn họ.

Phương Thái hậu sao không biết, không ngừng tức giận Phương thị được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn giận lây Trình gia. Quốc trượng không chỉ có địa vị cao, còn có quyền trọng.

“Bệ hạ, ngài là quân, dù công Trình gia cao, cũng là thần. Kẻ làm thần, nói khó nghe, chỉ là nô tài. Ngài đưa ra quyết định gì, chẳng lẽ phải xem sắc mặt của một tên nô tài?”

Ánh mắt Chính Khang đế nặng nề, sắc bén nhìn Phương Thái hậu.

Phương Thái hậu giật mình, đúng là quen mồm, quên con trai là của bà ta, nhưng lại là Thành gia nuôi lớn. Bệ hạ từ trước đến nay không thân cận với bà ta, vừa rồi bà ta còn tham gia bàn chính sự.

“Bệ hạ, tình thế ai gia cấp bách, nói chuyện nhất thời không cân nhắc. Quảng Xương Hầu cẩn trọng mấy năm nay, không dám đi sai nửa bước. Tuy ông ấy không có đại tài, nhưng trung thành và tận tâm. Ngài nhẫn tâm nhìn ông ấy cả đời gian khổ, lại bị người khác liên lụy, rơi vào kết cục bị thiên hạ nhạo báng?”

Sắc mặt Chính Khang đế hòa hoãn hơn, ánh mắt hòa hoãn hơn, Phương Thái hậu thở phào. Bà ta đã sinh ra con trai, nhưng do tiên đế và hoàng hậu nuôi dưỡng. Vài năm trước, bà ta vào nhìn thấy bệ hạ lúc niên thiếu, đã thấy sợ hãi, huống chi là hiện tại?

“Trẫm tất nhiên không muốn Phương gia bị người ta lên án, không biết mẫu hậu có kế sách gì hay không?”

Phương Thái hậu có thể có kế sách gì hay, vừa nghe Phương thị xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên đã muốn thí tốt. Bà ta chần chờ, lời nói ở bên miệng, bà ta nói không nên lời.

Chuyện này có chút vô tình, nhưng đây là cách tốt nhất trước mắt.

“Bệ hạ, phàm là thế gia vượng tộc, sinh sản quá tươi tốt, sẽ có cành khô lá héo. Ai gia cho rằng đây là thời điểm nên tẩy sạch cành khô, ý ngài thế nào?”

Chính Khang đế không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn bà ta.

“Theo ý mẫu hậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi