NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Thuyền hoa trôi giữa sông, tiếng ca uyển chuyển bay tới, năm phần kiều mị, năm phần sầu bi. Nhè nhẹ lọt vào tai, cào vào lòng người người, gợi lên mơ màng vô biên. Khi người ta muốn bắt lấy nó, nó lại theo gió, tan ra giữa sông trăng.

Ánh trăng chiếu trên mặt nước, sóng nước lóng lánh.

Hoa đăng trôi trong nước, dần dần đi xa.

Úc Vân Từ nghĩ nghĩ, lại ngồi xổm. Nàng đẩy hoa đăng bị kẹt ngay bãi cỏ vào nước, dọc theo bờ sông, hoa đăng lần nữa khởi hành, nước cùng với hoa đăng chảy về hướng đông.

Hy vọng chủ nhân hoa đăng có thể được như ý muốn, thoát khỏi trói buộc của thế tục, làm một ẩn sĩ nhàn nhã chu du khắp nơi.

Nàng nhìn thấy gác cao đỉnh nhọn của Dục Tú Các kia.

Ngày tốt cảnh đẹp, bên trong tân phòng được sắp xếp hoàn toàn mới nào có bóng dáng Ninh Vương. Người thay thế là Trình Lục với vẻ mặt kinh hỉ, cùng với Tiểu Hương Ngọc sắc mặt trắng bệch.

“Vị công tử kia đâu?”

Công tử tuấn mỹ kia vừa rồi nói đi một chút sẽ trở lại, sao đổi thành nam nhân trước mắt?

Lục công tử không xấu, nhưng kém xa người nắm tay nàng ta vào phòng. Nàng ta từ nhỏ nhìn quen nam tử, có thể phân rõ là người cao quý hay thấp hèn.

Vị công tử kia cao quý, khẳng định là nhân vật khó lường trong kinh thành.

Nàng ta quen biết Lục công tử, trước kia ngày nào hắn cũng tới xem nàng ta biểu diễn. Nàng ta nghe nói hắn là công tử đại quan gia, thân thế không tầm thường. Nhưng thiếu nữ nào không thích tiếu lang quân, huống chi là da thịt thân cận, đêm xuân một lần.

“Vị công tử nương tử nói là bạn của vi phu, hắn ra giá mua đêm đầu của nương tử, muốn tặng cho vi phu. Đến đây, tiểu mỹ nhân, đêm xuân ngắn ngủi, chúng ta bắt đầu thôi.”

Trình Lục nói xong, đi ôm mỹ nhân trên giường.

Tiểu Hương Ngọc cắn môi, vẻ mặt thất vọng. Lại thất vọng, lại biết thân bất do kỷ. Lục công tử tuy không bằng công tử kia, cũng coi như là người được chọn không tồi. Nàng ta cố gắng nở một nụ cười, ngã vào lòng Trình Lục.

Trình Bát cau mày, không biết Ninh Vương chơi trò gì. Nhưng Lục ca bị sắc đẹp mê hoặc, vừa nghe có chuyện tốt như vậy, chưa cân nhắc, trực tiếp bỏ nàng ấy chui vào động phòng.

“Vị công tử này, sao ngài ở bên ngoài nghe lén thế? Các cô nương của chúng ta rất nhiều, nếu không gọi một người tới cho ngài, bảo đảm ngài vừa lòng, mỗi ngày khen ngợi Dục Tú Các.”

Tú bà vẫy khăn đến gần, nhìn Trình Bát từ trên xuống dưới, đôi mắt phát sáng, dường như nhìn thấy một đống bạc.

Trình Bát không thích mùi son phấn dày đặc trên người bà ta, ngẩng đầu hừ một tiếng, xoay người đi xuống gác mái.

Tú bà tiếc hận lắc đầu, nghĩ đến số tiền hôm nay kiếm được, lại cười nở hoa. Bà ta vội vàng quay về phòng, lấy ngân phiếu một vạn một ngàn lượng ra, nghiêm túc xem một lần.

Trên phố xá, người đi đường ít, rất nhiều người đang thả đèn bên sông. Nàng phóng tầm mắt, từng đốm đèn trên sông, dập dềnh theo sóng, như ngọn đèn dầu vạn ngôi nhà, ánh sao lấp lánh đầy trời.

Trình Bát lang thang không có mục tiêu, thầm mắng Lục ca thấy sắc quên muội muội.

“Trình Bát… Công tử.”

Giọng điệu sắc bén gọi nàng ấy, nàng ấy xoay đầu, nhìn thấy một vị nam tử mặc thường phục màu đỏ tím, vẻ mặt nghiêm túc, diện mạo tuấn tú. Hình như hắn nhìn thấy nàng mặc nam trang, có chút không vui, cau mày.

“Điện hạ.”

Nàng ấy nhỏ giọng gọi người đó, hành lễ.

Triệu Lâm ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Dục Tú Các phía sau nàng ấy, lộ ánh mắt không tán đồng.

“Không như điện hạ nghĩ đâu, thần nữ tới xem trò vui mà thôi.”

“Nữ tử phải giữ bổn phận, tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, an phận ở nội trạch. Trình Bát tiểu thư là nữ tử, xuất đầu lộ diện đã không ổn, còn ăn mặc khác người, hoàn toàn không màng mình là người đang đợi cưới gả. Nếu chuyện này bị truyền tới Hầu phủ, mất mặt cũng không phải ngươi thôi, đó là toàn bộ Tư Mã phủ đều hổ thẹn, ngươi biết chứ?”

Trình Bát khó hiểu, Thái Tử thích giáo huấn người khác, nhìn thấy ai thì sẽ giáo huấn người đó.

Luận bối phận, mình là tiểu di của Thái Tử. Nhưng ai bảo hắn là quân, mà Trình gia là thần. Nàng ấy dù bất mãn, cũng cúi đầu vâng dạ.

“Cô nghe nói hôm nay hoa lâu chiêu thân, ngươi cũng biết?”

“Có biết một chút.”

Lục ca còn bên trong hưởng thụ mỹ nhân, sao nàng ấy không biết chuyện. Chỉ là Thái Tử luôn thanh liêm, sao quan tâm việc phong nguyệt.

Thái Tử bị nàng ấy nhìn, nheo đôi mắt lại. Tên ngu xuẩn này nói cũng không hiểu. Hắn sao trông cậy nàng ấy có thể theo ý hắn nói để hiểu được gì, sợ là không thể.

“Người đồng ý hôn sự đó là người người quen biết?”

Trình Bát kinh ngạc chớp mắt, càng buồn bực thái tử điện hạ hỏi chuyện nàng ấy.

Triệu Lâm tức giận, hận không thể giết chết tên ngu ngốc này. Hắn đã nói đến nước này, đối phương vẫn ngu ngốc. Khó trách Tư Mã phủ vứt bỏ nàng ấy, thật sự không có tác dụng.

“Điện hạ, nô tài nghe nói hôm nay Nhị điện hạ ở Dục Tú Các.” Một thái giám nói nhỏ.

“Thật?” Mắt Triệu Lâm trầm xuống, hắn hận sắt không thành thép nói: “Không ra thể thống gì cả, làm bậy.”

Hắn vung áo choàng, xụ mặt đi đến Dục Tú Các. Trình Bát mở miệng, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể ngoan ngoãn đuổi theo. Nàng ấy hi vọng thái tử điện hạ nhìn thấy Lục ca, đừng tức giận nữa.

Nàng ấy nghĩ lại tính tình của Lục ca, một ngày không bị mắng, sợ là còn ngứa ngáy. Thái tử điện hạ mắng hắn cũng tốt, đỡ phải hắn vừa thấy mỹ nhân, không đi nổi.

Tú bà nhìn thấy Triệu Lâm, mắt sáng ngời.

Công tử này vừa nhìn là biết không phú thì quý.

Triệu Lâm tránh bà ta, thái giám che trước người. Thái giám hỏi: “Tân phòng hôm nay ở nơi nào, mau dẫn chủ tử chúng ta qua đó.”

“Ai da, gia, đúng là không khéo, hôm nay Tiểu Hương Ngọc của chúng ta đã cùng người ta động phòng, Nếu không một tháng nữa ngài lại đến, đến lúc đó các chúng ta còn có một cô nương khác xuất giá.”

“Câm miệng của ngươi lại, công tử chúng ta sao có thể là hạng người tìm hoa hỏi liễu. Mau dẫn đường, nếu không ngươi lãnh đủ.”

Tú bà là người nhìn quen việc đời, vừa nghe thái giám nói chuyện, còn có thanh âm, như hiểu ý. Gương mặt trắng bệch, lớp phấn phủ đầy gương mặt bà ta như sắp rớt xuống.

BÀ ta nào còn dám nói bậy, vội dẫn bọn họ tới tân phòng.

“Gia, chính là nơi này.”

Triệu Lâm nhìn bốn chữ Hoa Đẹp Trăng Tròn trên hoành phi ngoài cửa phòng, ánh mắt lạnh băng.

Tú bà dán trên cửa, lớn tiếng kêu, “Nữ nhi ngoan, người nhà con rể tới, mau mở cửa đi.”

Trình Bát ôm Tiểu Hương Ngọc xong lần một, còn chờ hồi sức làm lần hai. Hắn nghe tú bà không có mắt lải nhải ở ngoài cửa phòng, rất không vui.

Người nhà gì?

Nhất định là Tiểu Bát gấp gáp, thúc giục hắn.

Tiểu Bát thật không biết xấu hổ, một cái nương không biết ngoan ngoãn trốn xa chút, còn không thức thời tới thúc giục hắn. Ngày mai hắn phải dạy dỗ nàng ấy cho tốt, để nàng ấy biết nam nữ khác nhau.

“Quan nhân, ngài không ra xem?”

Tiểu Hương Ngọc muốn đứng dậy, lại bị Trình Lục đè trên giường.

“Không cần để ý.”

Tú bà bên ngoài bắt đầu gõ cửa, thấy bên trong không trả lời, có chút tức giận.

“Cái kia… Người nhà tới thật, ngươi mau ra đây đi.” Trình Bát ở phía sau kêu, Trình Lục vừa nghe, lòng mắng một câu, kéo rèm hỉ, ôm Tiểu Hương Ngọc lăn trên giường.

Không ai đáp lại, Trình Bát buông tay, “Hắn có lẽ đang vui vẻ.”

Ánh mắt Triệu Lâm lạnh lùng, nếu không phải có người ngoài, thế nào cũng phải dạy dỗ nàng ấy. Một cô nương còn nói đang vui vẻ, quá thô tục.

Thái giám nhận được ánh mắt của chủ tử, nói với tú bà, “Chủ tử chúng ta có việc gấp, ngươi sai người phá cửa đi.”

“Này… Không tốt lắm, quấy rầy người khác động phòng là giảm thọ…”

Giọng nói của tú bà biến mất khi xấp ngân phiếu được đưa tới, tú bà cười như hoa, “Vì gia, giảm thọ thì sao chứ?”

Bà ta gọi mấy người canh giữ trong sân phá cửa tân phòng.

Cánh cửa ngã xuống, Trình Bát lập tức che mắt, thật sợ nhìn thấy thứ không nên xem.

Hai người trên giường nghe tiếng, hoảng loạn dùng chăn che cơ thể. Trình Lục bị dọa, tức giận trong lòng, kéo màn lụa, muốn chửi ầm.

Hắn không ngờ nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở chỗ này, nào còn dám mắng chữ nào.

Hắn giật mình, Triệu Lâm cũng khiếp sợ.

Sao là Trình Lục, không phải là nhị hoàng đệ?

“Sao lại là ngươi, lão nhị đâu?”

Trình Lục nhìn tú bà ủ rũ đứng sau cánh cửa, ậm ừ, “Nhị gia nói tặng đại lễ cho ta……”

Triệu Lâm lạnh mặt, nhị hoàng đệ thật gian xảo. Hắn thấy Trình Lục ủ rũ, ngu ngốc giống Trình Bát, thầm mắng hai tên ngu xuẩn.

Đặc biệt là Trình Bát, ngu ngốc còn không linh hoạt. Nếu nàng ấy sớm nói người trong tân phòng là Trình Lục, hắn cần gì đi một chuyến đến đây. Thật sự ngu ngốc, cũng chỉ có thể bị người ta vứt bỏ, đưa đến Phương gia.

“Nếu nhị gia tặng đại lễ, ngươi hưởng dụng cho tốt.”

Hắn phất tay áo, đứng dậy rời đi.

Trình Lục nhìn Tiểu Hương Ngọc hoảng loạn trên giường, còn có cửa phòng dưới đất, khóc không ra nước mắt. Điện hạ nói thật nhẹ nhàng, khung cảnh như vậy, hắn tiếp tục như thế nào.

Vừa rồi hắn bị dọa, sợ tới mức xụi lơ, sợ là thật lâu cũng không có hứng thú với nữ nhân.

Hắn cầm quần áo, Tiểu Hương Ngọc co ro trên giường, nhỏ giọng hỏi, “Quan nhân đi đâu?”

“Hương Ngọc cô nương, hôm nay có việc gấp, ngày mai ta lại đến tìm nàng.”

Hắn nói xong, thắt đai lưng, đi theo sau.

Hắn đuổi theo Trình Bát, nhỏ giọng oán trách, “Điện hạ tới tìm ta, sao muội không nói sớm?”

Trình Bát trợn mắt, còn đang tức giận. Lục ca vừa nghe muốn cùng Tiểu Hương Ngọc viên phòng, vốn mặc kệ nàng ấy. Nếu không phải hiện tại nàng ấy bị người ta biết thân thế, không đủ tự tin, trở về thế nào cũng phải cáo trạng hắn.

“Đã nói với huynh là người nhà tới, huynh không tin, trách ai?”

“Còn có thể trách ai, đương nhiên là trách muội. Gì mà người nhà tới, muội không nói rõ, ta tưởng muội.” Trình Lục cắn răng, tức giận nàng ấy không linh hoạt. Cả ngày nàng ấy chỉ biết gây chuyện, lúc cần thì chẳng được trò trống gì cả.

Trình Bát bĩu môi, Lục ca thật hồ đồ, thái tử điện hạ nhìn đã biết không muốn kinh động người khác. Sao nàng ấy có thể nói ra thân phận của điện hạ chứ? Nàng ấy nghĩ như vậy, càng tức giận, quay đầu hừ một tiếng, không để ý tới hắn.

Hắn ngẩng mặt, đi chậm vài bước, đi theo Triệu Lâm.

Sắc mặt Triệu Lâm khó coi, hắn mặc kệ Triệu Lâm. Hắn sợ nhìn thêm một cái nữa, nhịn không được giết chết hai tên ngu ngốc này.

Đoàn người đi tới, trùng hợp thuyền hoa cập bờ, công tử cẩm y nhẹ nhàng xuống thuyền, đúng là Ninh Vương Triệu Can bọn họ muốn tìm.

Triệu Can giật mình, sau nở nụ cười tươi, mắt đào hoa lóe sáng, có vẻ phong lưu.

“Hôm nay có gió gì, lại gặp đại ca ở chỗ này.”

Con ngươi Triệu Lâm co lại, hắn nói: “Gió hôm nay là gió Đông Nam, phượng hoàng đi Đông Nam, chim chóc rảnh rỗi, vẫn còn bịn rịn.”

“Đại ca đúng là có nhã hứng, xuất khẩu thành thơ. Đệ dạo chơi sông hoa buổi đêm, cũng chợt có cảm hứng thôi. Hoa và trăng trên sông xuân xa nhau, bỏ lỡ dòng nước Đông Nam.”

Trình Bát nghe mà như lọt vào sương mù, tuy không nghe hiểu ý thơ của bọn họ. Nhưng nàng ấy có thể nhận ra bầu không khí phân cao thấp, nàng hậu tri hậu giác mà nghĩ, chợt nghĩ đến có lẽ hôm nay thái tử điện hạ tới vạch trần chuyện xấu của Ninh Vương.

Ai ngờ trời xui đất khiến, Ninh Vương nhường Tiểu Hương Ngọc cho Lục ca.

Trình Lục khôn hơn nàng ấy, suy tính trước sau, hiểu sao hôm nay thái tử điện hạ xuất cung. Hắn cũng hiểu sao Ninh Vương điện hạ tặng Tiểu Hương Ngọc cho hắn.

Hắn bị sắc đẹp dụ dỗ, chui đầu vào rọ, làm hỏng kế hoạch của thái tử điện hạ. Hắn nghĩ đến phụ thân tức giận, lạnh cả người.

Gió sông thổi qua, mồ hôi làm hắn ớn lạnh.

“Hai vị điện hạ, hôm nay hiếm khi gặp nhau, nếu không thần làm chủ, mời hai vị uống một ly?”

Triệu Lâm làm lơ đề nghị của hắn, lạnh lùng lườm hắn, hắn sởn da gà.

Ninh Vương cười, nhướng mắt đào hoa, nói: “Ý tốt của Trình Lục công tử, bổn vương nhận. Hôm nay bổn vương uống nhiều, không bằng ngày khác lại gặp nhau.”

Trình Lục lúng túng, không dám khuyên.

Đoàn người đi phía trước, một Ninh Vương đã đủ xuất sắc, hơn nữa có thêm thái tử điện hạ quý khí ép người. Dù người qua đường không biết thân phận của bọn họ, cũng không tự chủ né tránh.

Cảnh Tu Huyền và Úc Vân Từ dừng ven sông trong chốc lát, đứng dậy rời đi.

Gió sông thoảng qua, đèn dầu như những đốm sáng.

“Hầu gia, khung cảnh thật đẹp.”

Úc Vân Từ cảm khái, nghe tiếng cười nói của người qua đường. Thái bình thịnh thế, năm tháng yên ổn, hẳn là bầu không khí này. Nàng nghiêng đầu, nhìn nam nhân bên cạnh.

“Hầu…”

Nàng còn chưa nói chữ gia, bị hắn kéo đến bên cạnh, đi vào một ngõ nhỏ.

Đầu ngõ không lớn, nàng bị nam nhân ôm vào ngực. Hai tay hắn bao bọc nàng, hắn bọc nàng kín mít. Nàng ngửi mùi hương mát lạnh trên người hắn, để đỉnh đầu dưới cằm hắn.

“Sao vậy?”

Nàng nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Cảnh Tu Huyền u ám, hắn nói: “Thái Tử và Ninh Vương.”

Thái Tử?

Nàng nhớ đến một nhân vật, từng gặp mặt một lần trong sinh thần của Phương Thái hậu. Nàng nhớ mang máng hắn là một nam tử chững chạc, sao xuất hiện ở chỗ này?

“Sao họ đi chung với nhau?”

Hương thơm ấm ấp phả vào cổ hắn, nữ tử trong lòng nhón chân, ép thanh âm thấp, hận không thể dán vào làn da hắn. Hơi nóng lướt qua da, làm hắn ngứa, kéo dài đến chỗ nào đó.

Thân thể hắn cứng đờ, hắn để nàng ở trên tường.

“Nàng đoán xem?”

Hắn miễn cưỡng nói, giọng nói khàn khàn.

Nàng sợ run, cảm nhận cơ bắp hắn co dãn. Hàng mi dài động đậy, rung động lòng người. Đồ vật ngọt ngào lưu chuyển giữa hơi thở hai người, hận không thể triền miên.

“Có người sắp nhảy lầu!”

“Tiểu Hương Ngọc cô nương sắp nhảy lầu!”

Có người hô lớn, sắc mặt Thái Tử và Ninh Vương biến đổi, Trình Bát và Trình Lục cũng thế. Mọi người không hề nghĩ ngợi, xoay người đi đến Dục Tú Các.

Phu thê trong ngõ nhỏ chẳng thay đổi tư thế, trao đổi ánh mắt.

Si mê trong mắt nàng chậm rãi tan đi, ánh mắt dần dần trong trẻo.

“Hầu gia, chúng ta đi xem đi.”

Việc này kỳ lạ, nàng nhớ rõ người mua Tiểu Hương Ngọc hôm nay là Ninh Vương. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Hương Ngọc muốn chết muốn sống?

Thái Tử xuất hiện đã làm người ta bất ngờ, nếu nói trùng hợp, chỉ sợ nàng cũng không tin.

Cảnh Tu Huyền di chuyển, nắm tay nàng, chậm rãi đi ra ngõ nhỏ.

Trên mái nhà Dục Tú Các, trên ngói đen nghiêng, Tiểu Hương Ngọc run rẩy ngồi đó. Quần áo của nàng ta có chút loạn, búi tóc nghiêng lệch, vừa nhìn là biết vừa trải qua việc không thể nói.

“Nữ nhi ngoan, con đừng khóc. Ai dám khi dễ con, con mau nói cho nương biết, nương nhất định làm chủ thay con. Con mau xuống đi, lỡ như trượt chân, đây không phải chuyện giỡn chơi đâu.”

Tú bà nóng vội kêu la, sợ người trên mái nhà rơi xuống.

“Nương… Nữ nhi không còn mặt mũi gặp người khác. Quan nhân không hài lòng với nữ nhi, mới viên phòng… Đã bỏ nữ nhi đi. Nữ nhi hổ thẹn nương dốc lòng dạy dỗ, không giữ được nam nhân, sau này còn nhìn người khác như thế nào nữa?”

Thì ra nàng ta không giữ được nam nhân, cho nên mới bò lên mái nhà đòi chết đòi sống.

Úc Vân Từ nghĩ ngợi, nhỏ giọng nói thầm, “Cao như vậy, cũng không có thang, nàng ta leo lên trên bằng cách nào?”

Nam tử nghe vậy, cho nàng ánh mắt tán thưởng.

Ánh mắt nàng sáng lên, nàng hỏi: “Có người quạt gió thêm củi?”

Hắn không nói, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng.

“Nữ nhi ngoan, ta thấy con rể tốt trọng tình trọng nghĩa, sẽ không vứt bỏ con. Nhất định là nhà có việc gấp, không kịp nói tỉ mỉ với con, đi vội vàng.”

Tú bà khuyên bảo, giơ cao tay, giống như muốn đón lấy người có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.

“Hu hu… Hu hu… Nương gạt con, hắn nào có việc gấp, rõ ràng đứng chung với người khác ở dưới, xem trò cười của con…”

Trình Lục xấu hổ, hai vị điện hạ ở phía trước, hắn thật sự không dám đứng ra nói một tiếng hắn là nam nhân của Tiểu Hương Ngọc, trong lúc do dự, nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của Trình Bát.

Tú bà vừa nghe người ở hiện trường, vội trừng mắt, tìm trong đám người. Tú bà nhìn thấy Trình Lục, ánh mắt sáng ngời, bà ta nhanh chóng đi tới chỗ này.

Tầm mắt mọi người đi theo bà ta, nhìn thấy bà ta ngừng trước mặt Trình Lục.

“Con rể tốt, ngươi quả nhiên ở đây?”

Có người nhận ra quần áo của Ninh Vương, bắt đầu nói nhỏ.

“Ma ma, chẳng lẽ bà nhận sai người, sao ta nhớ rõ vị công tử kia mới là con rể tốt của bà.”

“nào Nhận sai, không sai được. Đây là con rể tốt của ta, vị khác là người nhà của con rể tốt.”

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hiểu công tử trẻ mua Tiểu Hương Ngọc tặng cho huynh trưởng. Mọi người nhất thời bàn tán chuyện gì cũng có, bỏ quên Tiểu Hương Ngọc trên mái nhà.

Mọi người nghe thấy tiếng khóc thút thít, lại nhìn thấy mỹ nhân khóc trên mái nhà, có người thương tiếc, lên tiếng an ủi.

“Mỹ nhân chớ khóc, ngày mai rút lượt đầu tiên, bảo vệ muội.”

Tiểu Hương Ngọc khóc càng lớn tiếng.

Trình Lục bị tú bà lôi ra, kéo đến đằng trước, hô to với người bên trên: “Nữ nhi ngoan, con xem ai tới đây. Nương nói cô gia mới là người chủ thương hoa tiếc ngọc, nào ghét bỏ con chứ. Công tử nói có phải không?”

“Đúng vậy…”

Tiểu Hương Ngọc nghe Trình Lục trả lời, mới nín khóc mỉm cười, oán trách, nước mắt lại chảy xuống.

Trình Lục hận không thể ôm nàng ta an ủi, ngại hai vị điện hạ, chỉ phải nhịn xuống. Hắn và tú bà cùng khuyên bảo Tiểu Hương Ngọc, Tiểu Hương Ngọc được bậc thang, tất nhiên đồng ý xuống.

Lúc này, biến cố xảy ra.

Tiểu Hương Ngọc trượt chân, rơi thẳng xuống đất.

Tú bà kinh hô, Trình Lục đã hành động. Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn lỡ tay không bắt được nàng ta, Tiểu Hương Ngọc té trước mặt hắn.

Hắn nhìn xuống, máu lan ra, nàng ta không còn nhúc nhích.

Hắn đánh bạo, đi lên trước dò hơi thở của nàng ta.

Không có hơi thở, máu tươi đầy tay.

“A! Có người chết!”

Tú bà hô lớn, kinh hoảng đến gần, khóc lớn, “Ngoan nữ nhi của ta, nương lau phân, dọn nước tiểu, nuôi con lớn. Thứ con ăn đều là thứ tốt nhất, con nói phải nuôi nương lúc nương già, nương còn trông mong ngày đó… Sao con nhẫn tâm thế, để nương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…”

Biến cố quá đột nhiên, Trình Lục choáng váng.

Hắn nghe tú bà khóc, mới liều mạng lau vết máu trên tay. Thân thể lui ra sau, KHÔNG ngờ bị bà ta bắt lấy.

“Con rể mới, con cũng không thể đi, con phải cho ta một lời giải thích…”

Ninh Vương nheo mắt, mắt đào hoa nghiêm túc.

“Đại ca xử lý việc này thế nào?”

Trình Lục là người Trình gia, chuyện này liên quan đến thanh danh Tư Mã phủ. Nếu chuyện bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Trình Lục đùa bỡn nữ tử thanh lâu, bội tình bạc nghĩa, hại Tiểu Hương Ngọc nhảy lầu tự sát.

Thái Tử sao có thể không biết, nhìn Ninh Vương với ánh mắt thâm thúy.

“Trình gia sẽ xử lý việc này.”

Trình Bát ngơ ngác, thấy một người sống sờ sờ chết trước mặt. Tuy ngày thường nàng ấy thích kêu đánh kêu giết, cũng có chút không khoẻ.

Nhưng Tiểu Hương Ngọc tự té chết, liên quan gì đến Lục ca?

“Ma ma ngươi thật vô lễ, cô nương của bà tự té chết, liên quan gì đến Lục ca ta?”

Tú bà thấy nàng ấy, càng khóc lớn tiếng, “Các ngươi có quyền thế… Chúng ta không dám trêu chọc, nhưng nữ nhi của ta sống sờ sờ, không thể để các người chà đạp như thế…”

“Nữ nhi gì? Bà có nhiều nữ nhi thật đấy, có ai là con ruột của bà đâu. Bà già này còn không phải muốn bạc của ta, nói đi, ngươi muốn bao nhiêu, bản công tử cho ngươi!”

Trình Bát nói xong, kéo Trình Lục còn đang ngẩn người.

Trình Lục hồi thần, tuy đáng tiếc mỹ nhân, nhưng kế sách là nhân lúc còn sớm, thoát thân mới đúng.

“Không sai, muốn bao nhiêu bạc, bà ra giá đi.”

“Các ngươi quá khinh người, hại chết nữ nhi của ta, còn bừa bãi như thế!”

Thái Tử nghe vậy, mơ hồ biết hắn tính kế người khác, ngược lại bị người khác tương kế tựu kế. Hắn nhìn Nhị hoàng tử với ánh mắt càng thâm thúy, chẳng hề thay đổi vẻ mặt.

Hắn ra hiệu với người bên cạnh, người nọ rời đi. Mười mấy thị vệ nhanh chóng tới đâu, xua tan người vây xem. Đám người tản ra, phu thê Cảnh Tu Huyền xuất hiện.

“Tối nay thật ra náo nhiệt, Cảnh An Hầu cũng tới đây ngắm cảnh.”

Thái Tử nói xong, nhìn thoáng qua Úc Vân Từ.

Phu thê hai người cùng hành lễ, chưa nhiều lời, cáo từ rời đi.

“Tối nay là kịch.” Úc Vân Từ ngồi vào xe ngựa, từ từ nói một câu.

Chỉ tiếc Tiểu Hương Ngọc cô nương, vốn tưởng rằng có thể dựa vào tư sắc leo lên một vị công tử nhà giàu, ai có thể nghĩ đến cuối cùng lại mất mạng.

Cảnh Tu Huyền nhếch khóe môi, nàng có thể nhìn ra, còn chưa phải là vở kịch đã được diễn.

Vở kịch chân chính chỉ vừa bắt đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi