NGUYÊN PHỐI CỦA HẦU GIA

Lâm Uyển hoàng gia nằm ngoài kinh thành ba mươi dặm, hai đồi núi trống trải, nơi xa là núi cao nguy nga. Mặt khác liên thông nam bắc, ngự lâm quân thiết lập trạm canh gác tại đây để đóng quân.

Lâm Uyển có diện tích cực lớn, phạm vi trăm dặm đều là khu vực săn bắn của hoàng gia.

Trong Lâm Uyển có hành cung, chủ điện rộng rãi, tráng lệ huy hoàng, đó là chỗ nghỉ ngơi của đế vương. Gia quyến đi theo quan viên được sắp xếp ở lại điện cách đó không xa, xuống dần theo thứ tự giai cấp.

Lần săn thú thú mùa thu này, Chính Khang đế có Trình Hoàng hậu đồng hành, còn có An Phi và một mỹ nhân vừa được tấn phong.

Cảnh An Hầu phủ nằm trong thế gia cao quý tầm trung ở kinh thành, lần trước Cảnh An Hầu có công giúp đỡ nạn trộm cướp ở eo sông Hổ Vu, còn là sư phụ dạy võ của Hiền Vương, vì thế, chỗ ở của Úc Vân Từ gần chủ điện.

Dàn xếp xong, tất cả mệnh phụ phải đi bái kiến Hoàng Hậu và An Phi.

Úc Vân Từ thấy gia quyến Tư Mã phủ, không có Trình Bát.

Việc Dục Tú Các lần trước làm Đại Tư Mã bực bội. Trình Lục và Trình Bát cùng bị cấm túc. Nếu không với tính tình của Trình Bát, sao có thể bỏ lỡ lễ hội quy mô lớn như vậy.

Trên đường, nàng còn gặp Tạ đại phu nhân với Thành Thuấn Hoa.

Bên cạnh Thành Thuấn Hoa là Thành Băng Lan đã lâu không gặp.

Thành Băng Lan gả chồng, Úc Vân Từ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đối phương. Không biết có phải nàng ảo giác, nàng cảm thấy Thành Băng Lan gả chồng, lệ khí trong mắt càng tăng.

Trước kia nàng ta còn có thể giấu, hiện tại bộc lộ mãnh liệt qua một ánh mắt.

Nàng cảnh giác, nhắc nhở phải cẩn thận đối phương. Thành Băng Lan chưa xuất giá đã có điềm báo nổi điên, xem ra nàng ta gả chồng, sống không như ý. Hiện tại Thành Băng Lan chỉ sợ có thể hóa thành chó điên cắn người khác bất cứ lúc nào.

“Cảnh phu nhân.”

Thành Thuấn Hoa chào hỏi nàng, nàng mỉm cười chào hỏi, cũng không đến gần.

Thành Băng Lan hừ lạnh, “Cảnh phu nhân đứng xa như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta không xứng đi chung với một Hầu phu nhân như ngươi?”

“Băng Lan, muội nói gì thế, Cảnh phu nhân không phải người như vậy.” Thành Thuấn Hoa thấp giọng trách cứ, nhìn nàng với ánh mắt xin lỗi, “Tống phu nhân nói chuyện ngay thẳng, Cảnh phu nhân chớ để trong lòng.”

Úc Vân Từ cười, Thành Băng Lan có tính tình thế nào, nàng vẫn rõ ràng.

Thành Thuấn Hoa thấy nàng vẫn không thân cận, có chút tức giận. Tuy nàng ta khách sáo xưng hô đối phương là Cảnh phu nhân, nhưng bàn về duyên người thân, Cảnh phu nhân là ngoại tôn nữ Thành gia, là vãn bối của nàng ta.

Một vãn bối bất kính trưởng bối, nào có thể làm người ta thích.

Cũng khó trách Thành Thuấn Hoa còn một lòng muốn mượn sức nàng, đồng thời không bỏ mặc Thành Băng Lan. Thành Quốc Công phủ xảy ra chuyện, Phạm thị vốn không có nói cho nữ nhi đã xuất giá biết chuyện.

Đương nhiên, An Phi là ngoại lệ.

Đoàn người đi vào cung của Hoàng Hậu.

An Phi ngồi ở đầu dưới, còn có một mỹ nhân mặc trang phục lộng lẫy ngồi bên kia. Da trắng xinh đẹp, mắt hạnh môi anh đào, đúng là đóa hoa kiều diễm.

Họ hành lễ xong, mới biết mỹ nhân là niềm vui mới của bệ hạ, San quý nhân vừa được tấn phong.

Một quý nhân có thể đi theo bệ hạ xuất cung, có thể thấy San quý nhân không phải chỉ được sủng ái như người thường.

Úc Vân Từ nghĩ ngợi, lặng lẽ quan sát An Phi. An Phi vẫn dịu dàng như bình thường, không hề không vui, còn thân thiết nhìn San quý nhân.

Không hổ là nữ nhân trong cung, ngụy trang giỏi thật.

Nàng nghĩ, lại nhìn thấy Hoàng Hậu gợn sóng bất kinh, càng bội phục.

Thân là chính thê, Hoàng Hậu là người có tư cách ghen tuông nhất. Hoàng đế không thiếu mỹ nhân, hơn nữa người cũ không đi, người mới lại tới, hàng năm không ngừng, tháng nào cũng đổi mới.

Nếu nàng ta không có tố chất tâm lý mạnh, chỉ sợ không tiếp thu được.

Trình Hoàng hậu coi như là chủ hậu cung hoàn mỹ, kính trọng Thái Hậu của hai cung. Vì vậy, dù là Thành Thái hậu hay Thái hậu cũng không tìm ra lỗi sai của nàng ta.

Trong lòng phi tần hậu cung, Trình Hoàng hậu là người công chính nhất. Nàng ta không thiên vị bất cứ phi tử nào, cũng không tham gia tranh giành tình cảm của nữ nhân hậu cung.

Trong mắt Úc Vân Từ, nàng ta là một Hoàng Hậu đủ tư cách.

Đồng thời, nàng ta cũng là một người không để cho người khác khinh thường.

Trình Hoàng hậu nói vài câu, đại ý là trong cung không thể so với ngoài cung, mọi người không cần câu nệ, đều ban ngồi. Người có thể tới tham gia lễ săn thú mùa thu của hoàng gia đều là quan viên Chánh tứ phẩm trở lên trong triều.

Mọi người tạ ân, ngồi xuống theo thứ tự.

Trình Hoàng hậu đầu tiên hỏi sức khỏe phu nhân Đại Tư Mã, nghe ấu muội bị bệnh, có chút lo lắng, cố ý thưởng dược liệu.

Úc Vân Từ không biết Trình Bát bị cấm túc, thầm nghĩ trách không được Trình Bát không tới xem náo nhiệt, thì ra là bị bệnh. Tốt xấu gì Trình Bát cũng xem như là người bạn duy nhất của nàng, sau khi nàng trở về, phải cho người đưa vài thứ đến Trình phủ.

Tiếp theo Hoàng Hậu điểm danh mấy mệnh phụ, nói vài câu việc nhà. Trong lúc đó, San quý nhân chen vào hai câu, phụ họa Hoàng Hậu, hết sức nịnh bợ.

Khó trách nàng ta theo bệ hạ xuất cung, xem ra San quý nhân là người của Hoàng Hậu.

Nữ nhân nói chuyện, nam nhân tề tựu ở giáo trường Lâm Uyển. Giáo trường to, hai bên là một loạt trống to. Cạnh trống to là người gõ trống ở trần.

Sừng hươu reo vang, tiếng trống vang lên.

Trình Hoàng hậu nghe tiếng trống đầu tiên, đứng lên.

Mệnh phụ đi theo nàng ta đến giáo trường.

Bọn họ tự tìm vị trí để đứng, nghe thái giám Ti Lễ Giám cao giọng đọc khẩu dụ của Chính Khang đế. Đại ý là hôm nay làm nóng người, thanh niên tài tuấn trong triều tỷ thí với nhau.

Hạng mục là cưỡi ngựa bắn cung.

Ngày mai là thi săn thú, lâm trường có gà rừng lợn rừng, thỏ hoang, hươu rừng, còn có hươu sao. Tính từ hạng đầu tiên, người săn được hươu sẽ được thưởng. Mọi người hô vạn tuế, thưởng là phụ, thể hiện thân thủ trước mặt bệ hạ mới là chuyện chính.

Khung cảnh ồn ào, Úc Vân Từ hận không thể che lỗ tai, tránh màng tai bị rách.

Nàng nhìn những người khác bình tĩnh, còn có Trình Hoàng hậu và An Phi trước sau cười. Nàng cảm thấy nàng kém xa người cổ đại chân chính.

Nàng đảo tầm mắt, nhìn nam nhân mặc trang phục ra trận ở chỗ khác.

Hàng đầu tiên là mấy vị Vương gia, mặc Hồ phục bó thuần sắc, đeo trang sức trên eo. Chân đi ủng đen. Tư thế oai hùng, tràn đầy tinh thần.

Dù là Ninh Vương bất cần đời, lúc này như đổi tính, sẵn sàng đón quân địch, sắc mặt căng thẳng.

Người ở sau đều là công tử thế gia, diện mạo không tầm thường. Nhưng nàng vẫn thấy Đình Sinh sau Hiền Vương, mặt anh tuấn như ngọc, vẻ mặt nghiêm túc. Đình Sinh khắc khổ tập võ nhiều năm, chỉ thiếu thời cơ.

Lễ săn thú mùa thu lần này chính là cơ hội tốt nhất.

Nàng nghĩ thế, thầm cổ vũ thay hắn.

Nàng chuyển tầm mắt, thần tử trước mặt bệ hạ. Trong một đám thần tử trung niên hoặc lão niên, Cảnh Tu Huyền đặc biệt xuất chúng. Hắn mặc triều phục cột dây đại ngọc, phong tư tuyệt vời. Rõ ràng hoa phong nhã kinh thế, hắn cố ý khiêm tốn, ẩn dật, thật ra không bắt mắt.

Ở xa, nàng nhận ra hắn nhìn qua, ánh mắt trấn an.

Nàng bình tĩnh, từ khi đi vào Lâm Uyển, phu thê đã tách ra. Đêm qua hắn dặn dò rất nhiều, bao gồm lưu trình săn thú và những việc cần chú ý, còn có khả năng xảy ra biến cố, nàng đều ghi nhớ.

Tiếng trống thay đổi nhịp điệu, càng dồn dập.

Thị vệ dắt tuấn mã, đưa đến bên cạnh mấy Vương gia công tử.

Nàng nhìn nhóm Vương gia hàng đầu tiên xoay người lên ngựa, thân thủ lưu loát, không khỏi thầm reo hò. Dù là Thái Tử hay là Ninh Vương, Hiền Vương nhỏ nhất cũng mạnh mẽ.

Mấy người bước ra khỏi hàng, đầu tiên hành lễ với Chính Khang đế, sau đó xếp thành một hàng.

Tầm hơn 500 mét là cái bia.

Chính Khang đế thong thả, thản nhiên nhìn mấy đứa con trai. Trận tỷ thí này trên danh nghĩa giải trí là chính, nhưng dù là hắn hay các hoàng tử phía dưới đều nghiêm túc với tỷ thí này.

Hoàng Hậu cười, bóc vỏ quả nho thay hắn, lại nhìn chằm chằm hai đứa con trai.

Vương gia khác thua đều được, chỉ có Thái Tử không thể thua.

Nàng ta nhìn An Phi, ánh mắt An Phi chuyên chú giữa sân. An Phi không khẩn trương, chỉ vui mừng.

Tiếng trống càng vội vã, tín hiệu dài vang lên, người bước ra khỏi hàng ngũ là Thái Tử.

Thái Tử cưỡi ngựa và bắn cung đương nhiên không tầm thường, mũi tên nhọn bị bắn ra khỏi cung, trực tiếp trúng bia. Tuy hơi lệch, nhưng còn ổn. Hắn bắn ba mũi tên, có một mũi tên rất gần hồng tâm.

Tiếng hoan hô nổi bốn phía, Chính Khang đế thở phào, Hoàng Hậu cười, có chút miễn cưỡng.

Người kế tiếp lên sân khấu là Ninh Vương, Ninh Vương có tướng mạo tốt hơn Thái Tử. Thế nhân đều nói Ninh Vương ngày thường phóng đãng, giống kẻ ăn chơi trác táng không học vấn không nghề nghiệp.

Nào biết tài bắn cung của Ninh Vương xuất sắc hơn Thái Tử, hắn bắn một mũi tên đã trúng hồng tâm. Tuy hai mũi tên khác hơi lệch hướng, nhưng không xa hồng tâm.

Sắc mặt Thái Tử khó coi, hắn nắm chặt tay, nhìn Ninh Vương.

Sắc mặt Ninh Vương như thường, cũng không thấy vui mừng.

Dựa vào thái độ không kiêu ngạo không nóng nảy, hắn giành được rất nhiều hảo cảm từ triều thần. Họ thầm nghĩ Ninh Vương quả nhiên giấu tài, con cháu hoàng gia không ai đơn giản.

Đến lượt vài vị Vương gia ở sau, không khẩn trương như vậy nữ. Ai cũng biết người có thể uy hiếp địa vị Thái Tử nhất chính là Ninh Vương điện hạ có Thái Hậu chống lưng. Hiền Vương và Hàn Vương đều bắn trúng hồng tâm, Khang Vương cũng không kém.

Chính Khang đế vui vẻ, các hoàng tử đều là kỵ binh dũng mãnh, giỏi bắn cung. Thân là phụ thân, hắn là người thấy vui mừng nhất.

Các hoàng tử tỷ thí với nhau xong, đến lượt công tử thế gia.

Không ngoài dự liệu, Đình Sinh xuất sắc nhất, bắn ba mũi tên đều trúng hồng tâm.

Thiếu niên như ngọc, thân thủ bất phàm.

Úc Vân Từ trầm trồ khen ngợi. Nàng biết Đình Sinh khắc khổ, nổi bật là chuyện sớm hay muộn. Chỉ là hắn bay xa vạn dặm, hôm nay mới là bước đầu tiên.

Ngàn bước vạn bước của sau này càng gian nan hơn hôm nay.

Hy vọng hắn có thể không quên sơ tâm, càng đi càng vững chắc.

Tỷ thí kết thúc, Chính Khang đế ban thưởng như lệ thường. Úc Vân Từ nghe thái giám đọc chuỗi tên vật phẩm, nàng nghe đã biết chúng có giá trị xa xỉ.

Nàng không quan tâm người khác, chỉ quan tâm Đình Sinh.

Đình Sinh được ban Phong Minh Kiếm, thái giám trình lên, Trình Thế Vạn thay đổi sắc mặt.

Năm đó tiên đế ban thanh kiếm này cho Khuông Trường Phong, sau đó Khuông Trường Phong chết trận. Đêm đầu tiên của trận chiến, hắn viết sớ, đưa thanh Phong Minh Kiếm này về kinh thành.

40 năm qua, Trình Thế Vạn luôn muốn có nó.

Trình Hoàng hậu từng bóng gió trước mặt Chính Khang đế, bất đắc dĩ Chính Khang đế giả ngu.

Không nghĩ tới, cách 40 năm, thanh kiếm này vẫn trở lại người Khuông gia. Mọi người tâm phục khẩu phục, cảm thấy không có gì hợp lý hơn chuyện này.

Chỉ có Trình Thế Vạn nặng nề.

Bệ hạ có ý gì?

Không ai đoán được suy nghĩ của Chính Khang đế, tỷ thí kết thúc, tất nhiên là đại yến.

Nữ quyến về phòng, cung nữ được phân công đưa đồ ăn tới. Trước khi vào Lâm Uyển, hạ nhân bị chặn ở bên ngoài. Cung nữ thái giám xử lý mọi chuyện trong Lâm Uyển.

Hai cung nữ được phân đến phòng Úc Vân Từ, một người tên Tri Diệp, một người tên Tri Thu.

Lá của mùa thu, tên hay.

Tri Diệp và Tri Thu kiệm lời, làm việc nhanh nhẹn. Lễ nghi quy tắc, không tìm ra lỗi, hành sự có quy trình. Dù họ làm gì cũng có bài bản hẳn hoi, cũng không đi quá giới hạn.

Đồ ăn tất nhiên là món ngon, tuy lúc được đưa tới không nóng nữa.

Úc Vân Từ cũng không kén chọn, dùng bữa xong, nằm nghiêng trên giường, lật xem binh thư mang đến.

Đêm qua nàng phấn khởi, lúc đi ngủ, Hầu gia nói lưu trình săn thú với nàng, nàng không còn nhiệt tình nữa. Nàng sớm đoán được có lẽ sẽ nhàm chán, săn thú là cuồng hoan của nam nhân, bọn nữ tử trừ quan sát, cũng không cần chuẩn bị cái khác.

Các phu nhân trò chuyện với nhau, nàng không thấy hứng thú. Thứ nhất nàng không quen biết người ta, thứ hai họ đều vì lợi ích, nàng không muốn dính líu.

Nàng không đi tìm người khác, nhưng không ngăn được người khác tới tìm nàng.

Nàng nhìn thấy Thành Băng Lan đáng ghét, thở dài.

Người nàng càng không muốn gặp, họ càng sát lại gần. Nàng đúng là không biết rốt cuộc Thành Băng Lan có thù hận to lớn như thế nào với mẫu thân của nguyên chủ, vì sao cắn chết không bỏ.

Thành Băng Lan mặc kệ ánh nhìn lạnh lùng của nàng, tự ngồi xuống.

Ánh mắt khiêu khích, nàng ta nhìn thấy binh thư trong tay nàng, khinh thường bĩu môi.

“Trách không được ngươi làm Cảnh Hầu gia mê mệt, thì ra gãi đúng chỗ ngứa.”

Nàng buông tay, nâng tầm mắt, “Thành Thất tiểu thư có việc gì?”

“Chậc, ngươi không vờ vịt nữa? Thất di cũng không gọi, có thể thấy còn giận ta.”

Thành Băng Lan nói xong, cười quỷ dị, “Ngươi tức giận cũng hết cách, ta muốn tới thì tới, ngươi không ngăn được ta. Nếu ngươi không gặp ta, sai là ngươi, bị chỉ trích vẫn là ngươi.”

Không sai, lễ pháp lớn hơn trời.

Nàng rất bất đắc dĩ, nói: “Ngươi tới đây, rốt cuộc có chuyện gì, sao không nói rõ?”

“Ta à, không có việc gì cả. Chỉ không thoải mái, không muốn thấy người khác vui vẻ. Nếu người khác đau khổ khó chịu, ta sẽ vui vẻ.”

Đồ tâm thần!

Nàng sớm nhìn ra Thành Băng Lan là một kẻ điên. Một kẻ điên vặn vẹo, người như vậy, chuyện gì cũng có thể làm được.

Nếu nữ nhân thành thân, có gia đình ấm áp, có lẽ tính tình sẽ cải thiện. Hiển nhiên, Thành Băng Lan gả chồng, sống cũng không tốt, cho nên tâm lý càng vặn vẹo.

“Ngươi sai rồi, càng như vậy, đau khổ chỉ có thể là ngươi. Ngươi lượn qua lượn lại trước mắt ta, tuy ta thấy phiền chán, nhưng chỉ là một hai canh giờ. Quay đầu ta có phu quân sủng ái, nhanh chóng quên ngươi. Mà ngươi, vĩnh viễn lặp lại quá khứ đau khổ, giãy giụa ngày qua ngày. Nếu ngươi không buông bỏ chấp niệm, cả đời sống trong hận thù. Ngươi thử hỏi xem, dù đau khổ đến chết, lại có ai thương hại ngươi?”

Nụ cười trên mặt Thành Băng Lan biến mất, ánh mắt lạnh lùng.

Nàng ta như nhớ tới cái gì đó, cười, “Ta từng cần người khác thương hại, nhưng thật ra ngươi… Mới là kẻ đáng thương chân chính. Ai đau khổ cả đời, còn chưa chắc đâu, đến lúc đó, ngươi phải chịu đựng cho tốt, chớ nhẹ nhàng nói chuyện sinh tử. Bằng không, không chỉ không ai đồng tình ngươi, còn hận không thể đạp thi thể ngươi mấy cái.”

Người ta nghe lời này mà sợ.

Nàng lo lắng, tên điên Thành Băng Lan này lại có chiêu gì?

Thành Băng Lan thấy nàng thay đổi sắc mặt, mới đắc ý rời đi.

Nàng dựa vào giường, nghĩ vô số khả năng. Thành Băng Lan đã rơi vào ma chướng, sẽ không chịu để yên. Xem ra nàng và Thành Băng Lan, phải ngươi chết ta sống.

Mãi đến sáng ngày hôm sau, nàng không nhìn thấy nam nhân của nàng.

Sau khi nàng nghe ngóng, mới biết thần tử thân cận của bệ hạ đêm qua ở đại điện, bệ hạ đốt đèn tâm sự suốt đêm cùng thần tử.

Đốt đèn tâm sự suốt đêm cũng có chút không thật, Chính Khang đế làm hoàng đế, ngủ hai canh giờ. Đáng thương thần tử, không có hắn cho phép, không ai dám rời đi.

Dù họ buồn ngủ, cũng không dám ngủ gật, sợ bị bệ hạ bắt.

Giờ Thìn, săn thú chính thức bắt đầu.

Nàng cảm thấy bệ hạ cố ý không cho đại thần ngủ, hôm sau lại để người khác thi đấu. Hắn không phải chỉ muốn khảo nghiệm thần tử dưới trướng, xem rốt cuộc cực hạn của bọn họ ở chỗ nào?

Không ai đoán được tâm tư đế vương.

Tiếng kèn vang lên, nam nhân chờ xuất phát giục ngựa rời đi. Vó ngựa chạy vội, bụi đất cuồn cuộn, tiếp theo biến mất trong rừng.

Nữ nhân tiễn nam nhân, lại phải về phòng.

Úc Vân Từ cạn lời, thật không biết bệ hạ bảo thần tử dẫn nữ quyến tới làm gì. Họ trừ chứng kiến khí thế của nam nhân, hình như không có tác dụng khác.

Họ lại không thể tham gia hoạt động, cũng không thể đi khắp nơi, cả ngày ở trong phòng, chẳng thú vị gì cả. Càng quá đáng là không có nha đầu bên cạnh, chẳng có ai nói chuyện với họ.

Nàng ban đầu uổng công vui vẻ, còn tưởng có thể được mở mang tầm mắt.

Nàng rầu rĩ trở về, Thành Thuấn Hoa mời nàng qua chỗ nàng ta, bị nàng uyển chuyển từ chối.

Nàng hiện tại không muốn có quan hệ sâu đậm với người Thành gia. Nàng có dự cảm sớm hay muộn sẽ thành người lạ với người Thành gia vì Thành Băng Lan. So với đến lúc đó mỗi người khó xử, không bằng hiện tại nàng duy trì khoảng cách với họ.

Nàng có thể nhìn thấy ánh mắt Thành Thuấn Hoa không tán đồng. Hình như nàng ta nghĩ nàng là một vãn bối, từ chối trưởng bối là không hợp lễ nghĩa.

Nàng về phòng, vẫn ăn không ngồi rồi, chỉ có thể đọc sách.

Mặt trời sắp lặn, nàng và các phu nhân lại bị gọi về giáo trường, nghênh đón người đi săn thú trở về. Nàng xem như hiểu vì sao bệ hạ yêu cầu thần tử dẫn nữ quyến, để họ làm cổ động viên.

Nhưng đội cổ động viên này cũng bị quy định, không được hoan hô, chỉ được mỉm cười.

Các đại thần có tuổi tất nhiên không tham gia, mà phái con cháu tham gia.

Nàng nhìn khắp nơi, nhanh chóng nhìn thấy nam nhân của nàng.

Quần áo của hắn chẳng lộn xộn, sắc mặt bình tĩnh, mười mấy con động vật hoang dã treo trên bụng ngựa, có thỏ có gà còn có một con hươu. Số lượng nằm trong quy định, so với Thái Tử và Ninh Vương, có chút không đủ.

Thái Tử có hai con hươu, vốn nắm chắc thắng lợi, nhưng Ninh Vương săn một con lợn rừng. Lợn rừng có răng nanh dài, trông rất hung dữ.

Rất nhiều người vây quanh, khen ngợi Ninh Vương dũng mãnh. Thái Tử buồn bã, đi đến trước mặt Ninh Vương, hỏi quá trình săn lợn rừng, khen hắn một câu.

Toàn bộ người đi săn thú đã tới đây, động vật hoang dã chồng chất ở giáo trường.

Chính Khang đế vui vẻ, ban thưởng theo thứ tự động vật bọn họ săn được. Lửa trại ngay ở giáo trường, muốn ăn mừng chung với quần thần. Quần thần hoan hô, thanh âm không dứt.

Nữ nhân chứng kiến nam nhân dũng mãnh, xong lại phải về phòng.

Úc Vân Từ thầm nghĩ, may mắn là ba ngày, nếu lâu hơn, chỉ sợ buồn bã, sẽ bị bệnh. Nàng từng thấy nhàm chán, nhưng chưa bao giờ nhàm chán như thế này.

Nàng chỉ ra ngoài, chẳng làm gì cả.

Nửa khắc sau, nàng phát hiện nàng sai rồi.

Nữ nhân cũng có yến hội, nhưng ở chỗ Hoàng Hậu.

Cung nữ được phân đến các phòng đem thịt đã nướng tới cho họ, chung với rượu ngon ban thưởng, cũng có thể vui vẻ. Tiệc còn có ca vũ trợ hứng, nàng nhìn các phu nhân nói chuyện phiếm, ăn thịt uống rượu, thật ra vui vẻ.

Có lẽ chỉ có nàng thấy nhàm chán.

Nàng uống một chung rượu, lại ăn vài miếng thịt hươu. Nàng nghe tiếng đàn du dương, dần dần thấy có ý thơ. Nàng thấy hình như cũng không nhàm chán như vậy nữa, ít nhất có ăn có uống.

Không biết ai sắp xếp vị trí, người ngồi đối diện nàng là Thành Băng Lan.

Nàng nhìn Thành Băng Lan giơ chén rượu, xa xa kính nàng.

Nàng thấp thỏm, buông đũa.

Cung nữ rót rượu đột nhiên nghiêng người, bầu rượu đổ vào nàng.

Cung nữ sắp quỳ xuống, được nàng nâng dậy.

Hoàng Hậu nhìn qua, nàng vội vàng cáo tội, nói quần áo dơ, về thay bộ khác. Hoàng Hậu mỉm cười xua tay, bảo nàng nhanh đi thay quần áo.

“Nương nương, phòng thần thiếp gần nơi này, nếu không để Cảnh phu nhân đến phòng thần thiếp thay đồ đi.”

Người đề nghị là San quý nhân.

San quý nhân có dáng người khá giống nàng, hiện tại nàng nhìn thử, hình như gương mặt cũng có chút giống nàng. Nàng vội vàng dừng lại suy nghĩ của nàng, nói không cần phiền phức.

San quý nhân thấy nàng không biết điều, ánh mắt khinh miệt, kiêu ngạo quay mặt đi.

Bầu không khí trong điện đông cứng.

An Phi nhìn sang đây, quan tâm nói: “Hiện tại trời lạnh, Cảnh phu nhân bị ướt, nếu không đổi quần áo, sẽ bị cảm lạnh.”

Hoàng Hậu nghe thế, bảo nàng lui ra ngoài.

Nàng cong eo rời khỏi điện, nhanh trở lại phòng của nàng. Nàng thay quần áo trong phòng, hai cung nữ canh ở ngoài cửa. Nàng thay quần áo, nghe hai cung nữ nói chuyện với người ta ở bên ngoài, hình như có chuyện xảy ra.

Sau đó, nàng nghe tiếng bước chân.

Lòng trầm xuống, nàng nhanh chóng thúc thắt dây đai.

Lúc này, mùi rượu bay tới, một người vén rèm đi vào phòng.

Long bào vàng rực, mặt hơi đỏ.

“Thần phụ gặp qua bệ hạ.”

Nàng không kịp suy nghĩ nhiều hơn, quỳ xuống đất, cúi người cực kỳ thấp.

Chính Khang đế híp mắt, nhìn chằm chằm nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi