NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Hạ Trang được xây dựng cạnh Tây Hồ ở Thành Tây Thanh, bên ngoài bốn bức tường bao quanh được trồng những cây liễu nhỏ lá xanh mượt, vừa nhìn đã thấy là một phủ đệ nho nhã kín đáo. Cánh cổng lớn màu đen mang theo hơi thở cổ kính nhưng cũng đầy trang nghiêm, tháp cổng phía trên được lát bằng những hàng ngói màu lam, từng góc cạnh được chạm trổ hình cá chép ngậm ngọc sống động như thật, ánh nắng phản chiếu xuống tạo ra cảm giác thần bí không nói lên lời. Hai bên còn được đặt hai bức tượng thú dũng mãnh uy nghiêm, khiến cho cổng lớn càng oai phong hùng vĩ.

Cổng lớn có mười người trông coi, phụ trách kiểm tra thân phận những người ra vào Hạ Trang.

Bạch Dạ theo Hạ Sâm đi vào Hạ Trang, lập tức khiến rất nhiều người chú ý, nhưng đối tượng ở đây lại là Hạ Sâm. Ánh mắt họ nhìn hắn có chút gì đó coi khinh, thậm chí còn cố ý thì thầm to nhỏ sau lưng cho hắn và cậu nghe thấy. 

“Các ngươi xem, hắn chính Hạ Sâm, gia chủ chi thứ của Hạ gia ở phàm giới. Nghe nói ở nơi đó, quyền lực của hắn cực kỳ lớn, những người tu chân ở phàm giới đều coi hắn giống như thần thánh, không dám đắc tội, lại còn đối xử vô cùng tôn kính, thậm chí còn tạc tượng theo bộ dạng của hắn đặt trong nhà để cung phụng. Trưởng lão của chúng ta đi đến đó cũng phải tỏ vẻ cung kính với hắn.”

“Ta khinh. Hắn chỉ là một tu sĩ kỳ Trúc Cơ cỏn con, dựa vào đâu mà bắt trưởng lão của chúng ta cung kính với hắn? Chẳng lẽ hắn cho rằng giới Tu chân giống với nơi hắn đang ở, kỳ Trúc Cơ là cảnh giới cao nhất hả? Việc gì những người khác đều phải sợ hãi trước hắn?” Hạ Sâm che giấu tu vi của mình, vậy nên mọi người đều nhìn thấy hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ.

“Có khi hắn thật sự nghĩ như vậy đấy. Sau khi trở về giới Tu chân, hắn còn không biết xấu hổ mà ra lệnh cho thái thượng trưởng lão sắp xếp cho mình một khoảng sân ở Hạ Trang. Đúng là đồ mặt dày, vô liêm sỉ,.”

“Người ở bên cạnh hắn là ai? Em trai hắn sao?”

“Ta từng nhìn thấy em trai của hắn rồi, không phải người này. Ta đoán có thể là bạn đời của hắn.”

“Nhưng ta nghe nói bạn đời của hắn là một người bình thường, người trước mắt này lại là tu sĩ tầng ba mà.”

“Hình như lúc đầu bạn đời của hắn chỉ là một người bình thường, sau này mới học đòi theo người ta tu luyện..”

Bạch Dạ nghe thấy những lời thì thầm to nhỏ của mọi người, ghé sát vào bên tai của Hạ Sâm nhỏ giọng nói: “Không ngờ rằng địa vị của anh ở giới tu chân lại thấp như vậy.”

Hạ Sâm thật ra không hề quan tâm cái nhìn của người khác đối với mình: “Ở giới Tu chân đều nói chuyện bằng thực lực.”

Bạch Dạ tò mò: “Tu vi của anh ở giới Tu chân rất thấp sao?”

Hạ Sâm hơi mỉm cười: “Ở trong mắt bọn họ, tôi chỉ là một tu sĩ kỳ Trúc Cơ thôi.”

“Ồ.” Bạch Dạ gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi chứ gì.”

Hạ Sâm không có ý nghĩ đó, chỉ là hắn không muốn người khác quá chú ý tới mình mà thôi: “Cậu muốn đi dạo xung quanh một vòng hay là đến sân của tôi luôn?”

“Anh cảm thấy bây giờ tôi có tâm trạng để đi dạo ở Hạ Trang sao?” Bạch Dạ trừng hắn một cái. Đột nhiên cậu nhớ ra anh ba nói rằng nửa tiếng nữa sẽ quay trở lại nhà trọ, cậu nhanh chóng dừng bước: “Tiêu rồi, tôi quên mất anh ba nói nữa tiếng sau sẽ quay lại. Nếu như anh ấy không tìm thấy tôi, chắc chắn sẽ sốt ruột chết mất. Giờ tôi phải về nhà trọ để tìm anh ba.”

Hạ Sâm nhanh chóng giữ chặt tay cậu lại: “Anh cậu bảo tôi nói với cậu rằng, chờ đến khi cậu hết giận, anh ta sẽ đến tìm cậu.”

“Chờ tôi hết giận? Tôi giận anh ấy khi nào?” Bạch Dạ ngẫm lại thì cảm thấy không đúng: “Đợi đã, anh gặp anh ba lúc nào?”

Lúc trước Bạch Cạnh nói đi tìm bạn, chẳng lẽ người bạn đó chính là Hạ Sâm?

Mẹ nó. Cậu còn thắc mắc rằng tại sao vừa mới tới thành Tây Thanh thôi mà Hạ Sâm lại tìm ra được tung tích của cậu nhanh đến vậy. Hoá ra chính người thân nhất lúc này lừa gạt bán đứng cậu.

“Fuck. Nếu để lần sau tôi nhìn thấy anh ta, tôi sẽ……”

Hạ Sâm nhướng mày: “Cậu sẽ thế nào?”

Bạch Dạ cười lạnh: “Tôi sẽ ném chiếc chổi đen lên người cho anh ba xui xẻo cả đời.”

Hạ Sâm: “……”

Còn tàn nhẫn hơn so với việc đè Bạch Cạnh ra rồi đánh một trận.

Bạch Dạ nhìn không gian rộng gấp đôi so với phái Linh Dược: “Thái tổ phụ của anh đang ở đâu?”

“Hiện tại ngài ấy đang họp, tôi đưa cậu tới sân của tô trước.” Hạ Sâm ngự kiếm đưa cậu tới Sâm Thanh Viện. Hình như vì lo rằng cậu sẽ chạy trốn nên hắn bay cực kỳ nhanh, Bạch Dạ còn chưa kịp thấy rõ phong cách của Hạ Trang thì đã tới nơi hắn ở rồi.

Hạ Quân đang ở trong đại sảnh, nghe thấy ngoài sân có tiếng động liền nhanh chóng chạy ra ngoài, nhìn thấy là anh mình trở về thì vội vàng hỏi: “Anh, tại sao đang nói chuyện một nửa thì anh lại đột nhiên chạy đi đâu vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay… không?”

Hắn nhìn thấy Bạch Dạ đang đứng cạnh Hạ Sâm, bỗng chốc trợn tròn mắt: “Bạch Dạ ——”

Bạch Dạ nhớ tới việc mấy ngày trước cậu đã lừa Hạ Quân, trong lòng có chút tội lỗi, lập tức quay sang cười lấy lòng với hắn: “Uầy, Hạ Quân. Mới có mấy ngày không gặp mà cậu trở nên đẹp trai hơn nhiều đấy.”

“Cậu là tên khốn nạn. Đừng tưởng rằng khen vài câu là có thể gạt phắt đi chuyện cậu lừa tôi.” Hạ Quân tức giận, vừa sáng tạo vừa đi về phía Bạch Dạ.

Bạch Dạ xoa bụng nói: “Cậu to tiếng như vậy sẽ doạ cháu trai của mình sợ đấy.”

Cơn giận của Hạ Quân lập tức xẹp xuống: “Cậu biết chuyện mang thai rồi?”

Bạch Dạ hỏi lại hắn: “Nếu như không biết thì tôi có bỏ đi không?”

Hạ Quân: “……”

Tiếp theo, bụng Bạch Dạ vang lên.

Hạ Sâm bật cười, dặn dò một số người giúp việc chuẩn bị đồ ăn rồi đi đâu đó một chuyến trong lúc Bạch Dạ ăn cơm, đến khi cậu ăn cũng khá no rồi mới trở về, lấy ra một cái lọ đưa cho cậu: “Đây là thuốc giữ thai tôi mua được từ người khác.”

Bạch Dạ đổ viên thuốc ra, trong mắt hiện lên chút nghi hoặc: “Tại sao thuốc giữ thai lại giống y hệt với thuốc phá thai vậy?”

Hạ Quân khiếp sợ nói: “Cậu có thuốc phá thai? Cậu định bỏ đứa bé à?”

Bạch Dạ cười lạnh: “Thứ thuốc đó do chính tay anh cậu cho tôi.”

Hạ Quân nhìn về phía Hạ Sâm: “Tại sao anh lại đưa cho cậu ta thuốc phá thai?”

Hạ Sâm ngó lơ em trai của mình, quay sang nói với Bạch Dạ: “Đan dược cùng một cấp bậc đều giống nhau.”

Thật ra viên thuốc hắn đưa cho cậu ở nhà trọ là thuốc giữ thai, hắn nói như vậy chỉ vì muốn thử lòng cậu thôi.

Bạch Dạ nghi hoặc: “Nếu như viên nào cũng giống viên nào thì các người làm sao phân biệt được?”

Hạ Sâm: “Mùi vị.”

Bạch Dạ tuy không hiểu biết chút gì về thảo dược nhưng vẫn thử ngửi xem sao, cậu thấy mùi vị của viên thuốc trước mặt không có gì khác so với viên vừa nãy cả. Cậu cầm viên thuốc rồi do dự, rốt cuộc cậu có cần những đứa trẻ này hay không? Hay là cứ kệ như thế đi?

Hạ Quân nhìn thấy cậu do dự một hồi lâu, dứt khoát ra quyết định thay cậu, nhanh chóng cướp lấy viên thuốc rồi nhét vào trong miệng Bạch Dạ.

Bạch Dạ ngẩn người, cả giận nói: “Hai anh em các người đúng là giống nhau như đúc, không quan tâm đến việc tôi có đồng ý hay không đã đút thuốc cho tôi.”

Hạ Quân: “……”

Đáy mắt Hạ Sâm hiện lên ý cười.

Lúc này, có đệ tử tới bẩm báo: “Tiền bối, Đại Thái thượng trưởng lão gọi ngài và bạn đời đến nhà chính một chuyến.”

Hạ Sâm lãnh đạm trả lời: “Biết rồi.”

Hạ Quân khẩn trương nói: “Anh, tại sao thái thượng trưởng lão lại biết Bạch Dạ tới đây nhanh như vậy. Ngài ấy gọi cậu ta tới đó chẳng lẽ là để phá cái thai hoặc cưỡng ép lấy thai nhi ra, sau đó ra lệnh cho anh cưới một người tu chân khác?”

Bạch Dạ cả kinh nói: “Đứa bé trong bụng tôi còn nhỏ như vậy, ông ta lấy ra làm gì?”

“Chỉ cần đứa bé trong bụng vẫn sống, cho dù nhỏ thế nào cũng có thể lấy ra rồi cho vào pháp khí nuôi con hoặc đặt vào trong cơ thể một người phụ nữ khác để nuôi lớn. Chờ tới khi đứa bé được ba tuổi, nếu kiểm tra có linh căn sẽ dạy nó tu luyện.”

Bạch Dạ híp mắt: “Chẳng lẽ các người muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa tôi và con tôi sao?”

“Đúng……”

Hạ Sâm lên tiếng ngắt lời Hạ Quân: “Đừng nói hươu nói vượn hù dọa cậu ấy.”

Hạ Quân cười gượng: “Anh. Em chỉ đang đưa ra tình huống xấu nhất cho Bạch Dạ tham khảo thôi.”

Bạch Dạ tức giận đá hắn một cái: “Có phải cậu thấy tôi không biết cái gì nên rất dễ bị bắt nạt không?”

Hạ Quân trợn mắt: “Anh tôi đang ở đây, tôi làm gì dám bắt nạt cậu.”

Hạ Sâm đứng dậy nói với Bạch Dạ: “Nếu như cậu không muốn đi thì cứ ở đây đợi tôi trở về.”

Bạch Dạ trầm mặc một lát: “Tôi đi.”

Người nhà họ Hạ vốn dĩ đã coi thường cậu. Nếu như cậu không đi cùng Hạ Sâm đến gặp các thái thượng trưởng lão, họ sẽ càng coi thường cậu, coi cậu là thứ đồ bỏ đi. Huống chi cậu hoàn toàn không sợ bọn họ, vậy thì tại sao phải làm con rùa rụt cổ chứ?

Bạch Dạ ngự kiếm cùng Hạ Sâm rời đi, bay về phía ngọn núi sau Hạ Trang.

Hạ Trang dựa lưng vào núi, trên núi xây một trang viên làm nơi ở cho những người có thân phận và địa vị cao. Những người ở càng cao thì càng có nhiều quyền lực.

Đại Thái thượng trưởng lão ở đỉnh núi Cửu Thanh có độ cao đứng thứ hai. Trên núi cây cối xum xuê, linh khí tràn đầy. Đỉnh núi Cửu Thanh  có khoảng hơn một trăm đệ tử đang theo học, vậy nên toàn bộ ngọn núi vô cùng yên tĩnh, ngay cả những đệ tử phụ trách quét tước sân vườn cũng không dám tạo ra những tiếng động ầm ĩ.

Hạ Sâm và Bạch Dạ vừa đáp xuống, bên trong đã truyền ra giọng nói uy nghiêm: “Vào đi.”

Thái thượng trưởng lão đã lên tiếng, những đệ tử khác cũng không dám ngăn cản.

Hạ Sâm đưa Bạch Dạ đi vào đại điện.

Cách bày biện trong điện rất trang nhã, sàn nhà lát đá cẩm thạch màu xám, cột nhà chạm trổ những hoa văn tinh xảo, xà nhà bọc vải voan màu xanh lam, trong không gian thoang thoảng mùi trầm hương nhàn nhạt, vừa nhìn đã thấy giống nơi ở của những bậc cao. Bầu không khí ở đây cực kỳ yên lặng, trừ tiếng bước chân của Bạch Dạ ra thì không còn âm thanh nào khác.

Bạch Dạ nhìn thấy ở chính giữa có năm người đàn ông tóc bạc trắng đang ngồi, trên người mặc trang phục trắng đen đan xen chỉ riêng Hạ Trang có. Ai cũng nghiêm túc nhìn hai người bọn họ.

Hạ Sâm chắp tay với người ngồi ở vị trí cao nhất: “Gặp qua các vị thái thượng trưởng lão.”

Bạch Dạ cũng học theo cách hành lễ của Hạ Sâm.

Ánh mắt của năm vị thái thượng trưởng lão đều lướt qua một lượt trên người Bạch Dạ rồi thu trở về. Người ngồi ở vị trí trung tâm nói: “Miễn lễ, ngồi đi.”

Hạ Sâm ngồi vào vị trí cạnh đó.

Bạch Dạ cũng đi theo hắn. Cậu vừa định ngồi xuống thì nghe thấy thị đồng bên cạnh thái thượng trưởng lão tức giận nói: “Lớn mật, nhãi ranh. Thái thượng trưởng lão chưa cho ngươi ngồi xuống, ngươi chỉ có thể đứng.”

Bạch Dạ không ý thức được người đối phương đang nói là mình, sau khi ngồi xuống xong với nhìn về phía thị đồng đó. Đối phương chỉ khoảng bảy tám tuổi nhưng lại nhìn vô cùng hung dữ.

Thị đồng trừng mắt nói: “Nhãi ranh, ngươi còn không mau đứng lên.”

Lúc này Bạch Dạ biết được đối phương đang nói với mình: “Nói lý do khiến tôi phải đứng dậy đi.”

Thị đồng tức giận nói: “Thái thượng trưởng lão chưa cho ngươi ngồi xuống.”

Bạch Dạ trừng nó một cái: “Nhưng tôi nghe thấy ông ấy nói ngồi xuống.”

Hạ Sâm lên tiếng bảo vệ cậu: “Thái thượng trưởng lão, thị đồng của ngài có phải vô lễ quá rồi không.”

Thị đồng: “……”

Đại Thái thượng trưởng lão lên tiếng: “Tiểu Ngữ, không được vô lễ.”

Thị đồng cung kính nói: “Vâng.”

Bạch Dạ khịt mũi coi thường, cho rằng cậu không nhìn thấy sao?

Nếu không phải ông ấy tùy ý cho nó làm gì thì làm, làm sao thằng nhóc đó dám vô lễ?

Năm vị thái thượng trưởng lão nghe thấy tiếng cười lạnh, ánh mắt sắc nhọn lại dừng trên người Bạch Dạ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi