NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

“Thằng nhóc con này, mau thức dậy đi”

Bạch Dạ nghe thấy có người đang gọi mình, chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt thanh tú trắng nõn nà đang cười hiền dịu với cậu. Cậu ngẩn người ra: Ông nội ——

Song, cậu muốn nói ra thành lời nhưng âm thanh cứ tắc nghẹn, không cách nào thoát ra khỏi cổ họng được. Cậu bất giác cảm thấy có chút sốt ruột.

Người thiếu niên nhìn có nét cực kỳ giống với ông nội nhẹ nhàng xoa xoa đầu cậu: “Thằng nhóc này, ta thấy ngươi ở núi Hỗn Thú đã vài ngày rồi, tại sao vẫn chưa rời đi? Có biết rằng ở nơi đây cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào quái thú cũng có thể xuất hiện và ăn thịt ngươi không.”

Núi Hỗn Thú?

Bạch Dạ quan sát xung quanh, chỉ thấy khung cảnh trước mặt giống y hệt với ngọn núi mà người đàn ông nuôi cậu lớn đã đưa cậu tới trong giấc mơ trước đó, chẳng lẽ giờ cậu cũng đang nằm mơ?

Tiếp theo, cậu nghe thấy giọng nói non nớt của chính mình khi còn bé: “Người lớn đưa ta đến đây rồi rời đi rồi, không biết khi nào người ấy mới quay trở lại để đón ta.”

“Người lớn trong nhà ngươi tại sao lại đưa một đứa nhóc con đến đây thế này? Để rèn luyện sao? Nhưng nơi này đâu phải chỗ để rèn luyện..” Người thanh niên trẻ tuổi hơi tức giận: “Đưa ngươi đến đây để tìm cái chết hả.”

Bạch Dạ chớp chớp mắt.

Người thanh niên trẻ tuổi lại xoa đầu của cậu một lần nữa: “Ta thấy người lớn trong nhà ngươi sẽ không tới đón trong chốc lát đâu, tạm thời ngươi cứ ở trong động phủ của ta đã, đến khi nào có người tới đón thì thôi.”

Bạch Dạ tò mò hỏi: “Động phủ là cái gì?”

“Chính là nhà ta.” Người thanh niên trẻ tuổi xách tay cậu: “Nhóc con, ngươi tên là gì?”

“Ta tên Bạch Dạ. Ca ca tên là gì?”

“Công Cửu”

Đúng lúc này, trong bụng Bạch Dạ truyền đến tiếng lục bục, cậu ngẩng đầu nói với Công Cửu: “Ca ca, ta đói bụng rồi.”

“Ngươi đói bụng rồi?” Công Cửu nhìn bốn phía xem có kiếm được cái gì ăn hay không, nhưng xung quanh chỉ có những cây đại thụ, những nơi xa xôi thì hắn không dám đi lung tung. Hắn khó xử nói “Chỗ này chẳng có gì ăn cả.”

Bạch Dạ nhìn hắn không nói lời nào, nhưng chiếc bụng nhỏ vẫn sôi lên không ngừng, giống như đang kêu gào “ta muốn ăn, ta muốn ăn”, khiến cho Công Cửu dở khóc dở cười.

Công Cửu nghĩ nghĩ rồi nói: “Có rồi.”

Hắn nhổ một sợi tóc màu trắng trên đầu mình xuống, tiếp theo, sợi tóc biến thành rễ của một loài cây: “Ăn thứ này trước cho đỡ đói đã nhé.”

Bạch Dạ kinh ngạc nhìn sợi rễ trong tay hắn: “Tóc biến thành cành cây ư?”

Công Cửu cười nói: “Thứ này không phải là cành cây, đây là rễ của nhân sâm, có thể lấp đầy bụng.”

Bạch Dạ đã đói bụng đến mức không chịu được nữa. Cậu cắn một miếng, sau đó ngay lập tức cảm thấy no bụng. Cậu lại cắn thêm miếng thứ hai, cả người trở nên nóng nực toát mồ hôi. Đợi đến khi nuốt hết toàn bộ rễ nhân sâm xuống bụng, cậu cảm giác cả người đầy sức lực, nhưng đầu óc lại hơi choáng váng: “Ca ca, ta đau đầu.”

“Đau đầu sao?” Công Cửu nghi hoặc, sau đó hoảng hốt lo sợ nói: “Thôi chết, ta quên mất ngươi chỉ là một đứa trẻ bình thường, không chịu nổi nhân sâm hai mươi vạn năm quá bổ dưỡng, làm sao bây giờ? Tên nhóc này, ngươi đừng nổ tung và chết nhé.”

Tiếp theo, Bạch Dạ té xỉu.

Chờ đến khi tỉnh lại, một người chưa từng tu luyện như cậu không chỉ có tu vi mà thậm chí tu vi còn tăng thêm một nghìn năm. Sau này cậu ở cùng với Công Cửu, dần dần phát hiện ra tính cách của hắn rất mơ hồ, lúc nào cũng bất cẩn và cẩu thả, không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.

Ít ra thì việc ở cùng với Công Cửu đối với cậu là một chuyện tốt, lúc nào cũng có thể ăn rễ sâm của hắn, tu vi tăng cực kỳ nhanh, còn chưa tới mười lăm tuổi đã có được tu vi hàng vạn năm.

Bạch Dạ mơ tới đoạn này thì tỉnh dậy. Cậu mở to mắt nhìn ánh sáng chói lóa bên ngoài, cặp mắt bất giác nheo lại vì thứ nắng mai nhức mắt đó. Không biết cậu đã ngủ bao lâu nữa.

“Tỉnh rồi à.” Giọng nói của Bạch Liệt vang lên sau tấm bình phong.

Bạch Dạ mơ mơ màng màng hỏi: “Anh cả, em đã ngủ bao nhiêu lâu rồi?”

“Hai ngày.” Bạch Liệt đi vào rồi hỏi: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”

“Không có.” Bạch Dạ nghĩ tới giấc mộng vừa rồi, khóe miệng ngập tràn ý cười: “Em mới mơ thấy ông nội khi còn trẻ.”

Bạch Liệt ngồi xuống giường hỏi cậu: “Thế à, mơ thấy cái gì?”

“Em mơ thấy ông nội tự xưng là Công Cửu. Ông nhặt em về động phủ nuôi lớn, em còn mơ thấy tính cách của ông cực kỳ mơ hồ, thường không cẩn thận nhét cho em ăn máu cùng với rễ sâm của mình, khiến tu vi tăng cực kỳ nhanh, tuổi còn trẻ mà đã có được tu vi vạn năm.” Bạch Dạ cứ nhắc tới việc xảy ra trong giấc mơ là lại thấy cực kỳ vui vẻ.

Bạch Liệt nhướng mày: “Vậy chú cũng nên thấy may mắn vì bản thân không phải là một đứa trẻ bình thường đi, nếu không chắc chắn sẽ nổ tan xác từ đời thuở nào rồi. Còn nữa, những chuyện này không phải là giấc mộng mà là những việc đã từng xảy ra trong quá khứ. Có khi chú đang chậm rãi nhớ lại những chuyện trước kia thông qua những giấc mộng.”

Bạch Dạ kinh ngạc: “Nói như vậy, tên thật của ông nội là Công Cửu sao?”

“Ừ.”

“Đúng rồi, ông nội đâu? Cơ thể ông nội có tốt hơn chút nào không?” Bạch Dạ nhanh chóng đi giày vào rồi đến phòng khách, nhìn thấy củ nhân sâm nằm trên bàn có sức sống hơn so với lúc ban đầu, giống như vừa mới đào lên từ dưới đất, cơ thể tròn vo mọng nước. Cậu lại dùng thuỷ long tưới nước cho nó.

“Qua hai ngày nữa là có thể trở lại hình dạng con người rồi, nhưng anh cho rằng vẫn nên để ông nội nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm mấy ngày thì tốt hơn, như vậy sẽ rất có ích cho việc khôi phục lại cơ thể.” Bạch Liệt vẽ một kết giới lên trên bàn, không cho bất cứ người nào nhìn thấy củ nhân sâm đang nằm ở đó.

Bạch Dạ chuyển ánh mắt lên người Bạch Liệt: “Anh cả, cơ thể anh có ổn hơn chút nào không?”

“Không còn trở ngại gì nữa.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến mấy tiếng soạt soạt.

Bạch Dạ quay đầu, nhìn thấy Hạ Sâm đang luyện kiếm. Mỗi cái nhấc kiếm, mỗi một chiêu thức đều vô cùng tiêu chuẩn, vô cùng đẹp trai.

“Lại muốn dùng nam sắc để quyến rũ người khác.” Bạch Liệt xoay người tiếp tục ngồi thiền trên ghế.

Bạch Dạ: “……”

Tất nhiên là Hạ Sâm nghe thấy lời Bạch Liệt nói. Hắn liếc mắt nhìn người trong phòng rồi tiếp tục chiêu thức của mình.

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói mừng rỡ của một cô gái: “A Sâm, A Sâm, ta tới rồi.”

Bạch Dạ nghe thấy đối phương xưng hô thân mật như vậy, hơn nữa cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, cậu bất giác quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, chỉ thấy một cô gái mặc đồ màu đỏ đang uyển chuyển nhẹ nhàng bay xuống sân như một con bướm.

Cô gái đó thấy Hạ Sâm đang luyện kiếm thì cười khanh khách, lấy cặp kiếm của nàng ta ra tấn công hắn.

Biểu cảm của Hạ Sâm thong dong bình tĩnh, một tay cầm kiếm nhẹ nhàng hóa giải chiêu thức của đối phương.

Cô gái đó càng thấy phấn khích hơn, quyết định dùng tuyệt chiêu có một không hai của mình —— Vô Song Lôi Kiếm. Trên hai thanh kiếm bắt đầu loé lên những tia sét, đồng thời phát ra những âm thanh vang vọng. Khi nàng ta vung kiếm, những tia sét giống như hai chiếc roi quất về phía đối thủ, mà những thứ bị nó đánh trúng đều lưu lại một mùi khét lẹt cùng với những vết cháy xém thành than.

Hạ Sâm nhanh chóng dùng kiếm ngăn cản tia sét đang ào tới.

Những tia sét dường như có mắt vậy. Khi sắp đụng phải kiếm của Hạ Sâm, chúng nhanh chóng uốn mình cuốn lấy thanh kiếm.

Hạ Sâm cảm giác được dòng điện truyền qua khiến người hắn tê dại, hắn nhanh chóng buông chuôi kiếm ra, định điều khiển lưỡi kiếm mà không đụng vào nó.

Nhưng không ngờ rằng lúc đó cô gái kia lại rút roi về, do thiếu năng lực đối kháng nên nàng ta mất kiểm soát, tia sét quật mạnh về phía Bạch Dạ.

“A Dạ, cẩn thận.” Hạ Sâm vội vã ngự kiếm che trước mặt Bạch Dạ.

Bạch Dạ đang định dùng thuỷ long để cản đòn tấn công của tia sét, nhưng khi nhìn thấy trường kiếm đang che chở kỹ càng cho cậu, cậu bất giác buông tay xuống.

Cô gái nhanh chóng thu lại cặp kiếm, chạy tới xin lỗi: “Rất xin lỗi, đạo hữu. Không biết có làm ngươi bị thương không?”

Không đợi Bạch Dạ lên tiếng, Hạ Sâm đã nhanh chóng chạy tới kiểm tra cơ thể của cậu: “Không bị thương chứ?”

“Kiếm của anh che chở trước mặt tôi rồi, làm sao mà bị thương được.” Bạch Dạ nhìn về phía cô gái: “Người này là……”

Cô gái cười vui vẻ, nhảy đến trước mặt Bạch Dạ: “Ta tên Phượng Nhạc, là vị hôn thê của A Sâm.”

“Vị hôn thê?” Ánh mắt thâm sâu của Bạch Dạ nhìn Hạ Sâm: “Anh còn có vị hôn thê cơ à?”

Hạ Sâm lo rằng cậu sẽ tin điều đó là sự thật nên vội vàng giải thích: “Hôn sự đó do trưởng bối lén lút quyết định, tôi chưa từng đồng ý với việc này.”

Phượng Nhạc mất hứng lớn tiếng phản bác: “A Sâm, ai nói ngươi chưa từng đồng ý? Ta nhớ rõ rằng, mười mấy năm trước khi đấu võ với ngươi, ta đã tuyên bố trước mặt mọi người rằng chờ đến khi trở thành tu sĩ kỳ Kim Đan, ta sẽ kết thành một đôi với ngươi. Lúc ấy ngươi không hề phản đối.”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Nhưng ta không hề đồng ý sẽ kết hôn với cô.”

Lúc ấy, hắn lười để ý Phượng Nhạc nên mới không lên tiếng trả lời, không ngờ đối phương lại nghĩ rằng hắn ngầm thừa nhận.

“Nhưng gia chủ Hạ gia cùng với các thái thượng trưởng lão đều đồng ý hôn sự giữa ta với ngươi rồi, còn nói sẽ tổ chức đại hôn trong vòng nửa năm. Vậy nên hiện tại ta tới đây là để thực hiện lời hứa đó.” Phượng Nhạc giữ chặt lấy cánh tay Hạ Sâm: “Bây giờ chúng ta đi gặp thái thượng trưởng lão nhé, để bọn họ cử hành hôn lễ cho hai người.”

“Mong Phượng đạo hữu tự trọng.” Hạ Sâm hất tay Phượng Nhạc, kéo Bạch Dạ đến bên người: “Ta đã có bạn đời rồi, không thể nào trở thành một đôi với cô được nữa.”

Phượng Nhạc khó tin nhìn bọn họ: “Hắn là bạn đời của ngươi?”

Hạ Sâm kiên định đáp: “Đúng vậy.”

Tiếp theo, giọng nói lãnh đạm của Bạch Liệt truyền ra từ trong đại sảnh: “Chỉ là đăng ký kết hôn ở phàm giới mà thôi, không cử hành đại hôn, cũng không có sính lễ, quan trọng là chưa được sự đồng ý của trưởng bối hai bên. Hôn sự này không tính.”

Bạch Dạ: “……”

Hạ Sâm xoay người nhìn Bạch Liệt, lạnh lùng nói: “Dù cho các người có thừa nhận hay không, ta chỉ có Bạch Dạ là bạn đời.”

Bạch Liệt hừ nhẹ: “Ngươi cảm thấy cha mẹ thân sinh ra ngươi sẽ đồng ý hôn sự giữa hai người sao?”

Cha mẹ thân sinh mà hắn nhắc tới ở đây là thần vương và thần hậu. Nếu thần tiên trở lại, chắc chắn thần vương và thần hậu cũng sẽ tái thế. Hai người họ chắc chắn sẽ không đồng ý cho Hạ Sâm kết hôn cùng với Bạch Dạ.

“Việc này không tới lượt ngươi nhọc lòng.”

Phượng Nhạc lên tiếng: “Người tu chân chúng ta không thừa nhận hôn ước ở phàm giới.”

Hạ Sâm liếc nàng ta một cái: “Ta kết thành đôi với ai không cần các người thừa nhận.”

Phượng Nhạc nhìn về phía bụng Bạch Dạ: “Có phải vì hắn ta mang trong mình đứa bé của ngươi nên ngươi mới luyến tiếc không rời không?”

Tuy rằng Bạch Dạ không thật sự coi Hạ Sâm là bạn đời, Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng là cha của đứa bé, vậy mà cô gái trước mặt biết hắn kết hôn rồi mà không rút lui, thậm chí nhìn thấy cậu đang mang thai mà còn mong chờ người khác ly hôn. Điều này thật sự khiến cậu rất buồn bực: “A Sâm dựng vợ gả chồng có con rồi, tại sao cô vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn làm người thứ ba. Phụ nữ ở giới Tu chân đều giống cô sao?”

Phượng Nhạc cười lạnh: “Chỉ cần có thực lực ở giới Tu chân, một người có thể lấy nhiều vợ, một cô gái cũng có thể gả cho nhiều chồng. Tại sao ta phải để ý việc A. Thứ duy nhất ta quan tâm hiện tại chính là vị trí vợ cả, một người tầm thường như ngươi không có tư cách làm chính thất của A Sâm.”

Bạch Dạ kinh ngạc nói: “Phụ nữ ở đây có thể lấy nhiều chồng hả?”

Đúng là một nơi khiến cho người ta mở rộng tầm mắt.

“Ở thế giới này, những tu sĩ có nhiều chồng đếm đến mai không hết, đúng là không có kiến thức.”

Bạch Dạ nhíu mày: “Những chuyện khác đặt sang một bên đã, giờ tôi muốn hỏi cô một câu, có phải hai ngày trước ở đại hội đấu giá, cô cũng ở đấy phải không? Có phải cô chính là người đã tranh giành củ cải tinh năm trăm năm tuổi với tôi không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi