NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Vẻ mặt Bạch Dạ kinh hoàng, theo bản năng lấy ba lô chắn trước mặt, đồng thời nhanh chóng lùi về sau.

Rồng nhỏ nhảy lên ba lô, nhanh chóng trườn đến mu bàn tay của Bạch Dạ, sau đó quấn quanh cổ tay của cậu giống như một chiếc vòng. Khi phần đuôi của nó nối với phần đầu, sinh vật sống này biến thành một vật bất động, một chiếc vòng tay rồng được đúc bằng đồng đen

Bạch Dạ ngẩn người nhìn chiếc vòng tay.

Không phải vừa nãy thứ này còn là vật sống sao? Tại sao lại biến thành “đồ chết” rồi? Việc này cũng thần bí thật? Thần bí y như việc chó biến thành người sống vậy.

Bạch Dạ vừa vuốt chiếc vòng tay, vừa nhìn bảng tên được dán ở ô đó viết hai chữ Thuỷ Long.

Thuỷ Long? Thứ này là đồ cổ gì nhỉ? Hay nói cách khác nó là pháp khí của thần tiên nào?

Bỗng nhiên, Bạch Dạ nhớ ra buổi chiều còn có tiết học, nhanh chóng móc di động ra xem thời gian, thấy đã mười hai giờ liền vội vàng rời khỏi mật thất. Cậu nhét hết đống linh thạch ở trên bàn vào trong ba lô, rời khỏi cửa hàng đồ cổ của nhà họ Bạch, đi tìm một quán cơm gần đó để ăn trưa.

Song, quán cơm còn chưa thấy đâu thì một tiệm thú cưng đã đập vào mắt cậu.

Bạch Dạ đứng ở cửa tiệm thú cưng nhìn chằm chằm vào trong vài giây rồi mời bước vào.

Một tiếng rưỡi sau, một nhân viên giao hàng kéo xe đẩy bên trên có ba chiếc hộp lớn đi qua các quầy hàng trên phố đồ cổ, đi một mạch đến quầy hàng số 46, sau đó hỏi Đại Bạch đang xem video trên điện thoại “Xin hỏi có phải anh Đại Bạch không ạ?”

Đại Bạch thấy có khách tới cửa, nhanh chóng cất điện thoại đi, cười hỏi: “Vị tiên sinh này muốn mua đồ cổ sao? Vậy ngài tới đúng chỗ rồi đấy, tôi……”

“Xin lỗi.” Nhân viên giao hàng ngắt lời hắn: “Tôi đến đây để giao hàng. Có một người tự xưng là bạn của anh bảo tôi giao hàng đến chỗ này, còn nói những thứ này là để cho anh dùng.”

Đại Bạch nhìn về phía ba chiếc hộp lớn trên xe đẩy: “Bạn của tôi sao? Người đó có nói là ai không?”

“Không nói.” Nhân viên giao hàng đưa hóa đơn cho hắn ký nhận, sau đó ôm mấy chiếc hộp đặt xuống cạnh gian hàng rồi giờ đi.

“Rốt cuộc là ai có lòng tốt tặng quà cho mình vậy?” Đại Bạch mở chiếc hộp thứ nhất ra, nhìn thấy những thứ bên trong thì không khỏi sửng sốt: “Thức…Thức ăn cho chó loại cao cấp!!??”

Hắn lại mở chiếc hộp thứ hai và chiếc hộp thứ ba, bên trong toàn là quần áo và đồ chơi của chó. Hắn vừa thấy kỳ lạ vừa nghi hoặc, hắn có nuôi con chó nào đâu, tặng cho hắn những thứ này có ích gì?

Bỗng nhiên, Đại Bạch nhớ ra bản thân là cẩu yêu. Hắn cả kinh đứng thẳng người, khẩn trương nhìn bốn phía xem có ai khả nghi hay không.

Có phải có người phát hiện ra hắn là cẩu yêu rồi không?

Họ sẽ không bắt hắn về nghiên cứu hoặc là loại bỏ hắn luôn chứ?

Nếu thật sự như vậy, họ cũng không cần thiết phải tặng những thứ này cho hắn mà?

Cùng lúc đó, cái người tự ý tặng quà cho người khác nhưng lại không biết suýt chút nữa dọa người ta đổ bệnh đã đến phòng dạy học ở trong trường.

Tùng Trị đã thay cậu giữ một chỗ, nhìn thấy Bạch Dạ đi vào liền vội vàng vẫy tay nói: “Bạch Dạ, bọn mình ở đây.”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía cậu ta, thắc mắc tại sao tình cảm giữa mấy người bọn họ lại đột nhiên trở nên tốt như vậy.

Bạch Dạ đi qua chỗ đó, đặt ba lô lên trên bàn.

Đàm Long nhìn thấy ba lô của cậu vừa to vừa căng phồng, nhướng mày nói: “trong ba lô cậu có những thứ gì thế? Vừa nhìn đã thấy nặng rồi.”

Những bạn học xung quanh đều tò mò vểnh tai lên nghe lén.

Bạch Dạ nửa thật nửa đùa nói: “những thứ bên trong tất cả đều là bảo vật quý giá.”

Tùng Trị tò mò hỏi: “Báu vật gì vậy?”

“Bí mật.”

Phí Giang cùng Dư Dược ngồi sau bọn họ xuỳ một tiếng: “Cái tên nghèo kiết xác như cậu thì có báu vật gì chứ.”

Bạch Dạ quay đầu nhìn bọn họ, sau đó sắc mặt đột nhiên sững lại, giữa hai lông mày của Phí Giang và Dư Dược có một đoạn nhân duyên nhàn nhạt không thể nhìn thấy. Nhưng nhìn tướng mạo của họ rõ ràng sẽ làm anh em cả một đời mà, tại sao lại có nhân duyên với nhau? Thật sự quá kỳ lạ.

Phí Giang tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Lúc này, Hạ Quân đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí giữa Phí Giang và Dư Dược, sau đó hắn nhìn về phía Bạch Dạ.

Bạch Dạ đặt ba lô lên trên bàn của Hạ Quân: “Đây là những thứ mà hôm qua cậu đã mua.”

Tối nay cậu muốn mời mấy người Thành Trấn ăn cơm, vậy nên chỉ đành bảo Hạ Quân mang chiếc ba lô vừa to vừa nặng này về nhà trước.

Hạ Quân sửng sốt vài giây mới nhớ ra hắn đã tiêu một ngàn vạn để mua linh thạch.

Hắn đặt bao lô xuống dưới chân.

Bạch Dạ lại nói: “Bên trong còn có một ít đồ mà bạn đời của anh cậu cần, đừng đánh mất.”

Hạ Quân nghe ra đối phương muốn hắn giúp mang đồ về nhà, khóe miệng liền kéo lên: “Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”

Bạch Dạ hừ một tiếng, quay sang nói chuyện phiếm cùng với mấy người Tùng Trị.

Phí Giang tò mò, nhỏ giọng hỏi: “A Quân, trong ba lô có thứ gì?”

Hạ Quân trả lời có lệ: “Báu vật”

Phí Giang, Dư Dược: “……”

Thật sự là bảo vật à.

Buổi chiều chỉ có hai tiết học, sau khi giờ học kết thúc, từng người rời đi với bạn của mình.

Hạ Quân xách ba lô lên đeo trên lưng.

Phí Giang nhìn thấy một cuộn chỉ đỏ rớt ra từ miệng túi ba lô trên lưng Hạ Quân, lòng hiếu kỳ khiến cậu ra giờ tay ra kéo sợi chỉ đỏ. Cùng lúc đó, Dư Dược cũng kéo một đầu cuốn lên ngón tay: “Đây là thứ gì?”

Bạch Dạ thấy thế, vội vàng cầm cuộn chỉ đỏ kéo

Lại: “Ai cho các cậu tự tiện động chạm vào đồ của người khác thế hả?”

Đột nhiên một tiếng động vang lên, sợi chỉ đỏ trong tay Phí Giang, Dư Dược và Bạch Dạ đứt ra thành hai nửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi