NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Yêu tu kia có giới tính nam. Hắn để tiểu Tống Đế Vương lên trên cổ, sau đó nhảy xuống võ đài, nói với đám cao nhân bên phía người tu chân: “Ta muốn khiêu chiến với đại thái thượng trưởng lão nhà họ Hạ.”

Đại thái thượng trưởng lão nghe thấy có người gọi tên mình thì quay đầu nhìn về phía võ đài. Khi thấy đối phương mang theo tiểu Tống Đế Vương tỷ thí, ông lập tức thấy chán chường, tại sao một trận đấu quan trọng như vậy mà lại đem theo trẻ con.

Phù Hư chân nhân vừa cười vừa nói: “Dung Hạc chân nhân, người ta đã chỉ mặt điểm tên khiêu chiến ông rồi, ông còn không mau xuống đi.”

Đại thái thượng trưởng lão vỗ nhẹ vào tay tiểu Phong Bá: “Hạ Tứ, mau thả tóc ta ra nào.”

Tiểu Phong Bá thấy tiểu Tống Đế Vương đã xuống võ đài, làm gì có chuyện nó không xuống đó. Nó thoáng dùng sức kéo tóc của đại thái thượng trưởng lão, bay lên rồi ngồi xuống cổ ông.

Đại thái thượng trưởng lão vừa tức vừa buồn cười: “Từ khi ta lên làm trưởng lão cho đến giờ, chưa có tiểu bối nào dám to gan cưỡi trên cổ ta như vậy đâu.”

Phù Hư chân nhân bật cười: “Bây giờ thì có rồi. Có thể đoán được đứa trẻ này do trời cao phái xuống giày vò ông, xem ông còn đắc ý khi có cháu đời thứ chín nữa không.”

Đại thái thượng trưởng lão hừ nhẹ.

Yêu tu lại nói: “Đại thái thượng trưởng lão nhà họ Hạ, để cho trận đấu được công bằng, ông cũng mang đứa trẻ đó xuống đây đi. Xem ai có bản lĩnh không làm đám trẻ bị thương mà vẫn có thể giành được thắng lợi.”

Phù Hư chân nhân cười nói: “Thú vị đấy, tăng thêm sự hấp dẫn cho trận đấu.”

Những bậc cao nhân khác cũng cảm thấy rất thú vị, nhao nhao bảo đại thái thượng trưởng lão xuống dưới.

Phù Hư chân nhân đẩy đẩy ông “Ông xuống dưới đó chơi với nó đi.”

Đại thái thượng trưởng lão tức giận nói: “Đây không phải là thứ để đùa giỡn.”

Tiểu Phong Bá thấy đại thái thượng trưởng lề mà lề mề, vậy nên tự nó bay về phía võ đài

“Thằng nhóc nhãi ranh này, muốn chết có phải không?” Đại thái thượng trưởng lão vội vàng nhảy xuống ôm lấy nó, sau đó vững vàng đáp đất, thoáng dùng sức vỗ mông đứa trẻ: “Đúng là thằng nhóc không biết sống chết là gì.”

Tiểu Phong Bá cười khúc khích rồi phun gió về phía tiểu Tống Đế Vương. Tiếp theo, một lưỡi đao gió vô hình bay về phía đối phương khiến cát bụi mù mịt ngăn cách hai bên.

Yêu tu không biết tiểu Tống Đế Vương có năng lực, theo bản năng né tránh đòn tấn công.

Mọi người nhìn thấy hai đối thủ trên võ đài đều mang theo trẻ con lên tỷ thí, ai nấy cũng sửng sốt,  sau đó bắt đầu hưng phấn hò reo: “Đây có tính là hai đấu hai không? Bọn trẻ con cũng được tham gia tí thế à?”

Nhóm người bên phía Hạ Quân đều kinh ngạc đến mức rớt cả xương hàm.

Bà nội Hạ nhìn về phía Hạ lão gia: “Tại sao bọn họ lại để cho trẻ con cùng lên tỷ thí?”

Mấy người bên phía Bạch Cạnh là quỷ tu và yêu tu, điều này đã đủ khiến cho bọn họ kinh ngạc rồi. Không ngờ rằng bây giờ còn có người dám mang theo trẻ con thi đấu, nhỡ đâu bọn trẻ bị thương thì sao?

Hạ lão gia an ủi bà: “Đừng lo lắng, thái thượng trưởng lão sẽ để ý hai đứa nhỏ, chắc chắn không để cho chúng bị thương đâu.”

Hạ Quân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hạ Sâm rồi hỏi: “Anh không lo lắng cho con của mình sao?”

Hạ Sâm khẳng định: “Bọn nó sẽ không có việc gì.”

Lúc này, tiểu Tống Đế Vương trên võ đài mất hứng hừ hừ hai tiếng.

Đại thái thượng trưởng lão chỉ thấy tiểu Lôi Thần, tiểu Phong Bá, tiểu Điện Mẫu, tiểu thuỷ thần, tiểu Mạnh Bà thi triển pháp thuật, những đứa trẻ khác chỉ thể hiện rằng chúng nó biết bay và có sức lực vô biên chứ không có gì đặc biệt, vậy nên ông khá tò mò về năng lực của tiểu Tống Đế Vương.

Tiểu Tống Đế Vương cực kỳ không hài lòng với việc tiểu Phong Bá năm lần bảy lượt khiêu khích nó, nó nâng bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn lên. Tiếp theo, đại thái thượng trưởng lão cảm giác được thứ gì đó lạnh thấu xương chui lên từ dưới nền đất. Ông cúi đầu nhìn thì thấy một làn khói đen nhanh chóng chui vào cơ thể mình.

Đại thái thượng trưởng lão kiểm tra cơ thể nhưng không phát hiện ra có gì khác thường. Có điều hiện tại ông không muốn thi đấu nữa, chỉ muốn nhận thua rồi rời khỏi võ đài thôi. Ông muốn mang theo Hạ Tứ về đỉnh Cửu Thanh ở nhà họ Hạ để sống những ngày an nhàn. Trong đầu ông cứ nghĩ chỉ cần nhận thua là ổn.

Đột nhiên một tiếng chát vang lên, hai má của ông bị tiểu Phong Bá dùng tay nhỏ tát một cái.

Đại thái thượng trưởng lão chững lại, cả người có tinh thần hơn rất nhiều. Sau khi phát hiện ra bản thân đang đi về phía cửa, ông sửng sốt một hồi rồi nhớ lại tình huống vừa xảy ra. Không ngờ rằng ông lại muốn nhận thua khi chưa ra trận. Cho dù trên võ đài có hai đứa trẻ cũng không thể nào có khả năng ông lại dễ dàng nhận thua như vậy. Tại sao vừa rồi ông lại có suy nghĩ đó?

Theo trí nhớ của ông, chuyện xảy ra sau khi Tống Đế Vương thi triển pháp thuật. Hóa ra nó có thể khiến người ta đánh mất ý chí chiến đấu.

Đại thái thượng trưởng lão xoay người, tức giận trừng mắt với tiểu Tống Đế Vương. Thực ra trong lòng ông cũng đang rất bất ngờ vì đứa trẻ này có bản lĩnh lớn như vậy. Ông giơ tay chỉ về phía tiểu Tống Đế Vương: “Đánh về phía cái mông của nó.”

“Hì hì.” Tiểu Phong Bá cười cực kỳ vui vẻ, nâng cánh tay nhỏ lên rồi giơ ngón tay ra quay tròn, trên võ đài đột nhiên xuất hiện vài trận gió lốc.

Tiểu Tống Đế Vương cũng nâng tay chỉ về hướng tiểu Phong Bá. Phía sau bọn họ bắt đầu xuất hiện hàng ngàn hàng vạn dây thừng màu đen, vặn vẹo trong không khí như những con rắn.

Vô Tàng âm thầm quan sát tiểu Tống Đế Vương. Bỗng nhiên hắn nheo mắt lại, dùng truyền âm nói với đồng bọn: “Đứa trẻ mà yêu tu dẫn theo chính là Tống Đế Vương chuyển thế.”

Đám người còn lại cũng nhìn ra rồi: “Nếu như là Tống Đế Vương, vậy những đứa trẻ mà đám người Ngao Liệt ôm tới đây có phải thần tiên chuyển thế không?”

Vô Tàng quét mắt về phía người của Phù Vân lão tổ: “Đúng là có khả năng này thật.”

Đám người còn lại bắt đầu ngồi không yên: “Tại sao lại có nhiều thần tiên chuyển thể như vậy? Chẳng lẽ trong lúc chúng ta không biết gì, đám thần tiên đã sớm chuyển thế và quy vị* rồi sao?”

*quy vị: trở lại vị trí cũ

Vô Sương lạnh nhạt đáp lại: “Nếu như đã quy vị, chúng ta sẽ không ngồi ở đây mà đã sớm trở về thiên đình báo danh đôi.”

Vô Môn thấy yên tâm hơn: “Hiện tại thần tiên đều chuyển thế rồi, chắc hẳn Bạch Dạ có năng lực giúp thần tiên quy vị chứ không phải ngăn cản sự trở lại của thần tiên. Tên Bạch Dạ này không thể giữ lại được.”

Vô Tàng gật đầu trong vô thức.

Trong mắt Vô Môn hiện lên vẻ tà ác: “Đám thần tiên chuyển thế cũng không giữ lại được. Nhân lúc bọn nó còn nhỏ, chưa có nhiều thần lực, chúng ta có thể lặng lẽ giải quyết chúng.”

Vô Tàng cùng với những tên khác đều sững sờ. Bọn hắn chỉ nghĩ đến việc giết chết Bạch Dạ chứ chưa từng nghĩ đến việc giết thần tiên.

Vô Sương không đồng ý: “Vô Môn, có phải ngươi điên rồi không? Nếu như giết chết thần tiên, vậy thì chúng ta khác gì so với Ma tộc, Yêu tộc và Quỷ tộc có cái gì khác nhau?”

Vô Môn cũng biết làm như vậy là không đúng, nhưng hắn thật sự không muốn quay trở lại những ngày tháng trước kia. Mỗi ngày làm việc, hắn đều giống một con rối gỗ không thể động đậy bên cạnh thần vương, nếu không như vậy thì cũng ra ngoài làm nhiệm vụ. Những ngày có nhiệm vụ coi vẻ thoải mái hơn, sau khi hoàn thành có thể nhân cơ hội ra ngoài hít thở không khí hoặc nghỉ ngơi một lúc, nếu không cuộc sống thật sự rất khổ sở.

Hắn hỏi: “Các ngươi muốn trở lại cuộc sống như trước kia sao?”

“……” Mọi người quay sang nhìn nhau, ai cũng thấy trong mắt đối phương hiện lên hai chữ: Không muốn

Trên võ đài, vừa mới bắt đầu là hai đứa trẻ lao vào đánh nhau, người lớn trở thành đôi chân của chúng. Cứ như vậy, hai người lớn dần dần bắt tay với đứa trẻ mình mang theo để đối phó với đối phương. Bởi vì hai bên đều có trẻ con nên không dám dùng hết toàn bộ sức lực.

Hai đứa trẻ chẳng băn khoăn nhiều như vậy. Do thực lực của chúng ngang bằng nhau, hai đứa càng đánh càng hăng, đến cuối cùng bay lên lao về phía đối phương, dùng cái miệng nhỏ chỉ mới mọc được hai chiếc răng cắn đối thủ của mình, khiến cho mọi người đều bật cười vui vẻ. Đây là trận đấu thú vị nhất mà bọn họ được xem, đám trẻ con quá lợi hại. Mọi người đều thích thú xem chúng đánh nhau, nhìn hai cái miệng nhỏ gặm gạp trông cực kỳ đáng yêu.

Mấy trưởng bối nhà họ Hạ cười to đến mức không khép được miệng.

Sau nửa canh giờ, người giám sát lại gõ chuông, trận đấu kết thúc với tỷ số ngang nhau.

Đại thái thượng trưởng lão nhìn thấy hai đứa trẻ vẫn đang lao vào đánh nhau, dở khóc dở cười nói: “Kết thúc, kết thúc rồi. Đừng đánh nữa.”

Ông tách hai đứa nhỏ ra.

Tiểu Tống Đế Vương muốn báo thù cho vết sưng trên mặt nó lúc trước. Nhân lúc cả hai bị tách ra, nó đánh một phát vào mặt tiểu Phong Bá, sau đó cười khanh khách bay trở về bên cạnh yêu tu.

Tiểu Phong Bá tức giận gầm gào đủ thứ.

Yêu tu vừa cười vừa ôm tiểu Tống Đế Vương trở lại vị trí của mình.

Phù Vân lão tổ sờ đầu của tiểu Tống Đế Vương: “Đây không phải là đứa trẻ bình thường đúng không?”

Bạch Cạnh nắn bóp khuôn mặt nhỏ của nó: “Vừa nhìn đã thấy rất rõ là không phải.”

Bạch Dạ dùng truyền âm hỏi Phù Vân lão tổ: “Mẹ thích trẻ con không”

“Thích.” Phù Vân lão tổ nhếch môi: “Nếu do con sinh ra thì càng thích.”

Khóe miệng của Bạch Dạ tràn ngập ý cười: “Nếu như con sinh ra thần tiên, người còn thích không?”

Tất nhiên là Phù Vân lão tổ không thích thần tiên, nhưng nếu là cháu của bà, bà có thể chịu đựng chuyện đó: “Có cháu là thần tiên cũng tốt đấy chứ.”

Bạch Dạ nói giỡn: “Sau này nếu như nghĩ đến người đó có thể trút giận lên cháu mình mà nhỉ.”

Phù Vân lão tổ tức giận lườm cậu một cái: “Muốn trút giận cũng không thể trút giận lên cháu mình được. Có gì thì cứ trút giận lên người cha còn lại của đám trẻ, chỉ sợ đến lúc đó con không nỡ thôi.”

Bạch Dạ thành thật gật đầu: “Đúng là không nỡ thật.”

Phù Vân lão tổ mất hứng: “Tên đàn ông đó vẫn chưa chuẩn bị lễ nghi cưới gả gì mà con đã bảo vệ nó như vậy rồi”

“Con chỉ thấy nếu như để cho người trút giận lên A Sâm thì oan ức cho hắn quá, dù gì hắn cũng đâu phải kẻ đầu sỏ gây tội.” Bạch Dạ nghĩ nghĩ rồi nói: “Chút nữa con sẽ đưa cho người một món đồ, nếu như người tức giận có thể trút giận lên nó, đảm bảo sẽ hết giận ngay.”

Phù Vân lão tổ tò mò: “Thứ gì?”

Bạch Dạ cười một cách thần bí: “Đợi đến khi cuộc tỷ thí kết thúc, người sẽ biết thôi.”

Phù Vân lão tổ: “……”

Lúc này, Vô Môn tiến lên võ đài, chỉ vào Bạch Dạ chưa đấu trận nào rồi nói: “Ta muốn khiêu chiến ngươi.”

Trong lòng hắn biết rõ bản thân mình không đánh lại được Phù Vân lão tổ và Bạch Liệt, vậy nên hắn sẽ chọn đối thủ dễ xuống tay một chút.

Mọi người nhìn về phía Bạch Dạ.

Bạch Dạ nhảy xuống võ đài.

Tiểu Phong Bá và tiểu Tống Đế Vương nhìn thấy Bạch Dạ, hưng phấn kêu lên mấy tiếng.

Ngay cả đám trẻ con người nhà họ Hạ đưa tới đây cũng vui vẻ duỗi chân ra.

Bà nội Hạ vừa vui vẻ vừa tò mò: “Tại sao bạn nhỏ lại mừng rỡ như vậy.”

Mẹ Hạ vừa đỡ bọn trẻ vừa nói: “Chắc hẳn do nhìn thấy Hạ Tứ tham gia trận đấu nên cũng muốn tham gia đấy mà.”

Hạ Quân vừa cười vừa nói: “Con thấy do Bạch Dạ không ở đây nên bọn nó lại ngứa tay ngứa chân muốn giở trò nghịch ngợm đấy.”

Hắn nhẹ nhàng túm lấy bím tóc của tiểu Điện Mẫu: “Mấy đứa nhóc này, không thể nhảy xuống võ đài như Hạ Tứ được, chúng ta không có bản lĩnh lớn giống như lão tổ để ôm mấy đứa trở về đâu.”

Sự chú ý của tiểu Điện Mẫu không đặt trên người hắn. Nó vui vẻ kêu mấy tiếng rồi phóng ra tia sét khiến Hạ Quân giật điện run rẩy cả người.

Người nào không biết còn tưởng hắn đang động kinh.

Trên võ đài, Bạch Dạ và Vô Môn đều đang quan sát lẫn nhau chứ chưa ra tay vội.

Trước kia Bạch Dạ từng gặp Vô Môn nên cũng có một số hiểu biết về đối phương. Hắn sở hữu khoảng chín vạn năm tu vi, nếu như đang phong ấn thần cách, vậy tu vi phải ở mức tám vạn trở lên.

Hiện tại sức mạnh của cậu chỉ bằng sáu phần so với lúc trước, cũng tương đương với hơn bảy vạn năm tu vi, cơ thể phải tu luyện đến kỳ Nguyên Anh mới hoàn toàn khôi phục được thần lực. Có điều cậu là tổng hòa của ma thần, quỷ thần, yêu thần và thần tiên, tuy không có thần cách, cũng không có thần lực ngay từ lúc sinh ra giống như thần tử, nhưng thần hồn của cậu cực kỳ lớn mạnh. Có thể nói chỉ riêng linh hồn của cậu đã bằng thần hồn của năm người khác, là thứ mọi người khao khát cũng không thể nào có được. So sánh với việc thần tử bị Hải Liên ma ma dùng roi thần hồn để trừng phạt, khi đó linh hồn hắn cực kỳ đau, thậm chí có khả năng rời khỏi cơ thể, cực kỳ nguy hiểm.

Còn một điều nữa. Trước kia thần tiên cùng với yêu ma quỷ quái đều sử dụng pháp khí hấp thụ thần hồn, như vậy rất dễ khiến đối phương trọng thương hoặc chết ngay tại chỗ. Nhưng nếu có được thần hồn lớn mạnh thì khác, thậm chí có thể kháng cự được thiên phạt.

Bạch Dạ hiểu Vô Môn, còn cậu đang đeo mặt nạ nên hắn không cách nào tìm hiểu được tình trạng hiện tại của cậu. Hắn muốn nhìn thấu để xem xét tình hình, nhưng không ngờ mặt nạ lại được tạo thành bởi những nguyên liệu cấp thần khiến hắn không thể sử dụng thần lực để thăm dò.

Người giám sát thấy không xảy ra tình trạng hai đối thủ ra tay đánh nhau trước khi có hiệu lệnh bắt đầu trận đấu, lúc đó mới lên tiếng: “Cuộc tỷ thí bắt đầu.”

Vừa mới dứt lời, Vô Môn đã nhanh chóng rút thần khí ra, là một cây trượng trừ tà. Hắn múa may trên không trung, tạo ra những dao động lớn trong không gian. Những tiếng vù vù nhức tai lao về phía Bạch Dạ, lập tức mặt đất chấn động, không khí trở nên lỏng hơn, pháp khí của những người khác cũng vang lên. 

Lúc trước Vô Dã đã thua một lần, hắn không thể để bản thân thua lần thứ hai được, nếu không danh tiếng của Thập Phương Đình sẽ mất hết trong tay hắn.

Những bậc cao nhân ở sảnh chờ đều cảm nhận được uy lực của thần trượng. Bọn họ nhao nhao thể hiện sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

“Ta cảm giác được pháp khí trong tay Thập Phương Đình còn cao cấp hơn linh bảo, chỉ sợ là tiên khí thôi.”

“Ta cũng có cảm giác đó. Người của Thập Phương Đình may mắn thật, không ngờ lại có được tiên khí.” Thời điểm hiện tại, đến những tài liệu về tiên khí mà bọn họ còn không có đủ, đừng nói tới chế tạo ra thành phẩm.

“Cũng không biết bọn họ tìm thấy Tiên Khí từ đâu nữa.”

“Không phải là tiên khí mà là thần khí.” Một giọng nói hiền hậu vang lên bên cạnh, là Hồng Đức đại sư phụ trách chữa trị thương tích.

“Thần khí sao?” Mọi người khiếp sợ nhìn ông: “Hồng Đức đại sư, tại sao ngài lại biết đó là thần khí?”

Hồng Đức đại sư nhìn cây trượng trừ tà rồi nói: “Bần tăng từng may mắn được thấy thần khí. Uy lực của hai người này tương đương nhau.”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lúc trước Vô Dã cũng lấy thần khí ra dùng, nhưng hai đối thủ chỉ để tâm đến việc đối đầu chứ không khoe mẽ như Vô Môn, vậy nên mọi người mới không chú ý tới.

Đại thái thượng trưởng lão nghi hoặc: “Nếu như là thần khí, tại sao người của Thập Phương Đình lại có thể sử dụng nó? Theo lý thuyết, thần khí có khí linh, bình thường không nhận người khác làm chủ nhân của mình mới phải. Hơn nữa từ trước đến nay khí linh cực kỳ kiêu ngạo. Nếu như chủ nhân hiện tại không mạnh bằng chủ nhân lúc trước, bọn nó sẽ không chấp nhận người đó. Lẽ nào người của Thập Phương Đình còn mạnh hơn cả chủ nhân trước đây của nó.”

Hồng Đức hơi mỉm cười: “Đây cũng là chỗ mà bần tăng thấy khó hiểu.”

Mọi người: “……”

Khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, thậm chí còn có người cho rằng đối thủ mang mặt nạ sẽ thua Vô Môn chỉ trong vài chiêu. Lúc đó, thiếu niên đeo mặt nạ lấy ra một cây thương dài bắt đầu ra tay, từng lớp khiên bảo vệ màu vàng được bắn ra từ cây thương chặn đứng dao động của đối thủ.

Mọi người lại thấy kinh ngạc: “Thứ này chẳng lẽ cũng là thần khí sao?”

Đám người bên phía Vô Tàng cũng cảm thấy ngạc nhiên. Vô Sương nghi hoặc: “Tên này cũng có thần khí, lại còn có thể sử dụng nó, rốt cuộc hắn là ai?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi