NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

“Trưởng lão chấp pháp coi thường mệnh lệnh của tôi, không lập tức giáng Cửu trưởng lão xuống đường chủ và lấy lại quyền lực trên cương vị trưởng lão. Dựa theo gia quy của Hạ gia, giáng xuống làm đường chủ, phạt 50 linh côn. Cửu trưởng lão dạy dỗ đồ đệ không đúng cách, thiếu đạo đức của một người thầy, không tôn trọng chủ nhân, tâm tính tham lam, thậm chí còn làm tổn hại đến tính mạng của đệ tử Hạ gia, bại hoại nề nếp gia phong dòng tộc. Dựa theo gia quy của Hạ gia, tiêu trừ đại cảnh giới, xóa tên khỏi Hạ gia, từ nay không còn là người trong gia tộc. Còn về phía đồ đệ của Cửu trưởng lão, loại trừ hết tu vi của bọn họ, từ giờ trở đi trở lại làm người người thường.”

Khi Bạch Dạ tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu nghe thấy là giọng nói hờ hững ung dung mà trầm ấm  rót vào tai như tiếng nước chảy róc rách. Cậu cảm thấy âm thanh này cực kỳ dễ nghe, rõ ràng âm lượng không lớn, trong giọng nói cũng không có lửa giận, nhưng lại tỏa ra thứ uy nghiêm khó nói thành lời.

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía âm thanh, xuyên qua cửa sổ thấy Hạ Sâm ngồi trên ghế trong sân dạy bảo rất nhiều vị trưởng lão.

Hạ Quân xị mặt đứng sau Hạ Sâm, bộ dạng giống như nhìn vị trưởng lão nào cũng cảm thấy không vừa mắt, mà các trưởng lão ngày thường uy phong lẫm liệt lại không dám ho một tiếng trước mặt Hạ Sâm, người nào người nấy ngoan ngoãn cúi đầu nghe giáo huấn, không dám phản bác lại bất cứ điều gì.

Chỉ có Cửu trưởng lão bị đuổi ra khỏi Hạ gia tức giận kêu lên: “Ta không phục.”

Hạ Quân lạnh mặt: “Ông không phục ở đâu? Anh tôi nói những chuyện này có chuyện nào oan uổng cho ông không?”

Tối hôm qua làm nhiệm vụ, hắn đã thấy rõ được bộ mặt thật của mấy người Cửu trưởng lão, loại người ích kỷ, chỉ ham danh lợi này không nên lưu lại Hạ gia, bằng không về sau không biết sẽ mang đến cho Hạ gia những tai hoạ gì nữa. Vậy nên sau khi trở về hắn liền báo cáo hết mọi chuyện cho ông nội. Nhưng Cửu trưởng lão đã đi theo ông nội nhiều năm, ông nội hắn không nhẫn tâm với Cửu trưởng lão được. Ông nội không nỡ hạ quyết định cắt đứt quan hệ, may thay anh hắn xuất quan nên mới có người chủ trì công đạo.

“Trước tiên không nói chuyện của ta, nói về Bạch Dạ đi.” Cửu trưởng lão chỉ vào trong phòng nói: “Cậu ta thân là người của Hạ gia mà lại cấu kết cùng ác quỷ, loại người này không xứng được lưu lại Hạ gia, tại sao mấy người không phạt cậu ta? Các người làm như thế là không công bằng, về sau làm sao khiến mọi người nể phục được?”

Có trưởng lão nhỏ giọng nói: “Bạch Dạ đúng là cũng phải chịu phạt mới được.”

Hạ Quân: “……”

Hạ Sâm lãnh đạm nói: “Ông bà nội và cha mẹ thừa nhận cậu ấy là bạn đời của tôi chưa? Các trưởng lão thuộc Hạ gia ở phàm giới và Giới Tu chân cùng với những người khác trong Hạ gia có thừa nhận cậu ấy là người trong gia tộc không? Còn có việc tôi kết hôn cùng cậu ấy, tên của Bạch Dạ đã được ghi vào gia phả của Hạ gia chưa? Nếu như không có, vậy thì trước mắt Bạch Dạ chỉ là bạn đời của tôi, những thứ khác đều không phải, cậu ấy không có nghĩa vụ phải tuân theo bất cứ quy tắc nào của Hạ gia. Bạch Dạ có thể tự do qua lại với bất kỳ ai, tôi và mấy người đều không có quyền quản lý, hiểu chưa?”

Hạ Quân xen vào nói một câu: “Anh tôi nói đúng, nếu mấy người không thừa nhận Bạch Dạ là người của Hạ gia, vậy có tư cách gì mà yêu cầu người ta phải tuân thủ theo gia quy tròn dòng tộc?”

Các trưởng lão: “……”

Hạ Sâm lười nhác liếc mắt nhìn Hạ Quân: “Không phải lúc trước chú mày cũng thấy Bạch Dạ không thuận mắt à,áao lại đột nhiên thay cho cậu ấy thế.”

Hạ Quân cười xấu hổ: “Việc đó là vì… Còn không phải do……”

Hạ Sâm không đợi hắn tìm được lý do, ánh mắt lại chuyển tới trên người Cửu trưởng lão, thấy đối phương còn có vẻ muốn kéo Bạch Dạ chết theo, giọng nói lạnh lẽo hẳn lên: “Ông còn nói thêm một câu nữa, trực tiếp xóa sạch tất cả tu vi trong người rồi ném ra ngoài.”

Cửu trưởng lão biết Hạ Sâm là người nói được làm được, cơ thể ông run lên, không dám nhiều lời nữa.

Hạ Sâm quét ánh mắt về l phía những trưởng lão lão.

Các trưởng lão hiểu ý, lập tức kéo Cửu trưởng lão rời đi.

Sau khi rời khỏi sân của Hạ Sâm, Bát trưởng lão nói với Cửu trưởng lão: “Cửu trưởng lão, xin lỗi.”

Cửu trưởng lão còn chưa kịp phản ứng lại, Lục trưởng lão và Ngũ trưởng lão đã bắt lấy hai tay của ông, Bát trưởng lão bắt tay với Thất trưởng lão dùng lực điểm mạnh vào những huyệt đạo lớn của ông, cuối cùng một chưởng đánh vào lưng, thẳng tay tiêu trừ hết đại cảnh giới của ông.

Cửu trưởng lão liên tục kêu la thảm thiết, phun ra một ngụm máu tiên, sau đó người nằm liệt trên mặt đất. Vẻ mặt ông khó tin, yếu ớt nói: “Ngươi, các ngươi tại sao, tại sao có thể đối xử với ta như vậy.”

Ông cho rằng dù cho Hạ Sâm ra lệnh, những trưởng lão khác cũng sẽ không hạ độc thủ với ông. Nhưng ông không ngờ rằng chính đồng sự của mình lại có thể đối xử với bản thân nhẫn tâm như thế, là ông xem nhẹ địa vị của Hạ Sâm trong lòng các vị các trưởng lão.

Dù gì mọi người cũng đã làm việc với Cửu nhiều năm, thật sự không đành lòng nhìn ông có kết cục thê lương như thế, những trưởng lão khác lần lượt xoay người rời đi.

Thất trưởng lão nói: “Cửu trưởng lão, thời gian ông làm trưởng lão lâu, đã quên mất ai mới là chủ nhân thật sự của mình rồi.”

Cửu trưởng lão: “……”

Lục trưởng lão vất ông cho đám người giúp việc đứng bên cạnh: “Ném ông ta ra khỏi Hạ gia, về sau Hạ gia không còn ai là Cửu trưởng lão nữa.”

“Vâng.” Hai người giúp việc mặt không biểu cảm kéo cơ thể của Cửu trưởng lão đi ra cổng lớn.

Bát trưởng lão hỏi những người giúp việc khác: “Đồ đệ của Cửu trưởng lão đâu?”

Người giúp việc nói: “ Đang đứng đợi ở phòng nghỉ.”

Bát trưởng lão lấy ra ba viên đan dược giao cho người giúp việc đó: “Đây là đan dược có thể hủy đi linh căn của con người, khiến người đó không cách nào tu luyện được nữa, cậu cho ba người đồ đệ của Cửu trưởng lão ăn viên đan dược này, sau đó vứt bọn họ ra ngoài Hạ gia.”

“Vâng.” Người giúp việc nhận lấy đan dược rồi đi đến phòng nghỉ.

Tại phòng nghỉ, mấy người Lạc Khu Lợi còn chưa biết sư phụ của bọn họ đã bị xoá sạch tu vi đại cảnh giới.  Họ đang vui vẻ ăn hoa quả và bánh kẹo có chứa linh khí.

“Không hổ danh là Hạ gia, linh khí trong đồ ăn đậm hơn rất nhiều so với những món mà chúng ta ăn ngày thường, linh lực tối qua bị tổn hại được bồi bổ trở lại rồi.” Tưởng Thiên nhanh chóng nhét thêm một miếng điểm tâm vào trong miệng: “Hy vọng về sau sư phụ có thể mang chúng ta tới Hạ gia ăn uống nhiều hơn một chút, như vậy tu vi nhất định sẽ tăng lên cực kỳ nhanh.”

Ngụy Liêu trừng mắt với hắn một cái: “Có ăn như nào cũng chẳng thể nhét đầy được cái miệng của ngươi.”

Lạc Khu Lợi hạ giọng: “Sư đệ, chúng ta hiện đang ở Hạ gia, nói chuyện lung tung bừa bãi rất dễ bị người khác nghe thấy. Nếu việc chuyền đến tai của ông nội Hạ, chắc chắn mấy người trong nhà sẽ không có ấn tượng tốt với chúng ta, còn khiến cho ông lão cảm thấy ngày thường ông đã bạc đãi chúng ta.”

“Biết rồi.” Tưởng Thiên nuốt miếng điểm tâm rồi hỏi: “Sư phụ đi lâu như vậy rồi mà sao vẫn chưa trở về nhỉ? Chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Ngụy Liêu trừng mắt một cái với hắn: “Nơi này là Hạ gia, sư phụ của chúng ta là Cửu trưởng lão, có thể xảy ra chuyện gì?”

“Nói cũng phải.” Tưởng Thiên cười: “Nói không chừng sư phụ cùng với những trưởng lão khác đang cố gắng thuyết phục cậu chủ nhỏ Hạ Sâm xử trí Bạch Dạ.”

Lạc Khu Lợi gật đầu: “Hạ Sâm che chở Bạch Dạ như vậy, thuyết phục hắn chắc chắn cần nhiều thời gian một chút.”

Lúc này, một người giúp việc bưng ba ly trà tiến vào trong: “Đây là linh trà mà Bát trưởng lão thưởng cho ba vị tiên sinh, Bát trưởng lão nói mọi người đêm qua vất vả rồi.”

“Bát trưởng lão thưởng linh trà hả? Vậy nhờ cậu thay chúng tôi cảm ơn Bát trưởng lão nhé.” Mấy người Lạc Khu Lợi vì được chiều chuộng mà kinh ngạc, cũng không nghi ngờ gì hết, vui vẻ cầm ly trà lên rồi uống, tức khắc linh lực tràn đầy trong cơ thể.

“Đúng là trà tốt.” Ngụy Liêu để ly trà trở lại chiếc khay mà người giúp việc đang bưng. Ngay sau đó, toàn thân hắn bắt đầu thấy đau: “Hự……”

“Choang” một tiếng, chiếc ly trên tay Tưởng Thiên rơi xuống sàn: “Sư huynh, ta đau quá, toàn thân ta đau quá.”

Lạc Khu Lợi nói: “Ta, ta cũng vậy.”

Ngụy Liêu thấy sau khi ba người bọn họ uống trà đều bị đau toàn thân, vội vàng chỉ vào người giúp việc bưng trà tới: “Là ngươi, là ngươi hạ độc chúng ta.”

“Hạ độc?” Lạc Khi Lợi khó tin nhìn người giúp việc: “Tại sao ngươi lại hạ độc chúng ta?”

Người giúp việc cười lạnh: “Nếu không phải Bát trưởng lão phân phó, làm sao tôi dám xuống tay với mấy người. Còn nữa, thứ này không phải độc.”

“Không phải độc, vậy là cái gì?”

Người giúp việc cười không nói gì.

Tưởng Thiên chịu không nổi nữa, ngã trên mặt đất.

Lạc Khu Lợi chịu đựng đau đớn niệm chú điều khiển trường kiếm trên bàn, nhưng trường kiếm giống như mất đi sinh mệnh nằm yên không nhúc nhích trên bàn, sau đó hắn phát hiện linh lực của bản thân tán loạn, cho dù hắn làm thế nào cũng không thể ngưng tụ được, tức khắc kinh hoàng lo sợ nói: “Linh lực của ta đâu? Tại sao ta lại không còn linh lục nữa?”

Ngụy Liêu vừa nghe, nhanh chóng thử ngưng tụ linh lực, nhưng bản thân hắn càng làm vậy, linh lực tiêu tán càng nhanh: “Tại sao lại như vậy? Linh lực của ta cũng không còn nữa.”

Người giúp việc nói: “Trong linh trà có bỏ thêm thuốc để hủy đi linh căn của các người.”

“Cái gì?” Ba người không thể tin được nhìn hắn.

Người giúp việc tìm thêm một người khác cùng giúp sức kéo ba người ra khỏi cổng lớn của Hạ gia.

Mấy người Lạc Khu Lợi nhìn thấy Cửu trưởng lão cũng bị ném ra ngoài cổng, hơn nữa dưới người còn đọng một vũng máu nhỏ. Đến lúc đó bọn hắn mới nhận ra bản thân không có duyên với việc tu tiên, cuối cùng không thể chấp nhận được sự thật nghiệt ngã này nên hôn mê bất tỉnh.

Người giúp việc ném bọn họ ra ngoài cổng xong liền xoay người trở về làm việc của mình

Bốn thầy trò bị vứt ra ngoài cổng, không một ai ngó ngàng đến.

Ông nội Hạ nhìn thoáng qua, thở dài rời đi.

Bà nội Hạ nhắc nhở ông: “Ông không thể mềm lòng với Cửu trưởng lão mãi được.”

Ông nội Hạ tâm tình không tốt: “Tôi biết rồi.”

Bà nội Hạ nhìn thấy ông đi về phía sân của Hạ Sâm liền hỏi: “Ông  đi đâu?”

“Chẳng phải tiểu tử đốn mạt Bạch Dạ cứu Tiểu Quân một mạng sao? Chúng ta cũng phải đến đó xem thế nào chứ.” Ông nội Hạ hừ lạnh: “Còn tưởng thằng nhóc này sẽ bị dọa chết khiếp trong lúc làm nhiệm vụ cơ, không ngờ lá gan cũng to gớm, thời điểm mấu chốt còn giúp Tiểu Quân phá đòn tấn công của Quỷ Vương nữa.”

Trải qua chuyện này, bà nội Hạ cũng có cái nhìn khác đối với Bạch Dạ: “Mặc dù lúc trước thằng nhóc này rất thích khóc, lá gan cũng nhỏ nữa, nhưng tâm địa của nó rất lương thiện, điểm này có thể chứng minh phẩm chất của cậu ta không tồi.”

“Hừ, đợi đến lúc thằng nhóc đó bàn bạc chuyện tiền bạc với bà, xem bà còn nói phẩm chất của nó không tệ nữa không.”

Bạch Dạ đang nằm trên giường đột nhiên hắt hơi một cái, sau đó nhìn nhìn bốn phía trong phòng, quay sang hỏi Hạ Sâm: “Tôi không ở trong phòng của mình à?”

Hạ Sâm nhận lấy bát cháo thịt rồi bưng vào trong: “Đây là phòng của tôi.”

“Cái gì? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh?” Bạch Dạ cả kinh muốn đứng dậy, lại phát hiện cơ thể nặng như chì, muốn cử động cũng không được, Đến việc ngẩng đầu lên cũng khó. Cậu sốt ruột hỏi: “Cơ thể của tôi sao thế này? Tại sao lại không thể động đậy được?”

Hạ Sâm thở dài: “Bác sĩ nói tối qua cậu vận động quá sức, dẫn tới gân cốt bị thương tổn, sau này có khả năng sẽ liệt toàn thân đến cuối đời.”

“Không phải chứ? Tối hôm qua tôi có vận động cái gì đâu? Tại sao lại vận động quá sức được?” Bạch Dạ không muốn tin, nhưng hiện tại cậu không thể cử động được, điều này khiến cậu không thể không tin. Cậu nhìn về phía Hạ Quân: “Là sự thật sao?”

“……” Hạ Quân khốn khổ gật gật đầu.

Tức khắc trong đầu Bạch Dạ chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.

“Không có việc gì, về sau tôi sẽ chăm sóc cậu.” Hạ Sâm múc muỗng cháo thổi thổi, đưa lên miệng cậu: “Nào, ăn miếng cháo đã.”

Bạch Dạ đau buồn phẫn nộ nói: “Tôi đã thành bộ dạng như này rồi, làm gì có tâm trạng mà ăn cháo nữa?”

“Nếu không ăn cháo thì đi tắm rửa nhé.” Hạ Sâm buông bát cháo xuống, khom người bế cậu lên.

Bạch Dạ trừng lớn mắt: “Anh muốn làm gì?”

Hạ Sâm nói: “Tôi ôm cậu đi tắm rửa.”

Bạch Dạ nhanh chóng nói: “Tôi không tắm rửa, tôi muốn ăn cháo.”

“Được.” Hạ Sâm thả cậu xuống, lại cầm bát lên múc một muỗng cháo thổi thổi.

Bạch Dạ khổ sở nói: “Tôi thật sự bị liệt toàn thân sau? Tại sao tôi lại đen đủi như thế này không biết? Tối qua tôi có làm cái gì đâu? Tại sao nói liệt là liệt luôn được?”

Hạ Sâm nghe cậu nói, tiếp tục thổi thổi, cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra thành tiếng.

“ tôi thành bộ dạng như này mà anh còn cười được, anh có còn lương tâm không?” Bạch Dạ nhìn thấy hắn càng cười càng vui vẻ, cậu lờ mờ cảm thấy có gì không đúng lắm: “Anh nói tôi bị liệt toàn thân đến cuối đời là để lừa tôi à?”

Phì một tiếng, Hạ Quân cũng không nhịn được phải bật cười. Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ thấy anh cả còn có một mặt nghịch ngợm như vậy.

Bạch Dạ vừa thấy thế liền biết bản thân đoán đúng rồi: “Vãi chưởng, hai anh em các người lừa tôi làm gì, lừa tôi thú vị lắm à?”

Lúc này, người giúp việc đứng ngoài gõ cửa nói: “Thiếu gia, mấy người lão gia qua đây thăm Bạch tiên sinh.”

Bạch Dạ vừa nghe thấy lão gia tới, mặt lập tức biến sắc, từ bộ dạng tràn đầy sức sống biến thành yếu ớt vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi