NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Bạch Dạ cất Sinh tử bạc đi: “Biết chứ, tôi đang nhận điện thoại của khách hàng.”

Hạ Quân chán nản: “Ý của tôi là tại sao cậu không trả lời điện thoại theo những ghi chép trong máy tính, hành vi vừa rồi của cậu có khác gì so với lừa đảo đâu, nếu đối phương đi đến bệnh viện phụ sản nhưng không thể đầu thai được thì sao? Vậy chẳng phải sẽ vui mừng vô ích à? Nếu như ông ấy đến tìm chúng ta thì chúng ta phải nói như thế nào? Một tình huống nữa là chúng ta vừa mới nhận nhiệm vụ đưa đối phương đi đầu thai, nhưng công ty đã sắp xếp xong hết rồi. Khi chúng ta đến bệnh viện phụ sản, có khả năng sẽ gặp nhân viên công ty đưa hồn phách khác đến đầu thai, chẳng lẽ chúng ta phải đánh nhau với người đó một trận để giành vị trí đầu thai à?”

Bạch Dạ gật đầu: “Ý kiến hay.”

“Tốt cái đầu cậu. Cậu hoàn toàn không thích hợp làm nhân viên phục vụ khách hàng. Tôi muốn gọi điện cho anh cả để bảo anh tôi đổi vị trí công tác của cậu, nếu còn tiếp tục để cậu ở đây thì công ty sẽ loạn hết lên mất.”

Bạch Dạ thấy thế nào cũng được: “Tiện thể thì bảo anh cậu sửa luôn số hiệu cho tôi nhé.”

“Cút.” Hạ Quân đứng lên chỉ vào Bạch Dạ nói: “Trước khi tôi trở về không được nhận thêm cuộc điện thoại nào nữa.”

“Đã biết rồi, không cần nhiều lời nữa.” Hạ Sâm sai Hạ Quân làm việc với cậu thật sự quá vướng tay vướng chân, lúc nào cũng việc này không thể làm, việc đó không thể làm, phép tắc thì đầy cả đống, gò bó khiến cậu chẳng thích chút nào.

Hạ Quân đi ra ngoài gọi điện thoại cho Hạ Sâm. Hắn không gọi được cho anh cả liền trở lại vị trí làm việc: “Anh cả không nhận điện thoại của tôi.”

Bạch Dạ không lên tiếng, cầm điện thoại đăng lên trang cá nhân.

Hạ Quân nói với Bạch Dạ: “Trước tiên cậu cứ  xem tôi làm việc như thế nào đã, chờ đến khi quen tay rồi thì quay lại phục vụ khách hàng sau.”

“Cũng được.” Bạch Dạ cất điện thoại đi, nghiêm túc nghe xem những nhân viên xung quanh nhận điện thoại của khách hàng như thế nào.

Hai người làm việc một mạch đến tận bảy giờ tối mới tan làm, Bạch Dạ xoa xoa cái cổ nhức mỏi: “Có phải thời gian làm việc của công ty mấy người hơi dài không, làm việc liên tục tận mười tiếng đồng hồ, có tiền tăng ca không vậy?”

Hạ Quân hừ lạnh: “Trước khi đi làm thì cứ mở mồm ra là nói công ty của mình, tại sao giờ lại sửa thành công ty của tôi rồi? Làm việc cho công ty của chính mình thì làm gì có lương. Nếu như cậu không làm được thì đừng làm nữa.”

“Chẳng qua chỉ là không có tiền lương cùng với tiền tăng ca thôi mà, vì chút việc nhỏ này mà tôi không làm việc tiếp được á? Xuỳ, cậu đừng coi thường tôi. Tôi không có tiền lương thì cùng lắm về nhà bảo anh cậu đưa cho tôi là được, tiền hắn cho tôi chắc chắn nhiều hơn so với lương của công ty.”

Hạ Quân: “……”

Hắn còn tưởng rằng đối phương thật sự không tiếc gì tiền lương, kết quả lại là chê lương ít.

Hai người ngồi trên xe việt dã, Bạch Dạ điều khiển xe rời khỏi bãi đỗ xe của tập đoàn nhà họ Hạ.

Hạ Quân thấy cậu rẽ phải sau khi rời khỏi bãi đỗ xe liền thắc mắc: “Hướng này không phải đường về nha.”

Bạch Dạ nói: “Ta không về nhà.”

“Vậy cậu muốn đi đâu?”

“Đợi lát nữa sẽ biết.”

“……” Hạ Quân nhìn đường bên ngoài. Khi sắp tới điểm đến, một ý nghĩ nảy lên trong đầu hắn, hắn gấp gáp hỏi: “Chẳng lẽ cậu đang đi đến bệnh viện phụ sản à?”

“Ừ.” Bạch Dạ nhanh chóng tăng tốc tiến vào bãi đỗ xe của bệnh viện phụ sản, tìm được vị trí để xe.

“Cậu muốn cướp vị trí đầu thai với nhân viên trong công ty à?” Hạ Quân nhìn thấy cậu xuống xe liền vội vã đuổi theo.

Bạch Dạ vỗ vỗ bả vai hắn: “Cứ cho rằng tôi muốn cướp đi, cậu thấy tôi có thể cướp được vị trí đó không? Cho nên tôi chỉ đến đây để xem Thái Sinh có thể đầu thai hay không thôi. Cậu thả lỏng chút đi, đừng có lúc nào cũng làm như tôi sắp làm chuyện xấu như thế.”

Hạ Quân: “……”

Bạch Dạ đi thang máy đến bên ngoài phòng sinh, ngoài cửa vô cùng im ắng, chỉ có một cặp đôi tuổi trung niên đang ôm nhau đứng ở bên cạnh cửa sổ nói chuyện.

Người phụ nữ khóc lóc nói: “A Sinh, nếu ông đầu thai, ông còn nhớ rõ tôi không?”

Bạch Dạ nghe được câu nói của người phụ nữ liền biết rằng hai người chính là cặp vợ chồng trung niên đã gọi điện đến vào sáng hôm nay để hỏi về chuyện đầu thai.

Thái Sinh không muốn lừa bà thêm nữa: “Tôi nghe nói trước khi đầu thai sẽ bị xóa hết ký ức cũ, sẽ không nhớ được những việc đã xảy ra ở kiếp trước, cho nên có khả năng tôi sẽ quên mất bà. Nhưng chẳng phải là bà vẫn chưa đầu thai sao? Chờ sau khi tôi sinh ra, bà ở bên cạnh tôi,  kể cho tôi những chuyện kiếp trước, như vậy về sau tôi sẽ nhớ được bà, đợi sau khi trưởng thành sẽ đi tìm bà.”

Đinh Phồn nín khóc cười tươi: “A Sinh thật thông minh.”

Thái Sinh hôn lên trán bà: “Kiếp sau chúng ta vẫn là vợ chồng của nhau.”

“Ừ.” Đinh Phồn vui vẻ ngẩng đầu lên, vừa định hôn vào môi chồng của mình một cái thì lại nghe thấy bên cạnh có người nói: “Hạ Quân, hỏi cậu một vấn đề, trẻ con mới sinh có thể nhìn thấy quỷ hồn không?”

Đôi vợ chồng nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn hai gã đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở hàng ghế ngoài phòng sinh.

Hạ Quân biết Bạch Dạ muốn nhắc nhở hai vợ chồng Thái Sinh liền trừng mắt nhìn cậu, sau đó vẫn nói: “Những đứa trẻ bình thường đều không thể nhìn thấy quỷ, những quỷ hồn sắp tan biến cũng không thể biến thành thực thể để khiến người ta nhìn thấy được.”

Đinh Phồn sốt ruột kéo Thái Sinh đến trước mặt bọn họ: “Nói cách khác chúng ta không thể tiếp tục tiền duyên?”

“Đúng……” Hạ Quân vừa mới thốt ra một chữ đã bị Bạch Dạ giành nói trước: “Ai nói không được?”

Cậu lấy ra hay sợi tơ hồng: “Chỉ cần hai người buộc nó vào người, hai vợ chồng sẽ có thể tiếp tục mối duyên ở kiếp trước, giúp cho hai người có thể tìm được nhau ở kiếp sau và ở bên nhau lâu dài.”

“Thật sao?” Đinh Phồn duỗi tay định lấy, Thái Sinh lập tức ngăn cản: “Những đồ vật không có lai lịch rõ ràng không thể tùy tiện cầm được.”

Bạch Dạ cười với ông: “Tiên sinh, ông đúng là cẩn thận. Có điều trên thế gian này người xấu vô cùng nhiều, cẩn thận một chút cũng tốt.”

Hạ Quân khinh bỉ: “Nhìn bộ dạng của cậu có khác gì đang bán hàng đa cấp không.”

Bạch Dạ tức giận trừng hắn một cái: “Có ai lại nói “chồng”của anh mình như thế không? Cẩn thận về nhà tôi bảo anh trai cắt đứt quan hệ với cậu.”

Hạ Quân: “……”

Đinh Phồn nhìn tơ hồng trong tay Bạch Dạ rồi lại hướng ánh mắt lên người cậu: “Tiên sinh, giọng của cậu nghe quen tai quá.”

Bạch Dạ cười lớn hơn nữa: “Thưa quý khách, sáng hôm nay quý khách đã đánh giá tốt cho tôi chưa?”

Mắt Đinh Phồn sáng rực lên: “Cậu là tiên sinh trực điện thoại đó sao?”

“Đúng vậy, số hiệu của tôi là 594104, quý khách có thể đọc thành: tôi muốn cậu chết đi, như vậy cho dễ nhớ.”

Đinh Phồn phì cười: “Như vậy dễ nhớ hơn nhiều, cậu tới nơi này làm gì?”

“Tôi tới đưa Thái Sinh đi đầu thai.”

Hạ Quân gấp gáp nói: ”Lúc trước cậu đâu có nói như vậy, cậu nói muốn xem ông ấy có thể đi đầu thai được không mà.”

“Đúng vậy, tôi nói như thế thật. Nhưng nếu ông ấy không tự mình đi đầu thai được, tôi sẽ tiễn ông ấy một đoạn.”

“Cậu là đồ lừa đảo, dám gạt tôi này.” Đôi tay Hạ Quân bóp chặt cổ cậu: “Tôi phải bóp chết cậu.”

Bạch Dạ ngó lơ hắn, đứa tơ hồng cho cặp vợ chồng: “Buộc chúng vào người, nếu như có duyên, tơ hồng chắc chắn sẽ dẫn dắt hai người về bên nhau.”

Đinh Phồn và Thái Sinh quay sang nhìn nhau rồi nhận lấy tơ hồng trong tay cậu, buộc vào ngón tay của đối phương. Tiếp theo, hai sợi tơ hồng bay lên, sau đó nối với nhau thành một sợi.

Hạ Quân ngẩn người, chậm rãi buông cổ Bạch Dạ ra: “Đây là chỉ gì thế? Tại sao đã đứt thành hai mảnh rồi mà vẫn nối liền lại được?”

Bạch Dạ nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao? Là tơ hồng.”

Đinh Phồn kích động nói: “Chúng nối với nhau câu thành một rồi, có phải chứng tỏ chúng tôi có duyên không.”

Bạch Dạ gật đầu: “Đúng vậy.”

Thái Sinh nhìn thấy tơ hồng biến mất, sốt ruột nói: “Tại sao lại biến mất rồi?”

“Đừng lo lắng, nó biến mất là để tránh mọi người nhìn thấy thôi.”

Đinh Phồn và Thái Sinh thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Dạ lại lấy ra một bát canh màu xanh bốc khói trắng nghi ngút đưa cho Thái Sinh: “Uống nó ông mới có thể đi đầu thai.”

Thái Sinh hỏi: “Đây là cái gì?”

“Uống đi rồi tôi sẽ nói cho ông biết.”

Hạ Quân tiến lên trước ngửi ngửi, một mùi hương kì quái xộc vào mũi hắn: “Đây là nước chết người à? Sao lại khó ngửi như vậy?”

Thái Sinh: “……”

Vừa nãy ông đã buộc tơ hồng, nếu như đối phương thật sự muốn gây bất lợi cho ông thì trực tiếp dùng tơ hồng lấy mạng là được, việc gì phải phiền toái như vậy. Hơn nữa ông chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi thôi, đối phương cần gì phải mất công để đối phó với ông như vậy.

Thái Sinh nhận lấy bát canh, lập tức ngửi được một mùi hương mê người: “Đây là mùi thơm mà?”

Hạ Quân nói: “Mũi ông có vấn đề à?”

Đinh Phồn ngửi ngửi: “Đúng là thơm thật.”

Hạ Quân: “……”

Thái Sinh uống một hơi cạn sạch, cầm bát đưa trả lại cho Bạch Dạ rồi hỏi: “Giờ cậu có thể nói cho tôi biết đây là thứ gì rồi chứ?”

Đinh Phồn nhìn thấy trong thời khắc Bạch Dạ nhận lấy bát canh, cái bát vốn dĩ trống không lại chưa đầy canh: “Cái bát thần kỳ quá. 594104, tôi có thể uống một bát không?”

Bạch Dạ từ chối: “Không được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì đây là……” Bạch Dạ nói từng chữ một: “Canh, Mạnh, bà.”

Lúc trước cậu cho rằng chỉ cần giúp Thái Sinh đến bệnh viện phụ sản đúng giờ là có thể đầu thai. Nhưng sau khi ngắt điện thoại của Đinh Phồn, trong đầu cậu tự dưng hiện lên một vài pháp khí có liên quan đến việc đầu thai, vậy nên ngay sau khi tan làm cậu liền vội vã tới bệnh viện.

Thái Sinh ngẩn người: “Đây là canh Mạnh bà trong truyền thuyết sao? Thế giới này thực sự có canh Mạnh bà à?”

“Ừ.”

“……” Hạ Quân muốn vạch trần Bạch Dạ, nhưng nghĩ đến việc sau khi Thái Sinh đầu thai không thành công sẽ biết bản thân bị mắc, hắn liền không lên tiếng nữa.

Lúc này, thang máy ting một tiếng, cửa thang máy mở ra, bên trong truyền đến giọng nói xuýt xoa đau đớn của một người phụ nữ.

Hai y tá đẩy một người phụ nữ có thai đi ra: “Người nhà chờ ở bên ngoài.”

Đinh Phồn kích động chạy đến trước mặt thai phụ: “A Sinh, cô gái này chắc hẳn là người mẹ sau này của ông đấy.”

Thái Sinh thấy ánh mắt thai phụ lương thiện liền cười nói: “Cô gái này về sau chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt.”

Đinh Phồn cười: “Vậy sau này tôi sẽ có một người mẹ chồng tốt rồi.”

Y tá mở cửa phòng sinh rồi đẩy thai phụ vào trong.

“Ting ——” Một cái thang máy khác lại mở ra, từ trong bước ra hai người đàn ông và một người phụ nữ.

Hạ Quân lập tức nhỏ giọng nói bên tai Bạch Dạ: “Là Tông Đường chủ, chủ yếu phụ trách việc đưa quỷ hồn đi đầu thai. Như ngày thường rất ít khi ông ấy đi làm nhiệm vụ, chỉ có khi nào mang theo người mới thì mới lộ diện thôi. Tu vi của ông ấy hơn tôi, cho dù tôi ra tay giúp cậu cướp boc cũng không cướp được vị trí đầu thai đâu.”

Bạch Dạ: “……”

Tông Đường chủ cũng thấy Hạ Quân. Ông sửng sốt một chút rồi mang theo người mới đến trước mặt hắn: “Chào Quân thiếu gia. Tại sao cậu lại ở đây thế này?”

Hạ Quân lừa ông: “Tôi với bạn đến đây thăm người thôi, còn ông thì sao?”

Tông Đường chủ cười nói: “Tôi đưa người mới tới đây làm nhiệm vụ.”

“Vậy không quấy rầy ông nữa.”

“Được.” Tông Đường chủ quay sang nói với người mới bên cạnh: “Hai người cùng nhau hợp lực đưa nó vào cho.”

“Vâng.” Hai người mới lấy hồn phách ra.

Đinh Phồn cách bọn họ chỉ có hai ba bước chân sốt ruột nói: “Bên trong chỉ có một thai phụ. Bọn họ muốn cướp vị trí đầu thai. A Sinh, ông nhanh vào trong đi.”

Tông Đường chủ chú ý tới động tĩnh của bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn hai người: “Người của Hạ gia đưa hồn phách đi đầu thai. Cô hồn dã quỷ như các ngươi mà cũng dám làm càn trước mặt người của Hạ gia ư, muốn chết à?”

Bạch Dạ thấy Tông Đường chủ muốn ra tay liền lên tiếng: “Thái Sinh, hai người lại đây.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi