NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

“Sao thế?” Hạ Quân quay đầu nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ đang phóng đến từ xa. Mới nhìn thì cảm thấy quen mắt, sau đó lướt qua biển số xe mới để ý là biển số của nhà họ Hạ. Hắn ngước tầm mắt lên nhìn hai người ngồi trên xe, người ngồi ở vị trí phó lái chính là Bạch Dạ, còn người đàn ông đang lái xe là một thanh niên để tóc undercut, trên mặt đeo kính râm nhưng cũng không thể nào che được khuôn mặt tuấn tú. Nam sinh và nữ sinh xung quanh đều bị hấp dẫn bởi hắn.

Hạ Quân cũng thốt lên theo: “Vãi chưởng.”

Người đang lái chiếc xe thể thao là anh cả của hắn mà.

Anh cả hắn đưa Bạch Dạ đi học ư!

Trước ánh mắt khiếp sợ của mấy người Hạ Quân, Hạ Sâm bình tĩnh lái xe dừng trước mặt bọn họ rồi nói: “Tới rồi.”

Bạch Dạ không nhúc nhích.

Hạ Sâm nghi hoặc nhìn về phía Bạch Dạ: “Còn không mau xuống xe đi.”

Bạch Dạ liếc mắt nhìn cửa xe, ý bảo hắn xuống mở cửa cho cậu.

“……” Hạ Sâm nhận lệnh xuống xe, đi một vòng đến cửa xe bên ghế phụ, sau đó mở cửa xe cho Bạch Dạ trước mấy con mắt đang nhìn chằm chằm của nhóm Hạ Quân, hơn nữa còn vô cùng lịch thiệp đưa tay ra làm tay vịn cho Bạch Dạ, quan tâm nói: “Sau khi tan học tôi sẽ đón cậu đi ăn cơm.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang: “……”

Bạch Dạ đặt tay lên trên tay hắn, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: “Tôi muốn ăn món đắt nhất.”

“Ừ, để tôi đặt món.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang: “……”

Bạch Dạ lại nói: “Tôi còn muốn đi xem phim.”

“Được, tôi sẽ bao cả rạp.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang: “……”

Bạch Dạ thấy Hạ Sâm đồng ý hết yêu cầu của cậu thì tinh thần vô cùng sảng khoái, cả người thoải mái sung sướng: “Tôi đi học đây.”

Hạ Sâm nhìn về phía Hạ Quân: “Mày đi xách túi cho cậu ấy đi.”

Hạ Quân: “!!!!!!”

Dư Dược, Phí Giang: “……”

Bạch Dạ lập tức vất ba lô lên người Hạ Quân: “Đi theo nhé.”

Hạ Quân: “……”

Dư Dược và Phí Giang nhìn bọn họ đi xa, vẻ mặt ngơ ngác đi theo sau, thẳng cho đến khi vào phòng học mới chậm rãi lấy lại tinh thần: “Trời ơi cái quần què gì vậy.”

Hạ Quân tức giận ném ba lô của Bạch Dạ lên bàn: “Quần què cái gì mà quần què?”

Dư Dược và Phí Giang vội vàng kéo Hạ Quân ngồi xuống. Dư Dược hạ nhỏ giọng hỏi: “Anh Sâm sao lại thế này? Tại sao anh ấy lại đưa Bạch Dạ đi học?”

Hạ Quân: “……”

Hắn cũng đang bất ngờ đây, được chưa?

Hắn và Bạch Dạ ở cùng dưới một mái hiên, vậy mà hắn có biết hôm nay anh cả sẽ đưa cậu ta đi học đâu.

Hắn là em trai của anh cả mà, anh cả còn chưa đưa hắn đi học bao giờ kia kìa. Ngẫm lại thấy chua xót thật, đúng là em trai trong nhà chả có ai thương..

“Nhìn bộ dạng của anh Sâm giống như đang đưa đón người tình vậy, đến đón người ta đi ăn cơm, lại còn đặt cả rạp để xem phim nữa, vô cùng cưng chiều Bạch Dạ.” Phí Giang lẩm bẩm nói: “Vừa rồi thật sự là anh Sâm sao? Hay là có người ăn đan dược dịch dung rồi biến thành bộ dạng vừa rồi?”

Hạ Quân bất lực nói: “Là anh của mình.”

Hắn còn tưởng rằng việc này có thể giấu giếm đến thời điểm tổ chức tiệc Trúc Cơ, không ngờ rằng mới có mấy ngày đã không giấu được nữa rồi

Phí Giang lấy lại tinh thần, gấp giọng nói: “A Quân, sao lại thế này? Anh cậu tại sao lại ở cùng với Bạch Dạ? Hai người bọn họ rất thân quen với nhau sao?”

Dư Dược cũng nói theo: “Đúng vậy. A Quân, rốt cuộc sao lại thế này? Cậu đừng có mở đầu câu chuyện rồi bỏ dở ở đấy. Đừng có khiến bọn mình tức chết chứ.”

Hạ Quân bò lên trên mặt bàn: “Anh cả với Bạch Dạ là bạn đời của nhau, các cậu nói xem hai người đó liệu có thân thiết không?”

Phí Giang và Dư Dược kinh ngạc mở to hai mắt, khó tin kêu lên: “Cái gì!? Bọn họ là bạn đời của nhau á?”

Giọng nói quá lớn, cả phòng học đều vang vọng giọng của bọn họ. Mọi người trong lớp nhao nhao quay đầu lại nhìn.

Bạch Dạ quay lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, khóe miệng nhếch lên: “Có chuyện gì lớn mà to tiếng thế.”

Hạ Quân tức muốn hộc máu: “Các cậu kêu lớn thế làm gì?”

“Xin lỗi, xin lỗi. Là do bọn mình ngạc nhiên quá.” Dư Dược và Phí Giang vội vàng nhận lỗi.

Phí Giang hỏi: “Đây là chuyện khi nào vậy? Tại sao bọn mình lại không biết?”

Hạ Quân rầu rĩ nói: “Chuyện xảy ra khoảng hơn nửa năm trước.”

“Hơn nửa năm trước?” Dư Dược nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ là từ khi cậu bắt đầu chán ghét Bạch Dạ à?”

Tuy rằng lúc đó bọn họ không chơi với Bạch Dạ, nhưng cũng không đến mức chán ghét cậu ta.

Sau đó có một ngày, Hạ Quân đột nhiên thấy Bạch Dạ không vừa mắt, mỗi lần nhìn thấy đều châm chọc mỉa mai, cực kỳ không thân thiện với cậu ta.

Lúc ấy bọn họ còn tưởng rằng Hạ Quân ghét Bạch Dạ là bởi vì cha mẹ của cậu làm náo loạn cả trường, cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Hơn nữa hai người là bạn với Hạ Quân, tất nhiên là Hạ Quân ghét ai thì bọn họ cũng sẽ ghét theo rồi.

Hạ Quân trả lời: “Ừ, các cậu nghĩ mà xem, một người ưu tú như anh cả mà lại coi trọng Bạch Dạ, thử là mình xem có tức không? Nhưng anh cả không hề nghe theo lời của mọi người trong nhà, cứ khăng khăng làm theo ý mình, vậy nên mình chỉ có thể trút giận lên người Bạch Dạ.”

Phí Giang nói: “Chẳng trách thái độ của cậu đối với cậu ta lại đột nhiên thay đổi như thế.”

Dư Dược vừa tò mò nhưng cũng vừa buồn bực: “Tại sao anh cả cậu lại coi trọng Bạch Dạ vậy?”

Hạ Quân trợn mắt: “Mình không phải là anh cả, làm sao biết được anh cả nghĩ như thế nào.”

Phí Giang phỏng đoán: “Mình cảm thấy anh Sâm quá mạnh mẽ, vậy nên mới sinh ra ý muốn bảo vệ người nhát gan hay khóc giống cậu ta.”

Dư Dược gật đầu: “Có lý.”

Hạ Quân bất lực nói: “Các cậu cảm thấy Bạch Dạ nhát gan hay khóc lóc ở chỗ nào?”

“Lúc trước chẳng phải cậu ta như vậy sao?”

Hạ Quân: “……”

Hắn đã sắp quên mất bộ dáng lúc trước của Bạch Dạ rồi.

Dư Dược hừ lạnh: “Mình dám cá Bạch Dạ chắc chắn biết anh cậu thích kiểu người như thế nào, vậy nên mới giả vờ thành một con quỷ nhát gan thích khóc nhè. Đợi đến khi anh cả nhà cậu thích và cưới cậu ta về rồi thì mới lộ ra bản tính thật.”

Phí Giang nhỏ giọng nói: “Hiện tại Bạch Dạ là bạn đời của anh Sâm. Cậu nói Bạch Dạ như vậy cẩn thận anh Sâm cho cậu một trận đấy. Cậu phải biết rằng Bạch Dạ của bây giờ không phải là Bạch Dạ của lúc trước nữa, giờ cậu ta có anh Sâm chống lưng. Chẳng trách lần đó cậu ta lại nói chuyện tùy tiện với anh ấy như vậy, hóa ra là ỷ vào việc anh Sâm thích cậu ta à.”

Dư Dược: “……”

Hạ Quân hỏi bọn họ: “Các cậu không trách mình giấu mọi người chuyện này à?”

“Bọn mình hiểu suy nghĩ của cậu mà. Nếu như là mình chắc cũng chẳng mở miệng được đâu.” Dư Dược che ngực: “Không được, mình phải hoãn lại một chút. Mình cứ cảm thấy tất cả những gì xảy ra lúc trước giống như đang nằm mơ. Chắc chắn là mình chưa tỉnh ngủ, chắc chắn là chưa tỉnh ngủ rồi.”

Phí Giang bò lên trên bàn: “Mình cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhất thời chưa thể chấp nhận được.Thần tượng của mình tại sao lại kết hôn với Bạch Dạ cơ chứ? Thật sự hy vọng A Quân chỉ gạt chúng ta thôi. Đúng là khó có thể chấp nhận nổi.”

Hạ Quân: “……”

Hắn cũng hiểu tâm lý của bọn họ mà.

Lúc này, Tùng Trị, Thành Trấn cùng Đàm Long đi vào phòng học.

Tùng Trị lớn tiếng gọi: “Bạch Dạ, cậu bị người ta chụp ảnh đăng lên diễn đàn của trường này.”

“……” Hạ Quân, Phí Giang, Dư Dược nhanh chóng lấy điện thoại ra mở diễn đàn của trường, nhìn thấy tiêu đề hot đứng số một về lượng bình luận là: Kinh ngạc chuyện bạn đời của Bạch Dạ xuất hiện ở bãi đỗ xe trong trường.

Bọn họ click vào, bên trong toàn là hình của Hạ Sâm và Bạch Dạ chụp ở bãi đỗ xe. Bài viết được đăng chưa tới mười phút đã có chục nghìn lượt bình luận.

“Giả hả? Không phải mọi người đều nói bạn đời của Bạch Dạ là một lão già sao?”

“Nói ra thì việc Bạch Dạ kết hôn cùng với một lão già cũng chỉ là lời đồn đại của mọi người, trên thực tế chưa có ai gặp chồng của cậu ta cả? Không có đúng không?”

“Bạch Dạ kết hôn rồi, chắc không có khả năng tình chàng ý thiếp với người khác đâu nhỉ.”

“Tại sao lại không có khả năng? Chẳng phải lần trước trên diễn đàn còn truyền nhau tấm ảnh cậu ta khoác vai bá cổ với Hạ nhị thiếu sao.”

“Bạch Dạ cũng lợi hại thật, còn giỏi quyến rũ đàn ông hơn con gái nữa. Lần trước là Hạ nhị thiếu, lần này lại là một gã có tiền. Tại sao những người dư giả lại thích hạng người như cậu ta nhỉ?”

“Một người đàn ông thích một thằng nhóc có bộ dạng yếu đuối giống như đàn bà cũng chẳng có gì sai cả.”

“Bạch Dạ đi khắp nơi quyến rũ đàn ông, chồng của cậu ta không thấy tức giận à?”

“Tôi cảm thấy việc Bạch Dạ có bạn đời là giả. Có khi cậu ta bán mình mới kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng cậu ta không muốn mọi người nghĩ bản thân mình đê tiện nên mới tiêu tiền tìm người loan tin đồn rằng cậu ta gả cho một lão già có tiền. Ít ra thì tin đồn này cũng dễ nghe hơn việc cậu ta bán mình.”

“Lầu trên nói cũng có lý đấy.”

“+1”

“+10086”

“+ số thẻ căn cước.”

“Tại sao mọi người chỉ chú ý đến việc cậu ta ở cạnh một gã đàn ông có tiền, tại sao lại không chú ý tới biển số xe và diện mạo của gã đàn ông đó?”

“Người đó đẹp trai thật đấy, lại còn có tiền nữa. Nếu như là tôi thì tôi cũng muốn dụ dỗ anh ta.”

“Tôi cũng muốn quyến rũ anh ta, nhưng có khi người ta không để mình vào mắt đâu.”

“Lại nói tiếp, gã đàn ông ở cùng với Bạch Dạ nhìn rất quen mắt. Tiếc là đối phương đeo kính râm nên nhất thời không nhớ ra hắn là ai.”

“Vãi chưởng, tôi nhớ ra rồi. Chẳng phải biển số xe và nhãn hiệu của chiếc xe thể thao kia giống y đúc với xe của Hạ nhị thiếu sao? Tôi nhớ rằng trước kia cậu ta từng lái chiếc xe đó mà.”

“Hạ nhị thiếu từng lái nó thật, tôi cũng gặp rồi.”

“Nói như vậy thì người đàn ông đang ở cùng với Bạch Dạ phải là Hạ nhị thiếu chứ?”

“Lúc đó tôi cũng ở đấy. Gã đó không phải là Hạ nhị thiếu, cậu ta đang đứng ở bên cạnh.”

“Gã đàn ông trong bức ảnh cũng không giống Hạ nhị thiếu. Mọi người đừng có ăn nói linh tinh.”

“Tôi có một ý nghĩ khá to gan. Tôi cảm thấy gã đàn ông kia là anh cả của Hạ nhị thiếu gia, chủ tịch tập đoàn nhà họ Hạ, Hạ Sâm. Như vậy có thể chứng minh được tại sao đối phương lại lái xe của Hạ thiếu.”

“Có lý đấy.”

“Thoạt nhìn đúng là giống thật.”

“Tôi khinh. Bạch Dạ có tài cán gì mà lại quyến rũ được nhà giàu số một trong toàn quốc chứ.”

Hạ Quân lo lắng mọi người tiếp tục nói lung tung, nhanh chóng gõ mấy chữ vào phần bình luận: “Mọi người đừng cãi nhau nữa. Người đàn ông kia chính là anh cả Hạ Sâm của tôi. Hơn nửa năm trước, anh tôi đã đăng ký kết hôn với Bạch Dạ. Hai người bọn họ là chồng chồng hợp pháp. Mong mọi người nói chuyện cẩn thận, đừng vu oan cho Bạch Dạ, cũng đừng bàn tán về anh tôi nữa.”

Tiếp theo, phần bình luận yên tĩnh một lát, sau đó bắt đầu bùng nổ.

“Tôi khinh. Bạch Dạ kết hôn cùng với nhà giàu số một cả nước cơ á.”

“Bạch Dạ bay lên cành cao biến thành phượng hoàng rồi. Ghen tị, đố kỵ, hận đời thế không biết.”

“Mẹ nó, Bạch Dạ giờ là “anh rể” của Hạ nhị thiếu à?”

Những sinh viên trong phòng học khó tin nhìn về phía Bạch Dạ. Mọi người đều muốn chính chủ xác nhận một chút, nhưng ai cũng ngại Hạ Quân đang ở trong phòng nên không dám mở miệng.

Tùng Trị không kị điều này. Cậu ta rất thấu hiểu tâm lý của mọi người nên quay sang hỏi: “Bạch Dạ, cậu thật sự kết hôn với anh cả của Hạ Quân à?”

“Đúng vậy.” Bạch Dạ xoay bút trong tay: “Sức quyến rũ của mình quá lớn, cho nên A Sâm vừa nhìn thấy đã yêu rồi. Gặp lần thứ hai đã cầu hôn. Lần thứ ba thì đến luôn Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.”

Mọi người: “……”

Tùng Trị không tin lắm: “Thật hay giả đấy?”

“Nếu không phải hắn coi trọng mình, hai người có thể kết hôn nhanh như vậy sao?”

“Nói cũng có lý.”

Hạ Quân ngắt lời ba hoa của Bạch Dạ:“Mau học đi, đừng nói nữa.”

Bạch Dạ vỗ vai Tùng Trị: “Chờ sau khi tan học, mình giới thiệu hắn cho các cậu làm quen.”

Hạ Quân, Dư Dược, Phí Giang, Tùng Trị, Đàm Long, Thành Trấn: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi