NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP - KIM NGUYÊN BẢO

Quản gia ra lệnh một cái, người giúp việc nhanh chóng đè vệ sĩ của Khuất Ngộ Phàm xuống.

Hai vị thủ tướng nhìn rồng vàng trên bầu trời một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Sau khi chống lưng cho chủ của mình, rồng vàng bay trên bầu trời Hạ gia, uy nghiêm dạo quanh một vòng rồi mới chậm rãi trở lại trong người thủ tướng Sầm.

Uy lực cũng dần tan biến theo, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, lồm cồm bò dậy từ trên mặt đất: “Không ngờ rằng long khí thật sự tồn tại.”

“Tại sao trước kia tôi không phát hiện ra trên người thủ tướng có long khí nhỉ? Hay là do quá mỏng manh nên không cảm nhận được?”

“Một chút long khí nhỏ thôi mà đã đáng sợ như vậy, nếu như gặp phải rồng thật, chúng ta có khả năng chưa kịp thấy mặt của nó đã chết thẳng cẳng rồi.”

Khuất Ngộ Phàm vội vàng đi tìm cha mình, sau đó kể hết đầu đuôi ngọn ngành.

Bạch Dạ tươi cười nói với hai vị thủ tướng còn đang ngẩn ngơ: “Thủ tướng Sầm, thủ tướng An, tôi đưa hai người đi gặp Hạ Quân.”

“Ừm.” Hai vị thủ tướng vẫn đang cảm thấy kinh ngạc.

Những quan chức lúc trước đến đây cùng với thủ tướng nhao nhao đến bên lãnh đạo của mình.

Những người tu chân khác cũng không dám khinh thường bọn họ như vừa nãy, thi nhau nhường đường cho họ.

Những quan chức cuối cùng cũng được nở mày nở mặt, ngẩng đầu ưỡn ngực thể hiện sĩ diễn thay cho thủ tướng. Sau khi chuyện long khí xảy ra, bọn họ càng che chở cẩn thận hơn cho thủ tướng của mình.

Bạch Dạ vừa đi vừa nói chuyện: “Việc mọi người nhờ giúp đỡ tôi sẽ giải quyết cho. Tôi đảm bảo với mọi người rằng đêm nay trời sẽ mưa, vậy nên mọi người cứ yên tâm ở lại Hạ gia tham dự bữa tiệc đi.”

Hai vị thủ tướng vui vẻ nói: “Thật sao? Thật sự cảm ơn Bạch tiên sinh.”

Những vị quan chức đi sau cẩn thận hỏi: “Bạch tiên sinh, không biết chi phí thế nào……”

Bạch Dạ nhìn về phía các quan chức, lập tức vui vẻ nói: “Bộ trưởng bộ tài chính, ngài cứ yên tâm đi. Làm việc vì gia quốc không thu tiền.”

Bộ trưởng bộ tài chính sửng sốt, đây là lần đầu tiên Hạ gia làm việc vì đất nước mà không thu tiền. Việc này khiến ông thở dài nhẹ nhõm một hơi. Gần đây đất nước lâm vào khủng hoảng trên nhiều mặt, tình hình kinh tế khá căng thẳng, hơn nữa Hạ gia thường thu phí cao, bộ tài chính sợ rằng không trụ nổi.

“Cảm ơn Bạch tiên sinh.” Hai vị thủ tướng cảm kích nắm lấy tay Bạch Dạ: “Về sau có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ, ngài cứ việc mở miệng.”

“Được.” Bạch Dạ dẫn bọn họ đến đại sảnh.

Hạ lão gia tiến tới nắm lấy tay thủ tướng: “Thủ tướng Sầm, thủ tướng An. Chào hai người. Là do chúng tôi tiếp đón không chu toàn nên mới để mọi người gặp phải tình huống kinh hãi như vừa rồi. Hai người yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã tấn công hai vị.”

“Lão gia khách sáo rồi, Bạch tiên sinh chăm sóc chúng tôi rất nhiệt tình.” Thủ tướng Sầm ra hiệu cho người mang quà vào, sau đó đưa món quà đó cho Hạ Quân: “Đây là quà chúng ta gửi tặng Hạ thiếu gia. Chúc mừng Hạ nhị thiếu lên Trúc Cơ thành công.”

“Khiến mọi người tốn kém rồi.” Hạ lão gia cười nói: “Tiểu Quân, còn không mau lại đây cảm ơn thủ tướng đi.”

Hạ Quân nhận lấy món quà: “Cảm ơn thủ tướng.”

“Hơn nửa giờ nữa thôi là tiệc tối bắt đầu rồi. Để tôi dẫn các vị ngồi vào vị trí.” Cha Hạ đi lên trước, tự mình đưa mấy người bên phía thủ tướng vào chỗ.

Thủ tướng Sầm nói: “Cảm ơn.”

Đợi mấy người bên phía thủ tướng rời đi, Bạch Dạ hừ một tiếng: “Khuất gia quá kiêu ngạo, thậm chí còn khinh thường Hạ gia chúng ta nữa. Chúng ta cần phải nghiêm trị bọn họ.”

Hạ lão gia quan sát cậu từ trên xuống dưới.

Bạch Dạ cúi đầu nhìn chính mình: “Ông nhìn cháu làm gì?”

Hạ lão gia hừ nhẹ: “Cuối cùng cũng biết giữ thể diện cho Hạ gia rồi, cũng coi như là có điểm giống với người trong gia tộc.”

Bà nội Hạ cùng với mẹ Hạ khẽ cười một tiếng.

Bạch Dạ: “……”

Hạ Quân đi tới hỏi: “Bạch Dạ, quà của tôi đâu?”

Bạch Dạ lấy một hộp quà nhỏ từ trong túi ra đưa cho hắn: “Vốn dĩ định đợi bữa tiệc kết thúc rồi tặng cho cậu, nhưng giờ cậu mở miệng hỏi rồi vậy nên đành lấy ra luôn, tránh cho cậu cứ lấn cấn mãi chuyện này”

Hạ Quân nhìn thấy hộp quà to cỡ hộp đựng nhẫn liền hiếu kỳ nói: “Cậu tặng tôi món quà gì mà bé vậy?”

“Nói ra thì còn gì là bất ngờ nữa, phải đợi cậu tự mình mở món quà ra mới có ý nghĩa. Có điều tôi nói trước, cậu không được chê xấu đâu đấy.” Khi Bạch Dạ làm ra thành phẩm thì bị thủy long, túi gió, lò bát quái và gậy Chúc Dung chê bai mấy lần liền. Ai cũng nói tay nghề của cậu quá kém, còn nói nếu đổi lại là chúng chắc chắn sẽ không thèm lấy.

Hạ Quân hỏi: “Chẳng lẽ đích thân cậu tự làm à?”

Những người tự làm quà tặng người khác đều nói những câu như vậy.

Bạch Dạ không phủ nhận.

“Đúng là tự mình làm à?” Hạ Quân nhìn chằm chằm vào hộp quà: “Giờ tôi có thể mở món quà tao không?”

“Tùy.”

Lúc này, một tiếng cười ra rả chen vào: “Hạ lão gia, Hạ lão thái thái, đã lâu không gặp.”

Hạ Quân nhìn qua, thấp giọng nói: “Mấy tên thối tha nhà họ Khuất gia tới rồi.”

Bạch Dạ quay người lại, nhìn thấy Khuất Ngộ Phàm mang theo hơn mười người đàn ông đi về hướng bọn họ.

Hạ Quân nhỏ giọng nói: “Người đi đầu là cha của Khuất Ngộ Phàm.”

Bạch Dạ nhìn về phía người đang đi đến trước mặt Hạ lão gia, nhìn khoảng 30 tuổi, mặt hình tam giác, mi dậm, hốc mắt thâm xì, mũi to, đôi môi không dày không mỏng đang cười tươi nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác đang đeo mặt nạ. Gã này ăn mặc rất xa hoa, tóc đuôi ngựa buộc cao, trên đầu đội mão màu tím vàng, trên người mặc quần áo cùng màu với chiếc mãi, trên eo đeo đai ngọc, nhìn cũng có vài phần khí thế của bậc chủ nhân.

Hạ lão gia tuy rằng không thích người của Khuất gia, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ tươi cười: “Khuất gia chủ, đã lâu không gặp, tu vi của ông lại tăng rồi. Chúc mừng, chúc mừng.”

Khuất gia chủ cũng chú ý tới việc hơi thở của Hạ lão gia mạnh mẽ hơn so với trước, sắc mặt hơi sững lại, cười nói: “Ta thấy tu vi của Hạ lão cũng tăng rồi. Cùng vui, cùng vui.”

Mấy người đi theo sau Khuất gia chủ nghe thấy tu vi của Hạ lão gia lại tăng lên, sắc mặt không tốt lắm.

Hạ lão gia không muốn bọn họ chú ý tới mình, khua khua tay nói: “Nhiều năm như vậy mới tăng thêm một tầng cảnh giới nhỏ mà thôi, không có gì đáng mừng cả. Chuyện xứng đáng để ăn mừng ở đây chính là cháu của ta, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng lên Trúc Cơ thành công rồi.”

Khuất gia chủ cười nói: “Ta chờ tiệc Trúc Cơ của Hạ nhị thiếu đã nhiều năm rồi, cuối cùng cũng chờ được đến ngày này.”

Bên ngoài thì nói vậy nhưng bên trong thì chê cười Hạ Quân, mang tiếng là thiên tài mà nhiều năm như vậy mới lên được Trúc Cơ, khiến cho người tròn Khuất gia chê cười tám năm rồi.

Vài tên đàn ông đi theo sau Khuất gia chủ cũng cười theo.

Hạ lão gia cũng không thèm để ý, quay đầu nói với Hạ Quân: “Tiểu Quân, cháu còn không mau lại đây gặp mấy người Khuất gia chủ đi.”

Hạ Quân đi lên: “Gặp qua Khuất gia chủ”

Người của Khuất gia nhìn thấy Hạ Quân thì lập tức ngừng cười. Hai tuần trước Hạ Quân vẫn là Trúc Cơ tầng ba, vậy mà hiện tại đã lên tầng bốn rồi, tốc độ thăng tiến thật sự quá kinh hoàng, thật sự không hổ danh là được mọi người gọi là thiên tài.

Hạ lão gia cực kỳ hài lòng với biểu cảm của bọn họ. Ông đắc ý hếch cằm lên. Hừ, ai bảo mấy người chưa nhìn thấy cháu ta mà đã chê cười nó rồi, hiện tại bị vả vào mặt rồi, thích không?

Nếu như không phải hoàn cảnh không hợp, ông thật sự muốn hỏi xem người trong Khuất gia tự vả vào mặt có đau không? Đau không zợ?

Khuất gia chủ lấy ra món quà: “Chúc mừng Hạ nhị thiếu lên Trúc Cơ thành công. Chúc cháu về sau có thể đạt được thành tựu vượt qua trưởng bối trong nhà.”

“Cảm ơn Khuất gia chủ.” Hạ Quân không khách sáo nhận lấy món quà.

Khuất gia chủ nhìn thấy tu vi của Hạ Quân sắp đuổi kịp con trai của mình, trong lòng cảm giác rất hụt hẫng. Gã thật sự không muốn chỗ nào cũng thua kém người của Hạ gia. Bỗng nhiên gã nhớ ra việc Hạ Sâm kết hôn cùng với một phàm nhân, gã liền di chuyển ánh mắt, hướng sang phía Bạch Dạ rồi cười tươi lần nữa: “Lần trước Hạ gia chủ nói cậu ấy có bạn đời, ta còn không dám tin. Cho đến khi xem tin tức thì mới biết chuyện đó là thật.”

Hạ lão gia vừa nghe thấy câu nói trên thì biết Khuất gia lại muốn vin vào chuyện này để chê cười Hạ gia bọn họ.

Khuất gia chủ giả vờ đánh giá Bạch Dạ: “Đây là bạn đời của Hạ gia chủ, Bạch Dạ đúng không? Bề ngoài cũng tuấn tú lịch sự đấy, nhìn diện mạo vô cùng xứng đôi với Hạ gia chủ.”

Bạch Dạ cười nói: “Khuất gia chủ quá khen. Thật ra xứng hay không xứng không quan trọng, quan trọng là anh ta thương tôi. Lần trước tôi bị người ta bắt nạt, anh ấy không nói hai lời liền giúp tôi đi tìm người ta đòi bồi thường. Tiếc rằng da mặt của đối phương dày quá nên không muốn bỏ tiền ra, còn chạy đến trước mặt chúng tôi bịa đặt đủ điều, lá gan cũng lớn thật.”

Khuất gia chủ không giận mà còn cười: “Ta cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Có điều việc ta thấy đáng tiếc không giống với cậu. Điều đáng tiếc nhất chính là Hạ gia chủ đường đường là một tu sĩ nhưng lại kết hôn cùng với phàm nhân, khiến cho người trong giới Tu chân chế giễu.”

Bạch Dạ khó hiểu nhìn gã: Tôi cũng có chuyện không hiểu rõ lắm. Chẳng phải trước kia người tu chân cũng là phàm nhân sao, vậy thì tại sao tu sĩ kết hôn cùng với người bình thường lại bị chê cười? Các người chê cười người tu chân? Hay là chê cười phàm nhân? Nhưng lúc trước các người cũng là phàm nhân mà, tại sao lại muốn chế giễu người bình thường? Chẳng lẽ trước kia các người cũng chê cười thân phận phàm nhân  của chính mình? Các người đúng là kỳ dị, trần đời này chưa thấy ai không vừa mắt với chính mình cả. Vậy nên hãy thông cảm cho tôi khi không hiểu suy nghĩ của mấy người.”

Mọi người: “……”

Hạ Quân ho nhẹ một tiếng: “Hiện tại Bạch Dạ cũng tu chân, hơn nữa một tuần đã dẫn khí vào cơ thể được, chính tỏ cậu ta có thiên phú tu luyện.”

Người của Khuất gia nhìn về phía Bạch Dạ. Quan sát kỹ từ trên xuống dưới, đúng là trên người cậu ta có linh khí.

Tiểu bối nhà họ Khuất, Khuất Siêu Dương cười lạnh: “Chỉ là dẫn khí vào cơ thể mà thôi, có gì đáng để kiêu ngạo chứ. Nói không chừng chờ đến khi cậu ta đến Trúc Cơ thì đã trở nên già nua rồi. Bộ dạng lúc đó nói là ông nội của Hạ gia chủ cũng có người tin.”

Những tiểu bối khác trong Khuất gia cũng cười ha ha.

Hạ gia: “……”

Bạch Dạ không muốn bọn hắn coi thường mình, hừ lạnh nói: “Nếu như tôi muốn tu luyện, tu vi chắc chắn sẽ tăng vọt. Tất cả đều phải xem xem tôi có đồng ý hay không.”

Khuất Siêu Dương châm chọc nói: “Cậu cho rằng đây là leo cầu thang, bước lên một bậc là có thể thăng thêm một cấp à? Vừa nghe liền biết cậu chẳng hiểu thế nào là tu luyện.”

Bạch Dạ gật đầu: “Lời này của anh nói rất đúng. Đúng là tôi chẳng hiểu thế nào là tu luyện, tôi cũng chưa từng tu luyện lần nào, bởi vì chỉ cần ngủ thôi cũng có thể tăng tu vi.”

“Cứ bốc phét đi.”

Hạ Quân lên tiếng: “Tôi có thể chứng minh.”

Khuất Siêu Dương khinh bỉ: “Mấy người đều ở trong nhà họ Hạ, tất nhiên là phải giúp nhau rồi.”

Đáy mắt Hạ Quân hiện lên vẻ tức giận: “Anh……”

Bạch Dạ vỗ vỗ vai của: “Đừng tốn nước bọt với hắn làm gì. Chờ đến khi hắn nhìn thấy tu vi của tôi tăng lên đột ngột, lúc ấy sẽ ngoan ngoãn câm miệng thôi.”

Vừa mới dứt lời, đột nhiên cậu cảm giác được cả cơ thể thông suốt, giống như toàn thân được tăng thêm một cấp nữa vậy, thoải mái vô cùng.

Bạch Dạ hỏi Hạ Quân: “Có phải tôi mới tăng tu vi không?”

Hạ Quân bất lực: “Sao có thể vừa nói đến liền … Ơ…Mẹ nó, cậu thật sự tăng tu vi à?”

Hắn khó tin nhìn Bạch Dạ: “Cậu lên Luyện Khí tầng một rồi?”

Mọi người nhìn về phía Bạch Dạ, lúc trước chỉ là hơi thở mong manh thôi, hiện tại có thể cảm nhận rõ ràng được tu vi của cậu đã tăng lên một tầng cảnh giới nhỏ.

Người nhà họ Khuất: “……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi