NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

"Không nghĩ đến tên Lý Bắc kia ti bỉ như vậy, chỉ phế đi tứ chi thật sự là tiện nghi cho hắn!" Mộ Hạo Nhiên bất mãn nói: "Chị, chúng ta còn là cho người giết hắn đi!"

"Em sai rồi, đối với loại người như Lý Bắc, đây mới là trừng phạt đau đớn nhất với hắn." Tiêm Vũ nhìn dáng vẻ bất mãn của cậu, buồn cười nói.

Lý Bắc này, tự thấy có vài phần thông minh tài trí liền cực kỳ kiêu ngạo, còn có đầy bụng hùng tâm tráng chí, nếu không có cô đến nơi này, Lý Bắc thật sự sẽ trở thành phụ tá đắc lực của Văn Tu, ở Thanh Bang có thể hô phong hoán vũ. Loại người như thế, tàn phế so chết còn khó chịu hơn nhiều.

"Tiêm Vũ." Lúc này Văn Tu đuổi theo.

"Văn thiếu, anh không đi an ủi cô gái của mình, đuổi qua tới làm gì?" Mộ Hạo Nhiên trào phúng nói.

"Lý Thanh Tuyết không phải là cô gái của anh!" Văn Tu kích động phản bác, sau đó nhìn thoáng qua Tiêm Vũ, nhỏ giọng bồi thêm một câu: "Nhiều nhất là đem cô ta trở thành một món đồ chơi mà thôi."

"Như thế nhìn ra được, món đồ chơi này đối với anh rất quan trọng, quan trọng đến anh vì cô ta mà nhiều lần thương tổn chị tôi." Mộ Hạo Nhiên càng nói thanh âm càng lạnh.

"Được rồi Tiểu Nhiên." Tiêm Vũ giữ chặt Mộ Hạo Nhiên, trong thanh âm mang theo điểm thất vọng cùng ưu thương: "Nếu không phải nhờ chuyện này, chị cũng sẽ không nhìn rõ được người ta."

"Tiêm Vũ." Văn Tu bất an kêu một tiếng, Mộ Hạo Nhiên nói không sai, anh cư nhiên vì cô gái kia mà vài lần cùng Tiêm Vũ cãi nhau.

Tiêm Vũ nhìn anh, nghiêm túc nói: "Văn Tu, vấn đề giữa hai nhà chúng ta quá nhiều, tôi cảm thấy ước định của hai nhà cũng không cần nói lại nữa, anh đem tín vật trả lại cho tôi đi."

Văn Tu khẩn trương nói: "Giữa chúng ta vấn đề gì cũng đều không có, chuyện lần này là anh không đúng, anh không nên không tin em. Anh bảo đảm về sau tuyệt đối sẽ không như vậy." Anh có thể cảm giác được, cảm tình của Tiêm Vũ với anh đang chậm rãi biến mất, vừa nghĩ đến có một ngày Tiêm Vũ sẽ không thích anh nữa, tim anh liền rất đau. Nhưng hiện tại ngoại giải thích, anh không biết còn có thể làm gì khác.

Đem phản ứng của Văn Tu xem ở trong mắt, Tiêm Vũ nhướn mày, xem ra cảm tình của Văn Tu với Mộ Tiêm Vũ so với trong tưởng tượng của cô còn sâu hơn. Nhưng liền tính như vậy, anh vẫn vì cô gái mà anh coi như một món đồ chơi mà cùng cô đối nghịch, chẳng lẽ là quen với việc Mộ Tiêm Vũ đối anh tốt nên không hiểu được quý trọng? Nhìn ánh mắt tội nghiệp của đối phương, Tiêm Vũ lại không có động tác khác, trong nguyên văn, Văn Tu sở dĩ đi tìm Mộ Tiêm Vũ để cô tha cho Lý Bắc, chính vì Lý Thanh Tuyết tìm đến anh, khóc cầu anh, sau đó anh liền đứng giữa Lý Thanh Tuyết cùng Lý Bắc mới quen biết và tương giao nhiều năm là Mộ Tiêm Vũ cùng Mộ Hạo Nhiên mà lựa chọn hai người trước. Nghĩ đến chuyện này, ngữ khí cô biến lạnh: "Văn Tu, chúng ta nhìn người nhìn việc, nhất là thái độ trên cảm tình chênh lệch quá lớn, căn bản không thích hợp." Thấy anh muốn phản bác, Tiêm Vũ trào phúng nói: "Chúng ta đối đãi địch nhân thái độ bất đồng, nếu người khác lợi dụng tôi, tôi sẽ gấp mười gấp trăm lần trả thù trở về, giống như Lý Bắc, hắn muốn thương tổn Tiểu Nhiên, tôi liền phế hắn, mà anh, biết rõ hắn phản bội và lợi dụng, cư nhiên đem hắn đưa đến bệnh viện tốt nhất, còn cho một khối bồi thường lớn. Anh làm như thế, bất luận là vì cảm tình với hắn hay là bởi vì hắn là thanh mai trúc mã của Lý Thanh Tuyết, tôi đều không thể nhận."

Văn Tu lập tức phản bác: "Anh đối đãi địch nhân cũng không nương tay, đối Lý Bắc như vậy, là vì anh căn bản không biết chân tướng! Anh vừa rồi đã cho người đem Lý Bắc đuổi ra bệnh viện, khoản tiền kia cũng đã thu hồi."

"Anh không biết? Chị của tôi không phải đã nhắc nhở qua anh sao, anh như thế nào không đi thăm dò?" Mộ Hạo Nhiên hoài nghi nói.

"Anh lúc ấy vẫn đang nghĩ chuyện Tiêm Vũ muốn từ hôn, nơi nào có tâm tư đi thăm dò chuyện kia." Anh ủy khuất nói, theo bản năng bổ sung một câu: "Hơn nữa, từ lúc chúng ta cãi nhau xong anh đều không có lại gặp Lý Thanh Tuyết."

Tiêm Vũ kinh ngạc nhìn anh một cái, tiếp nói: "Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, tôi là người bao che khuyết điểm, chỉ cần là người tôi nhận định, một khi bị khi dễ, mặc kệ đúng sai, tôi đều sẽ không chút do dự đứng ở bên cạnh hắn." Nói đến đây, cô tăng thêm ngữ khí: "Mặc kệ đối phương là nam hay là nữ, là có điềm đạm đáng yêu hay không!"

Văn Tu sắc mặt trở nên tái nhợt, thẳng đến giờ phút này anh mới ý thức được hành vi của mình là cỡ nào đả thương người khác.

Tiêm Vũ không để ý tới anh biến hóa tiếp nói: "Tôi có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nhất là trên tình cảm, thích tôi nhất định phải toàn tâm toàn ý, nếu trên đường đối phương đối với người khác cảm thấy hứng thú, tôi sẽ ném xuống anh ta! Chuyện anh và Lý Thanh Tuyết đã chạm đến nghịch lân* của tôi."

*Nghịch lân: vảy ngược. Tương truyền nếu vô tình chạm vào vảy ngược trên người rồng, rồng sẽ rất phẫn nộ. Cho nên nghịch lân là ví von trên người của mỗi người đều có "ổ mìn" không thể để người khác chạm vào.

"Tiêm Vũ!" Văn Tu hoảng sợ kêu lên, anh không muốn Tiêm Vũ nói thêm gì nữa, bởi vì chuyện kế tiếp tuyệt đối không phải là chuyện anh muốn nghe, nhưng Tiêm Vũ không quan tâm, cô nói tiếp: "Cho nên tóm lại, chúng ta căn bản là không có khả năng!"

Cô vẫn là nói ra, Văn Tu uể oải nghĩ, nguyên lai anh sai nhiều như thế, nhìn dáng vẻ Tiêm Vũ là rất khó để tha thứ hắn?

Tiêm Vũ lại tiếp tục bổ thêm một đao: "Kỳ thật Lý Thanh Tuyết kia cũng rất không sai, nếu anh có thể vì cô ta mà trách cứ tôi, nói rõ anh đối cô ta rất có hảo cảm, lại ở chung một thời gian, có lẽ anh sẽ thích cô ta." Bất quá hiện tại không có cô thúc đẩy, hơn nữa lại thêm một Lý Bắc tàn phế, muốn thành thân thuộc như trong nguyên tác lại có điểm khó khăn, "Ba tôi khoảng thời gian này công việc bận rộn, qua một thời gian nữa tôi sẽ để ông ấy đi tìm bác trai trao đổi chuyện từ hôn."

Cảm thấy không kém bao nhiêu, Tiêm Vũ thỏa mãn lôi kéo Mộ Hạo Nhiên rời khỏi, lưu lại Văn Tu ở nơi đó thất kinh.

"Chị, chị thật sự muốn cùng Văn Tu giải trừ hôn ước?" Mộ Hạo Nhiên hiếu kỳ hỏi.

"Em cảm thấy chị có muốn từ hôn hay không?" Tiêm Vũ hỏi lại.

Cậu nhìn thoáng qua phía sau, Văn Tu còn lẻ loi đứng ở nơi đó, cậu không đành lòng nói: "Văn Tu tuy rằng làm sai, nhưng tình cảm anh ta với chị là thật, chỉ là chị đối anh ta quá tốt, tốt đến mức anh ta thói quen mà không biết được phải quý trọng, kỳ thật anh ta còn có thể lại cứu vớt một chút."

Tiêm Vũ bị em trai chọc cười: "Cọc hôn sự này quan hệ đến vấn đề lợi ích giữa hai bang phái, muốn giải trừ không dễ dàng, chị nói như vậy chỉ là dọa anh ta một chút mà thôi."

Mộ Hạo Nhiên nhẹ nhàng thở ra, tán thành nói: "Không sai, vẫn luôn là chị vây quanh anh ta, hiện tại cũng nên khiến anh ta nếm thử loại tư vị này."

Nhưng là khiến cậu thất vọng, Văn Tu không như suy nghĩ của cậu mà đi theo phía sau Tiêm Vũ thỉnh cầu tha thứ, anh ta trốn học.

Nhìn Mộ Hạo Nhiên sốt ruột, Tiêm Vũ bất đắc dĩ: "Em không cần lại đi tới đi lui nữa, người không biết còn sẽ tưởng rằng em thích Văn Tu."

Mộ Hạo Nhiên thân thể cứng đờ, sau đó ngồi xuống: "Chị không lo lắng sao? Anh ta đã hai ngày không lên lớp."

"Có thể là do chị nói quá nặng, đối anh ta đả kích quá lớn, hiện tại anh ta đang ở nơi nào đó khôi phục lại." Tiêm Vũ cầm lấy nước trái cây trên bàn uống một ngụm: "Còn có, lập tức ngồi xuống ăn sáng, bằng không một hồi huấn luyện chị sợ em sẽ không chịu nổi."

"Chị!" Mộ Hạo Nhiên bất đắc dĩ kêu một tiếng: "Chị không sợ anh ấy tin là thật mà thật sự từ hôn sao?"

"Chẳng lẽ em muốn chị vì anh ta mà cơm nước không để ý sao?" Tiêm Vũ buông đũa: "Đây là cơ hội chị cho anh ta, nếu anh ta có thể nghĩ thông suốt, chị sẽ tha thứ."

"Nếu anh ấy không nghĩ thông?" Mộ Hạo Nhiên nhìn thoáng qua cửa, sau đó giả bộ hiếu kỳ nói.

Đem động tác nhỏ của cậu xem ở trong mắt, Tiêm Vũ ý vị thâm trường nói: "Nếu anh ta nghĩ không ra, chúng ta cũng chỉ có thể kết thúc, chị nhưng không muốn trong tương lai, anh ta ôm một nữ nhân điềm đạm đáng yêu khác rống to với chị: cô như thế nào có thể ác độc như vậy, cũng không muốn anh ta sẽ vì cái gì tình nghĩa huynh đệ mà ủy khuất chị."

"Phốc!" Mộ Hạo Nhiên trong miệng đang ăn bị phun ra tới, cậu hoãn khí lại mới trầm giọng nói: "Lấy tính tình của anh Văn Tu, loại chuyện này thật đúng là có khả năng phát sinh." Nghĩ đến tình cảnh mà chị mình khả năng sẽ có, cậu hung hăng trừng mắt nhìn về hướng cửa, quả nhiên không nên đồng tình anh ta, cậu hung tợn nói: "Chị, bằng không chị đổi một người khác đi."

"Không được!" Thanh âm bất mãn truyền đến, sau đó Văn Tu đi nhanh tới trước mặt Tiêm Vũ.

Anh ở nhà tỉnh táo lại hai ngày, phát hiện mình rất quá phận, Tiêm Vũ nói đúng, cô là hôn thê của anh, anh nếu đã nhận thì nên có trách nhiệm với cô, không nên lại đối với cô gái khác thấy hứng thú, cho dù là đem đối phương trở thành món đồ chơi, nhưng anh chẳng những làm như vậy, còn vì một món đồ chơi mà cãi nhau với cô, thậm chí trách cứ cô. Đổi vị trí mà nghĩ, nếu Tiêm Vũ làm như vậy, anh nhất định cũng sẽ tức giận, thậm chí sẽ so với cô làm những chuyện càng quá phận hơn, còn chuyện của Mộ Hạo Nhiên, bọn họ coi như là cùng nhau lớn lên, Hạo Nhiên thiếu chút nữa bị người thương tổn, anh lại che chở người ngoài mà không cho Tiêm Vũ ra tay, anh lúc ấy quả thật là bị ma quỷ ám ảnh. Bất tri bất giác, anh dưới sự dẫn đường của Tiêm Vũ đã hướng về phương hướng của trung khuyển bước ra một bước lớn.

Nhận rõ được sai lầm của bản thân, anh tìm đến Tiêm Vũ giải thích, vừa lúc nghe được chị em bọn họ nói chuyện, nghe Tiêm Vũ không hề dao động nói chuyện tương lai có khả năng sẽ phát sinh, anh muốn lớn tiếng phản bác lại xót xa phát hiện, nếu không phải Tiêm Vũ bỗng nhiên cải biến thái độ, lấy tình huống bọn họ ở chung đến xem, loại chuyện này thật sự sẽ có khả năng phát sinh. Anh đang tỉnh táo lại, liền nghe đến Mộ Hạo Nhiên nói muốn cô đổi người khác, vậy làm sao được? Anh nhịn không được đi đến.

Anh khẩn trương nhìn Tiêm Vũ: "Tiêm Vũ, anh bảo đảm về sau tuyệt đối lấy em đặt ở vị số một, sẽ không lại nhìn cô gái khác, cũng sẽ không vì người ngoài mà ủy khuất người của mình." Cho nên, cho anh một cơ hội, không cần đi tìm người khác.

Mộ Hạo Nhiên ngạc nhiên nhìn Văn Tu, anh ta cư nhiên sẽ nói ra loại lời này, đây còn là thiếu chủ Thanh Bang kiêu ngạo mà cậu biết sao?

"Anh nghiêm túc?" Tiêm Vũ ngẩng đầu xem kỹ anh.

Văn Tu theo bản năng ưỡn ngực,"Đương nhiên là thật."

Tiêm Vũ nhìn anh hồi lâu, ở Văn Tu càng ngày càng khẩn trương bỗng nhiên nở nụ cười: "Tốt đi, em lại tin tưởng anh thêm một lần."

Văn Tu nhẹ nhàng thở ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêm Vũ, ủy khuất nói: "Tiêm Vũ, sáng sớm anh liền đến tìm em, còn chưa có ăn điểm tâm."

"Cho Văn thiếu chuẩn bị một phần bữa sáng." Tiêm Vũ đối người làm phân phó, với người biết dũng cảm nhận sai, cô còn rất khoan dung.

Nhìn hai người hòa hợp ở chung, Mộ Hạo Nhiên há to miệng, một khắc trước còn đang thảo luận có nên bỏ rơi người ta hay không, giây tiếp theo hai người liền ngồi đến cùng nhau dùng bữa sáng, họa phong cũng chuyển quá nhanh đi?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi