NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

"Thích không?"

Nhìn căn phòng rộng mở sáng sủa trước mắt, Tiêm Vũ xoay người nhìn Âu Dương Khải: "Anh đã sớm lên kế hoạch?"

Hai tay Âu Dương Khải khoát lên vai cô, ôn nhu nói: "Tiểu khu chúng ta thuê tuy rằng rất tốt, thế nhưng quá nhiều người biết, hơn nữa, anh muốn cho em có được những thứ tốt nhất."

Tiêm Vũ cẩn thận đánh giá căn phòng, phát hiện bố trí của căn phòng đều là dựa theo sở thích của cô. Đem thân thể ỷ vào trong lòng người phía sau, thời gian lâu như vậy, biểu hiện của Âu Dương Khải cô đều có thể nhìn rõ, bởi vì nguyên chủ mà sinh ra giận chó đánh mèo rốt cuộc ở một khắc này hoàn toàn tiêu tán, cô ôn nhu nói: "Em rất thích."

Mẫn cảm như Âu Dương Khải, rất dễ dàng liền đã nhận ra thái độ của Tiêm Vũ với anh đã thay đổi, anh biết, Tiêm Vũ tuy rằng không rời khỏi anh, thế nhưng đối với hành vi trước đó của anh cũng không có triệt để tha thứ, thẳng đến một khắc này anh mới cảm giác được mình được tha thứ. Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, tận lực không để âm thanh của mình run rẩy: "Tiêm Vũ, chúng ta kết hôn đi."

Tiêm Vũ quay đầu, đem khẩn trương của anh nhìn rõ ràng: "Không được."

"Vì sao?" Âu Dương Khải sốt ruột hỏi, chẳng lẽ là ảo giác của anh, Tiêm Vũ căn bản vẫn không có tha thứ cho anh?

"Muốn em gả cho anh, còn phải nhìn biểu hiện của anh sau này, lúc nào em cảm thấy vừa lòng, chúng ta mới kết hôn." Tiêm Vũ nheo mắt, tính tính thời gian, người kia rất nhanh sẽ xuất hiện.

"Này này này, hai người muốn tú ân tú ái cũng phải nhìn xem trường hợp chứ, tôi và bảo bảo còn ở chỗ này đâu!" Xem diễn đủ, Tề Lỗi mới miễn cưỡng lên tiếng, sau đó còn cầm lấy tay bảo bảo quơ quơ.

"Tề Lỗi, vì sao cậu cứ chướng mắt như vậy!" Bị Tiêm Vũ cự tuyệt đang tâm tình khó chịu, Âu Dương Khải bắt đầu kỹ năng độc miệng.

"Âu Dương Khải, cậu đủ rồi nha." Nghe được anh ghét bỏ nói như vậy, Tề Lỗi giãy nảy lên: "Nếu không phải cậu đem bảo bảo ném cho tôi, cậu cho rằng bổn thiếu gia nguyện ý đi theo phía sau hai người sao." Nói xong anh đem đứa nhỏ nhét vào trong lòng Âu Dương Khải: "Con của cậu thì cậu tự giữ, bổn thiếu gia mặc kệ!"

Âu Dương Khải bình tĩnh ôm đứa nhỏ, đối với phản ứng của Tề Lỗi không chút để ý, sau đó, vừa rồi còn tự chơi tự vui, bảo bảo bắt đầu oa oa khóc lớn lên.

Tề Lỗi đi tới cửa nghe được tiếng khóc của bảo bảo, lập tức bước nhanh chạy về, từ trong lòng Âu Dương Khải đoạt lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng lay động: "Không khóc, bảo bảo không khóc, chú không đi."

Một màn hình ảnh này đã trình diễn vô số lần, Tiêm Vũ đến bên cạnh Tề Lỗi, nhìn bảo bảo trong lòng Tề Lỗi lộ ra nụ cười, ngạc nhiên nói: "Tề Lỗi, nếu không phải em khẳng định mình chưa từng ngoại tình, em nhất định sẽ cho rằng anh mới là ba ba của bảo bảo."

Tề Lỗi run lên, nhìn đôi mắt phóng dao của Âu Dương Khải, nhanh chóng giải thích: "Có lẽ là bởi vì anh từng giúp các chị dâu giữ đứa nhỏ, có kinh nghiệm, cho nên bảo bảo mới có thể thích anh như vậy."

Nhìn anh sợ hết hồn, Tiêm Vũ quyết định buông tha anh: "Nếu bảo bảo thích anh như thế, vậy anh lấy cho bé một cái tên đi."

"Này, có thể sao?" Tề Lỗi thụ sủng nhược kinh (được yêu thích mà sợ hãi) nói.

"Đương nhiên có thể." Dùng ánh mắt ý bảo Âu Dương Khải câm miệng, Tiêm Vũ cười nói.

Tề Lỗi là thật thực thích đứa nhỏ này, nghe được mình có thể đặt tên cho bé thì cực kì vui vẻ, nhưng nhìn ánh mắt có thể giết người của bạn tốt, bỗng nhiên, anh sáng lên một ý tưởng, nói: "Không bằng thế này, anh đem tên của hai người kết hợp lại, gọi là Âu Dương Vũ, thế nào?"

Âu Dương Khải thu hồi đôi mắt phóng dao, cho Tề Lỗi một ánh mắt còn tính cậu biết thức thời. Liền cứ như thế, tên của bảo bảo được định xuống.

Việc tư giải quyết xong, Âu Dương Khải rốt cuộc nhớ tới công ty mình.

Nghe được Âu Dương Khải nói anh muốn đi làm, Tề Lỗi cảm động muốn khóc, gia hỏa này rốt cuộc ý thức được trách nhiệm của bản thân, phải biết rằng gần một năm này anh đều phải mệt muốn chết, anh dám khẳng định, một năm này hao phí sức lao động cũng đủ để anh sống ít đi vài năm.

Âu Dương Khải bắt đầu tiếp nhận công ty, Tiêm Vũ thông qua hệ thống mời một bảo mẫu tin cậy hỗ trợ trông đứa nhỏ, về phần cô, bắt đầu tìm người điều tra tình huống của Lục Mỹ, người phụ nữ này rất tàn độc, hơn nữa còn rất có tâm cơ, nếu không giải quyết cô ta, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị cô ta cắn một ngụm.

Nhìn trinh thám đưa tới kết quả điều tra, Tiêm Vũ nhướn mày, không nghĩ tới Âu Dương Khải đã sớm hành động, cô còn tưởng rằng anh đã sớm đắm chìm trong vui sướng của việc có con mà quên mất người phụ nữ này rồi.

Âu Dương Khải như thế nào sẽ quên mất người thiếu chút nữa đã hủy một đời của mình, sau khi Tiêm Vũ sinh đứa nhỏ, anh liền bắt đầu hành động, đầu tiên là khiến bệnh viện lộ ra bệnh tình của mẹ Lục, nói rằng lấy trình độ chữa bệnh trong nước rất khó có thể đạt hiệu quả cao, sau đó lại cho người đi đơn vị của ba Lục phản ánh tình trạng gia đình của ông, quả nhiên, ba Lục bị đình chức. Loạn trong giặc ngoài, ba Lục quyết định mang theo vợ mình ra nước ngoài định cư. Mà Lục Mỹ, cô đợi thân thể của mẹ Lục tốt một chút liền chạy tới tiểu khu cũ của Tiêm Vũ, lần này bảo vệ một mặt khinh bỉ nói cho cô biết, Mộ Tiêm Vũ và Âu Dương Khải đã chuyển đi, Lục Mỹ phẫn nộ, lại không thể làm cái gì, thành phố lớn như thế, trong tay cô lại cái gì cũng đều không có, muốn tìm hai người là cỡ nào khó khăn, vì vậy khi nghe cha mẹ muốn ra nước ngoài, cô giãy dụa một hồi sau đó cũng cùng bọn họ rời đi.

Những chuyện này đều nằm trong dự kiến của Âu Dương Khải, anh vì hiểu rõ tình trạng kinh tế nhà họ Lục mới có thể làm như thế, chung quy hai vị lão nhân cũng không có làm sai cái gì, anh chỉ muốn để Lục Mỹ rời khỏi.

Tiêm Vũ lắc đầu, Âu Dương Khải vẫn còn quá thiện lương, anh cho rằng đem người đuổi ra nước ngoài thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa sao?

Lục Mỹ bởi vì lo lắng cho mẹ mà ngay từ đầu không có nghĩ nhiều, đợi thân thể mẹ Lục chuyển biến tốt cô ta liền cảm thấy chuyện không thích hợp, vì sao mọi chuyện lại trùng hợp như thế? Cô liên hệ ba của Mộ Tiêm Vũ, đem hành vi của Mộ Tiêm Vũ ở trong nước toàn bộ báo cho ông biết, cũng hướng ông xin giúp đỡ.

Từ sau khi Tiêm Vũ trốn về nước, ba Mộ cũng vẫn luôn chú ý cô, đối với mọi chuyện của cô còn rõ ràng hơn so với Lục Mỹ, ông từng thử cho người cứng rắn mang Mộ Tiêm Vũ về, nhưng lại bị một cỗ thế lực ngăn trở. Ba Mộ biết đây là bạn tốt của Âu Dương Khải làm, thế lực chủ yếu của ông là ở nước ngoài, cũng không dám lấy cứng chọi cứng. Bây giờ Lục Mỹ tìm đến ông, ông thấy được cơ hội, liền đem một bộ phận chuyện của cô nói cho cô biết, Lục Mỹ biết bọn họ phải xuất ngoại là do Âu Dương Khải một tay thao túng, phi thường tức giận. Mà ba Mộ, cho dù biết con gái đã sinh ra một đứa nhỏ, cũng không có buông tha tính toán dùng con gái làm đám hỏi, cho nên hai người ăn nhịp với nhau, lại tiếp tục hợp tác. Ba Mộ cung cấp nhân lực vật lực cho Lục Mỹ, điều kiện duy nhất chính là tách Mộ Tiêm Vũ và Âu Dương Khải ra.

Tiêm Vũ khép lại tư liệu, hiện tại Lục Mỹ hẳn là đang xoa xoa tay chuẩn bị trở về báo thù? Thế nhưng, giấc mộng của cô chỉ sợ phải thất bại. Tiêm Vũ cầm điện thoại, gọi cho Tề Lỗi.

"Đại tiểu thư, có gì chỉ giáo?"

"Lục Mỹ muốn trở về báo thù, em cần anh giúp."

Tề Lỗi dừng một lát, sau đó ảo não nói: "Người phụ nữ điên này, còn chưa xong hay sao." Rõ ràng đều đã xuất ngoại, vì cái gì còn muốn trở về: "Em tính toán để anh làm thế nào?"

Tiêm Vũ nheo mắt: "Nếu cô ta thích đoạt đàn ông của người khác như vậy, em sẽ thành toàn cho cô ta, nghe nói giám đốc của tập đoàn Vạn Thế đẹp trai nhã nhặn, hơn nữa cùng vợ mình cảm tình bất hòa, chúng ta liền đem Lục Mỹ đưa cho ông ta đi, anh cảm thấy thế nào?"

"Ách......" Tề Lỗi hắc tuyến, giám đốc của tập đoàn Vạn Thế? Còn đẹp trai nhã nhặn? Ông già lấy tra tấn tình nhân làm đam mê kia sẽ tốt như vậy? Vị giám đốc này trong việc quản lý công ty cũng rất có thủ đoạn, xem như là một nhân vật có tên tuổi, thế nhưng sinh hoạt cá nhân lại phải khiến mọi người nhíu mày, ông ta và vợ là đám hỏi buôn bán, hai người căn bản không có tình cảm, hơn nữa ông ta lại có đam mê khủng bố, hai người kết hôn nửa năm, sau khi có người thừa kế ông liền bắt đầu ở bên ngoài đủ loại chơi đùa. Vị giám đốc này đối tình nhân ra tay hào phóng, thế nhưng đi đôi với điều này chính là ông rất tàn bạo, gia hỏa này lấy việc tra tấn tình nhân làm thú vui, thủ đoạn thô bạo khủng bố, trước khi vào cửa còn là thanh thuần phấn nộn mĩ nữ soái ca, một đêm qua đi liền thành đóa hoa tàn, nghe nói người kiên trì thời gian lâu nhất một cũng chỉ kiên trì nổi một tuần. Cho dù là như vậy, vì lợi ích cá nhân, vẫn không thiếu nam nam nữ nữ liên tục nhào lên. Hiện tại theo ý Tiêm Vũ chính là đem Lục Mỹ bắt tới đưa cho ông già này?

"Như thế nào, anh luyến tiếc?" Tề Lỗi trầm mặc thời gian quá dài, Tiêm Vũ bất mãn nói.

"Sao có thể như vậy được?" Tề Lỗi phục hồi tinh thần, nhanh chóng biểu thị trung tâm: "Người phụ nữ này hại em và Khải chịu nhiều khổ cực như vậy, chịu trừng phạt nặng hơn còn được, anh chỉ đang suy nghĩ nên thế nào không dấu vết làm chuyện này, giám đốc Vạn Thế rất khôn khéo, nếu biết chúng ta động tay động chân, ông ta không nhất định sẽ chịu tiếp nhận."

"Ừm, vậy anh xem rồi làm đi." Tiêm Vũ nói xong liền cúp điện thoại.

Tề Lỗi sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán, thật nguy hiểm, anh vừa rồi là có chút không nhẫn tâm, chung quy Lục Mỹ và anh cũng là bạn học, thế nhưng nghe được thanh âm trầm thấp của Tiêm Vũ, anh lập tức liền đem tia đồng tình kia vứt bỏ, anh có cảm giác, đắc tội Âu Dương Khải sẽ phải chịu tra tấn trên thân thể, còn nếu hiện tại đắc tội Tiêm Vũ, thân thể và tâm hồn của anh nhất định đều sẽ chịu tra tấn. Vì an toàn của mình, anh dứt khoát kiên quyết lựa chọn đối phó Lục Mỹ. Lại nói, Lục Mỹ này cũng là tự làm tự chịu, rõ ràng đều đã xuất ngoại, lại còn muốn trở về? Thở dài, anh nhìn về phía bạn tốt bên cạnh: "Lời Tiêm Vũ nói cậu đều nghe được?"

"Ừm, nghe theo đi." Âu Dương Khải thanh âm bình tĩnh nói.

Tề Lỗi trợn trắng mắt, anh liền biết, chỉ cần là chuyện Tiêm Vũ phải làm, Âu Dương Khải tuyệt đối sẽ trăm phần trăm duy trì.

"Khải, cậu không cảm thấy Tiêm Vũ sau khi trở về tính cách thay đổi thật nhiều sao?" Tề Lỗi oán giận, lúc trước Mộ Tiêm Vũ ôn nhu thiện lương, tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn ngoan độc như vậy đối phó người khác.

"Cô ấy sẽ biến thành như vậy đều là do Lục Mỹ hại." Hơn nữa hiện tại Tiêm Vũ càng làm cho anh thêm mê muội, bất quá nghĩ đến Lục Mỹ giống như ruồi bọ, Âu Dương Khải nhíu mày: "Nhìn kỹ Lục Mỹ, không được để cô ta từ trong tay giám đốc Vạn Thế chạy thoát." Nói xong anh liền cầm áo khoác ra ngoài, nếu Tiêm Vũ biết Lục Mỹ về nước, như vậy mọi chuyện anh làm khẳng định cô đều biết, không biết Tiêm Vũ có ghét bỏ anh đã quá nhẹ tay hay không, cô sẽ không hiểu lầm anh mềm lòng với Lục Mỹ chứ? Anh vẫn nên nhanh chóng trở về giải thích một chút mới tốt: "Tôi đi trước."

Tề Lỗi nhìn Âu Dương Khải vội vàng rời đi, nhún vai: "Cái gì vậy chứ, thật sự là lo lắng vô ích."

Anh vốn cho rằng Âu Dương Khải biết hành vi của Tiêm Vũ xong sẽ tiếp thu không được, cho nên mới giả vờ thử một chút, không nghĩ tới không chỉ Tiêm Vũ thay đổi, đến Âu Dương Khải cũng thay đổi, nhìn anh vội vàng như thế, khẳng định là trở về dỗ Tiêm Vũ, xem ra trận rối rắm kia ảnh hưởng rất lớn đến họ. Bỗng nhiên anh rùng mình một cái, có lẽ đây mới là bản tính của hai người.

Nhớ đến chuyện hai người muốn mình làm, anh nhanh chóng lấy di động ra bấm một dãy số: "Là tôi, giúp tôi làm một việc......"

Ở thời điểm Lục Mỹ không biết, vận mệnh bi thảm của cô liền bị quyết định như vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi