NGUYÊN PHỐI NGHỊCH TẬP

"Meo?" Tiểu Bạch? Là gọi cô sao?

Lần này rốt cuộc sóng điện não của hai người cũng gặp được nhau, Bạch Cẩn Lê nói: "Từ nay về sau, mày tên là Tiểu Bạch, là một thành viên của nhà tao."

Tiêm Vũ trợn trắng mắt, Tiểu Bạch, thật là một cái tên tùy tiện.

Không biết mèo nhỏ đang oán thầm, anh nói tiếp: "Nếu đã đến đây, thì phải tuân thủ quy củ của tao, về sau lúc ăn cơm phải chú ý dáng vẻ, không được đem cả khuôn mặt vùi vào thức ăn." Nói đến đây, anh ghét bỏ nhìn thoáng qua khuôn mặt ẩm ướt của mèo nhỏ, tiếp tục nói: "Còn nữa, móng vuốt bị bẩn thì phải lập tức rửa, không được chạy loạn lung tung."

Đầu Tiêm Vũ đầy hắc tuyến, nam chủ này có bệnh hả? Hiện tại cô chỉ là một con mèo thôi có được không, lúc ăn cơm phải chú ý dáng vẻ cái gì, cô nhìn móng vuốt mình còn đang nâng, cô phải dùng bốn cái chân ngắn nhỏ này thế nào để hoàn thành động tác rửa tay có độ khó cao kia? Cô bất mãn hạ móng vuốt xuống, cứ giơ lên như vậy rất mệt.

"Tên ngu ngốc này!" Bạch Cẩn Lê thấy sàn nhà lại nhiều thêm vài dấu vết, lớn tiếng giận dữ mắng, nhìn mèo nhỏ ra vẻ ngây thơ, anh bất đắc dĩ nói: "Tao đang làm cái gì vậy không biết, mày có thông minh thì cũng chỉ là một động vật, sao có thể nghe hiểu những thứ này." Bất quá, nếu đã quyết định lưu lại nó thì không thể lại ném nó ra bên ngoài, xem ra chỉ có thể chậm rãi huấn luyện.

Anh ta mắng cô ngu ngốc? Tiêm Vũ nheo mắt, có vẻ mình bị khinh bỉ? Nghĩ đến bây giờ thân thể mình còn có chút choáng, dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Cẩn Lê, cô ưu nhã đi đến cái chén nhỏ, quay đầu gọi meo một tiếng với anh, sau đó nâng hai chân trước giẫm vào.

"Dừng tay, không được giẫm vào!" Trán Bạch Cẩn Lê nhảy gân xanh, "Mày đang làm cái gì?"

"Meo?" Tiêm Vũ vô tội kêu một tiếng. Không phải anh nói tôi ngu ngốc sao, vậy tôi ngu ngốc cho anh xem! Cô lấy hai móng vuốt dùng lực giẫm giẫm, làm nửa chén sữa bò bị lật, toàn bộ sữa bò bị vẩy ra ngoài. Aiz, sao mình lại ngốc như thế nhỉ, cô kiểm điểm mình trong lòng đồng thời hai chân sau cũng đạp vào sữa bò, sau đó bắt đầu chạy loạn trong phòng.

"Tiểu Bạch!" Bạch Cẩn Lê triệt để mất lý trí, anh vươn tay lớn hướng về phía Tiêm Vũ: "Không thể tha thứ, tao nhất định phải dạy dỗ mày một chút!" Anh đã không quan tâm dơ bẩn trên người mèo nhỏ nhỏ, hiện tại anh chỉ muốn hung hăng đánh con mèo nhỏ này một trận!

Tiêm Vũ lưu loát tránh né, sau đó khiêu khích meo một tiếng, muốn bắt tôi sao, nằm mơ đi!

"Đáng giận!" Nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của mèo nhỏ, anh cắn răng: "Tao không tin không bắt được mày!"

Sau đó, một người một mèo bắt đầu trò chơi truy đuổi trong phòng khách, trên sàn khắp nơi đều là dấu chân nhỏ của Tiêm Vũ, may mắn chân cô ngắn, nhảy không cao, không thì sofa cũng sẽ bị xâm nhập.

Người chống đỡ hết nổi đầu tiên khẳng định là Tiêm Vũ, vốn cô còn đang sinh bệnh, hơn nữa thân thể còn suy yếu hơn so với những con mèo bình thường khác, cho nên đang chạy bỗng nhiên lảo đảo một cái quỳ rạp trên mặt đất không động được nữa.

"Tiểu Bạch?" Bạch Cẩn Lê đang đuổi hăng say, thấy mèo nhỏ như thế thì lập tức nhấc nó lên, phát hiện tiểu gia hỏa nhắm mắt lại, vô luận anh lay động thế nào cũng đều không có phản ứng, ừm, có thể bài trừ giả thuyết giả bộ bất tỉnh trốn tránh trừng phạt, như vậy thì nó thật bị té xỉu?

Anh nhanh chóng cầm lấy điện thoại trên bàn gọi điện thoại cho Thẩm Hằng: "Nhanh qua đây, Tiểu Bạch té xỉu." Không đợi đối phương đáp lời liền cúp điện thoại.

Thẩm Hằng nghe âm báo bận, một mặt mờ mịt: "Tiểu Bạch là ai?" Nhưng mà anh vẫn cầm lấy hòm cấp cứu chạy qua.

"Đây là?" Thẩm Hằng nhìn dấu hoa mai đầy đất, không dám tin nói: "Đây là kiệt tác của vị cao nhân nào?" Bỗng nhiên anh nhớ đến con mèo trắng đáng yêu kia, trêu ghẹo nói: "Không phải là con mèo cậu nuôi kia chứ?"

"Ít nói nhảm, mau đến xem Tiểu Bạch thế nào." Bạch Cẩn Lê không kiên nhẫn nói.

"Tiểu Bạch chính là con mèo vĩ đại này à." Thẩm Hằng vạn phần tôn kính với nó, chưa từng có người nào có thể làm bẩn địa bàn của Bạch Cẩn Lê xong còn có thể bình yên vô sự, đến ba mẹ Bạch cũng thế, chỉ cần có một chút làm cái gì không phù hợp yêu cầu cũng phải nhận ánh mắt tử vong của cậu ta, cho nên nói nhiều năm như vậy chú Bạch dì Bạch cũng không dễ dàng gì a, nhất là chú Bạch thích thuốc lá như mạng nhưng cũng không dám hút thuốc ở nhà, sợ khói bụi không cẩn thận sẽ bám vào bàn trà, rước lấy ánh mắt của cậu ta. Anh thì càng thảm hơn, nhẹ thì sẽ hưởng thụ một trận ngôn ngữ sắc bén công kích, nặng thì sẽ kéo dài liên tục vài ngày. Sau vài lần, anh cũng không dám khiêu chiến quyền uy của Bạch Cẩn Lê nữa. Nhưng hiện tại một sự ngoài ý muốn xuất hiện, đó chính là con mèo nhỏ làm căn phòng bẩn như vậy nhưng Bạch Cẩn Lê chẳng những không ném nó ra ngoài, còn gọi mình đến xem bệnh cho nó. Anh lắc đầu thở dài, đầu năm nay, người không bằng mèo a.

"Cậu còn đang rối rắm cái gì?"

Thanh âm băng lãnh khiến Thẩm Hằng phục hồi tinh thần, anh nhìn sàn nhà: "Tôi còn cần đổi giày sao?"

"Cậu nói đi?"

"Phân biệt đối xử cũng quá rõ rệt rồi đó?" Thẩm Hằng bất mãn than thở, nhưng dưới cặp mắt phóng dao của Bạch Cẩn Lê vẫn thay lấy dép lê.

Lúc này Tiêm Vũ đã bị Bạch Cẩn Lê ném vào trong hộp giày, Thẩm Hằng cầm thùng thuốc tới trước hộp giày, kiểm tra một chút: "Mèo nhỏ, à không, Tiểu Bạch không có vấn đề gì, nó chỉ là vận động quá sức nên té xỉu thôi."

Bạch Cẩn Lê: "......"

Lúc này Tiêm Vũ cũng dần tỉnh, mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt xa lạ đang nhìn chằm chằm cô, phản xạ có điều kiện cho đối phương một móng vuốt.

"Ngao!" Thẩm Hằng bụm mặt kêu tê tâm liệt phế: "Gương mặt anh tuấn đẹp trai đáng giận người gặp người yêu hoa gặp hoa nở soái khí không gì sánh bằng của tôi!" Anh nhanh chóng cầm ra một cái gương nhỏ trong túi áo soi soi, phát hiện chỉ có một vết trầy nhỏ thì nhẹ nhàng thở ra, còn may chưa bị hỏng mất.

"Tao nói này Tiểu Bạch, mày cũng quá ác rồi đó, tao là đến xem bệnh cho mày nha, mày báo đáp tao vậy hả." Biết gương mặt đẹp trai của mình còn tốt không bị tổn hao gì, Thẩm Hằng bắt đầu oán giận.

"Meo?" Anh là ai?

"Quên tự giới thiệu, tao là bạn tốt của Cẩn Lê, Thẩm Hằng, ngày hôm qua lúc mày phát sốt cũng chính là tao chữa cho." Thẩm Hằng tận lực khiến giọng mình trở nên ôn nhu, hiện tại anh đối với con mèo nhỏ đã khiến Bạch Cẩn Lê đánh vỡ ranh giới này tràn ngập hiếu kỳ.

"Cậu đang làm gì vậy?" Bạch Cẩn Lê nhíu mày, cậu ta cư nhiên đang tự giới thiệu với một con mèo?

"Trên sách không phải nói động vật thông minh có thể câu thông với con người sao, tôi chỉ muốn thử xem." Thẩm Hằng cười nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy Tiểu Bạch có thể nghe hiểu lời tôi nói."

"Phải không?" Bạch Cẩn Lê ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nhìn Tiêm Vũ một cái, thân thể Tiêm Vũ cứng đờ, có một loại cảm giác đại họa lâm đầu.

Nhìn con mèo nhỏ đang cố gắng giảm nhỏ cảm giác tồn tại, Bạch Cẩn Lê xác định suy đoán của mình, lại hạ lệnh đuổi khách: "Nếu Tiểu Bạch đã không có việc gì nữa vậy cậu đi đi." Anh muốn cùng con mèo nhỏ ghê tởm này tính sổ một chút!

Thẩm Hằng còn muốn nói cái gì đó nhưng nhìn thấy cảm xúc Bạch Cẩn Lê không đúng, thức thời câm miệng lại, anh cầm lấy hòm cấp cứu, "Về sau có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi. Tiểu Bạch, gặp lại sau nha!"

Lúc này Tiêm Vũ không dám lại có động tác gì, không thèm nhìn ánh mắt Thẩm Hằng chờ mong cô đáp lại, mà xoay đầu qua một bên khác.

Bạch Cẩn Lê đóng cửa lại, bước từng bước về phía Tiêm Vũ, Tiêm Vũ cố gắng bày ra ánh mắt vô tội nhất nhìn anh, mềm mềm kêu: "Meo."

"Không cần giả vờ nữa." Bạch Cẩn Lê nhấc cô lên, để cô đối diện với mình, "Tao vẫn nghĩ là ảo giác của mình, không ngờ mày thật có thể nghe hiểu lời tao nói, nếu như thế..." Anh quét mắt nhìn sàn phòng khách: "Là mày cố ý?"

"Meo meo meo!" Ai bảo anh mắng tôi ngốc! Thấy không thể gạt được, Tiêm Vũ không giả vờ nhu thuận nữa, cô giương nanh múa vuốt nói.

Biết cô có thể nghe hiểu tiếng người lại thấy động tác cả cô, Bạch Cẩn Lê rất dễ dàng biết được ý cô muốn biểu đạt: "Mày đang trách tao mắng mày ngốc?"

"Meo." Tiêm Vũ gật đầu.

"Vậy sao mày còn làm bộ nghe không hiểu quy củ tao đưa ra?" Bạch Cẩn Lê phản kích, nếu lúc ấy nó không giả ngu, chuyện phía sau cũng sẽ không xảy ra.

"Meo meo meo meo!" Tiêm Vũ gọi một trận, hơn nữa giơ bốn cái móng vuốt ra dấu, mất thật lâu mới rốt cuộc khiến Bạch Cẩn Lê hiểu ý mình: Cô là một con mèo, không cần phải chú ý lễ nghi dùng cơm, hơn nữa, móng vuốt bẩn phải lập tức rửa cái gì, đối với cô mà nói thật sự quá khó khăn, làm sao để dùng bốn cái chân ngắn đi đến bệ rửa mặt cũng đã là một vấn đề.

Một người một mèo căn bản không ý thức được hành vi hiện tại của bọn họ có bao nhiêu kinh sợ mà cứ thế trao đổi.

Làm rõ ý cô muốn biểu đạt, Bạch Cẩn Lê gật đầu: "Mày nói cũng có đạo lý, là tao sơ sót, yên tâm, việc này tao sẽ giải quyết. Bất quá mày vẫn phải theo quy củ của tao, dù mày có là mèo thì lúc dùng cơm cũng phải chú ý lễ nghi, ít nhất không được làm thức ăn vung vẩy đầy sàn." Tiêm Vũ mắt trợn trắng, hẳn câu cuối cùng này mới là quan trọng nhất.

Cô gật đầu: "Meo." Về sau sẽ chú ý.

Giải quyết xong vấn đề, nhìn thấy phòng khách loạn bẩn, chứng khiết phích của Bạch Cẩn Lê lại phát tác, anh đưa Tiêm Vũ vào lại hộp giày, sau đó đi vào buồng tắm.

Vài phút sau, anh đi ra, nắm Tiêm Vũ đi vào: "Hiện tại, tắm rửa cho mày một cái trước đã."

Nhìn thấy nước, Tiêm Vũ liền nhớ đến cảm giác lạnh lẽo thấu xương ngày hôm qua, theo bản năng giãy dụa.

"Yên tâm, lần này là nước ấm." Hiển nhiên cũng nhớ đến sai lầm ngày hôm qua của mình, Bạch Cẩn Lê trấn an cô, để một bàn chân của cô vào cảm thụ một chút, đợi cô trầm tĩnh lại mới bỏ toàn bộ thân thể cô vào trong nước.

Mềm nhẹ tắm rửa cho cô, sau đó hong khô bộ lông trên người, Bạch Cẩn Lê đặt Tiêm Vũ lên sô pha, "Ngoan ngoãn đợi ở đây."

Anh cầm từ toilet ra một thùng nước và một tấm khăn, bắt đầu lau dọn. Không sai, Bạch Cẩn Lê tự mình làm vệ sinh, lúc ở Bạch gia, bởi vì ba mẹ Bạch kiên quyết phản đối nên anh mới miễn cưỡng đồng ý để người hầu quét tước vệ sinh, nhưng phòng của anh thì nhất định phải do tự anh làm. Bây giờ chuyển ra riêng, anh liền tự mình quét dọn vệ sinh, tuy rằng mệt một chút, thế nhưng nhìn thấy căn phòng không nhiễm một hạt bụi thì anh liền cảm thấy thỏa mãn.

Nhìn động tác sạch sẽ lưu loát của anh, Tiêm Vũ cảm thán: "Thật quá hiền lành, về sau ít gây loạn cho anh lại đi." Bất quá, "Hệ thống, có phải nam chủ phản ứng quá bình tĩnh rồi không? Người bình thường phát hiện thú cưng nhà mình có thể trao đổi với con người thì ít nhiều cũng sẽ có chút thất thố chứ?"

Cô mới phát hiện sao? Hệ thống oán thầm, nó phát hiện từ khi túc chủ biến thành mèo nhỏ, IQ rõ rệt không đủ dùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi